Gọi Cô Là Tri Kỷ Hay Gọi Là Pháp Y

Chương 7: Chị mê chết em rồi!



Theo lời phân phó của Tạ Kỳ Ngôn, đội trọng án chia thành hai nhánh. Một nhóm cùng lão Bân và Tiểu Cảnh đến căn hộ của Chương Sở, nhóm còn lại cùng Tạ Kỳ Ngôn và Tiểu Ca đến chỗ làm việc của Chương Sở.

Không nằm ngoài dự đoán, Chương Sở đã không đến làm việc hơn 2 ngày. Nhưng Tạ Kỳ Ngôn cho rằng điều này lại mang đến những thuận lợi khi cảnh sát có thể thoải mái thám thính hoàn cảnh của hung thủ.

Dù chưa tìm được hung khí gây án cũng chưa xác định rõ động cơ gây án, nhưng linh cảm trinh sát mách bảo rõ ràng cho Tạ Kỳ Ngôn biết Chương Sở chính là mối nối gỡ toàn bộ nút thắt của vụ án này.

Tất nhiên, Tạ kỳ Ngôn không phải kiểu người bám theo trực giác mù quáng. Bởi rất nhiều chứng cớ ngoại vi hiện tại đều củng cố vai trò hung thủ của Chương Sở.

Cho dù cô ta không phải hung thủ đi chăng nữa, với lượng tương tác của Chương Sở và nạn nhân trong một tháng qua, lại thường xuyên chu cấp cho nạn nhân thông qua phòng chat, Tạ Kỳ Ngôn tin rằng Chương Sở không thể không liên quan đến đời sống tình cảm của Đào Tại Thường, hơn nữa, cũng có thể là đầu mối dẫn cô đến đáp án cuối cùng.

"Tôi giúp gì được cho hai người?"

Một chàng trai cao to, khuôn mặt rắn rỏi, tươi cười đón tiếp Tạ Kỳ Ngôn và Tiểu Ca.

Ngay khi người đàn ông tiến gần, Tạ Kỳ Ngôn và Tiểu Ca giơ ra thẻ ngành, trực tiếp muốn bỏ qua chuyện chào hỏi rào trước đón sau.

"Anh có biết Chương Sở không?"

"Biết! Cô ấy là huấn luyện viên leo núi cá nhân ở đây."

Thân phận này thật khác biệt so với những gì cảnh sát biết được trên bảng thông tin mà Chương Sở đã ghi trên phòng chat.

Theo đó, cô nói rằng mình đang sở hữu 2 công ty chuyên kinh doanh loại hình giải trí leo núi nhân tạo, đang mơ chí lớn khi muốn mở rộng hoạt động ra khỏi thành phố Anh Châu.

Hơn nữa, Chương Sở không quên phô trương những hình ảnh về nhà và xe trên phòng chat. Trong đoạn thông tin, cô đề cập rằng mình mong đợi một tình yêu thuần khiết, thiên trường địa cửu, có thể vì nhau mà thay đổi, hòa hợp và hạnh phúc.

Cô ấy cho biết bản thân cũng không ngại vất vả để học yêu. Có điều, cảnh sát phát hiện, trong thông tin đăng tải tìm bạn ghép đôi, cô ấy chỉ tiếp xúc với đối phương để thông tin là gái còn trinh.

Thật tế, phòng chat hẹn hò lập ra để những người có nhu cầu, có thể hẹn hò với nữ giới. Thế nên, việc một người phụ nữ tìm đến cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Tạ Kỳ Ngôn hiểu rằng mỗi người đều có một mưu cầu và xu hướng tìm kiếm bạn tình khác nhau.

Chỉ duy nhất một điểm cô không hiểu. Vì sao Chương Sở lại chỉ tìm đối tượng là gái trinh. Điều này có liên quan đến việc phẫu thuật vá màng trinh của Đào Tại Thường không? Cô ấy động lòng vì người này và muốn tiến đến với người này nên mới che giấu việc mình đã mất đi lần đầu?

Nếu như vậy, hung thủ vì sao lại có động thái không tự tin khi đứng trước Đào Tại Thường. Đầu óc bám chặt lấy những hoài nghi để liên kết thành một sợi dây liền mạch, Tạ Kỳ Ngôn vẫn không quên lắng nghe cuộc đối thoại giữa Tiểu Ca và anh nhân viên hướng dẫn.

"Nghe nói gần đây, cô ấy không đến làm việc?"

"Mấy ngày trước cô ấy đã gọi đến báo bệnh và xin nghỉ. Không biết vì sao lại đột ngột như thế. Chẳng lẽ, hôm nay cô ấy có hẹn với khách mà cũng không thèm báo cho người ta một tiếng, báo hại người ta đến đây làm ầm lên. Bình thường cô ấy không phải người thiếu trách nhiệm như thế." Nhắc đến Chương Sở, chàng thanh niên càu nhàu.

"Cô ấy là nhân viên như thế nào? Làm việc ở đây lâu chưa?"

"Cô ấy đã làm việc ở đây hơn 1 năm rồi. Chương Sở là người chăm chỉ, ông chủ rất thích vì cô ấy rất tận tâm với khách hàng. Lần nào khách hàng đến cũng yêu cầu cô ấy hướng dẫn, tiền hoa hồng kiếm được cũng rất tốt."

"Bình thường hai người có trò chuyện gì khác ngoài công việc không?

"Cũng không! Bình thường Chương Sở chẳng có nhiều chuyện để nói ngoài chuyện khách hàng. Có điều gần đây thì hơi khác một chút."

"Khác như thế nào?"

"Cô ấy không tập trung nhiều cho công việc lắm, thường xuyên đến trễ về sớm. Hơn nữa, gần đây, rất chú trọng việc ăn diện."

"Cô ấy không phải kiểu người như thế, không thích chú trọng vẻ bề ngoài đâu, còn hay ra ngoài nói chuyện điện thoại nữa chứ."

"Ngày thường, cô ấy với chúng tôi thân thiết như thế nào chứ, nam nữ thường xuyên uống rượu còn không ngại, cô ấy ngại gì mà phải né tránh chúng tôi nói chuyện điện thoại."

Nói đến đoạn, sắc mặt người đàn ông bỗng dưng trầm lại, nét buồn phảng phất trong mắt khi nhắc về Chương Sở. Theo Tạ Kỳ Ngôn đánh giá có lẽ họ từng rất thân.

"Mấy người đang nói về Sở nhóc tì đấy à?" Một người đàn ông trạc ngoài 40 vô tình lắng nghe câu chuyện, cũng bày tỏ hứng thú muốn tham gia.

"Vâng! Chúng tôi là cảnh sát, có vài câu muốn về Chương Sở, không biết có tiện hỏi không?" Đối phương là cảnh sát, tất nhiên không thể từ chối trả lời, hơn nữa, ông ta còn không biết Chương Sở đang gây ra chuyện gì.

"Nhóc con đấy không phải lại đi mượn nợ lung tung nữa chứ?"

"Mượn nợ sao?" Tạ Kỳ Ngôn cau mày, đây là một dữ kiện hoàn toàn mới.

"Phải! Nó mượn sắp hết mọi người ở đây rồi. Nghe nói là đầu tư cho tình yêu đấy."

"Bọn tôi đều nghĩ sự thay đổi đột ngột này là vì cô ấy đang yêu. Nhưng mà, thành thật, tôi không nghĩ ai có thể vừa mắt cô ấy nữa." Anh chàng ngập ngừng.

"Chương Sở chưa từng yêu ai, cũng không giỏi về chuyện yêu đương. Nhưng từ lúc cô ấy bắt đầu thay đổi, cô ấy cũng không thẳng thắn giới thiệu người đó cho chúng tôi. Tôi không biết cô ấy có si mê một kẻ lừa đảo nào không?"

"Tại sao lại nói vậy."

"Trong chuyện tình cảm, Chương Sở có một số quan điểm kỳ lạ. Cô ấy thích những gì thuần khiết, nhưng mà ở thế giới hiện đại này, cái gì mới gọi là tình yêu thuần khiết chứ? Chẳng phải cô ấy dùng tiền đầu tư vào tình yêu đã là không thuần khiết rồi hay sao?"

Chàng thanh niên rũ mi, trong lòng anh dậy lên một cảm xúc xót xa khó tả. Trong giọng nói mềm mại của anh ta, Tạ Kỳ Ngôn và Tiểu Ca còn nghe ra một chút yêu thương.

Để lại Tiểu Ca tiếp chuyện những người nhân viên, Tạ Kỳ Ngôn nhanh chóng bấm số gọi cho đồng đội của mình.

"Lão Hổ! Giúp tôi điều tra tình hình tài chính của Chương Sở." Tạ Kỳ Ngôn gọi điện thoại cho lão Hổ để giao phó.

Sau khi kiểm tra thêm một vòng quanh khu vực làm việc của Chương Sở, cũng như việc Tiểu Ca phát hiện phần dây thắt ở các khu vực Chương Sở đảm trách đều phù hợp với nút thắt được thu thập ở phần dây trói trên người nạn nhân, Tạ Kỳ Ngôn biết mình đang tiến rất gần đến hung thủ, bây giờ chỉ còn tồn tại hung khí gây án.

Đúng lúc, cả hai chuẩn bị rời khỏi khu trung tâm, Tạ Kỳ Ngôn phát hiện hình dáng đứng khuất sau cây cột cách họ khoảng hơn 5 mét, đang đưa ánh mắt cố theo dõi họ.

Với khả năng ghi nhớ hình dáng và năng lực quan sát của mình, Tạ Kỳ Ngôn chắc chắn người đó là Chương Sở.

Khi Tạ Kỳ Ngôn chuẩn bị đuổi theo, Chương Sở đã kịp bật chế độ phòng vệ. Cô lập tức liến thoắng chạy đi, nhưng thân thủ của Tạ Kỳ Ngôn cũng không phải là vừa. Một cuộc rượt bắt nhanh chóng diễn ra sau tiếng hô của Tạ Kỳ Ngôn.

Nghe thấy hai từ "cảnh sát" vang lên, trái tim của Chương Sở đập nhanh như trống bỏi. Cô biết nếu dừng lại chẳng khác nào đang đưa đầu vào cửa tử.

Cô không thể bị bắt, cô đã làm chuyện có lỗi với Đào Tại Thường, cảnh sát nhất định bắt cô đền tội. Nếu cô dốc hết sức để chạy, bản thân mới có hy vọng tìm được đường sống. Hơn nữa, địa thế đông người xung quanh, kỹ năng parkour đang là những lợi thế ủng hộ cô.

Nhưng cô không ngờ rằng người mình đang đối mặt là cảnh sát ưu tú nhất trong vài năm trở lại đây. Cô ấy không chỉ sở hữu chiếc còi vàng danh giá trao cho học viên xuất sắc nhất khóa, lập kỷ lục mới ở trường mà còn từng nhận huấn luyện đặc biệt ở Mỹ.

Xét về tốc độ, sự nhạy bén và khả năng săn bắt con mồi, Tạ Kỳ Ngôn luôn đạt điểm cao trong mắt các chỉ huy.

Thế nên, hoàn cảnh này, không thể làm khó cô. Đối phương có kỹ xảo, Tạ Kỳ Ngôn có kỹ năng.

Tuy nhiên, lúc tưởng có thể tận tay bắt được hung thủ, Tạ Kỳ Ngôn gặp phải vật cản lớn. Vì muốn thoát thân, Chương Sở đã không ngần ngại đẩy một bà lão đang đi ngang qua đường về phía Tạ Kỳ Ngôn để cản đường. Do lực đẩy quá mạnh khiến bà lão bị trượt chân, suýt nữa đã ngã nhào xuống bậc cầu thang.

May mắn thay, phản xạ của Tạ Kỳ Ngôn không hề kém. Cô nhanh chân chạy tới, hóa thành bao thịt người để đỡ bà lão.

Vì thế, Tạ Kỳ Ngôn ngã nhào xuống bậc cầu thang khiến toàn bộ phần cánh tay bị trầy và phần đầu chảy máu. Không gian quay cuồng, cơn choáng đầu nhanh chóng ập đến. Đúng lúc này, Tiểu Ca mới đuổi kịp với tình trạng thở hổn hển.

Trông thấy Tạ Kỳ Ngôn máu từ trán nhỏ xuống, Tiểu Ca vô cùng hốt hoảng. Trái tim như một cái gì đó bóp vào mà bất giác điếng người một cái.

Nhưng Tạ Kỳ Ngôn hành động rất nhanh, không mất nhiều thời gian để ổn định bản thân và đuổi theo Chương Sở.

Cả quá trình dù dài nhưng trong mắt của Tiểu Ca chỉ diễn ra tích tắc. Anh chạy đến đỡ bà lão và nhìn đội trưởng lao đi, ánh mắt thần lực ngùn ngụt. Nhất quyết không để hung thủ chạy thoát.

Chạy theo mấy con đường với vết thương trên trán không ngừng rỉ máu, bắt đầu lấp mất tầm nhìn bao quát của Tạ Kỳ Ngôn, trong khi Chương Sở lại vận dụng những chướng ngại và các thành cao trên đường để thi triển kỹ thuật parkour mà gia tăng khoảng cách.

Cứ mỗi lúc Tạ Kỹ Ngôn vừa chạy kịp thì Chương Sở giống như quả bóng bay thẳng lên không, trêu ngươi đội trưởng đội trọng án.

Nhưng trời không phụ người có lòng. Trong lúc Chương Sở chuẩn bị thực hiện cú nhảy vượt thoát qua thành tường cao để hoàn toàn cắt đuôi Tạ Kỳ Ngôn. Tạ Kỳ Ngôn đã chạy hết tốc lực phóng người lao thẳng tới kéo lấy Chương Sở khiến cả hai đồng loạt ngã nhào. Lần này, Tạ Kỳ Ngôn nhanh hơn đã đứng vực dậy, bên trong lấy ra còng sắt, thực hiện khống chế Chương Sở.

Tại phòng thẩm vấn của cảnh cục Ưu Đàm. Tạ Kỳ Ngôn đich thân thẩm án. Sau khi được băng bó cẩn thận các vết thương, Tạ Kỳ Ngôn đã mang hồ sơ vào phòng thẩm vấn chờ kẻ tình nghi.

Cánh cửa phòng thẩm án mở ra, bước vào không phải là Chương Sở mà là Hàn Hân Đình. Điều này khiến Tạ Kỳ Ngôn không khỏi trưng ra ánh mắt đen láy ẩn đầy sự ngạc nhiên của mình, kéo dài từ khoảnh khắc Hàn Hân Đình vào phòng đến khi cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Tạ Kỳ Ngôn.

"Không phải cậu nói pháp y không tham gia chuyện của trọng án à?"

Nghe thấy lời nói không sắc không vị này của Tạ Kỳ Ngôn, trong lòng Hàn Hân Đình chẳng hiểu sao lại dâng lên một cảm giác hứng thú kì lạ. Trước đến nay, ai lại nỡ từ chối những lời ngon ngọt phát ra từ Hàn tiểu thư, người ta cầu còn không được.

Nhưng ngoại trừ mối tình đầu, những người vây quanh cô đều thèm khát cơ thể cô, cái liếc nhìn của cô, sự hoang dã trong con người cô mà liên tục cầu cạnh, chạy đến lấy lòng.

Với bản ngã tự cao đặt trong một thế giới hoang tàn đổ vỡ vì mối tình đầu, không biết từ khi nào, vào những đêm phóng túng của mình, Hàn Hân Đình từng nghĩ rằng: Không được khiến họ muốn, phải khiến họ khao khát. Những lúc như thế, có người van xin sự chú ý của mình, Hàn Hân Đình mới thấy thỏa mãn.

Chỉ có Tạ Kỳ Ngôn, luôn giữ vững chừng mực, sắc hương đến gần cũng không loạn, đối đãi với cô đều không hề tồn tại mục đích.

Rốt cuộc trái tim của người này có chính nghĩa thật hay không?

Có sắt đá đến mức mật ngọt đổ xuống cũng không chùng chân rung động? Không vì ba tiếng Hàn tiểu thư mà đối xử với cô khác biệt?

Hơn nữa, từ đầu, không phải vì muốn gây ấn tượng mới làm khó cô ngoài đường mà đơn giản chỉ muốn thực thi công lý.

Nghĩ ngợi dẫn đến hành động, Hàn Hân Đình bất ngờ kéo sát khoảng cách, với tay đưa lên vuốt ve cổ áo của Tạ Kỳ Ngôn, gương mặt xinh xắn cũng dâng đến gần đội trưởng đội trọng án, giọng thủ thỉ như đường như mật rót vào tai của Tạ Kỳ Ngôn.

"Tôi đến đây để xem cậu thẩm án!"

"Không biết lúc tra khảo, sếp Tạ có quyến rũ không?"

Thả nhẹ làn hơi dụ hoặc, hương thơm quýt lạnh toát lên từ làn da trắng như tuyết của Hàn Hân Đình vờn vũ quanh sóng mũi, kèm với cái nháy mắt tinh nghịch khiến yết hầu của Tạ đội trưởng bất ngờ dâng lên cơn cuộn trào nóng rực, vành tai cũng không tránh khỏi ửng hồng.

Sự quyến rũ này của Hàn Hân Đình quả thật rất lợi hại, đến người không suy suyển trước mọi tình huống như Tạ Kỳ Ngôn cũng không thoát được.

Trước ánh mắt không di chuyển của Hàn Hân Đình, Tạ Kỳ Ngôn buộc phải tỉnh táo. Cô đằng hắng một tiếng rồi quay mặt đi.

Cảnh tượng này thực sự khiến Hàn Hân Đình thích thú đến mức không thể nhịn được mà nở ra trận cười khoái trá. Một Tạ Kỳ Ngôn vững vàng, đất trời không sợ, làm việc cứng rắn lại có lúc bẽn lẽn thế này.

"Hàn Hân Đình! Tôi cảnh cáo cậu. Ở đây là cảnh cục, nếu thái độ của cậu với cấp trên không đứng đắn, tôi sẽ kỷ luật cậu đấy."

Dù rất muốn trêu đùa thêm một chút với đội trưởng Tạ nhưng thái độ này cũng khiến Hàn Hân Đình thấy bản thân đủ vui vẻ.

Hơn nữa, Chương Sở cũng đã được áp giải đến phòng thẩm vấn. Cả hai phải bắt tay vào chuyện chính.

Ngồi đối diện ánh mắt kiên định của Tạ Kỳ Ngôn là một Chương Sở cao tầm 1 mét 62, thân hình nhỏ bé hơn so với Đào Tại Thường, làn da rám nắng, lòng bàn tay đã có những vết hằn chai sần được hình thành do công việc hướng dẫn viên leo núi.

"Đào Tại Thường! Chương Sở, cô biết người này chứ?" Tạ Kỳ Ngôn vừa nói vừa đưa ảnh chụp của Đào Tại Thường về phía Chương Sở.

Trong hình, Đào Tại Thường mặc một chiếc đầm ôm màu cam, nụ cười rạng rỡ khiến khuôn mặt trái xoan trở nên vô cùng xinh đẹp.

Nhìn lại hình ảnh này bất giác khiến trái tim Chương Sở hẫng lên một nhịp. Cô đã từng tương tư khuôn mặt này không biết bao nhiêu lần, thèm khát nụ cười như thế này dành cho mình không biết bao nhiêu lần.

Nhưng bây giờ đứng trước ranh giới giữa thừa nhận và chạy trốn, đứng trước người phụ nữ mà biết rõ trái tim mình đã hoàn toàn bị nắm giữ, Chương Sở chỉ thấy đau đớn, cơn đau đó xộc lên cánh mũi khiến bàn tay cô run rẩy.

Thời khắc này, cô rất muốn được vuốt ve tấm ảnh nhưng nếu như thế chẳng khác nào tự giết mình. Chương Sở vô thức nắm chặt lấy hai tay, siết vào nhau. Hình ảnh này bị Tạ Kỳ Ngôn thu hết vào tầm mắt.

"Có quen biết." Chương Sở nặng nề.

"Quen biết như thế nào?" Tạ Kỳ Ngôn vẫn từ tốn.

Nhưng suy cho cùng, Chương Sở cũng chỉ là con người. Con người thì cầu sống.

Đứng trước tình huống mà chỉ cần một sơ sót có thể đẩy cô vào tù, Chương Sở đã nhanh chóng bật bản năng sinh tồn. Không hổ danh cô ta là một huấn luyện viên leo núi đáng tin cậy.

Hít một hơi, Chương Sở bình tĩnh đáp lời Tạ Kỳ Ngôn.

"Qua một phòng chat, nói chuyện hợp nên cũng được xem là có quen biết."

"Cả hai từng gặp mặt ở ngoài chứ?"

Chương Sở nghe đến đây cũng nhận thức được việc cảnh sát đã phát hiện mối quan hệ của mình và Đào Tại Thường thông qua phòng chat.

Thành thật, bằng chứng trong không gian mạng hầu hết đều là bằng chứng có thể truy vết được, trừ khi cả hai không có mối quan hệ.

Nếu có, những tin nhắn mà họ từng trao đổi với nhau qua phòng chat, những lần Chương Sở đồng ý nạp tiền để được xem vài thứ mát mẻ từ Đào Tại Thường, sớm muộn cũng được tra ra.

"Có vài lần thôi!" Chương Sở lo lắng, vô thức nuốt vội nước bọt.

"Vài lần thôi à? Sau đó hai người không gặp nữa hay sao? Chẳng phải phòng chat mà cô nói là phòng chat hẹn hò sao?"

"Nữ cảnh sát! Biết nhau qua phòng chat, có gặp gỡ vài lần, sau đó không gặp nữa cũng là chuyện bình thường. Có thể cho rằng chúng tôi không hợp."

"Đêm 19, từ 10 giờ đến 2 giờ sáng, cô đã đi đâu?"

"Đêm hôm như vậy có thể đi đâu ngoài ở nhà chứ? Mấy người nghi ngờ tôi giết cô ấy à?" Ánh mắt của Chương Sở lồng lên sự tức giận.

"Trên người nạn nhân bị trói bởi một sợi dây thừng lớn, chuyên dụng dùng cho leo núi, nút thắt để lại vô cùng đặc biệt. Chúng tôi đã đối chiếu nút thắt mà cô thường thắt ở khu vực làm việc, từ lực siết đến cách tròng dây đều rất trùng khớp."

Tạ Kỳ Ngôn đưa ảnh chụp so sánh nút thắt về phía Chương Sở. Ngược lại cô lại đáp trả bằng cái nhếch mép.

"Sếp! Nút thắt mà sếp nói người làm huấn luyện leo núi nào cũng có thể thắt được, không phải một kiểu quá đặc biệt. Chẳng qua đây là loại nút thắt tiện dụng, nhanh gọn nên tôi mới thường xuyên xài mà thôi."

"Vậy tại sao vừa trông thấy chúng tôi, cô lại chạy bạt mạng như vậy hả?" Tạ Kỳ Ngôn bất giác lớn tiếng, tay đập mạnh xuống bàn, muốn dùng lực gây sức ép với đối phương.

"Tôi đâu biết mấy người là ai, tôi đang có khó khăn về tài chính, tưởng mấy người là chủ nợ nên mới chạy thôi."

"Chúng tôi đã hô cảnh sát rất to đấy!" Tạ Kỳ Ngôn gằn giọng, âm vực lớn không thay đổi.

"Sếp à! Khoảng cách lúc đó xa, tiếng người lại ồn ào, tôi không nghe rõ, cũng không trách được."

Tạ Kỳ Ngôn càng tỏ ra áp đảo, Chương Sở càng tỏ ra bình tĩnh.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng thẩm tra bật ra, Tiểu Cảnh đi vào cùng với kết quả điều tra tình hình tài chính của Chương Sở và những nội dung mà cô ấy trao đổi với Đào Tại Thường qua phòng chat.

"Chà! Có vẻ tài chính của cô đúng là khó khăn thật đấy. Một tháng làm việc của cô chỉ có 8 ngàn, cô liên tục rút ra tiền tiết kiệm trong gần 2 tuần gần đây với mỗi lần rút đều toàn trên 20 ngàn, mượn đồng nghiệp trên dưới cũng đã 5 ngàn. Tình hình mượn nợ còn bi thảm hơn, cô đã vay khoản ngoài hết 35 ngàn."

"Chương Sở à! Cô chi tiền cũng mạnh tay đấy!"

"Cô chi tiền cho Đào Tại Thường à?"

"Sếp! Sếp có biết mình đang nói cái gì không?" Chương Sở tức giận.

[Bảo bối à! Thực sự chị rất nhớ thân hình nóng bỏng của em.]

[Chị mê chết em rồi. Tối nay chúng ta hẹn, em có thể cho chị xem thêm không?]

[Bảo bối! Chị nghĩ mình yêu em mất rồi! Em khiến chị có cảm giác em chính là tình đầu đơn thuần nhất.]

[Tiểu Đào à. Chị hy vọng em có thể giữ được sự thuần khiết này. Em làm chị mê mẩn đến hết đời cũng được.]

[Chị không tiếc gì với em cả.]

[Người ta nói chị mù quáng nhưng chị thấy mình mù quáng mới chính là yêu.]

Tạ Kỳ Ngôn lật giở những trang in hình các dòng tin nhắn giữa Chương Sở và Đào Tại Thường trong phòng chat, chầm chậm đọc từng mẫu tin nhắn mùi mẫn của họ.

Mỗi một câu, một từ bắt trói Chương Sở về lại khoảnh khắc nồng nàn mà mình từng cố vẽ ra bên cạnh Đào Tại Thường. Trái tim cô bắt đầu đập loạn, yết hầu cũng vì thế mà nóng lên.

"Chương Sở! Ngày nay chuyện con gái với con gái không hề là điều gì quái gở. Tình cảm là chuyện của trái tim, không phải của giới tính, cô không cần phải thấy xấu hổ khi theo đuổi một mối quan hệ đồng tính."

Tạ Kỳ Ngôn nhẹ giọng. Thái độ mềm như vuốt ve trái tim gai góc của Chương Sở, sự cởi mở trong tư tưởng khác hẳn vẻ ngoài có phần bảo thủ của Tạ Kỳ Ngôn khiến Hàn Hân Đình chú ý.

Nhìn thấy phản ứng có phần phân vân của Chương Sở, Tạ Kỳ Ngôn cong nhẹ khóe môi, đưa người hướng lên kéo lại khoảng cách với Chương Sở, ánh mắt sắc lạnh.

"Nhưng giết người là chuyện của lương tri. Mà lương tri thì phải phân biệt rõ tốt và xấu."

"Hay là cô thành thật nói cho chúng tôi biết hai người có phải vì tranh cãi tình cảm, cô phát hiện cô ấy không hề yêu mình, đến với mình chỉ vì tiền, không phải tình yêu đơn thuần như cô mong muốn, phát hiện cô ấy cũng không thực sự trinh trắng, tức giận nên ra tay giết cô ấy?"

Tạ Kỳ Ngôn dồn ép bằng liên tục câu hỏi khiến trái tim Chương Sở như bị ai bóp chặt lấy rồi day đi day lại, đau đến mức hơi thở cũng trở nên vô cùng nặng nề, tưởng chừng không thể giữ nổi bình tĩnh, cô muốn thét lớn. Càng nghe lấy lời của Tạ Kỳ Ngôn, cô càng thấy những khoảnh khắc ngày hôm đó bao chặt lấy mình.

Nhưng nếu bây giờ cô buông tay, cô sẽ lập tức rơi xuống núi. Không phải chưa từng đứng trước nguy hiểm, không phải chưa từng đứng trước sự tranh đấu bỏ cuộc hay tiếp tục leo lên, Chương Sở quá quen thuộc với loại cảm giác này. Cô biết cảnh sát chỉ đang phỏng đoán, họ không có bằng chứng buộc tội.

"Sếp! Cảnh sát bây giờ kết án bằng cách này à? Không bằng chứng." Chương Sở nhấn mạnh không bằng chứng, khuôn mặt nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh.

"Chết tiệt! Cô cũng quá vô sỉ đấy!"

Hàn Hân Đình nghe những lời chối bay chối biến của Chương Sở thấy lửa giận trong lòng dâng lên ngùn ngụt. Cô đứng phắt dậy mặc kệ cho ánh mắt của Tạ Kỳ Ngôn đang dán chặt lên người mình, hậm hực rời khỏi phòng thẩm án, bước chân gấp gáp chạy đến phòng khám nghiệm, khóa trái cửa không cho ai quấy rầy. Nếu không tìm được hung khí, không có đủ bằng chứng thuyết phục, sau 48 giờ, cảnh sát buộc phải thả người.

Chương Sở được đưa vào phòng tạm giam. Cách 2 tiếng, Tạ Kỳ Ngôn lại gọi cô ấy vào phòng thẩm vấn, gây sức ép triệt để lên tâm trí cô ấy. Có điều, Chương Sở luôn là vận động viên leo núi ngoan cường.

Hàn Hân Đình miệt mài làm khám nghiệm kiểm

chứng hơn mấy tiếng đồng hồ. Một số xét nghiệm yêu cầu sự nhẫn nại. Nhờ vậy, cô có thời gian quan sát và nối ráp vụ án từ đầu.

Vết trói xung quanh có dấu hiệu sự sống khi nạn nhân vùng vẫy để tạo ra những mảng xước và máu đọng lại trên da. Vết thắt trên cổ được hình thành sau khi nạn nhân đã tắt thở.

Ngón áp út bị phá hoại nghiêm trọng. Nhưng tất cả đều không phải là nguyên nhân dẫn đến cái chết. Rốt cuộc vì sao Đào Tại Thường bị nghẹt thở? Cô ấy bị gối, khăn trùm đầu, áo hay vật gì khác cướp đi mạng sống.

Ngẫm nghĩ một hồi, Hàn Hân Đình quay sang nhìn đống vật chứng thu thập được từ nhà của Chương Sở. Hàn Hân Đình nhanh chân bước đến, cau mày quan sát toàn bộ những thứ đang được bày sẵn trên bàn.

Dùng phương pháp loại trừ để thu hẹp những vật có khả năng làm nghẹt thở. Hung khí chính là gấu bông. Đây là kết luận cô đưa ra khi thực hiện các xét nghiệm nhanh để đối chiếu.

"Tạ Kỳ Ngôn!" Sau khi phát hiện ra mấu chốt, Hân Đình không chậm một phút, trở lại phòng tra án kêu Tạ Kỳ Ngôn ra ngoài.

"Cậu gọi tôi ra đây làm gì?"

Hàn Hân Đình đưa chú gấu bông về phía Tạ Kỳ Ngôn, ánh mắt nhanh chóng làm cuộc trao đổi như thể hiện con gấu là mấu chốt. Tạ Kỳ Ngôn nắm bắt được đã thốt lên.

"Đây là hung khí sao?"

"Trên phần bụng gấu bông có son môi của Đào Tại Thường, phần nước hoa của cô ấy. Phía lưng gấu bông có chất dịch là nước bọt không thuộc về cô ấy."

"Nhưng lấy mẫu phải do đối tượng tình nguyện."

"Nếu cô ta không đồng ý hợp tác, có thể dùng luận điểm này, ép chết cô ta."

Câu nói này của Hàn Hân Đình khiến Tạ Kỳ Ngôn cảm thấy càng thêm tự tin có thể bắt Chương Sở cúi đầu nhận tội.