Gọi Cô Là Tri Kỷ Hay Gọi Là Pháp Y

Chương 8: Tình yêu không phải như vậy đâu!



Trong khi Hàn Hân Đình không thể ngửi nổi sự giả dối của Chương Sở nên ở lại bên ngoài, quan sát qua phòng điều khiển, Tạ Kỳ Ngôn trở lại phòng thẩm án, tiếp tục đấu trí cùng Chương Sở, trên tay cầm theo chú gấu bông. Phần thắng lần này chắc chắn đã nằm trong tay, Tạ Kỳ Ngôn không muốn mất thời gian thêm nữa.

Tạ Kỳ Ngôn điềm tĩnh ngồi xuống, cô đẩy nhẹ con gấu bông đang được bọc trong túi bảo quản về phía Chương Sở cùng ánh mắt tràn đầy sự tự tin. Hành động của Tạ Kỳ Ngôn đơn giản nhưng đã lập tức đánh gãy toàn bộ ý chí sinh tồn của Chương Sở. Tựa hồ như cô đang đạp phải một tảng đá không chắc chắn, trượt chân rơi xuống.

"Chương Sở! Đều là phụ nữ, cũng tôn trọng tuyệt đối tình cảm của cô. Tôi muốn cho cô cơ hội."

Không phải là một cách lấn áp triệt để với bằng chứng chắc chắn trong tay, Tạ Kỳ Ngôn lựa chọn tiếp cận bằng sự mềm mỏng. Điều này khiến mọi người trong phòng điều khiển vô cùng khó hiểu, đến Hàn Hân Đình cũng không hiểu Tạ Kỳ Ngôn đang chơi trò gì nữa.

"Cô tự mình nói ra, tôi sẽ báo với cấp trên về sự thành thật của cô, chúng ta có thể xem xét xin giảm nhẹ tình tiết. Coi như đây là một sự chân thành cuối cùng cô có thể dành cho Đào Tại Thường, cho tình cảm giữa hai người."

"Nhưng nếu không, chúng tôi buộc phải yêu cầu lấy ADN của cô. Nếu kết quả trùng khớp, cô tuyệt đối không có cơ hội đàm phán với chúng tôi. Nước bọt phát hiện sau lưng chú gấu này, tôi nghĩ cô cũng biết nó thuộc về ai. Chú gấu còn được phát hiện trong nhà của cô, trên đó có son môi trùng với màu son của Đào Tại Thường."

Vách núi trước mặt Chương Sở hoàn toàn sụp đổ, cô thấy mình đã rơi thẳng xuống vực. Chương Sở cúi đầu, gục lên cánh tay đang bị còng sắt khóa chặt, nước mắt không thể nào kiềm nổi mà rơi xuống như mưa.

Theo lời kể của Chương Sở, từ khi đọc được thông tin của Đào Tại Thường trên bảng giới thiệu của phòng chat, Chương Sở đã lập tức bị ngoại hình cùng nụ cười thánh thiện của cô gái này thu hút.

Cô đến đây là tìm bạn tình nhưng vừa nhìn thấy Đào Tại Thường lại trúng phải tiếng sét ái tình. Chương Sở giới thiệu mình là một chủ doanh nghiệp trong lĩnh vực thể thao, muốn phát triển mạnh mẽ cơ sở đào tạo leo núi nhân tạo trong thành phố.

Theo nguyên tắc, Chương Sở cần phải chi một số tiền để được trung gian cung cấp thông tin giúp hai người kết nối thông qua phòng chat riêng. Chương Sở không ngần ngại mà chuyển khoảng 5 ngàn để mở khóa thông tin.

Họ thường xuyên trao đổi tin nhắn ngoài và trong môi trường phòng chat. Chương Sở mang đến sự giải khuây đúng lúc Đào Tại Thường cần khi hy vọng thoát ra khỏi những nỗi đau mang tên Triệu Tuấn Đường.

Để rồi, những tin nhắn cứ thế nuôi nấng trong lòng Chương Sở những tình cảm mạnh mẽ. Cô muốn trở thành người yêu, bao bọc lấy trái tim thuần khiết của Đào Tại Thường. Cô muốn ôm lấy Đào Tại Thường trong giấc mơ và cả trong đời thật.

Thậm chí, khi đối phương phát hiện cô là con gái, vẫn muốn duy trì việc nhắn tin, hằng ngày làm nhau bận rộn bằng những câu hỏi, tối đến lại khiến đầu óc của Chương Sở quay cuồng bởi những đường cong cơ thể nóng bỏng. Chương Sở đã rất nhiều lần tìm lấy một lý do cho việc một cô gái như Đào Tại Thường xuất hiện trong một phòng chat hẹn hò.

Chương Sở yêu Đào Tại Thường vì cô ấy nói mình là gái trinh, vì sự bẽn lẽn của cô ấy mỗi khi hai người hẹn nhau phô diễn sự hấp dẫn của cơ thể, Chương Sở chọn tin vào câu chuyện Đào Tại Thường kể cho mình.

Một cô gái quyết định chọn bỏ nhà ra đi vì xung đột với bố mẹ, cô đơn gồng gánh những áp lực trong một thành phố rộng lớn, tình yêu bất chợt trở thành thứ quá xa xỉ khi cô ấy còn quá nhiều bộn bề. Chính là cô đơn, một cái cớ để người ta chọn để thể hiện sự yếu lòng, giành lấy cảm thông.

Sau đó họ quyết định gặp gỡ nhau, Chương Sở đã lo lắng và chu cấp rất nhiều cho Đào Tại Thường. Chương Sở nói rằng cô muốn bảo vệ sự thuần khiết của Đào Tại Thường đối với tình yêu, cô không tiếc tiền bạc. Chẳng qua, Đào Tại Thường chỉ muốn thứ sau. Chẳng qua, cô ta thấy mình không môn đăng hộ đối. Chẳng qua, cô thấy mình là kẻ không có tiền mới để lỡ mất Triệu Tuấn Đường.

Nhưng cô không ngờ rằng, Chương Sở đã biết mối quan hệ của cô và Triệu Tuấn Đường, hai người còn đi làm nhẫn đôi, trao nhau nụ hôn ngay giữa phố, một nụ hôn mà mơ cả đời thì Chương Sở cũng không dám chạm vào.

Lúc nhận ra những cảm tình của Đào Tại Thường xây trong lòng mình chỉ là giả dối, Chương Sở đã âm thầm điều tra Triệu Tuấn Đường rồi âm thầm lẻn vào nhà trộm nhẫn với thân phận thợ sửa ống nước.

Hôm xảy ra vụ án, cũng là hôm Đào Tại Thường nói lời chia tay với Chương Sở. Cô có níu kéo, có van xin nhưng không lay chuyển được Đào Tại Thường. Thế nên, Chương Sở quyết định thỉnh cầu lần gặp mặt cuối cùng.

Cô lấy chiếc nhẫn mà mình đã lấy cắp được trong nhà Triệu Tuấn Đường, chạy đến gặp Đào Tại Thường trong lần hẹn hò cuối cùng của hai người. Cô ấy nói rằng sẽ giao cho Đào Tại Thường chiếc thẻ ngân hàng trị giá 20 ngàn của mình và không làm phiền Đào Tại Thường sau hôm nay nữa.

"Sếp à! Tôi đã dùng bàn tay có đeo nhẫn để đưa thẻ cho cô ấy, nhưng cô ấy đã không nhận ra."

"Cô ta không để ý đến tôi. Một chút cũng không?"

Chương Sở đau đớn thuật lại.

Thế là, cả hai đã cùng nhau ăn một bữa cơm tại nhà hàng sang trọng, đi dạo với chiếc siêu xe mà Chương Sở thuê được. Cuối cùng, Chương Sở cùng Đào Tại Thường mua một ít bia và chạy xe đến gần một triền núi, nơi có thể bao quát hết đời sống về đêm rực rỡ của đặc khu Tô Hàn.

Chương Sở biết rằng Đào Tại Thường thích hoa hồng và pháo hoa. Thế nên, cô đã cẩn thận chuẩn bị những cây pháo hoa cầm tay cắm khắp xung quanh rồi nhanh chóng đốt lên.

Cảnh tượng những cây pháo hoa bung nở, tỏa sáng rực rỡ, Chương Sở bước ra trong đám pháo hoa rạng ngời đó với chú gấu bông và hoa hồng trên tay, tất cả khiến trái tim Đào Tại Thường bất giác mềm mại.

Hôm đó, Đào Tại Thường mãi không biết để được một ngày đặc biệt như thế, Chương Sở đã dốc hết những tờ tiền cuối cùng trong ví của mình.

"Bảo bối à! Em có thể đừng đi không?"

"Bảo bối! Chị yêu em!"

Chương Sở nắm ghì lấy bó hoa và chú gấu bông trên tay, một tay khác níu cổ tay của Đào Tại Thường nài xin.

"Chương Sở à! Hai chữ tình yêu không phải chỉ đơn giản như vậy đâu."

"Trước đây, em cũng đã từng tin rằng chỉ cần mang một trái tim chân thành chạy đến bên người đó, trao hết vào tay người đó, tin tưởng người đó, bản thân có đau khổ nhưng vẫn sẽ nhận lại quả ngọt."

"Nhưng em sai rồi! Cho dù em có chấp nhận thế nào, tình yêu em muốn cũng không chạm tay tới được. Anh ấy không cần em, không biết có phải anh ấy có được em rồi nên không cần em nữa hay em không đủ hấp dẫn, quá nhàm chán."

Với Đào Tại Thường, Triệu Tuấn Đường giống như một vết thương hở mà cô chẳng thể hàn nó lại được, cái tên ấy làm cô mỗi lần chọc vào đều rỉ máu đến phải rên lên, nước mắt cũng không khó khăn mà chảy xuống.

"Suốt thời gian sau đó, em luôn đi tìm câu trả lời, tiếp xúc nhiều người. Người ta nói em nhàm chán, em thay đổi, mỗi đêm trở nên phóng túng hơn, cố gắng để trở thành một người thú vị hơn. Nhưng người ta lại không cần tình yêu của em."

"Chị biết không? Có lần em thử hẹn hò nhưng khi biết em từng trao cho một người đàn ông khác, anh ta rất nhanh chóng đòi chia tay em."

"Chẳng phải người ta nói con gái quý giá nhất là cái ngàn vàng hay sao? Bây giờ đến cả tuyến phòng vệ để đem ra trao đổi trong tình yêu cũng không còn. Chị nghĩ xem nên dựa vào cái gì để tự tin chứ?"

"Cơ thể của em? Sự ngoan ngoãn của em? Sự phóng đãng của em? Hay một lời nói dối về màng trinh của em? Rốt cuộc họ cần gì ở em? Đó là lý do em xuất hiện ở phòng chat, để trở thành phiên bản mà đàn ông muốn xem, không phải vì có nỗi khổ gì." Đào Tại Thường trưng ra nụ cười giễu cợt bản thân.

Đào Tại Thường dùng thông tin mình là gái trinh để dẫn dụ những đối tượng muốn hẹn hò với mình. Quả thật, cách làm này rất hiệu quả. Chưa đầy một tháng, lời mời hẹn họ gửi cho cô nhiều vô số kể. Giữa một rừng phụ nữ đều chỉ biết phô diễn hình thể, Đào Tại Thường chính là mặt trời thanh thuần. Các hình ảnh cô ấy đăng tải đều cho thấy sự hiền lành, bẽn lẽn. Ai lại không kích thích khi nhìn thấy một cô gái trong sáng đúng chỗ và quyến rũ đúng lúc.

Khi ấy, Chương Sở biết để đạt được sự chú ý của Đào Tại Thường, cô cần phải khác biệt so với đám người muốn hẹn hò cùng cô ấy. Chương Sở đã chọn nói dối về thân thế của mình. Tiền có lẽ là giải pháp duy nhất để trở nên đặc biệt hơn. Quả nhiên, Chương Sở là người chi tiền mạnh tay nhất cho Đào Tại Thường.

"Chương Sở! Nếu em không còn là một người trong trắng. Chị còn muốn em không?"

Câu nói của Đào Tại Thường như một cú đấm giáng một đòn đau vào ngưỡng chịu đựng của Chương Sở. Cô phát hiện Đào Tại Thường có qua lại với Triệu Tuấn Đường, cũng biết hai người gần đây có qua lại, nhưng cô muốn trốn tránh, muốn Đào Tại Thường nhẫn tâm một chút chọn nói dối mình, để Chương Sở vẫn có thể sống trong ảo tưởng của bản thân.

Nhưng Đào Tại Thường lại quyết định nói lời thật lòng.

"Em nói gì, chị không hiểu." Chương Sở cố gắng gằn giọng.

"Trước đây, em từng quen một người bạn trai. Anh ấy tên là Triệu Tuấn Đường. Anh ấy là hy vọng của em, tình đầu của em, cũng là người em đã luôn sẵn sàng để trao lần đầu tiên."

"Nhưng bố mẹ anh ấy lại không muốn anh ấy gắn kết với một người như em. Một cô gái thân thế không có, tiền bạc không có. Họ chọn cho anh ấy một gia đình môn đăng hộ đối hơn, giúp anh ấy tiến xa hơn."

"Tại em cố chấp, mong muốn giữ chân anh ấy nên em đã quyết định trao cơ thể của mình cho anh ấy. Nhưng cuối cùng, em vẫn không thay đổi được. Như việc em có phẫu thuật vá màng trinh để sống trong một cuộc đời mới, cũng không thay đổi được sự trong trắng trong người mình đã mất đi."

"Xin lỗi! Em đã lừa chị."

Khoảnh khắc Đào Tại Thường thừa nhận, trong lòng Chương Sở dậy lên những đớn đau mà cô đã cố tình tránh né. Cô không biết nên làm thế nào khi đứng trước một người mà bản thân đã từng tin tưởng đây là tình yêu duy nhất. Sự dằn co giữa trái tim và những dòng suy nghĩ như thiêu như đốt tận bên trong Chương Sở.

Nhưng ở thời điểm đó, cô đã chọn bỏ qua. Chương Sở lấy từ trong túi tấm danh thiếp đưa về phía Đào Tại Thường.

"Chị là huấn luyện viên dạy leo núi, một tháng thu nhập 8 ngàn đồng, chị không phải là chủ doanh nghiệp, càng không thể mua nổi một chiếc túi xách hàng hiệu mười mấy ngàn. Chiếc xe chị đang đi, hàng hiệu chị đang mặc đều là đồ đi mượn."

"Có thể nói. Chị cũng lừa em."

"Tiểu Đào à! Chị yêu em. Nếu em có thể bỏ qua, chị cũng có thể bỏ qua. Chúng ta xem như không có chuyện gì hết, tiếp tục mối quan hệ này được không em?"

"Nếu em không có gì để trao đổi trong tình yêu, tiền bạc là thứ khiến em cảm thấy an toàn. Em mất Triệu Tuấn Đường vì em không phải một người giàu có, em mất cơ hội để tiếp cận một tình yêu mới vì em không còn trinh trắng. Chị nói xem em lấy cái gì để làm chỗ dựa?"

"Chương Sở à! Chúng ta đều đang bước trong một giấc mộng mà cả hai đều cố lừa dối đối phương."

"Chúng ta đến lúc cần phải tỉnh rồi." Giọng Đào Tại Thường run rẩy.

Khi Đào Tại Thường yêu cầu Chương Sở chở mình về nhà, khoảnh khắc cô quay bước rời đi, cô không biết rằng đó là lần cuối mình được nhìn ngắm pháo hoa trong đời.

Chương Sở đã chuẩn bị sẵn dây thừng, tấn công cô từ phía sau. Suy cho cùng, Chương Sở là dân thể thao còn Đào Tại Thường chỉ là nhân viên văn phòng, sức lực đối kháng vô cùng yếu ớt.

Khi trói được nạn nhân, nhìn vào đôi mắt không còn cảm xúc của Đào Tại Thường, chỉ có sợ hãi và những lời mắng chửi, nỗi ám ảnh lẫn sự đau đớn vì phản bội bùng lên ngọn lửa giận khiến Chương Sở kiểm soát.

Cô đã dùng chính đôi tay từng khát khao bảo bọc Đào Tại Thường, dùng chú gấu bông mà cô đã mua bằng những đồng tiền cuối cùng trong ví đè lên mặt Đào Tại Thường đến khi cô ấy tắt thở.

"Tại sao lại làm lễ tế cô ấy?"

"Đến cuối cùng, cô ấy vẫn là một cơ thể thuần khiết. Tôi muốn cô ấy ra đi vẫn giữ được phòng tuyến của mình."

Chương Sở trưng ra nụ cười tang thương, nước mắt như lũ xả xuống gương mặt. Tạ Kỳ Ngôn đã từng tiếp xúc với nhiều phạm nhân có tư duy méo mó, nhưng đây là lần đầu tiên cô đối mặt với một kẻ giết người mà đến cuối cùng vừa kiên trì theo đuổi lý tưởng, vừa yêu nạn nhân đến điên cuồng lại vừa muốn thỏa mãn niềm tin cố chấp trong lòng.

"Yêu cô ấy đến vậy. Tại sao không làm tình?"

"Tôi sợ sự thật trong con người cô ấy." Chương Sở gào lên khóc nức nở.

Tạ Kỳ Ngôn nhìn người đàn bà đau đớn như một con thú dữ trọng thương gục xuống trước mặt mình. Đôi vai cô ta từng gánh vác hàng tá hoài nghi sau mối tình đổ vỡ của cha mẹ.

Mẹ cô ta đã chính tay đập nát hạnh phúc của cô gái nhỏ bằng việc ngoại tình với người đàn ông khác. Hình ảnh hai người lớn trần trụi quấn lấy nhau trên chiếc giường lớn, nhưng người đàn ông đó không phải là bố mình khiến Chương Sở cảm thấy buồn nôn.

Sau đó, mẹ của cô lại không biết tốt xấu vẫn đối xử tốt với bố, nhưng mỗi lần ông đi công tác thì lại tìm đến người khác. Tất cả trở thành nỗi ám ảnh mạnh mẽ trong mỗi giấc ngủ của Chương Sở, hình thành những suy nghĩ lệch lạc về khái niệm gọi là tình yêu thuần khiết. Đầu tiên chính là chưa từng quan hệ với ai khác.

"Không một ai là hoàn hảo cả. Tình yêu đơn thuần nhất, chính là chấp nhận đối phương."

Mối quan hệ giữa Chương Sở và Đào Tại Thường đến cuối cùng chưa bao giờ là tình yêu. Một người chỉ theo đuổi những cố kỵ trong lòng để áp đặt lên người khác, lấy danh nghĩa tình yêu mà thỏa mãn niềm tin sai lệch của bản thân. Một người u mê chạy đi như một con thiêu thân không có điểm dừng, mang vết thương rõ ràng đã hở miệng mà cầu luỵ sự chú ý xung quanh.

Không phải chữa lành, họ chọn tấn công vào những phần dễ tổn thương nhất của nhau. Tạ Kỳ Ngôn đóng hồ sơ, thu dọn các chứng cứ và đợi cho đồng nghiệp dẫn Chương Sở ra ngoài.

Những người trong phòng trọng án, cả Hàn Hân Đình đứng lặng vài giây nhìn dáng người thẳng thớm của Tạ Kỳ Ngôn thông qua phòng điều khiển. Bất giác từ trong tâm khảm, ai nấy cũng nhìn thấy tia chính nghĩa lấp lánh ở trong lòng.

Khép lại vụ án của Chương Sở, Tạ Kỳ Ngôn phải tranh thủ viết báo cáo cho cục trưởng Lâm để hoàn tất hồ sơ. Dù không thể rút ngắn thời gian so với các vụ án tương tự ở những thành phố khác, nhưng tốc độ phá án hiện tại cũng được xem là phá kỷ lục về tốc độ phá án tại cảnh cục Ưu Đàm.

Sau khi ký tên và gửi công văn theo quy định, Tạ Kỳ Ngôn tiến đến phòng trung tâm làm việc của mọi người. Tổ trọng án mấy ngày nay đều không về nhà, ai cũng tất bật tăng ca, chạy đua cùng hung thủ, Tạ Kỳ Ngôn cảm thấy rất hy vọng vào việc dẫn dắt những cảnh viên nơi đây. Tuy nhiên, con người không phải là sắt thép.

"Vừa đến đã bắt mọi người làm việc vất vả. Tôi chưa có dịp chào hỏi đàng hoàng. Thật sự xin lỗi. Hôm nay khao mọi người một chầu có được không? Cứ thoải mái hết mình, ngày mai cho phép mọi người đến sở trễ một chút."

"Có thể ăn tôm hùm không?" Tiểu Cảnh lém lỉnh.

"Có thể!" Tạ Kỳ Ngôn tươi cười đáp ứng.

"Ăn thêm bò, gà hầm, lẩu Tứ Xuyên thì sao?" Tiểu Ca cũng không kém cạnh đưa ra yêu cầu.

"Có thể!" Tạ Kỳ Ngôn không từ chối.

"Ah! Sếp Tạ thực sự hào phóng mà! Hôm nay chính là lộc ăn của đội trọng án rồi!" Lão Bân cười lớn, khoác vai mọi người như muốn lập tức rời sở đến ngay nhà hàng.

"Hàn tỷ! Chị cũng đi cùng đi." Tiểu Ca đưa mắt nhìn sang Hàn Hân Định, giọng vô cùng hào hứng.

"Phải đó, cũng là người tổ trọng án, đi cùng đi." Lão Hổ thêm vào.

"Màu mè!"

Hàn Hân Đình tỏ thái độ chán ghét, nói xong rồi đứng dậy mang theo túi xách của mình, bước đi. Tạ Kỳ Ngôn đã nhanh chóng đứng chắn đường cô lại, ánh mắt không tỏ ý trêu ghẹo mà rất thành thật.

"Coi như tôi đặc biệt mời cậu, có được không?"

"Thế thì có bào ngư, vi cá, toàn bộ là loại 1, tôi sẽ suy nghĩ." Hàn Hân Đình cong khóe môi. Cô tin rằng với đồng lương của cảnh sát, nhất là cảnh sát đặc khu, không thể đáp ứng nổi đòi hỏi này. Dẫu biết có phần quá đáng nhưng yêu cầu này cũng chỉ là một lời từ chối mà thôi.

"Cậu muốn thế nào thì thế đó, người tôi không muốn thiếu nhất. Là cậu." Tạ Kỳ Ngôn một bước cũng không khoan nhượng. Tạ Kỳ Ngôn là một cảnh sát thanh liêm có tiếng. Bữa ăn mà Tạ Kỳ Ngôn đãi mọi người chính là dùng tiền túi mà mình để dành từ nhiều năm mà chi trả.

Trước lời mời và thái độ của Tạ Kỳ Ngôn, Hàn Hân Đình biết rằng mình không thể từ chối. Đúng ra cô muốn tranh thủ đi làm vài việc nhưng vì bị tổ trọng án lôi đi nên đành phân phó cho thuộc hạ của mình.

Cô muốn hoàn thành lời hứa với Đào Tại Thường, dạy cho tên hèn yếu Triệu Tuấn Đường một trận. Theo lời phân phó của Hàn tiểu thư, nhóm thuộc hạ đã dàn cảnh gây chuyện với Triệu Tuấn Đường ở quán bar, quy tội hắn xàm sở một cô gái rồi đánh cho tên này một trận ra trò.

Khi nhận được hình ảnh báo cáo, Hàn Hân Đình vô thức nở nụ cười rất tươi, ăn uống cũng thấy vô cùng ngon miệng, hùng hồn gọi thêm 2 chén vi cá thượng hạng.

Hôm đó, trong cuốn nhật ký khám nghiệm của mình, Hàn Hân Đình đã ghi rằng:

"Trinh tiết chỉ là một khái niệm của xã hội, đặt ra để bảo vệ tính chiếm hữu và sự cao ngạo của đàn ông. Việc có nó hay không, không phải sự thiếu sót càng không thể quyết định giá trị của một người."