Gọi Cô Là Tri Kỷ Hay Gọi Là Pháp Y

Chương 9: Tôi sẽ giành quyền pháp y về cho cậu!



Dạo gần đây, xu hướng cắm trại đêm đang rất thịnh hành. Những dịch vụ cho thuê dù trại, tiệc nướng được các công ty du lịch cung cấp ngày càng nhiều nhằm tạo điều kiện cho việc tiếp cận thiên nhiên dễ dàng hơn.

Nhờ có sự xuất hiện của các công ty này, rất nhiều khu vực cắm trại lý tưởng quanh rìa đặc khu Tô Hàn được khai thác. Hầu hết đều gần nhánh sông để tạo không khí. Do đó, một số nơi còn mở hẳn sang những khu vực lân cận nhằm thu hút lượng khách lớn.

Vì vậy, cảnh sát giữa các khu vực buộc phải phối hợp lẫn nhau để kiểm soát trị an ở khu vực biên giới. Lực lượng cảnh sát của đặc khu Tô Hàn cũng không ngoại lệ. Hơn nữa, gần đây, không có án mạng, nhiệm vụ của họ chủ yếu chỉ là bảo vệ quanh rìa đặc khu.

"Chán quá đi! Cái đặc khu này không có án mạng hay sao? Không có thảm án hay gì à? Phanh thây, chặt xác gì đấy. Toàn bắt tôi đi làm mấy cái xét nghiệm vớ vẩn."

Tiếng bộp của tập hồ sơ báo cáo đập xuống từ phía bàn của Hàn Hân Đình khiến không gian yên tĩnh trong phòng trọng án của cảnh cục Ưu Đàm bị phá tan. Mọi sự chú ý bắt đầu đổ dồn vào vị pháp y đang ngồi bật người vào lưng ghế, phong thái không hề nghiêm túc.

Từ trong ngăn kéo, Hàn Hân Đình lấy ra hợp kẹo ngậm, nhanh chóng bỏ vào miệng, các thớ cơ trên gương mặt cũng nhanh chóng giãn ra. Tạ Kỳ Ngôn lúc này quan sát thấy sự thoải mái thoáng trên khuôn mặt mới bước đến gần.

"Những lúc như thế hay là cậu cho bản thân học thêm cách nói chuyện đi."

"Cái gì chứ!" Hàn Hân Đình như bị châm dầu vào lửa.

"Quốc thái dân an. Cậu không muốn à?"

Tạ Kỳ Ngôn nhíu mày, đưa hai tay chống lên bàn, người hướng về phía Hàn Hân Đình để tạo thành sức ép khiến Hàn Hân Đình bối rối.

Nhưng mỗi lúc đối diện với Tạ Kỳ Ngôn mặt sắt, nói những câu về quy củ để dạy dỗ mình, bản thân Hàn Hân Đình luôn dấy lên những cảm xúc hứng thú muốn khiêu khích giới hạn của con người này.

Cơn bối rối nhanh chóng qua đi, Hàn Hân Đình không hề né tránh ánh mắt của Tạ Kỳ Ngôn. Ngược lại, cô từ từ đứng dậy, kéo gần khuôn mặt của hai người, khóe môi cong lên để chuẩn bị thốt ra những lời dịu ngọt.

"Sếp Tạ! Hay là bây giờ cậu làm tôi đỡ chán đi."

Vừa nói, những ngón tay tinh nghịch của Hàn Hân Đình vừa làm hành động bước từng bước, đùa giỡn với phần cánh tay của Tạ Kỳ Ngôn.

Cảnh tượng đối đầu lần này của hai người có sự chứng kiến của các tổ viên trong đội trọng án. Ai cũng biết Hàn Hân Đình là người cao ngạo, nói năng không nể nang bất kỳ ai, phóng túng vô pháp. Trong khi Tạ Kỳ Ngôn là người luôn lấy quy tắc là tâm điểm, đối với bất kỳ tác động ngoại quan nào cũng không rối không loạn.

Sự đối đầu này quả thật rất có tính giải trí.

"Sếp Tạ! Ở biên giới đặc khu có vụ án, công an bên đấy muốn chúng ta đến xem."

Theo hướng dẫn của cảnh viên, đội trọng án đã nhanh chóng có mặt tại hiện trượng vụ án. Nơi đây là một bãi lau sậy rộng lớn cũng là nơi mà gần đây các thanh niên trong vùng thường hay tới để cắm trại.

Tuy nhiên, với những người làm công tác hình cảnh, ai nấy cũng đều hiểu rõ, hiện trường càng lớn càng khó có thể thu thập được chứng cớ hữu hiệu.

Hơn nữa, rất nhiều cảnh sát đã đến đây, nếu không cẩn thận, hiện trường trọng điểm không thể bảo quản được, các dấu chân của hung thủ có thể bị lạc mất.

Mất vài giây quan sát, Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình quay sang nhìn nhau, ánh mắt bộc lộ rằng họ đang có cùng suy nghĩ.

Tuy nhiên, không thể chậm trễ, Tạ Kỳ Ngôn cùng Hàn Hân Đình, lão Bân và Tiểu Ca tiến vào khu vực phát hiện nạn nhân. Dẫu vậy, cảnh tượng trước mắt lại trái với những gì họ nghĩ.

"Nạn nhân đâu?" Hàn Hân Đình cau mày.

"Đã được công an bên đặc khu Nam Long đưa đến bệnh viện." Một cảnh sát viên khu vực lân cận nhanh chóng đáp lời.

"Mấy người bị rảnh à! Không có người chết, gọi pháp y tới làm gì?" Hàn Hân Đình lớn tiếng, cau mày tỏ ý không hài lòng.

"Nhưng trên bệnh viện vừa báo, nạn nhân không qua khỏi, vừa tắt thở."

"Có thể họ cần chúng ta để xem xét hiện trường." Tạ Kỳ Ngôn điềm đạm.

"Vậy ai là người phát hiện nạn nhân? Khi đến thì tư thế của nạn nhân thế nào?" Nghe thấy lời của Tạ Kỳ Ngôn, Hàn Hân Đình lấy lại đôi chút bình tĩnh.

"Nạn nhân là nam. Ông ấy được một cặp nam nữ lúc tối đi cắm trại ở đây phát hiện và báo cảnh sát. Vì họ ở Nam Long nên mới trình báo cho chúng tôi.

Khi chúng tôi tới thì nạn nhân nằm ngửa ra ở đây, nửa thân ngâm trong nước, nửa thân nằm trên bờ, đầu nằm gần khu vực đá, máu chảy ra khá nhiều.

Tuy nhiên, lúc kiểm tra, nạn nhân vẫn còn thở nên chúng tôi đã đưa ông ấy đến bệnh viện. Nhưng khi đưa lên bàn mổ, do mất máu quá nhiều, không thể cứu sống."

"Anh là?"

"Pháp y của sở cảnh sát Nam Long, Chấn Bang."

"Xin chào! Tôi là Tạ Kỳ Ngôn, đội trưởng đội trọng án đặc khu, còn đây là Hàn Hân Đình, trưởng khoa pháp y của cảnh cục chúng tôi."

"Ra đây là trưởng khoa Hàn, thật vinh hạnh khi gặp cô ở đây." Đôi mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ của Chấn Bang dành về phía Hàn Hân Đình.

Chấn Bang là một trong những pháp y nhiều kinh nghiệm, đang công tác tại Nam Long. Tuy nhiên, trước đó, ông cũng nhiều lần di chuyển đến Thành Đô để tập huấn.

Hơn nữa, mối quan hệ trong giới pháp y cũng tương đối rộng. Thế nên, Hàn Hân Đình không phải là cái tên mà ông ta chưa từng nghe qua.

Thế giới pháp y nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng những người có tài năng vượt trội thì thật sự rất hiếm, còn từng phá nhiều vụ trọng án ở Miami, cảnh sát Mỹ liên tục cấp bằng khen ngợi.

Người hiếm như vậy, chỉ có vài người, Hàn Hân Đình lại là cái tên rất đặc biệt. Mặt khác, Hàn Hân Đình còn nổi tiếng là bông hoa trong giới pháp y nữa. Làm sao Chấn Bang có thể không nhớ.

Quả nhiên, người đứng trước mặt ông là danh xứng với thực.

"Có biết thân phận của nạn nhân không? Lời kể của nhân chứng như thế nào?" Tạ Kỳ Ngôn vừa hỏi vừa đưa mắt quan sát.

"Chưa xác định! Chúng tôi vẫn đang điều tra, bước đầu có thể khẳng định ông ấy không phải là người ở Nam Long. Khu của chúng tôi rất nhỏ, bao nhiêu hộ tích chúng tôi đều biết." Chấn Bang lắc đầu.

"Liệu có phải khách du lịch không?"

"Cũng không? Trên người ông ấy không có giấy tờ tùy thân, hơn nữa, Nam Long nếu có khách đến, người dân sẽ phải thông báo cho chúng tôi. Gần đây, chúng tôi không nhận được thông báo như vậy."

"Chúng tôi cũng tiến hành chụp CT các lớp."

Chấn Banh nhanh tay đưa phim chụp cho Hàn Hân Đình. Bằng ánh mắt nhà nghề của mình, Hàn Hân Đình không khó để chuẩn đoán tình hình của nạn nhân.

"Thế nào?" Tạ Kỳ Ngôn quay sang.

"Có dấu hiệu tổn thương xương sọ, xuất hiện hiện tượng tụ máu não. Có thể bị tấn công từ phía sau nhưng không loại trừ khả năng trượt ngã."

"Vụ án xảy ra vào lúc tối, tầm nhìn có thể tương đối hạn hẹp, đường đi ở đây nhiều bùn lầy, sỏi trơn, giả sử nạn nhân trong tình huống không tỉnh táo thì khả năng này cũng rất lớn."

"Có xét nghiệm độ cồn trong người không?" Hàn Hân Đình không muốn loại trừ khả năng mà Tạ Kỳ Ngôn nhắc đến.

"Độ cồn không vượt mức quy định, nạn nhân hoàn toàn tỉnh táo."

"Lúc nhân chứng báo án, họ có nói họ phát hiện nạn nhân lúc nào không?" Tạ Kỳ Ngôn cau mày.

"Họ nói rằng trong lúc họ đang cắm trại. Họ thấy thấp thoáng một dáng hình cao to, có đầu cao hơn đám lau sậy đang tiến gần đến chỗ họ. Họ sợ là ma dọa nên sợ đã chạy đi mất. Lúc trời sáng mới quay lại lấy đồ thì phát hiện nạn nhân."

"Nhưng mà, lúc chúng tôi đến bệnh viện để xem xét, có một vết thương rất lạ ở phía trước trán của nạn nhân."

"Tại sao là vết thương lạ?" Hàn Hân Đình chăm chú.

"Vết thương có hình dấu thập trên bề mặt da, nhưng bên dưới vết thương lại xuất hiện u nang, chúng tôi không giải thích được."

"Vết thương có u nang thì tại sao không giải thích được?" Tạ Kỳ Ngôn nhìn Hàn Hân Đình đang trầm ngâm, cô biết với sự thông hiểu của Hàn Hân Đình chắc chắn sẽ cho một luận giải phù hợp.

"Ý nghĩa của vết thương này nghĩa là đầu của nạn nhân bị đập liên tiếp nhưng mỗi lần lại có một trọng tâm lực đập khác nhau, khiến cho xương não bộ bị tổn thương cũng làm rách phần da mỏng ở bên dưới, hình thành u nang."

"Phải! Nhưng chúng tôi phát hiện miệng vết thương không có dấu hiệu bùn đất."

Câu nói của Chấn Bang khiến Hàn Hân Đình cau mày. Quả thật, nếu bạn nhân bị tai nạn ở đây, miệng và da của vết thương phải để lại bùn đất. Trong đầu có lóe lên một ý nghĩ, có thể nạn nhân từng bị tấn công ở đâu đó không phải là nơi này.

Một kịch bản xảy ra là ông ta đang chạy trốn khỏi ai đó, do hoảng sợ bị đuổi giết mà vô tình trượt ngã dẫn đến vết thương va đập hình thành phía sau.

Tuy nhiên, do không có thi thể cũng không đích thân khám nghiệm, mọi thứ vẫn chỉ là phỏng đoán của Hàn Hân Đình. Hơn nữa, tình tiết của người báo án cho biết xuất hiện một bóng đen cao hơn 2 mét, cô cũng chưa thể liên kết được.

"Chúng ta đi xem xung quanh hiện trường xem có phát hiện gì mới không?" Theo lời của Tạ Kỳ Ngôn, mọi người bắt đầu tiến sâu vào bãi lau sậy.

Nhưng cảnh tượng hàng loạt dấu chân dẫm lên nhau trong lúc mọi người chạy đến cứu nạn nhân khiến cho việc tìm ra dấu chân khả nghi hoàn toàn bất khả. Sự lo lắng ban đầu của Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình rốt cuộc đã thành hiện thực.

"Sếp Tạ, tôi sẽ báo mọi người mở rộng phạm vi, sau đó tiến hành đối chiếu và loại trừ các dấu chân của những cảnh sát tham gia lục soát." Lão Bân nhanh chóng nắm bắt được ý của Tạ Kỳ Ngôn.

Điều tra nhất định không nản lòng. Hiện trường hỗn loạn sẽ luôn có những chứng cứ không ủng hộ việc tìm ra chân tướng. Việc của trinh sát chính là từ trong khó khăn phải kiên trì và nhạy bén truy tìm được các manh mối hữu hiệu xung quanh.

Mỗi một thứ có mặt tại hiện trường đều từ góc nhìn của chúng mà đang nói lên sự thật. Tạ Kỳ Ngôn chính là vì quan điểm này nên không bao giờ có sự thất vọng, nản lòng. Cô đưa mắt quan sát.

"Lão Bân! Theo anh, cây lau sậy ở đây cao bao nhiêu?"

"Có thể ước tính cao trên 1 mét 7 và tối đa là 2 mét rưỡi."

"Nạn nhân cao bao nhiêu?" Hàn Hân Đình hỏi thêm.

"Cao 1 mét 68."

"Nếu như vậy thì không thể nào hình thành bóng đen cao hơn đám lau này được."

"Chúng ta đi đến khu vực phát hiện nạn nhân đi." Chân Bang nói.

Nơi phát hiện thi thể là một bờ sông với xung quanh có rất nhiều đá cuội. Vì thân hình nạn nhân có phần to khỏe nên hình thành một rãnh nước lớn giao giữa phần bờ và phần sông.

"Theo ghi chép, nạn nhân được phát hiện với tư thế mặt ngửa lên trời, trên mặt có máu."

"Nếu nạn nhân té ngã ở đây, tại sao trong vết thương không có phần đất cát chứ?" Tiểu Ca cau mày.

"Lúc mọi người phát hiện ông ta vẫn còn dấu hiệu của sự sống. Muốn cấp cứu thì phải lau sạch phần máu quanh khu vực đầu để tiến hành đưa máy thở và các dụng cụ cần thiết. Nên ít nhiều phần cát cũng sẽ bị vô tình rửa trôi."

"Ngoài ra, ở đây đá cuội rất nhẵn và mịn, lượng bùn đất bám vào không nhiều nếu nước sông cuốn vào càng rửa sạch rất nhanh, chưa kể phần đá cuội ở đây nằm lăn lốc như vậy, nếu đầu nạn nhân đập vào có thể tạo hiện tượng di chuyển trọng tâm."

Hàn Hân Đình mang đến những góc nhìn pháp chứng đáng giá để mọi người tham khảo. Tiểu Ca cảm nhận người trước mặt có kinh nghiệm phong phú, góc nhìn sắc sảo mà càng thêm ngưỡng mộ. Cao ngạo là tính cách nhưng suy luận sắc bén là chuyên môn.

"Nếu như vậy, không phải cũng nên có vết máu trên đá cuội à?" Tạ Kỳ Ngôn đưa ra giả thuyết.

"Lúc cảnh sát đến đây cũng đã tiến hành khám nghiệm hiện trường, hoàn toàn không có đá cuội dính vết máu nào?" Lão Bân tường tận giải đáp thắc mắc cho đội trưởng.

"Cũng có thể cho là hung thủ đã đến xử lý hiện trường." Tạ Kỳ Ngôn suy đoán.

"Hoặc đây không phải là nơi gây án đầu tiên." Hàn Hân Đình góp thêm.

Nhưng dù quá trình xảy ra như thế nào, sự thật mãi chỉ có một. Và người nói lên sự thật ấy với họ chỉ có nạn nhân của vụ án.

Thế nên, nếu muốn có được đáp án cho toàn bộ câu hỏi, họ cần giải phẫu tử thi để đưa ra kết luận rõ ràng nhất.

Sau khi giao phó hiện trường cho lão Bân phụ trách, Tạ Kỳ Ngôn cùng Chấn Bang, Hàn Hân Đình, Tiểu Ca trở về pháp y của sở cảnh sát Nam Long.

Chấn Bang đã cùng Hàn Hân Đình tiến hành những bước phán đoán sơ bộ thông qua các bề mặt vết thương xuất hiện trên cơ thể nạn nhân.

Theo đó, báo cáo của bác sĩ cho biết thời gian bị hại đến lúc tử vong dao động trong vòng 10, 11 giờ tối ngày hôm trước. Thân hình của nạn nhân không cao, phía sau gáy phát hiện nhiều vết đập mạnh.

"Dù những vết thương này là nguyên nhân gây chảy máu nhưng không phải là vết thương gây ra cái chết."

"Ngược lại tôi cảm thấy vết thương hình chữ thập này đúng là rất kỳ lạ."

"Pháp y Hàn, cô có ý kiến gì sao?"

"Vết thương này có miệng vết thương rất sạch sẽ, không có dấu hiệu nào của bùn đất, có lẽ được hình thành từ một vật nhiều góc cạnh, không giống những cục đá ở khu vực bãi lau sậy, có cảm giác là một vật nhọn, cứng chẳng hạn như cạnh bàn, cạnh ghế."

"Phần da trên trán khá mỏng nên khi có lực tác động sẽ lập tức bị rách ra, phơi bày phần xương. Nhưng lực đập này, nhìn bên ngoài không quá sâu, có thể không phải là vết thương chí mạng."

"Điều kỳ lạ hơn là, biểu hiệu môi tái, tròng mắt trắng dã. Tại sao có dấu hiệu như ngạt thở ở đây?"

"Vậy không thể biết được đáp án à?" Tạ Kỳ Ngôn nhăn mày nhìn Hàn Hân Đình.

"Chưa thể! Tôi cần phải khám nghiệm cụ thể mới biết." Hàn Hân Đình tập trung cao độ.

Tuy nhiên, quyền hạn của pháp y muốn giải phẫu cũng cần được người nhà cho phép. Nếu không thì gọi là cưỡng bức khám nghiệm rất dễ xảy ra những vấn đề kiện tụng rắc rối về sau.

Nếu gặp người nhà nạn nhân thích làm khó, những người phụ trách rất khó thoát khỏi án kỷ luật. Tạ Kỳ Ngôn buộc phải bảo vệ quy tắc này.

"Tiểu Ca! Chúng ta chuẩn bị mổ tử thi khám nghiệm thôi." Hàn Hân Đình không chần chờ, nhanh chóng bước về khu vực đựng dụng cụ khám nghiệm.

"Chưa thể khám nghiệm được." Tạ Kỳ Ngôn đanh thép.

"Cậu đang nói điên khùng gì vậy?"

"Chúng ta chưa xác định được thân phận nạn nhân. Chúng ta cần thời gian để làm điều này, sau đó thông báo với người nhà nạn nhân. Nếu họ đồng ý, chúng ta mới có thể tiến hành khám nghiệm." Tạ Kỳ Ngôn rành mạch trình bày.

"Sếp Tạ! Có phải não cậu bị úng rồi không? Trong luật hình tố chúng ta hoàn toàn có thể cưỡng chế khám nghiệm. Nếu bây giờ còn chờ, khi nào chúng ta mới tìm ra được sự thật."

"Đúng là chúng ta có quyền đó, nhưng trình tự chúng ta vẫn phải thông báo với người nhà nạn nhân."

"Nhưng nếu người nhà nạn nhân không cho phép thì sao?" Tiểu Ca lo lắng, không nghĩ nhiều mà thốt lên.

"Chúng ta vẫn buộc phải tôn trọng ý nguyện của họ." Tạ Kỳ Ngôn trầm giọng.

"Tạ Kỳ Ngôn! Nếu tôi vẫn muốn thực thi quyền pháp y của mình thì sao?"

Hàn Hân Đình thả xuống ánh mắt sắc bén khiến không khí trong phòng khám nghiệm căng thẳng đến nghẹt thở. Trước đến nay, Tiểu Ca chỉ thấy Hàn Hân Đình cố tình khiêu khích giới hạn của đội trưởng, chưa từng thấy cô và đội trưởng của mình lại dằn co thế này.

"Tôi sẽ không cho phép cậu làm điều đó. Quyền mà cậu nói buộc phải xuất hiện dấu hiệu phạm tội có tồn tại mới có thể thực thi quyền này."

"Chó má! Lại là nguyên tắc. Giữ lấy cái nguyên tắc khốn kiếp của các người thì bao nhiêu người chết oan đấy. Rốt cuộc là tội phạm hay chính các người mới là người nhẫn tâm nhất hả?" Hàn Hân Đình gào lên, sự kích động của cô khiến Tạ Kỳ Ngôn cũng cảm thấy bất ngờ.

"Đã điều tra ra thân phận của nạn nhân." Lão Bân hớt hải chạy đến thông báo.

"Vậy hay quá! Có thể thông báo và tiến hành khám nghiệm tử thi." Tiểu Ca reo lên.

"Sếp Tạ! Có lẽ sếp cần đi một chuyến về cảnh cục. Cục trưởng Lâm muốn nói chuyện với sếp." Ngược lại với sự háo hức của Tiểu Ca, lão Bân lại có phần trốn tránh đoán biết lần này sẽ gặp nhiều khó khăn.

"Bây giờ sao?" Tạ Kỳ Ngôn khó hiểu.

"Vâng! Cục trưởng bảo sếp phải nhanh chóng về."

Không còn cách nào khác, Kỳ Ngôn buộc phải tuân theo mệnh lệnh. Khi cùng lão Bân gần ra đến cửa, Tạ Kỳ Ngôn bất giác quay lại, quan sát thấy được khuôn mặt vẫn đang tức giận của Hàn Hân Đình.

"Tiểu Ca! Coi chừng trưởng khoa Hàn, đừng để cô ấy làm bậy."

"Cậu cản được tôi sao?" Hàn Hân Đình ném ánh mắt đầy thách thức về phía Tạ Kỳ Ngôn.

"Hàn Hân Đình! Cậu phải tin tôi! Tôi nhất định sẽ cho cậu câu trả lời tâm phục khẩu phục? Nếu là án mạng, tuyệt đối tôi sẽ giành quyền pháp y cho cậu."

Tạ Kỳ Ngôn vẫn không hề nóng vội mà đáp trả rất chân thành cho câu hỏi của Hàn Hân Đình.

Trong lòng cô có nghi ngờ nhưng cô không có bằng chứng. Thế nên, quy tắc vẫn buộc phải làm theo. Sau khi dứt lời, Tạ Kỳ Ngôn nhanh chóng rời đi. Hàn Hân Đình hậm hực đành phải đóng lại túi dụng cụ, cùng Tiểu Ca trở về cảnh cục.