Gợn Sóng Không Tên

Chương 19: Tim e đập nhanh quá



<!-- Quảng cáo 1 -->

Chương 19: “Tim em đập nhanh quá”

Nghe rõ Lương Tây Kinh nói gì, Tần Yến thoáng sửng sốt.

Anh ấy vốn cho rằng Lương Tây Kinh mang Thi Hảo tới hội nghị thượng đỉnh tài chính là vì muốn khiêu khích ông cụ, cũng để cho đám người Tiền Tĩnh Hà bao gồm Tiền Nhạc biết khó mà lui.

Hiện tại xem ra, hình như anh ấy đoán sai rồi. <!-- Quảng cáo 1 -->

“Vậy cậu mang thư ký Thi tới đây ——” Tần Yến không nhịn được hỏi. <!-- Quảng cáo 1 -->

Lương Tây Kinh ước tính trực quan khoảng cách giữa hai người, nói: “Học tập.”

Tần Yến: “…?”

Anh ấy ngây người, “Học cái gì?”

Lương Tây Kinh không trả lời vấn đề này của anh ấy, bởi vì Thi Hảo đã tới.

“Tổng giám đốc Lương, sếp Tần.” Thi Hảo đứng bên cạnh hai người, nhận được ánh mắt ra hiệu của Lương Tây Kinh thì ngồi xuống, báo cáo tình hình hội trường với anh.

Lương Tây Kinh nghiêng tai lắng nghe, nhìn càng chuyên chú.

Nhưng trên thực tế, Tần Yến phát hiện người này đang ngắm nhìn Thi Hảo, căn bản không để ý Thi Hảo nói gì.

Phát hiện điểm này, Tần Yến không khỏi phỏng đoán trong lòng —— Lương Tây Kinh bắt đầu quan tâm Thi Hảo từ lúc nào, tại sao trước đây anh ấy không hề phát hiện ra?

Nán lại hội trường thêm một lúc, bốn người rời đi.

Tần Yến còn bận chuyện khác, nhà họ Tần có mấy nhà hàng ở Bình Thành, anh ấy thừa dịp rảnh rỗi đi dạo xem thử.

Sau khi Tần Yến và trợ lý rời đi, Lương Tây Kinh nghiêng mắt nhìn người đang đứng bên cạnh, “Về khách sạn hay đi đâu?”

Thi Hảo ngước mắt, “Về khách sạn?”

Lương Tây Kinh: “…Hay là đi dạo chung quanh?”

“Chiều hôm qua em đi dạo rồi.” Thi Hảo ăn ngay nói thật.

Lương Tây Kinh nghẹn họng, đang định thuyết phục cô, chuông điện thoại của Thi Hảo bỗng dưng vang lên.

Anh liếc nhìn, là Ôn Khởi gọi điện thoại cho cô.

“Em nhận điện thoại đã.” Thi Hảo nói.

Lương Tây Kinh: “Ừ.”

Vừa nhận máy, Thi Hảo đã nghe thấy giọng nói lanh lảnh của Ôn Khởi, “Thi Hảo, bây giờ cậu đang ở đâu?”

Thi Hảo: “Đang ở hội trường hội nghị thượng đỉnh, làm sao vậy?”

“Vậy cậu đoán xem tớ đang ở đâu.” Ôn Khởi nói.

Nghe thấy câu này, Thi Hảo suy nghĩ vài giây, ánh mắt chợt lóe lên, “Cậu tới Bình Thành?”

Mấy hôm trước khi hai người nói chuyện phiếm, Ôn Khởi còn oán giận bảo cô ấy không lấy được danh ngạch đến Bình Thành lần này. Là một phóng viên tài chính kinh tế, hội nghị thượng đỉnh tài chính mà Lương Tây Kinh và những người khác tham gia lần này là điều mà tất cả phóng viên đều muốn lấy được vé vào cửa và tham gia.

Ôn Khởi: “Đúng.”

Biết Thi Hảo muốn hỏi gì, cô ấy giải thích, “Đồng nghiệp lúc trước lấy được danh ngạch bị bệnh, để phòng ngừa, tổng biên tập đã thay thế tớ.”

Nghe vậy, Thi Hảo cong môi, “Tuy rằng việc tớ vui mừng có hơi không đúng với đồng nghiệp của cậu, nhưng tớ vẫn muốn chúc mừng cậu.”

Ôn Khởi cười cười, “Bây giờ tớ đang trên đường đến khách sạn, buổi chiều không có lịch làm việc.”

Thi Hảo nghe ra ý tứ trong lời nói của cô ấy, câu “Vậy chúng ta đi dạo phố” đã đến bên miệng, cô bỗng sực nhớ tới người bên cạnh, “Cậu muốn đi dạo phố à?”

Ôn Khởi ừ một tiếng: “Cậu có rảnh không?”

Thi Hảo trầm mặc vài giây, nhỏ giọng đáp: “Lát nữa tớ nói với cậu sau nhé.”

Ôn Khởi kinh ngạc một lát, kịp phản ứng: “Được, hôm nay không rảnh thì hai ngày nữa chúng ta lại đi.”

“Được.”

Cúp điện thoại, Thi Hảo quay đầu nhìn người đang đứng cách đó không xa, một tay đút túi.

Lương Tây Kinh cúi đầu nhìn điện thoại di động, vẻ mặt chuyên chú. Ánh mặt trời ban trưa chiếu vào người anh, khiến cả người anh như được mạ thêm một tầng ánh sáng vàng, vô cùng chói mắt.

Cảm nhận được tầm mắt của cô, Lương Tây Kinh cất di động rồi đến gần cô, “Gọi xong rồi à?”

Thi Hảo gật đầu, “Ôn Khởi đến Bình Thành rồi.”

Lương Tây Kinh không hề bất ngờ, cụp mắt nhìn cô, “Đến khách sạn rồi?”

Thi Hảo lắc đầu, “Sắp đến.”

Lương Tây Kinh sáng tỏ, “Đi thôi.”

Thi Hảo hơi giật mình, “Đi đâu?”

“Về khách sạn.”



Hai người ngồi lên xe trở về khách sạn.

Sau khi lên xe, Lương Tây Kinh chuyên chú xem điện thoại di động, không trao đổi gì thêm với Thi Hảo nữa. Còn Thi Hảo thì nhiều lần muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy không cần thiết.

Cả hai giữ yên lặng đến khi về đến khách sạn.

Lúc hai người xuống xe, Ôn Khởi và đồng nghiệp của cô ấy vừa vặn đến cửa.

“Thi Hảo.” Ôn Khởi hưng phấn chào hỏi cô.

Khóe mắt Thi Hảo cong cong, “Nhanh vậy.”

Ôn Khởi đáp ừm, “Tổng giám đốc Lương.”

Lương Tây Kinh gật đầu, nhìn Thi Hảo, “Chiều nay thư ký Thi cứ nghỉ ngơi tự do, bên tôi có việc sẽ gọi điện thoại cho cô.”

Nói xong, anh không đợi Thi Hảo trả lời đã đi thẳng vào trong.

Nghe Lương Tây Kinh nói thế, đồng nghiệp Ôn Khởi lên tiếng, “Thi Hảo, tổng giám đốc Lương cũng nhân đạo quá nhỉ?”

Thi Hảo nhìn chằm chằm bóng lưng càng lúc càng đi xa, lẩm bẩm, “Anh ấy vẫn luôn rất nhân đạo.”

Ôn Khởi cùng đồng nghiệp đi công tác, hai người đặt một gian phòng tiêu chuẩn giường đôi nhỏ.

Đặt đồ xuống, Ôn Khởi nói một tiếng với đồng nghiệp rồi tới phòng của Thi Hảo.

“Cậu ăn trưa chưa?” Thi Hảo hỏi.

Ôn Khởi ghé vào sô pha phòng cô, nhịn không được cảm khái, “Chắc tớ cũng phải chuyển công tác đến tập đoàn Lương thị thôi, đãi ngộ của công ty các cậu tốt đến mức khiến tớ ghen tị nổ mắt.”

Thi Hảo buồn cười, châm chọc, “Không làm phóng viên nữa à?”

Cô biết Ôn Khởi sẽ không đổi nghề, Ôn Khởi rất thích nghề nghiệp hiện tại của cô ấy, phóng viên cũng là giấc mộng từ nhỏ của cô ấy.

Nhưng Thi Hảo không ngờ Ôn Khởi sẽ trả lời cô rằng: “Đang cân nhắc.”

Trong nháy mắt, Thi Hảo kinh ngạc, “Nghiêm túc đấy à?”

Ôn Khởi nhìn dáng vẻ giật mình của cô, cười cười nói: “Chọc cậu thôi.”

Thi Hảo lườm cô ấy.

Ôn Khởi dựa vào người cô, có chút mệt mỏi nheo mắt lại: “Nghĩ kỹ chưa, lát nữa chúng ta đi đâu?”

Thi Hảo: “Chưa.”

Ôn Khởi ồ một tiếng, gian nan lấy di động ra, “Có nơi nào muốn đi không? Để tớ xem Bình Thành có nơi nào đáng đi.”

Còn chưa gõ xong câu hỏi, điện thoại di động của Ôn Khởi đã bị lấy đi.

Cô ấy khó hiểu, “Cậu làm gì vậy?”

Thi Hảo nhìn cô ấy, không hề rối rắm, “Hai ngày nữa rảnh lại đi dạo nhé?”

“?”

Ôn Khởi khựng lại, đánh giá cô từ trên xuống dưới, “Cậu muốn đi tìm Lương Tây Kinh?”

Thi Hảo thản nhiên gật đầu.

“Tớ không quá yên tâm về anh ấy.” Tuy nói Lương Tây Kinh đã là người đàn ông trưởng thành, không có gì phải lo lắng, nhưng Thi Hảo giờ phút này lại có suy nghĩ như vậy.

Ôn Khởi không hỏi nhiều, “Vậy cậu đi đi.”

Cô ấy không cần Thi Hảo quan tâm quá nhiều, khoát tay nói, “Thật ra tớ cũng hơi mệt, tớ ngủ ở chỗ cậu một giấc là được.”

Thi Hảo nhìn cô ấy, “Muốn ăn chút gì đó rồi ngủ tiếp không?”

Buổi trưa Ôn Khởi đã ăn cơm trên máy bay, nhưng chưa ăn no, “Cậu gọi giúp tớ đi, gọi xong rồi cậu đi.”

Thi Hảo bật cười, “Tớ ăn với cậu chút gì đó rồi hẵng lên trên.”

Nghe vậy, Ôn Khởi nhướng mày, khen cô: “Xem ra cậu vẫn chưa bị tổng giám đốc Lương mê hoặc đến thần hồn điên đảo.”

Thi Hảo: “…”



Ăn cơm với Ôn Khởi xong, Thi Hảo đi tìm Lương Tây Kinh.

Trước khi vào thang máy, cô cố ý gửi tin nhắn cho Lương Tây Kinh, hỏi anh đang làm gì. <!-- Quảng cáo 1 -->

Nhưng Lương Tây Kinh không trả lời. <!-- Quảng cáo 1 -->

Lên tầng cao nhất, Thi Hảo nhẹ chân bước vào phòng anh.

Tầng cao nhất có hai phòng, lối vào ở cuối mỗi bên. Bên kia là phòng Tần Yến ở, cách Lương Tây Kinh khá xa.

Đến cửa, Thi Hảo không ấn chuông cửa mà trực tiếp quẹt thẻ đi vào.

Phòng khách yên tĩnh, nếu không phải giày Lương Tây Kinh bày ngay ngắn chỉnh tề ở cửa, Thi Hảo sẽ cho rằng anh không ở bên trong.

Nhìn xung quanh một vòng, Thi Hảo đến phòng sách trước.

Phòng sách không có ai, Thi Hảo đi vào phòng ngủ. Rèm cửa phòng ngủ cũng giống như lúc cô thức dậy vào buổi sáng, kéo kín mít không để cho một chút ánh sáng lọt vào.

Thi Hảo mượn ánh sáng chiếu nghiêng vào phòng khách mới để ý thấy —— Lương Tây Kinh đang ngủ.

Ba giờ chiều, Lương Tây Kinh lại đang ngủ.

Trừ khi Lương Tây Kinh bị bệnh, đây là lần đầu tiên Thi Hảo thấy anh ngủ giờ này.

Nghĩ vậy, động tác của cô càng nhẹ nhàng hơn.

Cô chầm chậm tới gần, nhìn người ngủ say trong chăn, bất giác lấy điện thoại di động ra chụp lại mấy tấm ảnh với cái đầu đang lộ ra ngoài.

Bỗng dưng, căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng răng rắc.

Động tác của Thi Hảo cứng đờ, còn chưa kịp cứu chữa, Lương Tây Kinh đã mở mắt ra.

“…”

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Một lát sau, Thi Hảo đang muốn mở miệng, Lương Tây Kinh đã vươn tay kéo cô qua, “Đừng làm ồn.”

Hơi thở nóng bỏng của anh lướt qua cổ Thi Hảo, giọng nói nặng nề, “Ngủ thêm một lát.”

“?”

Thi Hảo nằm sấp trên chăn, giữ nguyên tư thế không được tự nhiên ngây người ước chừng nửa phút mới ngẩng mặt nhìn người nằm bên cạnh.

Anh vậy là tỉnh rồi hay chưa tỉnh??

Nương theo ánh sáng yếu ớt, Thi Hảo thấy rõ hàng lông mi hơi cụp xuống của anh.

Lương Tây Kinh chưa tỉnh.

Nghĩ đến hành động vừa rồi của anh, Thi Hảo có chút buồn cười —— người này đang nằm mơ cảnh tượng hạn chế độ tuổi gì đó, hay là đang nằm mơ ôm ấp ôn hương nhuyễn ngọc trong tay?

Người trong mộng là cô, hay là… người khác?

Ý niệm hiện lên trong đầu, Thi Hảo bỗng nhiên ý thức được, hình như cô chưa từng hỏi qua chuyện tình cảm của Lương Tây Kinh.

Hai người bắt đầu từ một đêm hỗn loạn, sau đó nói rõ với nhau là muốn phát triển đoạn tình cảm mập mờ này, hai người cũng không đề cập tới quá khứ của nhau.

Cô không hỏi Lương Tây Kinh, Lương Tây Kinh cũng không hỏi cô.

Nghĩ đến đây, Thi Hảo có chút ghen tị chọc chọc hai má Lương Tây Kinh, “Tổng giám đốc Lương, anh đang nằm mơ người đẹp nào vậy?”

Cô lẩm bẩm một mình, cũng không hy vọng anh sẽ trả lời.

Nào ngờ Thi Hảo vừa dứt lời, chợt nghe thấy giọng nam trầm khàn quen thuộc, “Thi Hảo.”

Thi Hảo sửng sốt.

Lương Tây Kinh lần nữa mở mắt ra, ánh mắt trong trẻo, “Sao không ra ngoài?”

“…” Thi Hảo trố mắt giải thích, “Ôn Khởi mệt muốn ngủ, em lên xem thử tổng giám đốc Lương có sắp xếp công việc gì không.”

Lương Tây Kinh nhìn cô vài giây, “Có.”

Thi Hảo kinh ngạc, “Cái gì?”

Lương Tây Kinh dịch người sang bên cạnh, xốc chăn lên, ý tứ rõ ràng.

Thi Hảo nhìn anh, do dự giây lát, “…Ngủ?”

Lương Tây Kinh: “Thư ký Thi, ngủ với anh một lát nhé?”

“……”

Thi Hảo nghẹn lời, mờ mịt hỏi, “Sao anh lại ngủ vào giờ này?”

“Rảnh.” Lương Tây Kinh thuận miệng nói.

Thi Hảo không tin anh rảnh rỗi nhàm chán, việc của anh lúc nào cũng chất đống.

Cho dù là cuối tuần cũng không có khả năng nhàn rỗi như vậy. Huống chi gần đây công ty đang tranh thủ hạng mục làng du lịch Bình Thành, anh hẳn là bề bộn nhiều việc mới đúng.

Thi Hảo không hề biết, Lương Tây Kinh vốn định buổi chiều dẫn cô đi một nơi.

Thế nên, sáng nay khi cô còn đang ngủ, anh đã hoàn thành các tài liệu cần xử lý và các cuộc họp video ở nước ngoài.

Sau khi làm xong Thi Hảo vẫn chưa dậy, Lương Tây Kinh mới cùng Tần Yến đến phòng tập gym lúc hơn chín giờ.

Chỉ là anh ngàn tính vạn tính lại không tính được Ôn Khởi sẽ nhảy dù xuống Bình Thành, còn hẹn Thi Hảo đi dạo phố.

Hai người tách ra dưới lầu, Lương Tây Kinh đến phòng sách xem kế hoạch.

Cảm nhận được cơn buồn ngủ, cho nên anh trở về phòng ngủ. Mới vừa ngủ chưa đến nửa tiếng, Thi Hảo đã tới.

Giằng co mấy giây, Thi Hảo ồ một tiếng, yên lặng nằm xuống.

Lương Tây Kinh kéo cô vào lòng, khẽ hỏi, “Mệt không?”

Thi Hảo lắc đầu.

Tối qua cô ngủ rất ngon.

Lương Tây Kinh ừ một tiếng, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô, “Vừa rồi lẩm bẩm gì vậy?”

Nghe thế, Thi Hảo bỗng trở nên căng thẳng, “….Quên rồi.”

Lúc nói lời này, cô không dám nhìn Lương Tây Kinh, không muốn cho anh biết chút tâm tư nhỏ nhặt của mình.

Lương Tây Kinh nhìn dáng vẻ chột dạ của cô, nhướng mày, “Vậy sao?”

Thi Hảo ra vẻ bình tĩnh, “Ừ.”

Lương Tây Kinh như cười như không nhìn cô, không nói lời nào.

Một lát sau, Thi Hảo nghe thấy anh nói, “Thi Hảo, làm người phải thành thật.”

Thi Hảo mấp máy môi, đang định phản bác anh là cô không thành thật chỗ nào?

Tay Lương Tây Kinh đã phủ lên ngực cô, cảm nhận nhịp tim cô, ngữ điệu chậm rãi, “Tim em đập nhanh quá.” <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->