Gợn Sóng Không Tên

Chương 20: Việc riêng



<!-- Quảng cáo 1 -->

Chương 20: Việc riêng

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở đều đều của họ đang vờn quanh.

Hai người nằm rất gần nhau, gần đến mức có thể nghe rõ nhịp tim của đối phương —— thình thịch từng nhịp, vừa nặng vừa nhanh.

Bàn tay Lương Tây Kinh rộng rãi, lúc anh cách lớp áo mỏng manh phủ lên ngực cô, Thi Hảo cảm nhận được nhiệt độ bàn tay anh rất nóng bỏng. <!-- Quảng cáo 1 -->

Nghe rõ lời anh nói, Thi Hảo không nhịn được đá anh một cước ở dưới chăn, “Lương Tây Kinh.” <!-- Quảng cáo 1 -->

Lương Tây Kinh đáp lời, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm gò má đỏ ửng của cô, lười biếng nói, “Thư ký Thi có gì chỉ giáo?”

Thi Hảo đẩy tay Lương Tây Kinh ra, xấu hổ vô cùng, “Anh đứng đắn một chút được không?”

Lương Tây Kinh mỉm cười, mím ngược khóe môi cong cong vào trong, lật người chạm vào chóp mũi của Thi Hảo, “Thế nào là đứng đắn?”

Thi Hảo giương mắt, đối diện với con ngươi sâu thẳm của anh.

Im lặng vài giây, Thi Hảo cố gắng kiềm chế trái tim đang đập dữ dội, dời mắt đi, “Dù sao cũng không phải như bây giờ.”

“…”

Lương Tây Kinh nhìn dáng vẻ né tránh của cô, cảm thấy rất thú vị.

Anh nghiêng đầu, lại kéo gần khoảng cách giữa hai người hơn.

Hơi thở nóng bỏng phả vào gò má phiếm hồng, Thi Hảo bỗng nhiên cảm thấy bị giày vò, “Anh….”

Cô ngước mắt lên nhìn anh.

Ánh mắt Lương Tây Kinh tối sầm lại, nhưng vẫn án binh bất động, “Anh làm sao?”

Thi Hảo biết anh cố ý, cô nhẫn nhịn. Nhìn dáng vẻ đắc ý của anh, cô chủ động vươn tay ôm lấy cổ anh, lí nhí nói, “…Muốn hôn thì hôn nhanh lên.”

“…”

Lời vừa dứt, Lương Tây Kinh thuận thế hôn lên môi Thi Hảo, môi cô hơi mở hé, để mặc đầu lưỡi anh ra vào, mút liếm.

Hai người ở dưới chăn quấn quýt môi lưỡi, một lúc sau cả người đã nhễ nhại mồ hôi.

Không thở nổi nữa, Thi Hảo đẩy vai Lương Tây Kinh.

Lương Tây Kinh hiểu rõ, lui về phía sau, đôi mắt ngậm ý cười nhìn Thi Hảo đang há miệng thở lấy thở để, “Tới giờ vẫn chưa học được cách hít thở sao?”

Thi Hảo trừng anh.

Lương Tây Kinh nhếch môi, chờ Thi Hảo hít thở đủ không khí trong lành, anh lần nữa nắm lấy cằm cô, kéo người vào trong ngực, tiếp tục hôn môi.

Cả buổi chiều, hai người làm ổ trong phòng không đi đâu cả.

Cũng không làm gì quá đáng, chỉ dừng lại ở việc hôn môi.

Nhưng cho dù chỉ là hôn môi cũng làm cả người Thi Hảo mềm nhũn và tê dại. Có một khoảnh khắc, cô cảm giác cơ thể không còn là của mình nữa.

Lúc kết thúc, Thi Hảo đã sức cùng lực kiệt.

Lương Tây Kinh nhìn cô như vậy thì không nhịn được cười, “Có muốn ngủ một lát không?”

Mi mắt Thi Hảo khẽ run, vệt đỏ ửng trên má vẫn chưa tiêu tán.

Cô ừ một tiếng, cọ cọ vào lòng Lương Tây Kinh, “Em chợp mắt nửa tiếng.”

Ngủ lâu quá cô sợ buổi tối không ngủ được.

Lương Tây Kinh đồng ý, vươn tay vén tóc hai bên má cô ra sau tai, “Ngủ đi, chốc nữa anh gọi em dậy.”

Thi Hảo nhắm mắt, ngửi hơi thở mát lạnh trên người anh rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Chờ cô ngủ, Lương Tây Kinh vào phòng tắm rửa mặt, áp chế cơ thể đang khô nóng rồi mới thả nhẹ bước chân đi ra.



Thời gian nghỉ ngơi luôn trôi qua rất nhanh.

Thi Hảo cảm giác mình còn chưa lấy lại tinh thần, thứ Hai đã tới.

Mười giờ sáng thứ Hai, hội nghị thượng đỉnh tài chính tổ chức tại Bình Thành chính thức khai mạc. Đây không phải là lần đầu tiên Thi Hảo cùng Lương Tây Kinh tham gia hội nghị thượng đỉnh tài chính, nhưng lần trước cô không theo sát toàn bộ quá trình.

Hội nghị thượng đỉnh tài chính có thể học được rất nhiều thứ, người quen cũng rất nhiều.

Người Lương Tây Kinh dẫn theo ngoại trừ Thi Hảo còn có Dương Cao Phi.

Dương Cao Phi vừa đến tối qua.

Đến hội trường tổ chức hội nghị thượng đỉnh, Thi Hảo chào hỏi Ôn Khởi đã đến từ sớm rồi bắt đầu bận rộn công việc.

Cô là thư ký của Lương Tây Kinh, người và việc cần phải ghi nhớ tương đối nhiều.

Hội nghị thượng đỉnh tài chính ở Bình Thành năm nay quy mô không tính là lớn, nhưng cũng không nhỏ. Người được mời tới tham gia đều là nhân vật đứng đầu các ngành nghề, cũng có không ít người Thi Hảo từng gặp qua, từng tiếp xúc.

Sau bài phát biểu của người tổ chức hội nghị thượng đỉnh tài chính, hội nghị thượng đỉnh chính thức bắt đầu.

Thi Hảo cũng tạm thời được nghỉ ngơi.

Sau khi tìm được vị trí của mình dưới sân khấu và ngồi xuống, Thi Hảo hàn huyên với Dương Cao Phi hai câu.

Đang trò chuyện, bên cạnh bỗng truyền đến mùi nước hoa nồng nặc ngọt ngào.

Thi Hảo còn chưa kịp liếc mắt, Tiền Tĩnh Hà đã ngồi xuống bên cạnh cô, “Thư ký Thi, tổng giám đốc Lương là người phát biểu thứ mấy?” <!-- Quảng cáo 1 -->

“…”

Thi Hảo hơi khựng lại, nghiêng đầu nhìn cô ta, “Cô Tiền.”

Tiền Tĩnh Hà vừa ngồi xuống, ánh mắt đã dính chặt vào Lương Tây Kinh trên khán đài, thậm chí còn không thèm liếc nhìn Thi Hảo.

Thi Hảo gọi cô ta một tiếng, giọng điệu giải quyết việc chung, “Tôi không rõ lắm.”

Nghe thế, Tiền Tĩnh Hà nhíu mày, “Không rõ? Những thứ này không phải đều có sắp xếp sao?”

Lúc cô ta bảo bố mình cho vé vào cửa đã cố ý hỏi, biết phát biểu đều có sắp xếp.

Thi Hảo kiên nhẫn giải thích với cô ta, “Có sắp xếp, nhưng không nghiêm cẩn như vậy.”

Ngồi trên sân khấu đều là nhân vật ngang hàng, ngoại trừ đọc diễn văn tổng kết, những người khác cũng không quá coi trọng trình tự phát biểu.

Nghe Thi Hảo giải thích xong, Tiền Tĩnh Hà hừ lạnh một tiếng, lên tiếng trào phúng, “Tôi còn tưởng loại hội nghị có các sếp lớn tề tựu này sẽ rất trật tự, không ngờ lại hỗn loạn như vậy.”

“…”

Khóe môi Thi Hảo giật giật, liếc nhìn cô ta, cuối cùng lại nuốt xuống những lời đã đến bên miệng.

Cô so đo với Tiền Tĩnh Hà làm gì?

Hai người ngồi song song, Thi Hảo ngóng nhìn người trên khán đài.

Hôm nay Lương Tây Kinh mặc một bộ âu phục màu đen được cắt may hoàn mỹ, thân hình cao lớn thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú điển trai, lông mày sắc bén. Cho dù chỉ yên lặng ngồi ở nơi đó, khí chất mạnh mẽ nội tại cũng làm cho người ta không thể bỏ qua.

Lúc Lương Tây Kinh bước lên khán đài, Thi Hảo để ý thấy có không ít ánh mắt phụ nữ đang ngồi ở hội trường rơi vào người anh, đều là ánh mắt thích thú, thậm chí là hâm mộ.

Anh vốn có sức hấp dẫn như vậy.

Cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Thi Hảo, Lương Tây Kinh hơi giương mắt, tầm mắt dời về phía cô.

Trong nháy mắt đó, Thi Hảo cảm giác sự lãnh đạm trên người anh giảm bớt vài phần.

Hai người xa xa nhìn nhau.

Dừng lại vài giây, hai người lại ăn ý dời mắt sang chỗ khác.

Thi Hảo vừa dời đi lực chú ý, Tiền Tĩnh Hà bên cạnh đã mở miệng, “Tôi còn tưởng tổng giám đốc Lương không chú ý tới tôi.”

Thi Hảo thoáng sững người, kịp phản ứng lại ý tứ của Tiền Tĩnh Hà.

Cô chậm rãi chớp mắt, không hé răng.

Một lát sau, Tiền Tĩnh Hà chạm vào cánh tay cô, “Thư ký Thi.”

Thi Hảo rũ mắt, nhìn phóng viên đứng lên chuẩn bị tiến về phía trước, ôn hòa nói: “Cô Tiền, hội nghị thượng đỉnh cần giữ im lặng.”

Bỗng nhiên, Tiền Tĩnh Hà có chút khó chịu.

Cô ta vốn định mở miệng chất vấn Thi Hảo có ý gì, Dương Cao Phi ngồi ở bên cạnh Thi Hảo đã nghiêng đầu liếc nhìn cô ta.

Tiền Tĩnh Hà thoáng khựng lại, nhớ tới bố mình từng nói Dương Cao Phi là một trong những người Lương Tây Kinh tín nhiệm nhất.

Thi Hảo tuy là thư ký duy nhất của Lương Tây Kinh, nhưng Lương Tây Kinh không hề tín nhiệm hay thiên vị Thi Hảo như mọi người nhìn thấy. Sở dĩ anh chiếu cố Thi Hảo là bởi vì Lương Hanh.

Trong lòng âm thầm cân nhắc một phen, Tiền Tĩnh Hà bĩu môi, tạm thời yên tĩnh lại.

Cô ta ngẩng đầu nhìn Lương Tây Kinh, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh anh rồi chia sẻ với bạn thân.

Vốn dĩ Tiền Tĩnh Hà cũng không muốn qua bên này.

Lần trước ở nhà họ Lương, Lương Tây Kinh tỏ thái độ với cô ta làm cô ta rất bất mãn. Sau khi rời khỏi nhà họ Lương, cô ta cũng một mực chờ anh xin lỗi mình.

Nhưng cô ta chờ mãi mà chẳng thấy anh xuất hiện.

Trở về Bình Thành sớm hơn dự kiến, mẹ cô ta thấy cô ta rầu rĩ không vui, bèn hỏi thêm hai câu.

Sau khi biết đại khái chân tướng sự việc, mẹ cô ta nói cho cô ta biết, đàn ông đều sĩ diện, huống hồ là người như Lương Tây Kinh. Hai người họ hiện tại chỉ mới quen biết qua sự giới thiệu của trưởng bối, không tính là bạn trai bạn gái, một người có thân phận địa vị như anh làm sao có thể dễ dàng hạ mình xin lỗi.

Xin lỗi chẳng khác nào nhận sai.

Cô ta tự tiện vào phòng của Lương Tây Kinh, Lương Tây Kinh kêu cô ta đi ra ngoài không tính là sai.

Cuối cùng, Tiền Tĩnh Hà bị mẹ mình thuyết phục, quyết định qua bên này xem thử.

Nhìn thấy Lương Tây Kinh, Tiền Tĩnh Hà cảm thấy lời mẹ nói rất có lý.

Người đàn ông như Lương Tây Kinh cô ta cần phải nắm chặt, cần phải chủ động.

Chỉ mới mấy phút mà cô ta đã nhận thấy có rất nhiều ánh mắt phụ nữ đổ dồn vào người Lương Tây Kinh.

Nghĩ đến đây, Tiền Tĩnh Hà liếc mắt nhìn Thi Hảo bên cạnh.

Con ngươi cô ta đảo quanh, trong lòng có chủ ý.

……

Thi Hảo cũng không để ý tới sự thay đổi tâm tư của Tiền Tĩnh Hà, cũng không muốn đi suy đoán.

Sự chú ý của cô đều đặt trên người Lương Tây Kinh. Ngoại trừ tình cảm cá nhân, là thư ký của Lương Tây Kinh, khi anh phát biểu và được đặt câu hỏi, Thi Hảo phải ghi nhớ rõ ràng từng câu từng chữ anh nói, để ngăn ngừa xảy ra sai lầm, từ đó kịp thời ứng đối.



Ngồi khoảng mấy tiếng, hội nghị buổi sáng kết thúc, một đám người chuẩn bị rời đi.

Thi Hảo và Dương Cao Phi đứng dậy đi đến bên cạnh chờ Lương Tây Kinh.

Khi hai người qua đó, Tiền Tĩnh Hà cũng đi theo bên cạnh.

Cô ta muốn chờ bố mình.

Cùng lúc đó, Lương Tây Kinh từ phía xa đi về phía bọn họ lại bị Tiền Nhạc gọi lại, trò chuyện về nội dung hội nghị buổi sáng.

Thi Hảo im lặng quan sát, bên tai bỗng truyền đến giọng nói của Tiền Tĩnh Hà, “Bố.”

Cô ta bước tới nghênh đón, kéo lấy cánh tay Tiền Nhạc, nhìn về phía Lương Tây Kinh, “Tổng giám đốc Lương, đã lâu không gặp.”

Lương Tây Kinh khẽ gật đầu, “Cô Tiền.”

Nghe cách anh xưng hô và nhận được ám chỉ của con gái, Tiền Nhạc cười cười: “Hai người các con xa lạ thế sao?” Ông ta lên tiếng thay con gái, “Tây Kinh, hai người các cậu xấp xỉ tuổi nhau, cậu cứ gọi con bé là Tĩnh Hà là được.”

Lương Tây Kinh còn chưa kịp đáp lời, Tần Lam sáng nay vừa đến Bình Thành đang đứng bên cạnh hai người chen miệng vào, “Không phải hai người đã gặp mặt rất nhiều lần rồi sao?”

Một vị tổng giám đốc khác nghe được đoạn đối thoại cũng phụ họa.

Mấy người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài.

Thi Hảo và đám người Dương Cao Phi đi theo phía sau, cùng nhau đi về phía nhà hàng.

Đến nhà hàng, Tiền Nhạc và mấy người khác có chuyện muốn nói.

Lương Tây Kinh nhìn Thi Hảo và Dương Cao Phi, thấp giọng nói, “Hai người đi ăn cơm trước đi.”

Hai người đáp lời, xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Thi Hảo rời đi không chút lưu luyến, Lương Tây Kinh cụp mắt.

Bỗng dưng, Tần Lâm nhìn thấy cảnh này lại nhiều chuyện một câu: “Bạn gái cậu hình như không để ý chuyện cậu và cô Tiền cùng ăn cơm nhỉ.”

Lương Tây Kinh liếc nhìn anh ta, bất ngờ hỏi: “Ôn Khởi chính là vị bạn gái cũ khiến anh tức đến mức bỏ ra nước ngoài du học?”

Tần Lâm: “…”

Hai người anh qua tôi lại một phen rồi trở về vấn đề chính.

Lương Tây Kinh đồng ý ăn cơm với đám người Tiền Nhạc là thật sự có công việc muốn bàn. Tiền Tĩnh Hà là con gái của Tiền Nhạc, ông ta để cho con gái đi cùng, về tình về lý bọn họ cũng sẽ không từ chối.

……

Ăn cơm trưa xong là thời gian nghỉ ngơi.

Bên phía Lương Tây Kinh vẫn chưa kết thúc, cũng không cần Thi Hảo và Dương Cao Phi. Hai người bèn về khách sạn trước.

Trở về phòng, Thi Hảo lập tức ngồi phịch xuống sô pha.

Cô không muốn thay quần áo, quyết định nằm trên sô pha ngủ một lát.

Vừa nhắm mắt lại, di động rung lên.

Thi Hảo miễn cưỡng mở ra, là tin nhắn Lương Tây Kinh gửi tới.

Cô không nhìn kỹ nội dung, nhấn tắt màn hình tiếp tục nghỉ ngơi.

Qua một lúc, Lương Tây Kinh không đợi được câu trả lời của Thi Hảo bèn mượn thời gian đi toilet gọi điện thoại cho cô.

Đợi một lát, bên kia nhận máy, “Alo?”

Nghe giọng điệu mất kiên nhẫn của Thi Hảo, Lương Tây Kinh hơi khựng lại, “Về phòng rồi à?”

Thi Hảo nhắm chặt hai mắt, “Ừ.”

Lương Tây Kinh: “Đang ngủ?”

Anh nghe ra sự mệt mỏi trong giọng nói của cô, vốn định giải thích chút gì đó lại cảm thấy cố ý quá mức, cô cũng chưa chắc đã để bụng.

Nghĩ vậy, không đợi Thi Hảo mở miệng Lương Tây Kinh đã nói, “Em ngủ đi.”

Cúp điện thoại, Thi Hảo mở mắt nhìn di động, vẻ mặt khó hiểu.

Cô suy nghĩ một lát, mở Wechat trả lời Lương Tây Kinh một dấu chấm hỏi.

Lương Tây Kinh: [Nghỉ ngơi cho tốt.]

Thi Hảo: […Tổng giám đốc Lương, có việc gì cứ nói.]

Lương Tây Kinh: [Việc riêng, buổi tối nói với em sau.] <!-- Quảng cáo 1 -->

Thi Hảo: [.]



Không có gì bất ngờ khi hội nghị thượng đỉnh tài chính xuất hiện trên tin tức.

Lúc Thi Hảo thức dậy chuẩn bị cho phiên họp buổi chiều, cô nhận được nội dung Ôn Khởi chia sẻ cho cô, là bản tin về hội nghị thượng đỉnh tài chính, trên báo có ảnh chụp Lương Tây Kinh và mấy người khác.

Cũng chính vì như vậy mà mức độ thảo luận về hội nghị thượng đỉnh tài chính Bình Thành năm nay càng náo nhiệt hơn so với hai năm trước.

Bởi vì có blogger Weibo cố ý khoanh tròn ảnh chụp Lương Tây Kinh và Tần Lâm trên khán đài, còn có một vị CEO trẻ tuổi khác.

Lúc Thi Hảo đọc kỹ nội dung, cô không hề ngạc nhiên khi thấy không ít cư dân mạng truy hỏi thêm về thông tin và ảnh chụp của bọn họ.

Đang xem thì tin nhắn của Ôn Khởi lại nhảy ra: [Tổng giám đốc Lương hot rồi.]

Thi Hảo nghi hoặc: [Mấy trăm bình luận cũng tính là hot sao?]

Ôn Khởi: […Lương Tây Kinh không phải ngôi sao, loại tin tức tài chính này có mấy trăm bình luận trên Weibo đã là thứ dữ rồi.]

Thi Hảo: [Ồ.]

Ôn Khởi: [Cậu chỉ có phản ứng này thôi sao?]

Thi Hảo: [Cậu hy vọng tớ sẽ phản ứng như thế nào?]

Ôn Khởi quả thực ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’ nói với cô: [Dù nói thế nào thì người đàn ông trên mạng cũng là bạn trai cậu, khu vực bình luận đều đang nói muốn xé âu phục của anh ấy, xé áo sơ mi của anh ấy, còn muốn ngủ với anh ấy, vậy mà cậu chẳng để ý chút nào?]

Thi Hảo ngẫm nghĩ, ăn ngay nói thật: [Không để ý lắm.]

Chỉ là có chút khó chịu.

Nhìn thấy câu trả lời của Thi Hảo, Ôn Khởi thật sự cũng bắt đầu hoài nghi —— rốt cuộc cô có thích Lương Tây Kinh hay không.

Nháy mắt, Wechat lại nhận được tin nhắn mới.

Thi Hảo trả lời cô ấy một sự thật khiến người ta tức đến ngứa răng: [Tớ đã ngủ với anh ấy rồi, còn so đo gì với mấy người mơ mộng được ngủ với Lương Tây Kinh nữa?]

Ôn Khởi: […]

Cô ấy đã bị ngôn luận đúng lý hợp tình lại tràn đầy tự tin của Thi Hảo thuyết phục: [Tớ cảm thấy cậu nói rất có lý.]

Thi Hảo: [Đúng không?]

Ôn Khởi ừ một tiếng, gửi icon like cho cách nghĩ đặc biệt của Thi Hảo.

Phong thái này của Thi Hảo thật đúng là không ai sánh bằng.

Cô ấy rất tò mò, không biết khi Lương Tây Kinh biết được suy nghĩ này của bạn gái mình, anh ấy sẽ vui mừng hay bật khóc. <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->