Gợn Sóng Không Tên

Chương 21: Coi anh không tồn tại?



<!-- Quảng cáo 1 -->

Chương 21: Coi anh không tồn tại?

Hai ngày sau đó, trên các bản tin đều là tin tức về hội nghị thượng đỉnh tài chính.

Bối cảnh thân phận của mấy người Lương Tây Kinh và Tần Lâm cũng bị cư dân mạng đào được kha khá.

Liên tục hai ngày, Thi Hảo và Lương Tây Kinh cũng không có quá nhiều trao đổi riêng tư. <!-- Quảng cáo 1 -->

Đêm hội nghị kết thúc có một bữa tiệc rượu đặc biệt. Tham gia bữa tiệc có người được mời đến tham dự hội nghị thượng đỉnh, cũng có một số người nổi bật trong các ngành nghề liên quan. <!-- Quảng cáo 1 -->

Khi Thi Hảo và Lương Tây Kinh xuất hiện, trong hội trường đèn đuốc sáng trưng, ăn uống linh đình, nâng chén cạn chén, vô cùng náo nhiệt.

Lương Tây Kinh vừa đến, lại có nhiều người tiến tới trao đổi trò chuyện với anh.

Anh bị người ta lôi kéo tán gẫu, Thi Hảo và Dương Cao Phi tạm thời không cần đi theo bên cạnh.

Hai người tìm vị trí nghỉ ngơi.

Nhận lấy ly rượu trong tay nhân viên phục vụ, Thi Hảo đứng bên cạnh chầm chậm dậm chân.

Hôm nay cô đi đôi giày cao gót mới, hơi mài chân.

“Thư ký Thi.” Chú ý tới hành động của cô, Dương Cao Phi chỉ sang bên cạnh, “Bên kia có chỗ ngồi, chúng ta qua đó ngồi một lát nhé?”

Thi Hảo liếc mắt, “Được.”

Hai người họ thường đi theo Lương Tây Kinh tham dự tiệc rượu, biết tự sắp xếp cho bản thân thế nào.

Vừa ngồi xuống không lâu, có người tiến lên nói chuyện phiếm với Dương Cao Phi.

Thi Hảo ngồi thêm một lát rồi đánh tiếng với Dương Cao Phi, đứng dậy đi toilet. <!-- Quảng cáo 1 -->

Từ toilet đi ra, Lương Tây Kinh vừa lúc gửi tin nhắn tới.

Thi Hảo còn chưa kịp mở ra xem đã đụng phải tổng giám đốc Hứa Duệ Tiến có hợp tác với tập đoàn Lương thị.

Hứa Duệ Tiến ngăn cô lại, “Thư ký Thi.”

Thi Hảo giương mắt, khách sáo nói: “Tổng giám đốc Hứa.”

Hứa Duệ Tiến gật đầu, nhìn người phụ nữ xinh đẹp có vẻ ngoài thanh thuần ngọt ngào khác hẳn với mấy lần trước gặp mặt, “Đêm nay cô rất đẹp.”

Thi Hảo mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc Hứa quá khen.”

Hứa Duệ Tiến nhìn chằm chằm xương quai xanh tinh xảo lộ ra bên ngoài của cô, tầm mắt dời xuống, ý cười trong mắt càng sâu hơn, “Cuối cùng tôi cũng biết vì sao tổng giám đốc Lương không nỡ thay thư ký Thi rồi.”

Tập đoàn Lương thị có một quy định bất thành văn, đó là thư ký bên cạnh tổng giám đốc và chủ tịch cứ hai năm sẽ đổi một lần. Mà năm nay đã là năm thứ ba Thi Hảo làm thư ký bên cạnh Lương Tây Kinh.

Nghe ra ý tứ của anh ta, Thi Hảo vẫn cười nhạt, nói khẽ: “Tôi cũng biết.”

Hứa Duệ Tiến sửng sốt, khá bất ngờ với câu trả lời của Thi Hảo.

Vẻ mặt anh ta trở nên vi diệu, đang muốn mở miệng thì Thi Hảo đã nói trước, “Năm trước tôi vừa nhận được tiền thưởng nhân viên ưu tú làm việc xuất sắc.”

“…”

Hứa Duệ Tiến kịp phản ứng ý tứ trong lời nói của cô —— Lương Tây Kinh không đổi cô là bởi vì năng lực làm việc của cô tốt. Ngoài ra không có gì khác.

Hiểu được điểm này, Hứa Duệ Tiến thuận thế xuống nước, “Năng lực của thư ký Thi ai ai cũng biết, nếu như tôi là tổng giám đốc Lương, tôi cũng không nỡ thả một tướng tài như cô đi.”

Dứt lời, anh ta đưa danh thiếp cho Thi Hảo, “Nhưng nếu thư ký Thi muốn đổi nghề, có thể cân nhắc đến ‘Tinh Nhuệ’, bất cứ lúc nào chúng tôi…”

Hứa Duệ Tiến còn chưa nói xong đã bị một giọng nói trầm thấp cắt ngang, “Tổng giám đốc Hứa, ở trước mặt tôi đào thư ký của tôi, là coi tôi không tồn tại sao?”

Hai người nghiêng mắt, nhìn về phía Lương Tây Kinh xuất hiện ở khúc quanh.

Anh đứng ngược sáng, ánh sáng vụn vặt từ đại sảnh hắt ra đổ xuống xung quanh anh, làm nổi bật thân hình cao lớn thẳng tắp của anh.

Thấy Lương Tây Kinh xuất hiện, Hứa Duệ Tiến hơi khựng lại, “Tổng giám đốc Lương hiểu lầm rồi, tôi chỉ cho thư ký Thi thêm một cơ hội lựa chọn thôi.”

Anh ta nhìn Thi Hảo, tỏ ý ám chỉ, “Ở một chỗ quá lâu sẽ chán, đúng không thư ký Thi?”

Quan hệ cá nhân giữa Hứa Duệ Tiến và Lương Tây Kinh chỉ ở mức bình thường.

Đây không phải là lần đầu tiên Thi Hảo nghe thấy hai người nói chuyện kiểu giấu dao.

Nghe nói như thế, Lương Tây Kinh khẽ nhếch môi.

Thi Hảo không nhìn anh, vẻ mặt lạnh nhạt nói, “Tổng giám đốc Hứa nói rất có lý.” Mặt mày cô cong cong, nở nụ cười với Hứa Duệ Tiến, nhận lấy danh thiếp anh ta đưa tới, “Có điều trước mắt tôi không có ý định đổi công việc, nếu ngày nào đó có, tôi nhất định sẽ liên lạc với tổng giám đốc Hứa.”

Hứa Duệ Tiến: “Được, cứ quyết định vậy đi.”

Trước khi đi anh ta còn không quên dặn dò Thi Hảo, “Nhớ là phải liên lạc với tôi đầu tiên đấy.”

Thi Hảo mỉm cười, “Tổng giám đốc Hứa yên tâm.”

Sau khi Hứa Duệ Tiến đi, Thi Hảo đến gần người cách đó không xa, đưa danh thiếp cho anh, “Tổng giám đốc Lương.”

Hiện tại cô vẫn là thư ký tổng giám đốc của tập đoàn Lương thị, ở trước mặt cấp trên trực tiếp nhận danh thiếp của tổng giám đốc công ty khác, tóm lại là không thích hợp. Vừa rồi không từ chối là vì nể mặt Hứa Duệ Tiến.

Lương Tây Kinh cúi đầu, quét mắt nhìn tấm danh thiếp kia, bỏ lại một câu “Tự mình xử lý” rồi hờ hững xoay người.

Thi Hảo khẽ gật đầu, tạm thời cất kỹ danh thiếp rồi đi theo anh ra ngoài.

Tiệc rượu vẫn chưa kết thúc, cô còn có công việc.

Đi về phía trước hai bước, Lương Tây Kinh đột nhiên dừng bước.

Thi Hảo cũng vô thức dừng lại, “Tổng giám đốc Lương?”

Lương Tây Kinh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt dừng lại ở đôi mắt hạnh sáng ngời của cô, suy nghĩ thoáng thay đổi: “Thi Hảo.”

Thi Hảo ngẩn ra, khóe môi mấp máy nhắc nhở anh: “Tổng giám đốc Lương.”

Vẫn còn ở tiệc rượu, vẫn đang là giờ làm việc.

Lương Tây Kinh im lặng dời tầm mắt, ngữ khí trở nên lãnh đạm, “Ra ngoài thôi.”

“…”



Trở lại phòng tiệc rượu không lâu, Tiền Nhạc mang theo Tiền Tĩnh Hà tới tìm Lương Tây Kinh.

Thi Hảo thấy Tiền Tĩnh Hà cứ nhìn chằm chằm vào Lương Tây Kinh, dáng vẻ như muốn nói chuyện với anh, cô tự nhiên dịch về phía sau hai bước.

Rất kỳ lạ, giờ khắc này cô bỗng không muốn nghe bọn họ đang trò chuyện gì.

Sau khi trò chuyện, Tiền Nhạc và Lương Tây Kinh có hợp tác muốn đàm phán.

Tiền Nhạc đề nghị đi lên phòng bao trên lầu.

Lương Tây Kinh không có ý kiến.

Mấy người lên phòng bao lầu hai, đi tới cửa, Lương Tây Kinh nghiêng đầu nói, “Không cần theo vào.”

Thi Hảo dừng bước, “Được.”

Cùng lúc đó Tiền Nhạc cũng dặn dò Tiền Tĩnh Hà: “Tĩnh Hà, con đi dạo với thư ký Thi đi, bên bố chắc phải cần một lúc nữa.”

Tiền Tĩnh Hà đáp lời.

Cửa đóng lại, Tiền Tĩnh Hà chủ động nói, “Thư ký Thi, hay là tôi dẫn cô ra ngoài dạo một vòng nhé?”

Thi Hảo mỉm cười từ chối, “Không cần đâu cô Tiền, tôi ra hành lang chờ Tổng giám đốc Lương là được rồi.”

Nghe vậy, Tiền Tĩnh Hà bĩu môi, nghĩ đến kế hoạch của mình lại tích cực nói, “Bố tôi với mấy người kia bàn chuyện không nhanh vậy đâu, chúng ta xuống dưới lầu đi dạo đi, tôi mời cô uống ly rượu được không?”

“…”

Có lẽ đã biết Tiền Tĩnh Hà muốn làm gì, Thi Hảo ngước mắt nhìn cô ta, “Cô Tiền có chuyện cứ nói thẳng.”

Bị Thi Hảo chọc thủng suy nghĩ trong lòng, vẻ mặt Tiền Tĩnh Hà hơi cứng lại, “…Sao cô biết tôi có vấn đề muốn hỏi cô?”

Thi Hảo giải thích, “Người thích tổng giám đốc Lương rất nhiều.”

Cô nói quá mức trắng trợn, Tiền Tĩnh Hà nhất thời nghẹn lời, cuối cùng lại ‘cây ngay không sợ chết đứng’ hỏi: “Vậy cô biết anh ấy thích kiểu phụ nữ nào không?”

Sở dĩ Tiền Tĩnh Hà muốn lấy lòng Thi Hảo là cảm thấy cô đi theo Lương Tây Kinh thời gian dài như vậy, mức độ hiểu biết Lương Tây Kinh chắc sẽ sâu hơn so với những người khác.

Hiện tại thái độ của Lương Tây Kinh đối với cô ta quá mức lãnh đạm, có lẽ cô ta có thể bắt đầu từ Thi Hảo, tìm hiểu sở thích của anh, để anh thay đổi cái nhìn về mình. Tục ngữ nói chỉ cần có tâm, không có người đàn ông nào là không chiếm được.

Cô ta không tin cô ta không chiếm được Lương Tây Kinh.

Thi Hảo bình tĩnh đáp, “Tôi không rõ lắm.”

Lúc nói lời này, tâm tình cô có chút phức tạp. Không thể gọi là chột dạ, nhưng bởi vì một tầng quan hệ khác với Lương Tây Kinh, tóm lại là không được tự nhiên.

Thi Hảo không muốn làm người ‘vừa ăn cướp vừa la làng’, nhưng trước mắt dường như cô không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể làm một người mình chán ghét.

“Sao cô lại không rõ được?” Tiền Tĩnh Hà tuyệt đối không tin lời cô nói, “Tôi nghe nói cô đã ở tập đoàn Lương thị bốn năm, làm thư ký của Lương Tây Kinh cũng đã hơn hai năm, mà thư ký sao lại không biết anh ấy thích loại phụ nữ nào?”

Nói đến đây, cô ta liếc nhìn Thi Hảo, “Cô đừng tưởng tôi là dạng phụ nữ non dạ ấu trĩ.”

Thi Hảo có chút bất đắc dĩ, cô làm sao có thể cảm thấy Tiền Tĩnh Hà dễ lừa, cô thật sự không biết sở thích của Lương Tây Kinh ở phương diện này.

Thi Hảo làm thư ký của Lương Tây Kinh hơn hai năm, Lương Tây Kinh chưa bao giờ biểu lộ trước mặt cô anh có sở thích đặc biệt với kiểu phụ nữ nào, cũng chưa từng qua lại mập mờ với những người phụ nữ khác.

“Cô Tiền.” Thi Hảo lấy lại tinh thần, uyển chuyển nói, “Chuyện riêng của tổng giám đốc Lương tôi không tiện bàn luận.”

Giờ khắc này, cô chỉ có thể dùng cái cớ này trả lời Tiền Tĩnh Hà.

Nghe nói như thế, Tiền Tĩnh Hà liếc cô một cái, có chút oán giận, “Cô làm thư ký cũng thoải mái quá nhỉ.”

Thi Hảo dịu dàng nở nụ cười, cũng không phản bác.

Tiền Tĩnh Hà nhìn cô như vậy, tính tình nổi lên, cũng không muốn giả vờ quan tâm cô nữa, “Vậy tôi đi xuống trước, thư ký Thi cứ ở đây chờ tổng giám đốc Lương đi.”

Thi Hảo: “Được, cô Tiền đi thong thả.”



Tiền Tĩnh Hà đi rồi, Thi Hảo tựa vào tường nghỉ ngơi.

Bôn ba bận rộn cả ngày, cô có chút mệt mỏi.

Dựa vào tường nghỉ ngơi chốc lát, Thi Hảo xốc lại tinh thần.

Vì đề phòng mình đứng ngủ gật, cô lấy điện thoại di động ra, quyết định lên Weibo lướt tin tức để nâng cao tinh thần.

Vừa mở Weibo cô đã nhìn thấy ảnh chụp của Lương Tây Kinh.

Hai ngày nay vì hội nghị thượng đỉnh tài chính, cũng vì cư dân mạng đặc biệt chú ý, ảnh chụp của mấy người Lương Tây Kinh và Tần Lâm Tần Yến được lan truyền rộng rãi trên Weibo.

Diện mạo và khí chất của những người này hết sức bất phàm, huống chi còn có bối cảnh thân phận. Chỉ trong thời gian ngắn, cư dân mạng vô cùng tò mò về họ.

Ảnh chụp phần lớn đều lấy trên trang web chính thức, cũng có một số bức ảnh được phóng viên và nhân viên công tác có mặt ở hội trường chụp lại.

Bây giờ bỗng nhiên Thi Hảo lướt thấy tấm ảnh này, còn là ảnh chụp lén.

Lương Tây Kinh ngồi trên ghế, áo mũ chỉnh tề nghiêng đầu nghe Tần Lâm nói chuyện, tư thái tùy hứng lại tự nhiên, thoạt nhìn rất thoải mái.

Ánh sáng trong hội trường chồng chéo lên nhau, ngọn đèn treo trên đỉnh đầu bọn họ càng tôn lên vẻ lạnh lùng cao quý không thể với tới của anh.

Thi Hảo cũng nghĩ như vậy, bình luận phía dưới đều là “Người đàn ông này thoạt nhìn rất đắt giá”, “Tổng giám đốc Lương cũng không phải dễ gần lắm”, “Lương Tây Kinh mà mấy người cũng dám thèm nhỏ dãi” các loại.

Xem mãi xem mãi, Thi Hảo không hiểu sao lại nghĩ đến dáng vẻ lần đầu tiên nhìn thấy Lương Tây Kinh.

Thời khắc đó, suy nghĩ của cô cũng giống như cư dân mạng bây giờ, cô cảm thấy anh vô cùng vô cùng khó gần.

……

Bàn chuyện xong, Lương Tây Kinh mở cửa phòng đi ra, vừa ngước mắt đã nhìn thấy người đứng cách đó không xa.

Đêm nay Thi Hảo mặc một bộ váy trắng lệch vai, kiểu dáng váy cũng không quá khoa trương, thậm chí còn có chút bình thường. Nhưng bộ váy bó sát người làm tôn lên đường cong lả lướt xinh đẹp của cô, thanh nhã mà quyến rũ.

Nghe thấy động tĩnh, Thi Hảo quay đầu lại, sóng mắt lưu chuyển, “Tổng giám đốc Lương.” <!-- Quảng cáo 1 -->

Lương Tây Kinh bất ngờ thất thần, yết hầu trượt lên trượt xuống, trầm giọng nói, “Sao không tìm chỗ nghỉ ngơi?”

Thi Hảo nhìn Tiền Nhạc đi ra phía sau, quy củ đáp: “Tôi nghỉ ngơi rồi.”

Đứng cũng là nghỉ ngơi.

Lương Tây Kinh không nhiều lời, anh chào hỏi với đám người Tiền Nhạc rồi dẫn Thi Hảo đi xuống lầu.

Dưới lầu vẫn chưa xong.

Vừa tới dưới lầu, Lương Tây Kinh lại bị một người phụ nữ xinh đẹp mà Thi Hảo chưa từng thấy qua ngăn lại.

Anh gọi người nọ là sếp Ngụy.

Trong đầu Thi Hảo nảy ra một cái tên. Ngay sau đó, cô có chừng mực lui về phía sau, để lại không gian và thời gian cho hai người.

Chú ý tới động tĩnh của cô, Lương Tây Kinh không nói gì.

Anh tự nhiên trao đổi với người phụ nữ trước mặt, tâm tình nhàn nhạt.

Nói chuyện xong, Lương Tây Kinh đang muốn tìm vị thư ký có chừng mực của mình.

Vừa nhấc mắt anh đã nhìn thấy vị thư ký hai mươi bốn giờ của anh đang tựa vào góc tường tươi cười trao đổi với người khác.

Người đối diện không biết đang nói đề tài thú vị gì mà chọc cho mặt mày cô cong cong.

Ánh mắt Lương Tây Kinh dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp thanh thuần của cô chốc lát, sau đó chuyển sang bên cạnh, đánh giá người đàn ông đang nói chuyện với cô —— người kia là người ở sân bay chào hỏi Thi Hảo, nói rất nhiều. Anh ấy là bạn học của Thi Hảo.

Lương Tây Kinh đang thờ ơ nhìn, Tần Yến không biết từ đâu chui ra.

Anh ấy nhét cho Lương Tây Kinh một ly rượu, lại tự cụng ly với anh rồi nhấp một ngụm, xem náo nhiệt nói, “Cậu biết đêm nay số người tìm tôi hỏi thăm quan hệ của cậu và thư ký Thi, hỏi thăm số điện thoại của thư ký Thi là bao nhiêu không?”

Lương Tây Kinh không mặn không nhạt liếc nhìn anh ấy, ý bảo anh ấy câm miệng.

Tần Yến nhếch môi, theo tầm mắt anh nhìn hai người nọ, cố ý hỏi, “Cậu có biết người nói chuyện với thư ký Thi là ai không?”

Lương Tây Kinh không hé răng.

Tần Yến nói tin tức tìm hiểu được cho anh biết, “Dương Văn Tuấn, một kiến trúc sư có danh tiếng có tài hoa, dự án của chúng ta nếu có thể mời cậu ấy làm ——”

Anh ấy còn chưa nói xong, Lương Tây Kinh đột nhiên mất hết kiên nhẫn, anh uống hết rượu trong ly rồi sải bước đi về phía Thi Hảo.

Tác giả có lời nói:

Tần Yến: Xong đời, không mời được rồi.

Thi Hảo: Dự án bị ngâm nước rồi, bắt đầu nghỉ ngơi thôi.

Lương Tây Kinh:…… Câm miệng. <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->