Gợn Sóng Không Tên

Chương 22: Tôi không thích



<!-- Quảng cáo 1 -->

Chương 22: Tôi không thích

Tiệc rượu đông người, rất nhiều nhân vật nổi tiếng đều đang ở đây.

Sau khi tách ra khỏi Lương Tây Kinh, Thi Hảo vốn định ra sân hít thở không khí.

Còn chưa đi tới cửa bên hông đã gặp Dương Văn Tuấn. <!-- Quảng cáo 1 -->

Cô không ngờ có thể gặp anh ấy ở đây. <!-- Quảng cáo 1 -->

Mặc dù hai người ở chung một khách sạn nhưng tỷ lệ có thể gặp mặt ngẫu nhiên rất ít. Quan trọng hơn là Dương Văn Tuấn học kiến trúc, về cơ bản không mấy liên quan đến buổi tiệc rượu tổ chức dưới chủ đề hội nghị thượng đỉnh tài chính này.

“Ngạc nhiên thế cơ à?” Nhìn thấy sự kinh ngạc dưới đáy mắt cô, Dương Văn Tuấn thuận tay cầm hai ly rượu từ trong tay nhân viên phục vụ đi ngang qua, đưa cho cô một ly.

Thi Hảo đưa tay nhận lấy, thản nhiên nói, “Có một chút.”

Dương Văn Tuấn cười cười, giải thích: “Tôi qua đây gặp một người.”

Thi Hảo hiểu ra.

Dương Văn Tuấn rũ mắt, nhìn đôi giày cao gót dưới chân cô, chu đáo hỏi: “Có muốn qua tường bên kia nói chuyện một lát không?”

Hai người đứng chính giữa hội trường quả thực hơi khoa trương, bên phía Lương Tây Kinh tạm thời cũng không cần cô, thay vì giao thiệp với những người không quen thuộc, chẳng bằng trò chuyện với Dương Văn Tuấn một lát, còn có thể thư giãn đôi chút.

Không do dự nhiều, Thi Hảo khẽ gật đầu.

“Thấy em xã giao cả một đêm.” Đi đến góc tường, Dương Văn Tuấn chủ động tìm đề tài trò chuyện, “Mệt không?”

Thi Hảo mỉm cười, nhấp một ngụm rượu, ăn ngay nói thật: “Vẫn ổn.”

Cô đã quen với tiết tấu bận rộn như vậy.

Nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt Dương Văn Tuấn, Thi Hảo tỏ ra nghi ngờ, “Sao vậy?”

Dương Văn Tuấn cười lắc đầu, cảm khái nói: “Tôi chỉ là không ngờ, vị đàn em trước kia ngay cả phát tờ rơi cũng sẽ đỏ mặt sẽ ngượng ngùng, giờ đã có thể một mình đảm đương một phía.”

Thi Hảo khẽ giật mình, nhớ tới chuyện cũ mà anh ấy nói.

Sự kiện phát tờ rơi mà Dương Văn Tuấn nhắc đến là công việc làm thêm của Thi Hảo lúc còn học trung học.

Khi ấy, Thi Hảo đang học lớp 10.

Cô thiếu tiền, nhưng không đủ tuổi làm việc bán thời gian trong cửa hàng tuyển dụng chính quy. Bởi vậy những công việc bán thời gian của cô không hề liên tục, mỗi tuần hay thậm chí mỗi ngày đều khác nhau.

Hôm gặp Dương Văn Tuấn là thứ Bảy.

Thi Hảo ôm một xấp tờ rơi đi tới ven đường, còn chưa phát được mấy tờ đã đụng phải Dương Văn Tuấn. Dương Văn Tuấn vốn là nhân vật nổi tiếng ở trường học, Thi Hảo đã gặp qua anh ấy trong lễ khai giảng, khá có ấn tượng về anh ấy.

Cảm nhận được tầm mắt của cô, Dương Văn Tuấn nghiêng đầu nhìn cô, hỏi cô có chuyện gì?

Thi Hảo do dự một lúc lâu nhưng vẫn đi về phía anh ấy, cô đưa tờ rơi cho anh ấy, lấy hết can đảm hỏi anh ấy có sẵn lòng đến nhà hàng ăn một bữa cơm không.

Tiền lương phát tờ rơi một ngày là năm mươi đồng, nếu có thể mời chào khách đến nhà hàng ăn cơm, Thi Hảo còn được trích phần trăm thêm năm đồng.

Dương Văn Tuấn đồng ý.

Anh ấy là người duy nhất nhận lời mời của Thi Hảo đến nhà hàng ăn tối hôm đó.

Nghĩ đến đây, Thi Hảo chủ động chạm ly với anh, nhẹ giọng nói, “Cảm ơn.”

Dương Văn Tuấn buồn cười nhìn cô, “Nói rất nhiều lần rồi, em cũng đã giúp tôi rất nhiều.”

Anh ấy vẫn còn nhớ rõ, sau đó hai người gặp nhau ở trường học, Thi Hảo giáp mặt nói cám ơn anh ấy.

Sau đó, chỉ cần Dương Văn Tuấn có chuyện gì cần hỗ trợ, cô đều sẽ đồng ý mà không có bất kỳ do dự nào.

Cũng là như vậy, hai người mới dần dần quen thuộc.

Nghe anh ấy nói như thế, Thi Hảo thản nhiên nói: “Lời cảm ơn không bao giờ là đủ.”

Dương Văn Tuấn hiểu ý cô: “Tiện tay thôi mà.”

Thi Hảo cong cong môi, “Vậy cám ơn đàn anh Dương đã tiện tay nhé.”

Có lẽ đối với Dương Văn Tuấn, việc đồng ý với cô đến nhà hàng ăn một bữa cơm không tính là gì. Nhưng anh ấy không hề biết rằng, khoảnh khắc anh ấy thoải mái nói ra chữ ‘được’ đó có bao nhiêu ý nghĩa với Thi Hảo. Buổi tối tan tầm lấy được năm đồng tiền trích phần trăm kia, cô vui vẻ biết bao.

Năm đồng là đủ cho cô ăn hai ngày ở trường.

Dương Văn Tuấn bị lời của cô chọc cười, bất đắc dĩ nói: “Được, em muốn tiếp tục cảm ơn thì tôi cũng hết cách, chỉ có thể tiếp nhận.”

Thi Hảo: “…”

Nhìn vẻ mặt lúng túng của Thi Hảo, Dương Văn Tuấn nhướng mày: “Khi nào bên em về Giang Thành?”

Thi Hảo: “Ngày mai, sao vậy?”

Dương Văn Tuấn nhìn cô, trong mắt tràn đầy khen ngợi, “Muốn mời em ăn bữa cơm, không biết đàn em có cho tôi cơ hội này không.”

Thi Hảo ngẩn ra, không ngờ anh ấy sẽ đưa ra lời mời.

Cô suy nghĩ vài giây: “Được, tôi mời anh.” Thi Hảo nhận lời, “Cho tôi cơ hội nói lời cảm ơn chân chính chứ?”

Dương Văn Tuấn dở khóc dở cười, “Nếu tôi đồng ý để em mời, liệu chuyện phát tờ rơi này có thực sự trôi qua được không? Lần sau gặp mặt em sẽ không vô duyên vô cớ nói cảm ơn tôi nữa chứ?”

“…” Thi Hảo nghẹn lời, “Nếu anh không muốn tôi nói, vậy lần sau tôi sẽ không nói nữa.”

Dương Văn Tuấn nâng ly rượu, hơi nghiêng về phía Thi Hảo: “Quyết định thế nhé.”

Thi Hảo giơ tay lên, lại chạm ly với anh ấy, “…… Được.”

Hẹn về Giang Thành rồi lại quyết định thời gian ăn cơm, Dương Văn Tuấn lại cùng Thi Hảo hàn huyên chuyện hội nghị thượng đỉnh tài chính.

Đang trò chuyện vui vẻ, hơi thở quen thuộc theo gió nhè nhẹ chui vào xoang mũi.

Như là cảm nhận được, tầm mắt Thi Hảo hơi lệch sang hướng khác.

Chẳng biết từ lúc nào Lương Tây Kinh đã xuyên qua dòng người ồn ào náo nhiệt đến gần bên cạnh cô.

Thấy anh xuất hiện, Dương Văn Tuấn cũng có chút kinh ngạc, “Tổng giám đốc Lương.”

Lương Tây Kinh hờ hững quét mắt nhìn Thi Hảo, ngữ khí lãnh đạm: “Thư ký Thi.”

Anh nhìn ly rượu Thi Hảo đã uống gần hết, thuận miệng hỏi: “Thích uống rượu ở đây à?”

“…”

Thi Hảo có thể nghe ra sự móc mỉa của anh, “Tàm tạm.” Cô dừng lại, chủ động nói, “Tổng giám đốc Lương muốn thử không?”

“Không cần.” Lương Tây Kinh không chút lưu tình từ chối cô, “Tôi không thích.”

Nghe vậy, ánh mắt Thi Hảo lóe lên.

Cô mất tự nhiên mím môi dưới, cố gắng làm cho mình tự nhiên, rất kiên nhẫn hỏi, “Tổng giám đốc Lương cần gì, tôi đi lấy cho anh.”

Lương Tây Kinh: “Tôi không uống.”

Thi Hảo: “…”

Hai người đang giằng co, Tần Yến cũng qua đây.

“Thư ký Thi.” Anh ấy cười khanh khách, “Tìm cô nãy giờ, không ngờ cô trốn ở đây.”

Thi Hảo miễn cưỡng tươi cười, chuyển ánh mắt về phía anh ấy, “Sếp Tần.”

Tần Yến đáp lại, nâng ly về phía Dương Văn Tuấn vừa bị Lương Tây Kinh cố ý phớt lờ, “Kiến trúc sư Dương, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

Dương Văn Tuấn không hề ngạc nhiên khi Tần Yến biết mình, anh ấy khẽ gật đầu: “Sếp Tần nói quá rồi, tôi không đảm đương nổi.”

“Đúng là vậy mà.” Tần Yến dùng khuỷu tay đụng vào cánh tay Lương Tây Kinh, nhắc nhở anh chú ý đúng mực, dùng thái độ thân thiện trò chuyện với Dương Văn Tuấn.

Thi Hảo ở một bên lắng nghe cũng hiểu được đôi chút.

Cô nhìn thái độ của Tần Yến đối với Dương Văn Tuấn, trong lòng tự có suy đoán. Bình Thành đang phát triển mạnh mẽ ngành văn hóa du lịch, mà hiện nay mấy công ty lớn của tập đoàn Lương thị đang tranh giành một dự án nghỉ dưỡng ở Bình Thành.

Sau khi gặp Dương Văn Tuấn ở sân bay, Thi Hảo đã kéo anh ấy ra khỏi những ký ức quá khứ mà anh ấy không muốn nhớ lại. Cô biết, Dương Văn Tuấn bây giờ là một kiến trúc sư rất nổi tiếng, tác phẩm của anh ấy vừa cá tính lại thực tế, mới mẻ độc đáo lại đặc biệt. <!-- Quảng cáo 1 -->

Anh ấy là một trong những kiến trúc sư sáng tạo nhất trong những năm gần đây.

Nếu như Thi Hảo không đoán sai, đám người Tần Yến hẳn là muốn mời Dương Văn Tuấn làm nhà thiết kế dự án này.

Có anh ấy ở đây, xác suất đấu thầu thành công sẽ rất cao.

Thi Hảo suy nghĩ, tầm mắt vô thức rơi vào người Dương Văn Tuấn, nhìn đến chăm chú.

Lương Tây Kinh liếc nhìn cô hết lần này đến lần khác cô lại không phát hiện ra.

Chốc lát sau, Lương Tây Kinh ngắt ngang lời lải nhải của Tần Yến, “Đi thôi.”

Tần Yến và Thi Hảo còn chưa kịp phản ứng, Lương Tây Kinh đã đi xa.

Hai người liếc nhìn nhau, Tần Yến đành kết thúc cuộc đối thoại với Dương Văn Tuấn, “Kiến trúc sư Dương, có cơ hội lại nói chuyện tiếp.” Anh ấy nói đùa, “Đêm nay tâm tình tổng giám đốc Lương không tốt lắm, tôi đi xem đã.”

Dương Văn Tuấn khẽ cười: “Sếp Tần đi thong thả.” <!-- Quảng cáo 1 -->

Tần Yến đi rồi, Thi Hảo cũng hoàn hồn lại, “Đàn anh.” Cô chỉ sang một bên, “Tôi——”

“Đi đi.” Dương Văn Tuấn nói, “Đừng quên quay về Giang Thành đi ăn một bữa cơm.”

Thi Hảo mím môi, “Được.”



Nán lại tiệc rượu đến mười giờ, nhóm người Thi Hảo rời đi.

Lúc đi ra bên ngoài, Thi Hảo mới phát hiện bầu trời đêm chẳng biết từ lúc nào đã đổ cơn mưa nhỏ, khiến cho bóng đêm vốn đã mịt mù càng thêm mơ hồ không rõ.

Lúc lên xe, Thi Hảo bị Tần Yến gọi lại, “Thư ký Thi.”

Thi Hảo quay đầu lại: “Sếp Tần.”

Tần Yến rũ mắt nhìn cô, hất cằm: “Tôi ngồi xe hai người về khách sạn.”

Thi Hảo lập tức mở cửa xe phía sau cho anh ấy.

Tần Yến: “Tôi ngồi ghế lái phụ.”

Trong lúc Thi Hảo ngẩn người, Tần Yến đã mở cửa xe chiếm lấy ghế lái phụ.

“…”

Thi Hảo hết cách, chỉ có thể ngồi ghế sau với Lương Tây Kinh.

Xe chạy vào đại lộ rộng rãi, trong thùng xe càng thêm yên tĩnh.

Tần Yến len lén liếc về phía sau, quả thật không chịu nổi bầu không khí yên tĩnh này, bèn kéo cửa sổ xe xuống, bật nhạc lên.

Một lát sau, điện thoại di động của Thi Hảo đổ chuông.

Thi Hảo vô thức mở ra, là Ôn Khởi gửi tin nhắn tới, hỏi cô có về khách sạn không.

Trước khi cô đi dự tiệc rượu, hai người đã hẹn buổi tối ăn cơm với nhau.

Thi Hảo: [Đang trên đường về.]

Ôn Khởi: [Bên ngoài trời mưa, chúng ta gọi đồ ăn ngoài nhé?]

Thi Hảo: [Được, cậu cứ gọi đi, tớ ăn gì cũng được.]

Ôn Khởi: [Không có gì đặc biệt muốn ăn à?]

Thi Hảo ngẫm nghĩ: [Không có.]

Tuy rằng cả đêm chưa ăn cái gì, nhưng hiện tại Thi Hảo cũng không có khẩu vị.

Ôn Khởi: [Được, vậy để tớ xem thử.]

Thi Hảo đang định trả lời lại, bên cạnh bỗng truyền đến giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Tần Yến.”

Đầu ngón tay Thi Hảo khựng lại, không nhúc nhích.

Tần Yến quay đầu lại, “Gì đấy?”

Sắc mặt Lương Tây Kinh trầm xuống, không kiên nhẫn nói: “Tắt nhạc đi.”

“…”

Tần Yến cạn lời, “Sao vậy, cậu muốn ngủ à?”

Lương Tây Kinh: “Ồn ào quá.”

Tần Yến hết cách, chỉ có thể tắt đi.

Cùng lúc đó, Thi Hảo cũng chuyển chế độ rung của điện thoại sang chế độ im lặng. Thoạt nhìn thì Lương Tây Kinh như nói với Tần Yến, kì thực là đang ám chỉ cô.

Trong nháy mắt, thùng xe lại rơi vào yên tĩnh kỳ lạ.

Sự im lặng kéo dài đến khách sạn.

Tiến vào thang máy, Lương Tây Kinh không nhìn Thi Hảo, Thi Hảo cũng không chủ động nói chuyện với anh.

Cảm nhận được khói thuốc súng tràn ngập giữa hai người, Tần Yến có chút hối hận vì đã cùng hai người trở về.

Đến tầng của Thi Hảo ở, cô nói với hai người một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài, không hề có chút lưu luyến.

Cửa thang máy đóng lại, Tần Yến không nhịn được nhìn người bên cạnh, “Cậu giận thư ký Thi chuyện gì vậy?”

Lương Tây Kinh không để ý tới anh ấy.

Tần Yến cố ý nói: “Đừng nói cậu đang ghen với cái vị kiến trúc sư Dương đó chứ?”

Lương Tây Kinh còn chưa kịp nói chuyện, chuông điện thoại di động đã vang lên.

Anh nhìn lướt qua, là Tần Lâm gọi điện đến.

“Chuyện gì?”

Tần Lâm: “Uống rượu.”

“…”

Lương Tây Kinh nhìn số tầng thang máy đi lên, cụp mắt hỏi: “Ở đâu?”

Tần Yến nghe được cuộc đối thoại của hai người: “???”



Bên kia, Thi Hảo trở lại phòng không lâu thì đồ ăn bên ngoài mà Ôn Khởi gọi đã tới.

Thi Hảo vừa mới mở đồ ăn ra, Ôn Khởi lại lấy mấy lon bia trong tủ lạnh tới, “Uống chút không?”

Tửu lượng của Thi Hảo không tốt lắm, lúc tham gia tiệc rượu Lương Tây Kinh cũng sẽ không cho phép bên hợp tác mời rượu cô.

Thế nhưng lúc này, cô cảm thấy mình cần có chút men vào người.

Hai người ngồi đối diện nhau, mở hai lon bia ra.

Trầm mặc ăn uống một hồi, Ôn Khởi giương mắt: “Sao nhìn cậu chán nản vậy?”

Thi Hảo lườm cô ấy, “Cậu cũng đâu có khác gì tớ.”

Ôn Khởi nghẹn lời, nhấp ngụm bia rồi giải thích, “Mấy hôm nay tớ mệt mỏi quá thôi.”

Cô ấy bận rộn hơn Thi Hảo.

Thi Hảo gật gật đầu tỏ vẻ tán thành, “Tớ cũng vậy.”

Hai người nhìn nhau một lát, u oán thở dài.

Ăn khuya xong, Thi Hảo đi tắm rửa. Chờ cô tắm rửa xong đi ra, Ôn Khởi đã trở về phòng của mình.

Xác nhận cô ấy đã tới nơi, Thi Hảo sấy khô tóc, lê tấm thân mệt mỏi chui vào chăn.

Cô rất buồn ngủ, nhưng trằn trọc một lúc lâu cũng không thể ngủ được.

Bỗng dưng, màn hình di động sáng lên.

Thi Hảo cầm lấy mở ra xem ——là Tần Yến gửi cho cô một tấm ảnh Lương Tây Kinh ở quán bar.

Nhìn chằm chằm vài giây, Thi Hảo không trả lời lại.

Một lát sau, Tần Yến lại gửi tới: [Thư ký Thi, cô nghỉ ngơi chưa? Có tiện tới đây đón cậu ấy không?]

Cân nhắc chừng nửa phút, Thi Hảo trả lời: [Tôi sẽ liên lạc với tài xế.]

Tần Yến bị câu nói của cô làm nghẹn lời: [Thôi bỏ đi, để tài xế nghỉ ngơi.]

Anh ấy vốn định làm dịu bầu không khí giữa hai người, nhưng hiệu quả không lý tưởng lắm, hai bên đều không hề cảm kích.

Thi Hảo: [Ừm.]

Trả lời tin nhắn của Tần Yến xong, Thi Hảo đặt điện thoại xuống, cố gắng ngủ tiếp.

……

Lúc đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, chuông cửa lại vang lên.

Thi Hảo vốn muốn mặc kệ, thế nhưng người ngoài cửa không chịu buông tha. Cô vén chăn xuống giường, tiện tay khoác thêm áo rồi ra mở cửa, “Anh có thể đừng…”

Lời còn chưa dứt, Thi Hảo lại bị giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng cắt ngang: “Xin chào cô Thi, vô cùng xin lỗi đã quấy rầy cô nghỉ ngơi…”

Thi Hảo thoáng khựng lại, lúc này mới thấy rõ người đứng ở cửa là nhân viên khách sạn.

“Xin lỗi.” Thi Hảo tỉnh táo lại, “Có chuyện gì vậy?”

Nhân viên khách sạn cười cười, sau đó ra hiệu: “Sếp Tần nói buổi tối cô chưa ăn gì, cố ý dặn nhà bếp đưa cơm lên cho cô.”

Thi Hảo sửng sốt, bước sang một bên, “Mời vào.”

Nhân viên khách sạn đặt đồ lên bàn ăn, lại cố ý đặt một tách trà bên tay cô: “Đây là trà giải rượu sếp Tần đặc biệt dặn dò.”

Thi Hảo: “… Cảm ơn.”

Chờ nhân viên khách sạn rời đi, Thi Hảo nhìn chằm chằm thức ăn bày trên bàn, ánh mắt dừng lại ở tách trà giải rượu xinh đẹp kia.

Cô uống trà giải rượu rất kén chọn, chỉ uống trà làm từ hoa quả tươi. Cô không uống những hương vị khác, điểm này Tần Yến cũng không biết.

Đưa tay dụi dụi mắt, Thi Hảo về phòng lấy điện thoại di động, bấm số quen thuộc.

Đợi một lúc, bên kia nhận máy, “Alo.”

Thi Hảo ngồi bên bàn ăn ngây ngốc nhìn tách trà giải rượu kia, cổ họng chua xót: “Gọi nhiều đồ rồi, em ăn không hết.”

Bên kia im lặng vài giây, Thi Hảo nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên lần nữa, lại nghe thấy Lương Tây Kinh nói, “Mở cửa.” <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->