Gợn Sóng Không Tên

Chương 28: Cháu đã có người mình thích



<!-- Quảng cáo 1 -->

Chương 28: Cháu đã có người mình thích.

Khi nghĩ lại chuyện này, Thi Hảo vẫn luôn cảm thấy cách xử sự của mình cũng không tệ lắm.

Nhưng dường như cô đã đánh giá cao bản thân, cũng đánh giá thấp Lương Tây Kinh.

Trước khi Lương Tây Kinh xuất hiện, cô không nghĩ anh sẽ đưa ra đáp án như vậy. <!-- Quảng cáo 1 -->

Tối nay lúc chuyện xảy ra, bọn họ đều hiểu là quyết sách của Lương Tây Kinh rất chính xác, anh làm rất đúng. Cô sở dĩ không vui là do bản thân quá mức rối rắm, cũng quá mức đồng cảm. <!-- Quảng cáo 1 -->

Cũng không phải lỗi của Lương Tây Kinh.

Nghĩ vậy, Thi Hảo ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng lắc đầu, “Không phải.”

Lương Tây Kinh nhìn cô.

Thi Hảo nói: “Người nên xin lỗi là em.”

Nếu không phải cô quá nhạy cảm, bữa cơm tối nay bọn họ sẽ ăn rất vui vẻ.

Thi Hảo nghiêm mặt nói, “Em xin lỗi.”

Lương Tây Kinh ngẩn ra, sờ sờ gò má cô, ngữ điệu chậm rãi: “Tần Yến từng nói với anh một câu.”

Thi Hảo vô thức hỏi: “Câu gì?” <!-- Quảng cáo 1 -->

Lương Tây Kinh cúi đầu, thân mật chạm chóp mũi cô, “Phụ nữ luôn luôn đúng.”

Thi Hảo nghẹn lời.

Lương Tây Kinh mỉm cười, nghiêng đầu hôn lên gò má cô, nói cho cô biết, “Đối với anh, thư ký Thi luôn luôn đúng.” Anh ngừng lại chốc lát lại nói tiếp, “Em không cần tự trách, nếu anh có làm chuyện gì khiến em không thoải mái, em có thể biểu đạt ra ngoài.”

Có thể sửa đổi anh sẽ sửa đổi, Lương Tây Kinh cũng không hy vọng hai người họ bởi vì chút chuyện nhỏ này mà cãi nhau.

Tương tự, anh cũng biết nguyên nhân khiến Thi Hảo cả đêm rầu rĩ không vui nằm ở đâu. Bởi vì bản thân đã trải qua nên cô càng cảm thông hơn.

Lương Tây Kinh không hề cảm thấy cô như vậy là không tốt, ngược lại, chính vì cô như vậy mới hấp dẫn được anh.

Anh thích một Thi Hảo có lập trường và có cách nhìn của mình. Cô là một cá thể độc lập, lớn lên trong môi trường khác hoàn toàn với anh, thế nên việc cô có nhiều xuất phát điểm và quan điểm khác biệt với anh cũng là chuyện rất bình thường.

Nghe được lời Lương Tây Kinh nói, Thi Hảo càng thêm tự kỷ.

Rõ ràng là vấn đề của cô, bây giờ lại làm như là lỗi của Lương Tây Kinh.

Im lặng chốc lát, Thi Hảo ngước mắt lên, “Anh nói như thế em càng thấy xấu hổ.”

Lương Tây Kinh nhướng mày, cố ý trêu chọc cô, “Ai dám để thư ký Thi cảm thấy xấu hổ chứ?”

Thi Hảo nghiêm túc nói, “Là em tự cho đó là điều hiển nhiên, quá mức đạo đức giả.”

Lương Tây Kinh không nghĩ như vậy, anh phủ nhận lời cô nói, “Đây là sự đồng cảm của em thôi.”

Thi Hảo dừng một chút, muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy mình quá mức già mồm cãi láo.

Im lặng nhìn nhau một hồi, cô chủ động ôm lấy Lương Tây Kinh, rầu rĩ nói: “Cảm ơn anh.”

Lương Tây Kinh rũ mắt nhìn cái đầu đang cọ vào lồng ngực mình. Anh ra vẻ thoải mái vỗ đầu cô, trầm giọng gọi: “Thi Hảo.”

Thi Hảo nhắm hai mắt, tâm tình dần dần thoải mái: “Hửm?”

Lương Tây Kinh: “Em cứ cọ tiếp thế này, tối nay anh không về nhà tổ được mất.”

“…”

Nghe Lương Tây Kinh nói thế, Thi Hảo nghẹn ngào ngẩng đầu, lại lui về phía sau hai bước, kéo ra khoảng cách giữa hai người.

Chú ý đến nhất cử nhất động của cô, Lương Tây Kinh nhếch môi, “Không hề không cho em ôm.”

Anh dừng một chút rồi kéo Thi Hảo vào trong ngực, đôi môi ướt át lướt qua vành tai cô, cúi đầu nói, “Đừng cọ lung tung là được, lực tự chủ của anh không tốt.”

Thi Hảo: “…”

Lỗ tai cô nóng lên, dỗi Lương Tây Kinh một câu: “Anh đừng nói chuyện.”

Lương Tây Kinh bật cười: “Được.”

Anh miễn cưỡng đáp ứng, nhìn qua đồng hồ trong phòng: “Vậy ôm thêm năm phút nữa anh sẽ đi.”

Hàng mi Thi Hảo khẽ run, hai tay ôm chặt eo anh, nhẹ giọng đồng ý: “Được.”

Quan niệm thời gian của hai người đều rất mạnh, năm phút đồng hồ vừa hết liền tự giác tách ra.

Lương Tây Kinh về nhà tổ, rửa mặt nghỉ ngơi.

Chút mâu thuẫn do sự cố nhỏ này gây ra đã được hai người hóa giải ngay trong đêm đó.

Sau khi Thi Hảo suy nghĩ cặn kẽ, cô càng hiểu rõ quyết định Lương Tây Kinh đưa ra là thích hợp nhất và cũng tốt nhất đối với tất cả mọi người.



Ngày hôm sau Ôn Khởi mới biết những hành động của Lương Tây Kinh.

Nghe Thi Hảo kể xong, cô ấy không khỏi cảm khái, “Tổng giám đốc Lương còn có anh em nào giống hệt như anh ấy không? Tớ có thể tìm anh ấy để nhờ anh ấy giới thiệu một người bạn trai không nhỉ?”

Thi Hảo trầm mặc giây lát, thử hỏi: “Cậu có muốn ăn lại cỏ cũ* không?”

(*ăn lại cỏ cũ: quay lại với người yêu cũ.)

“Không ăn!” Ôn Khởi tức giận từ chối cô.

Thi Hảo ồ một tiếng, nhịn cười, “Anh em bên cạnh anh ấy tớ chỉ gặp qua Tần Lâm Tần Yến và Hứa Thực, còn có Cận Thanh Trạc ở New York.”

Nhắc tới Cận Thanh Trạc, Thi Hảo hỏi: “Hay là để anh ấy giới thiệu Cận Thanh Trạc cho cậu.”

Ôn Khởi: “…Cậu bắt tớ đi khiêu chiến với người đàn ông còn đáng sợ hơn cả Lương Tây Kinh?”

Thi Hảo kinh ngạc: “Cận Thanh Trạc đáng sợ lắm sao?”

Ôn Khởi cười ha ha nói: “So với Lương Tây Kinh thì khó tiếp cận hơn nhiều. Lúc trước tớ có xem qua một bài phỏng vấn của anh ta, cách trả lời vấn đề thật sự là vừa tàn nhẫn vừa chuẩn xác, một kẽ hở cũng không để lộ, không để phóng viên đào ra một chút tin tức hữu dụng nào.”

“…”

“Được rồi.” Thi Hảo thở dài, “Vậy hết rồi, cậu tự mình cố gắng đi.”

Ôn Khởi cạn lời, bỗng nhiên sực nhớ tới rồi hỏi: “Cậu đã nói với Lương Tây Kinh chuyện mua nhà chưa?”

Thi Hảo: “Tối hôm qua không thích hợp nói, để tuần sau tớ nói với anh ấy.”

Chủ nhật Lương Tây Kinh cũng ở nhà tổ, không định qua bên chỗ Thi Hảo. Mà chuyện này, Thi Hảo cảm thấy nên giáp mặt nói thì tốt hơn.

Ôn Khởi ngẫm nghĩ, “Cũng được, cậu cứ cân nhắc cho thật kỹ đi.”

Thi Hảo: “Tớ biết rồi.”

Hai người nói chuyện phiếm một lúc, Ôn Khởi còn có việc phải làm nên cúp điện thoại.

Lương Tây Kinh ở nhà tổ bầu bạn với Lương Hanh, ở Giang Thành ngoại trừ anh và Ôn Khởi ra thì hầu như Thi Hảo không có mối quan hệ xã giao nào khác.

Không rối rắm nhiều, Thi Hảo dứt khoát làm ổ ở nhà, đọc sách học tập.

……

Bên kia, buổi sáng Lương Tây Kinh thức dậy chạy bộ xong lại bị ông cụ gọi đi leo núi.

Ông cụ hiếm khi muốn rèn luyện thân thể, Lương Tây Kinh không thể không đi cùng.

Giang Thành có hai ngọn núi cũng khá nổi tiếng, không ít du khách đến Giang Thành du lịch cũng sẽ tới đây check in.

Ban đầu, Lương Tây Kinh định dẫn ông cụ đến ngọn núi gần nhà tổ và cách xa trung tâm thành phố để đi dạo, bên kia không khí tương đối trong lành, sức sống dạt dào. Thế nhưng ông cụ muốn đi nội thành, anh cũng hết cách, đành phải đáp ứng.

Lúc hai người đến chân núi thì cũng không còn sớm.

Lương Hanh liếc nhìn người bên cạnh, lạnh lùng hừ một tiếng, “Đi thôi.”

Lương Tây Kinh cười cười, đi theo phía sau ông.

Hai người cùng bác Tôn và vệ sĩ cùng nhau leo lên đỉnh núi.

Sợ du khách lo lắng, Lương Tây Kinh không để vệ sĩ theo sát quá chặt.

Leo đến giữa sườn núi, Lương Hanh đi vào đình nghỉ ngơi, Lương Tây Kinh theo sát phía sau.

Đứng trong đình, gần như có thể thu hết Giang Thành vào đáy mắt.

Lương Hanh ngắm nhìn một hồi rồi nghiêng đầu nhìn về phía Lương Tây Kinh: “Cảm giác đứng giữa lưng chừng núi thế nào? Còn leo lên nữa được không?”

Lương Tây Kinh làm bộ nghe không hiểu ý của ông, cất giọng thản nhiên, “Thể lực của cháu cũng không tệ lắm.”

Lương Hanh bị lời anh nói làm nghẹn họng, liếc xéo anh một cái, “Ông không hỏi thể lực.”

Lương Tây Kinh liếc mắt, “Vậy ông muốn chỉ phương diện nào?”

“Cháu biết ý ông mà.” Lương Hanh tức giận trừng anh.

Lương Tây Kinh lạnh nhạt đáp, “Lúc trước ông nói cháu ngốc, bây giờ ông không nói rõ, cháu sợ cháu hiểu sai ý ông.”

Lương Hanh hơi nghẹn lời, nổi giận đùng đùng nói, “Ông nói cháu ngốc lúc nào?”

Lương Tây Kinh nhìn ông, không nói gì.

Vì phòng ngừa hai người ở giữa sườn núi cãi nhau, bác Tôn ở phía sau kinh hồn táng đảm lên tiếng, “Ông chủ, cậu chủ, chúng ta tiếp tục đi lên chứ?”

Lương Tây Kinh ừ một tiếng, “Nghỉ ngơi đủ chưa ạ?”

Anh hỏi Lương Hanh.

Lương Hanh liếc anh một cái, hậm hực xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Lương Hanh tập thể dụng hằng ngày nên thể lực của ông rõ ràng tốt hơn so với những người bạn cùng lứa tuổi. Lương Tây Kinh chậm rãi đi theo phía sau ông, đề phòng có chuyện xảy ra.

Lúc hai ông cháu lên đến đỉnh núi đã là mười một giờ.

Cuối tuần trên đỉnh núi nhiều người, để tránh một số chuyện ngoài ý muốn không cần thiết, Lương Tây Kinh và Lương Hanh đi đến nơi ít người.

Đứng ở rìa đỉnh núi, Lương Tây Kinh lấy điện thoại di động ra chụp mấy tấm ảnh, định lúc về sẽ gửi cho Thi Hảo.

Thi Hảo không thích leo núi, hai người cũng chưa bao giờ đi leo núi với nhau.

Lương Hanh lơ đãng quay đầu, vừa vặn nhìn thấy anh nhướng mày. Ông nhìn anh một hồi lâu, mơ hồ có cảm giác không tốt lắm.

Lương Hanh hiểu rõ Lương Tây Kinh nhất, anh là do một tay ông nuôi lớn, chút tâm tư của anh ông không phải không biết, chỉ là không muốn quản quá nhiều.

Nhưng bây giờ xem ra, ông không thể mặc kệ được nữa.

Nghĩ đến đây, Lương Hanh lại nhắc lại, “Phong cảnh trên đỉnh núi có đẹp hơn lưng chừng núi không?”

Lương Tây Kinh dừng lại, không hề hoảng hốt cất điện thoại đi, trả lời ông, “Mỗi nơi một vẻ.”

Lương Hanh cười lạnh, không đánh đố với anh nữa, “Cháu không thích Tĩnh Hà đến thế à?”

“…”

Nói đến nước này, Lương Tây Kinh cũng không giả ngu nữa.

Anh nghiêng đầu nhìn Lương Hanh, vẻ mặt đứng đắn: “Ông nội, cháu có người mình thích rồi.”

Lương Hanh giả bộ khiếp sợ, không thể tin nhìn về phía anh, “Cháu nói cái gì?”

“Ông nghe thấy rồi đấy, ông cũng biết mà đúng không?” Lương Tây Kinh hỏi ngược lại.

Nếu như không phải Lương Hanh nhận ra Lương Tây Kinh đã có người thích, thậm chí có thể đang qua lại, ông sẽ không gấp gáp an bài chuyện liên hôn cho anh như vậy.

Nếu đã nói rõ thế này, Lương Hanh cũng không giả bộ hồ đồ nữa. Sắc mặt ông lạnh xuống, “Ông biết thì sao? Cháu thích ai ông không quản! Bây giờ cháu muốn kết giao với ai ông cũng sẽ không quản. Nhưng cháu nên nhớ, đối tượng kết hôn của cháu phải là ông chọn!”

Nghe thế, Lương Tây Kinh cười nhạt, ý cười không đạt tới đáy mắt, “Cháu có quyền từ chối.”

“Cháu không có!” Lương Hanh lớn tiếng phản bác, cũng không thèm để ý đến lý lẽ nữa.

Lương Tây Kinh nhếch môi, cụp mắt hỏi, “Ông nhất định phải như vậy sao?”

Lương Hanh bị anh chọc giận không nhẹ, buột miệng hỏi ngược lại, “Cháu muốn đi theo con đường cũ của bố cháu?”

“…”

Vừa nói xong, gió trên đỉnh núi dường như đều yên tĩnh.

Sắc mặt Lương Tây Kinh vẫn như thường, bình tĩnh nhìn Lương Hanh hồi lâu rồi nói một câu, “Cháu không phải ông ấy.”

Lương Hanh mím môi, không nói gì.

Nhìn sắc mặt hai người, bác Tôn thầm nghĩ không ổn, vội vàng đứng ra hòa giải rồi gượng gạo chuyển đề tài.

Thế là hai người tan rã trong không vui.



Từ đỉnh núi đi xuống, Lương Tây Kinh không nói chuyện với Lương Hanh nữa, Lương Hanh cũng như thế.

Về đến nhà ăn cơm trưa xong, Lương Tây Kinh bỏ lại một câu đi ngủ rồi lên lầu.

Lương Hanh nhìn bóng lưng anh đi lên lầu, sắc mặt nặng nề.

Bác Tôn an ủi ông, “Ngài đừng giận cậu chủ nữa.”

“Tôi giận nó?” Lương Hanh hỏi ông ấy, “Là nó ngoan cố không hiểu!”

Bác Tôn bất đắc dĩ, “Cậu chủ là người trưởng thành, cậu ấy tự có suy nghĩ của riêng mình.”

“Suy nghĩ suy nghĩ.” Lương Hanh lặp lại, “Nó thì suy nghĩ cái gì? Suy nghĩ không chấp nhận chuyện liên hôn? Hay là suy nghĩ muốn làm trái với chuyện tôi đã sắp xếp cho nó?” <!-- Quảng cáo 1 -->

Bác Tôn không dám lên tiếng.

Lương Hanh lẩm bẩm một mình, “Nó còn bảo tôi nói nó ngốc, tôi nói thế lúc nào?”

Bác Tôn cũng cảm thấy lạ, ông ấy nhớ rõ là Lương Tây Kinh được Lương Hanh khen từ nhỏ đến lớn.

Một lát sau, Lương Hanh bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, sắc mặt khó coi nhìn lên lầu dò xét, “Trí nhớ của nó đúng là rất tốt!”

Lương Tây Kinh nhắc tới chuyện Lương Hanh nói anh ngốc, vốn đã là việc xảy ra khi anh còn rất nhỏ.

Tình cảm của bố mẹ Lương Tây Kinh xuất hiện vấn đề, quan hệ vợ chồng cũng không được tốt, cũng không thích anh, điểm này từ khi sinh ra Lương Tây Kinh đã tự ý thức được.

Nhưng khi còn bé Lương Tây Kinh đã là kiểu người ‘nếu bạn càng không thích tôi thì tôi càng thích bám dính lấy bạn, càng thích chơi đùa với bạn’. Huống chi đối phương còn là bố mẹ ruột của anh.

Mà nếu phải lựa chọn giữa bố và mẹ, anh lại thích Tiêu Bạch Hủy nhất.

Thế nhưng Tiêu Bạch Hủy không thích anh, bà ấy còn ghét anh hơn cả Lương Tự Minh – cũng chính là bố ruột của Lương Tây Kinh.

Có đôi khi bị Lương Tây Kinh quấn lấy đến phát phiền, Tiêu Bạch Hủy sẽ mắng anh, sẽ bảo anh biến đi. Có một lần không biết anh đã làm gì khiến cho Tiêu Bạch Hủy tức giận, Tiêu Bạch Hủy bị anh ôm cứng không cho đi, bèn bực bội đẩy anh ra.

Lương Tây Kinh thất tha thất thểu, không đứng vững ngã một cái.

Lương Hanh vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này, ông ôm Lương Tây Kinh ngã sấp xuống đất lên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói anh là đồ ngốc. Biết rõ người ta không thích anh, anh còn bám dính không buông, giống hệt như bố anh.

Từ nhỏ đến lớn, Lương Hanh chỉ nói anh ngốc đúng một lần đó.

Lúc ấy Lương Tây Kinh còn chưa tới bốn tuổi, ông không nghĩ anh sẽ nhớ kỹ đến vậy, nhớ đến tận bây giờ.

Nhớ tới chuyện cũ năm xưa, Lương Hanh bất đắc dĩ thở dài.

Ông xoa xoa mi tâm, nhìn về phía bác Tôn, “Đi sắp xếp, chúng ta đến Bắc Kinh một chuyến.”

Lần trước Lương Tây Kinh từ Bắc Kinh trở về, Lương Hanh đã định đi gặp Tiêu Bạch Hủy.

Thế nhưng sau đó có chuyện khác trì hoãn không đi được, lần này ông nhất định phải đi.

Hôn nhân của Lương Tự Minh ông không nhúng tay vào, kết quả thì sao? Hai bên đều thương tổn, khiến Lương Tây Kinh cũng chịu khổ theo.

Bởi vậy, ông nhất quyết không cho phép Lương Tây Kinh dẫm vào vết xe đổ. Hôn nhân của anh, ông sẽ không để anh tự do lựa chọn.

Trong mắt ông, môn đăng hộ đối mới là hợp lý nhất.



Lương Tây Kinh không hề biết sắp xếp của Lương Hanh.

Trở về phòng, anh tắm qua một cái.

Tắm rửa xong đi ra, Lương Tây Kinh gửi ảnh chụp ở đỉnh núi cho Thi Hảo.

Gửi qua một hồi lâu, Thi Hảo vẫn chưa trả lời.

Lương Tây Kinh suy nghĩ một lát rồi gọi điện thoại cho cô.

Điện thoại cũng không ai nhận máy.

Nhìn chằm chằm cuộc gọi nhỡ, Lương Tây Kinh nhíu mày.

Bình thường sẽ không có chuyện Thi Hảo không trả lời tin nhắn mà cũng không nhận điện thoại. Lúc này cũng không có khả năng cô đang ngủ trưa.

Trầm ngâm một lúc lâu, Lương Tây Kinh vào phòng thay đồ đổi sang quần áo khác.

Vừa mới thay xong, điện thoại di động rung lên.

Anh cầm lấy mở ra xem, Thi Hảo gửi tin nhắn tới, [Sao vậy anh?]

Lương Tây Kinh ngừng cài nút áo, cụp mắt hỏi: [Vừa rồi em làm gì?]

Thi Hảo: [Em đọc sách.]

Cô đọc sách chuyên chú, có thói quen chỉnh điện thoại di động thành chế độ im lặng.

Thấy câu trả lời của cô, Lương Tây Kinh âm thầm thở phào nhẹ nhõm: [Không có gì.]

Thi Hảo: […?]

Lương Tây Kinh: [Anh hỏi thế thôi.]

Thi Hảo: [Ồ.]

Cuộc đối thoại giữa hai người cứ thế dừng lại.

Thi Hảo thấy Lương Tây Kinh không trả lời, lại lật lên xem ảnh anh gửi cho mình.

Sau khi thưởng thức từng tấm một, Thi Hảo rất có tâm trạng bình phẩm từng tấm ảnh, có khen có chê.

Di động của Lương Tây Kinh rung liên tục một hồi lâu.

Anh lại thay sang đồ ngủ, lúc mở ra xem, nhìn thấy Thi Hảo đánh giá kỹ thuật chụp ảnh của mình.

Thi Hảo: [Góc độ này không được đẹp.]

Thi Hảo: [Em thích tấm này.]

Thi Hảo: [Tấm này nhìn bầu trời rất đẹp.]

……

Bình luận xong, Thi Hảo hỏi: [Sao chỉ có cảnh không có người?]

Khóe môi Lương Tây Kinh khẽ vểnh lên, cố ý gửi cho cô một tấm ảnh du khách.

Thi Hảo: [Nhiều người quá.]

Lương Tây Kinh: […]

Thi Hảo phóng to ra nhìn, tiếp tục đưa ra bình luận sắc bén: [Người mặc váy hồng trong tấm hình này rất xinh đẹp.]

Lương Tây Kinh: [Anh chụp bừa thôi.]

Anh không phải cố ý chụp người đẹp.

Thi Hảo hiểu ý anh, khóe môi nhếch lên: [Sao không chụp trai đẹp?]

Lương Tây Kinh: […?]

Dấu chấm hỏi gửi đi, Lương Tây Kinh nhận được cuộc gọi video Thi Hảo gửi tới.

Anh nhướng mày, lập tức nhận máy.

Trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thi Hảo xuất hiện trong tầm mắt.

Lương Tây Kinh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm, “Sao đột nhiên lại gọi video cho anh?”

Thi Hảo: “Anh còn chưa rõ sao?”

Lương Tây Kinh không kịp phản ứng.

Thi Hảo chống má nhìn anh, khóe mắt cong cong, “Em muốn ngắm trai đẹp.”

<!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->