Gợn Sóng Không Tên

Chương 29: Đóng cửa lại



<!-- Quảng cáo 1 -->

Chương 29: Đóng cửa lại.

Thi Hảo Hảo muốn ngắm trai đẹp, Lương Tây Kinh có lý nào lại không cho cô ngắm.

Anh giơ điện thoại ra xa một chút, “Thấy rõ chưa?”

Thi Hảo nhìn người trong ống kính, buồn cười nói, “Tổng giám đốc Lương, hình như anh tự luyến quá rồi chăng?” <!-- Quảng cáo 1 -->

Lương Tây Kinh: “Hả?” <!-- Quảng cáo 1 -->

Thi Hảo cố ý nói, “Em gọi video cho anh là thúc giục anh gửi ảnh cho em, không có ý nói anh là trai đẹp.”

“…”

Nghe cô nói như vậy, Lương Tây Kinh cũng không tức giận.

Anh ừ một tiếng, không biết xấu hổ nói, “Trong album không có ảnh trai đẹp, chỉ có một người trước mặt em, em có muốn xem không?”

Thi Hảo nghẹn họng, không ngờ anh lại nói như vậy. Cô đè nén khóe môi muốn vểnh lên, chớp mắt nhìn anh, “Được rồi, em miễn cưỡng ngắm đỡ vậy.”

Lương Tây Kinh nhướng mày, “Miễn cưỡng?”

Nghe ra ý cảnh cáo của anh, khóe môi Thi Hảo cong lên, lập tức đổi giọng, “Không miễn cưỡng không miễn cưỡng, em vô cùng vinh hạnh được ngắm nhìn dung nhan của tổng giám đốc Lương.”

Lương Tây Kinh: “…”

Nhìn vẻ mặt không nói nên lời của anh, Thi Hảo càng thêm vui vẻ.

Hai người tán gẫu một lúc, Thi Hảo mới nhớ tới hỏi, “Sao anh lại ở trong phòng một mình?”

Vẻ mặt Lương Tây Kinh vẫn tự nhiên, không nói là tạm thời không thể sống chung một không gian với Lương Hanh, anh sợ anh sẽ chọc tức ông cụ đến mức phát bệnh tim, “Có hơi buồn ngủ.”

Thi Hảo hiểu ra, “Anh chuẩn bị ngủ trưa?”

Lương Tây Kinh nhìn cô, “Nếu thư ký Thi cần anh nói chuyện thêm một lúc, anh cũng có thể không ngủ.”

“Không cần.” Thi Hảo không chút do dự từ chối anh, “Anh đi ngủ đi, em muốn tiếp tục đọc sách.”

Lương Tây Kinh thất bại, “Đọc sách gì?”

Thi Hảo hơi khựng lại, không nói cho anh biết mình đang học tiếng Đức. Cô quét mắt nhìn sách trên bàn, nói tên một quyển tiểu thuyết văn học nước ngoài.

Nghe có chút giống tiểu thuyết tình yêu, Lương Tây Kinh chưa từng xem qua, “Hay không?”

Thi Hảo: “… Cũng được.”

Lương Tây Kinh gật đầu, “Vậy em xem tiếp đi, anh đi ngủ.”

Thi Hảo: “Được.”

Cúp video, Thi Hảo nhìn chằm chằm hộp thoại của hai người một lúc lâu, lưu lại từng bức ảnh phong cảnh Lương Tây Kinh gửi cho cô, lúc này mới để điện thoại di động xuống, chuyên tâm đọc sách.



Thứ Hai đi làm, Thi Hảo theo Lương Tây Kinh họp hành cho tới trưa.

Cuộc họp kết thúc thì cũng vừa vặn đến giờ cơm trưa.

Cùng Lý Thiến Vi đến căn tin ăn cơm xong, Thi Hảo buồn ngủ đến mí mắt đánh nhau.

Hai người liếc nhìn nhau, ăn ý đi về phía quán cà phê trước cửa công ty.

“Tôi còn tưởng tuần này có thể thoải mái một chút.” Lý Thiến Vi xoa cái cổ mỏi nhừ, cảm khái, “Sao vẫn còn cả đống việc thế này.”

Thi Hảo chạm cốc với cô ấy, buồn cười nói, “Bận rộn xong mấy ngày này chắc sẽ thoải mái hơn.”

Thi Hảo nhớ tới Lương Tây Kinh nói đi công tác.

Nếu Lương Tây Kinh đi công tác, lượng công việc trợ lý của họ sẽ giảm bớt. Phần lớn công việc cần anh xử lý sẽ giao cho phó tổng giám đốc xử lý.

“Thi Hảo?” Thấy cô ngẩn người, Lý Thiến Vi giơ tay quơ quơ trước mặt cô, “Nghĩ gì mà xuất thần thế?”

Thi Hảo hoàn hồn, “Qua một thời gian nữa tổng giám đốc Lương có thể sẽ đi công tác, đến lúc đó cô có thể thả lỏng.”

Nghe vậy, ánh mắt Lý Thiến Vi sáng lên, “Đi đâu? Cô đi không?” <!-- Quảng cáo 1 -->

Thi Hảo: “Đức.”

Cô quay sang trả lời câu hỏi tiếp theo của cô ấy, “Chắc là tôi không đi đâu, tiếng Đức của tôi không tốt.”

Lý Thiến Vi khẽ gật đầu, cảm khái: “Tiếng Đức không tốt cũng không sao, tiếng Anh của cô tốt là được. Nhưng cô không đi thì tốt hơn.”

Không đợi Thi Hảo mở miệng, cô ấy lại hỏi, “Cô và người cô thích tiến triển thế nào rồi?”

“…”

Có rất nhiều lúc, nói dối một lời lại phải dùng rất nhiều lời nói dối khác để che đậy.

Ví dụ như giờ phút này.

Nghe thấy lời Lý Thiến Vi quan tâm, Thi Hảo mím môi nói, “Trước mắt mọi thứ vẫn đang tốt đẹp.”

“Đã chính thức bên nhau chưa?” Lý Thiến Vi hỏi.

Thi Hảo chần chừ một lát, gật đầu.

“Wow! Chúc mừng cô.” Lý Thiến Vi vui mừng cho cô, “Cô thoát ế từ lúc nào vậy, đúng là thâm tàng bất lộ mà.”

Thi Hảo có chút ngượng ngùng sờ chóp mũi, không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô ấy mà chỉ nói, “Xin lỗi.”

Lý Thiến Vi không để ý lắm, “Chuyện này có gì phải xin lỗi.”

Cô ấy biết Thi Hảo khó xử, cũng không hỏi tiếp, “Cô yên tâm đi, tôi sẽ giữ bí mật cho cô.”

Thi Hảo cười cười, “Cám ơn.”

Lý Thiến Vi thở dài, “Có điều nếu đã như vậy, cuối tuần muốn hẹn cô đi chơi cũng không được nữa rồi.”

Thi Hảo hiếu kỳ, “Chơi gì?”

Lý Thiến Vi thần thần bí bí nói, “Bên chỗ tôi có một hội ái hữu, vốn tưởng nếu cô và người cô thích vẫn chưa chính thức ở bên nhau, cô theo tôi qua đó chơi một chút, thuận tiện kích thích người cô thích kia. Nhưng bây giờ xem ra không quá thích hợp.”

“…”

Hiểu được dụng ý của Lý Thiến Vi, Thi Hảo cười nói, “Kích thích thì chắc không cần đâu.”

Bất luận cô và Lương Tây Kinh có ở bên nhau hay không thì cô cũng không thích dùng phương thức này đi kích thích đối phương, làm cho đối phương tức giận ghen tị.

Lý Thiến Vi ngẫm nghĩ, cách này quả thật không ổn.

Nhìn dáng vẻ chán nản của cô ấy, Thi Hảo cong môi hứa hẹn rằng lần tới chỉ cần không phải hoạt động hữu ái thì cô nhất định sẽ tham gia.

Uống cà phê xong, hai người chậm rãi trở lại văn phòng.

Đại đa số trợ lý của tổng giám đốc vẫn chưa nghỉ ngơi, Thi Hảo ngẫm nghĩ rồi dùng số công tác gửi tin nhắn cho Lương Tây Kinh, hỏi anh chuyện đi Đức công tác.

Lần trước là anh nói riêng với cô, cô không biết cụ thể ngày nào anh bay sang Đức, qua bên kia ở lại bao lâu.

Gửi tin xong, Thi Hảo lên mạng tìm kiếm thời gian triển lãm công nghệ y tế ở Đức năm nay.

Thời gian triển lãm là đầu tháng 6, cũng tức là non nửa tháng sau.

Cô đoán nếu không đi công tác, Lương Tây Kinh hẳn là muốn sang đó tham gia triển lãm.

Đang nghĩ ngợi, tin nhắn trên số công tác nhảy ra, Thi Hảo ngước mắt nhìn về phía màn hình.

Lương Tây Kinh: [Đặt vé vào ngày cuối cùng của tháng.]

Thi Hảo đang định trả lời, Lương Tây Kinh lại bổ sung một câu: [Đổi sang buổi tối ngày mồng một.]

Thi Hảo không hiểu việc đổi ngày này có gì khác biệt.

Ngày 31 tháng 5 là thứ bảy, ngày 1 tháng 6 là chủ nhật, đều là cuối tuần. Dù là ngày nào thì cũng không khác nhau mấy.

Có điều Lương Tây Kinh muốn sắp xếp như vậy, thân làm thư ký như cô cũng không có ý kiến.

Xác nhận thời gian với Lương Tây Kinh xong, Thi Hảo nói chuyện với chị Trần.

Buổi chiều trước khi vào làm, Thi Hảo chốt lại số người sẽ theo Lương Tây Kinh sang Đức công tác, cũng như hành trình.

Hiệu quả làm việc của cô từ trước đến nay rất cao, không bao giờ kéo dài và cũng không thích kéo dài.



Vừa xong việc, Thi Hảo đột nhiên nhận được tin nhắn của Tần Yến, hỏi cô hôm nay tâm trạng Lương Tây Kinh thế nào.

Thi Hảo không hiểu: [Có chuyện gì sao?]

Tần Yến: [Không sao, tôi chỉ hỏi thế thôi. Cậu ấy thế nào rồi?]

Trên thực tế, Tần Yến nhắn tin đến là để thăm dò tin tức.

Thứ Bảy gọi điện thoại cho Lương Tây Kinh xong, sau khi nói chuyện Thi Hảo làm thêm hồi đại học, anh lập tức cúp điện thoại của anh ấy. Vậy còn chưa tính, ngày hôm sau Lương Tây Kinh vẫn không trả lời tin nhắn của anh ấy.

Tần Yến hết cách, chỉ có thể tìm Thi Hảo nói bóng nói gió.

Thi Hảo: [Hết thảy đều bình thường.]

Tần Yến: [Vậy thì được.]

Hai người im lặng vài giây, Tần Yến lại hỏi: [Ngày mai là ngày đầu tiên đấu thầu, thư ký Thi có căng thẳng không?]

Thi Hảo chợt nhận ra, Tần Yến tìm mình nói chuyện phiếm.

Cô không phải là người phụ trách chính của dự án đấu thầu, cũng không liên quan trực tiếp. Hai chữ căng thẳng này đương nhiên cũng không liên quan nhiều đến cô.

Có điều nếu Tần Yến đã hỏi, Thi Hảo vẫn thành khẩn trả lời anh ấy: [Tôi chỉ lo lắng cho tiền thưởng giữa năm.]

Dự án này có thể giành được thì hiệu quả và lợi ích của công ty sẽ tăng gấp đôi.

Tương tự, số tiền thưởng của nhóm người Thi Hảo cũng sẽ rất đẹp.

Tần Yến: […]

Thi Hảo: [Sếp Tần không hài lòng với câu trả lời này của tôi?]

Tần Yến: [Không dám.]

Thi Hảo buồn cười, đột nhiên Tần Yến lại hỏi cô: [Lương Tây Kinh thì sao?]

Thi Hảo sửng sốt, kịp phản ứng là anh ấy đang quan tâm tới cảm xúc của Lương Tây Kinh.

Cô vô thức nhìn về phía văn phòng của Lương Tây Kinh, khoảnh khắc ngẩng đầu, Lương Tây Kinh vừa vặn mở cửa đi ra. Thật trùng hợp, tầm mắt của hai người từ xa xa chạm nhau.

Ba giây sau, Thi Hảo bình tĩnh dời ánh mắt đi.

Cô cúi đầu trả lời Tần Yến: [Không nhìn ra anh ấy có căng thẳng hay không.]

Tần Yến: [Được rồi.]

Hai người đang trò chuyện thì Wechat nhận được tin nhắn mới.

Cô rời khỏi giao diện trò chuyện với Tần Yến để xem thử là ai, thì ra là của ‘Tào Tháo’.

Lương Tây Kinh: [Muốn tìm anh?]

Thi Hảo: […Đâu có.]

Cô chỉ tình cờ nhìn qua cửa văn phòng của anh thôi.

Để phòng ngừa Lương Tây Kinh hỏi lại, Thi Hảo quyết định đánh đòn phủ đầu, nhắc nhở anh: [Buổi chiều anh còn có cuộc họp.]

Cô không biết Lương Tây Kinh giờ này ra khỏi văn phòng là muốn đi đâu.

Lương Tây Kinh: [Anh xuống dưới lầu, chốc nữa sẽ trở lại ngay.]

Thi Hảo kinh ngạc, vốn định hỏi anh xuống lầu làm gì.

Nhưng Lương Tây Kinh không chủ động nói, cô cũng không chủ động hỏi. Cô sợ Lương Tây Kinh không tiện nói.

Hàn huyên hai câu, Thi Hảo lại chuyên tâm vào công việc.

Không bao lâu sau, Lương Tây Kinh trở về với hai tay trống trơn.

Buổi chiều lại là một cuộc họp nhàm chán.

Nếu không phải buổi trưa Thi Hảo đã uống ly cà phê, lúc ngồi trong phòng họp có thể cô đã không khống chế được mà ngủ gật.

Cuộc họp kết thúc, Lương Tây Kinh định nói mấy câu với Thi Hảo, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy cô che miệng ngáp, vẻ mặt mệt mỏi.

Khóe môi anh ngả ngớn, trong con ngươi lóe lên ý cười.

Lương tâm Lương Tây Kinh trỗi dậy, quyết định không giày vò thư ký của anh nữa.

Thi Hảo cũng không để ý, thời gian làm việc hơn hai giờ sau Lương Tây Kinh không giao thêm việc mới cho cô.

Không có chuyện gấp, trước tiên Thi Hảo sửa sang lại biên bản cuộc họp.

Làm xong không mất quá nhiều thời gian, cũng gần đến giờ tan tầm.

Thi Hảo đang suy nghĩ xem sau khi tan ca nên về thẳng nhà hay là đến siêu thị mua đồ trước rồi mới về nhà.

Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến giọng nói của đồng nghiệp, “Cô Tiền.”

Thi Hảo vô thức giương mắt, nhìn Tiền Tĩnh Hà đang đi về phía cô.

Sau khi hội nghị thượng đỉnh tài chính lần trước kết thúc, có một đoạn thời gian Tiền Tĩnh Hà không tới Giang Thành. Lúc này lại đây, Thi Hảo không chắc là cô ta có chuyện gì không.

Không kịp nghĩ nhiều, Tiền Tĩnh Hà đã đi tới trước bàn làm việc của cô, “Thư ký Thi.”

Cô ta mím chặt môi, sắc mặt khó coi, “Tôi muốn gặp tổng giám đốc Lương.”

Thi Hảo hơi khựng lại, nhẹ giọng nói: “Được, cô chờ cho một lát.”

Cô bấm số điện thoại nội bộ.

Giọng nói của Lương Tây Kinh truyền đến, “Sao vậy?”

Thi Hảo: “Tổng giám đốc Lương, cô Tiền muốn gặp anh.”

Lương Tây Kinh nhíu mày, “Cô ấy tìm tôi có chuyện gì?”

Thi Hảo: “…”

Làm sao cô biết được.

Dường như biết Thi Hảo nghĩ gì, Lương Tây Kinh nói, “Để cô ấy vào.”

Thi Hảo: “Vâng.”



Cúp điện thoại, cô dẫn Tiền Tĩnh Hà đến cửa văn phòng của Lương Tây Kinh.

Chờ Tiền Tĩnh Hà đi vào, Thi Hảo đóng cửa rồi trở về vị trí làm việc.

Vừa mới ngồi xuống, Lý Thiến Vi đã trượt ghế sang hóng hớt nhiều chuyện.

Cô ấy thấy sắc mặt của Tiền Tĩnh Hà không được tốt, bèn nhỏ giọng hỏi: “Cô Tiền tìm tổng giám đốc Lương có chuyện gì vậy nhỉ? Nhìn sắc mặt không được tốt lắm.”

Thi Hảo lắc đầu, “Tôi cũng không rõ.”

Đó là sự thật.

Lý Thiến Vi thở dài, “Không phải tổng giám đốc Lương ăn trong bát nhìn trong nồi đấy chứ?”

“…” Thi Hảo bị lời nói của cô ấy làm nghẹt thở, im lặng vài giây rồi mới đáp, “Chắc là không đến mức đó.”

Lương Tây Kinh không phải người như vậy.

Lý Thiến Vi gật gật đầu, “Cũng đúng, người có điều kiện như tổng giám đốc Lương, phụ nữ theo đuổi anh ấy chắc phải xếp lớp.” <!-- Quảng cáo 1 -->

Nhắc tới đây, Lý Thiến Vi nhịn không được hỏi, “Thư ký Thi, cô còn nhớ nữ minh tinh kia không?”

Thi Hảo lập tức phản ứng lại nữ minh tinh mà Lý Thiến Vi nói là ai.

Nữ minh tinh trong miệng Lý Thiến Vi là người phát ngôn của tập đoàn Lương thị. Sau khi gặp Lương Tây Kinh, cô ta đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Từ đó về sau, nữ minh tinh cuồng nhiệt theo đuổi Lương Tây Kinh.

Nữ minh tinh cũng không sợ bị người khác biết mình thích Lương Tây Kinh và đang theo đuổi anh. Cô ta theo đuổi một cách rầm rộ công khai, thậm chí còn nói với bên ngoài là nhất định sẽ tóm được Lương Tây Kinh.

Thời điểm này năm ngoái, nhân viên tập đoàn ngày nào cũng thảo luận việc này.

Thậm chí có đồng nghiệp còn rảnh rỗi bày trò đặt cược, cược nữ minh tinh kia có thể tóm được Lương Tây Kinh hay không, bao lâu có thể tóm được Lương Tây Kinh.

Lúc ấy Lý Thiến Vi còn lôi kéo Thi Hảo đánh cược, Thi Hảo ban đầu tỏ ý từ chối.

Sau đó, cô cũng tham gia vào trò cá cược.

Không hề ngạc nhiên, cô đã thắng.

Thi Hảo đang nghĩ ngợi, Lý Thiến Vi lần nữa lên tiếng, “Chắc cô còn nhớ rõ đúng không, lúc ấy cô thắng bao nhiêu tiền?”

“…”

Thi Hảo lúng túng, “Quên rồi.”

Lý Thiến Vi nhìn cô dò xét, nhịn không được hỏi, “Lúc đó tại sao cô lại vô cùng chắc chắn vị nữ minh tinh kia không theo đuổi được tổng giám đốc Lương?”

Thời điểm ấy, 90% đồng nghiệp trong công ty đều cảm thấy nữ minh tinh kia sẽ theo đuổi được Lương Tây Kinh. Cô ta có ngoại hình xinh đẹp, dáng người gợi cảm, tính cách lại tốt, không thể nào Lương Tây Kinh không có một chút rung động.

Nghe thấy câu hỏi của Lý Thiến Vi, Thi Hảo không biết trả lời như thế nào.

Cô cũng không thể nói cho Lý Thiến Vi biết là đương sự kêu cô tham gia “đặt cược”, hơn nữa còn cược nữ minh tinh kia không theo đuổi được anh.

Cô mơ hồ đáp, “Tôi chỉ cảm giác tổng giám đốc Lương không thích yêu đương rầm rộ thôi.”

Lý Thiến Vi hoang mang, “Vậy sao?”

Thi Hảo: “…Mấy gia đình hào môn đều rất kín tiếng.”

“Cô nói có lý.” Lý Thiến Vi nhanh chóng bị thuyết phục, “Có điều tôi thật sự rất tò mò, không biết tổng giám đốc Lương rốt cuộc thích kiểu phụ nữ như nào.”

Thi Hảo đang muốn trả lời, trong phòng làm việc Lương Tây Kinh bỗng nhiên truyền đến tiếng động lớn.

Hai người liếc nhìn nhau, Thi Hảo vội vàng đứng dậy đi sang bên kia.

Vừa đến gần, cửa lớn bị Tiền Tĩnh Hà kéo ra.

Thi Hảo đang muốn hỏi cô ta, Tiền Tĩnh Hà đã đẩy cô ra, nổi giận đùng đùng rời đi.

“…”

Im lặng một lát, Thi Hảo nhìn vào bên trong, trên mặt đất là một chiếc ly vỡ nát.

Chú ý tới động tĩnh ở cửa, Lương Tây Kinh ngước mắt, ánh mắt khóa chặt trên người Thi Hảo, giọng nói trầm xuống, “Thư ký Thi.”

Anh ngừng một chút, lại nói, “Vào đi.”

Chờ Thi Hảo đi vào, Lương Tây Kinh lại bổ sung, “Đóng cửa lại.”

“…” <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->