Gợn Sóng Không Tên

Chương 30: Sao da mặt em mỏng vậy



<!-- Quảng cáo 1 -->

Chương 30: Sao da mặt em mỏng vậy.

Cửa phòng làm việc đóng lại, ngăn cách hết thảy bên ngoài.

Thi Hảo xoay người, nhìn người đàn ông đang ngồi lù lù bất động trên ghế làm việc.

Lương Tây Kinh không nói gì, Thi Hảo cũng không biết phải nói gì. <!-- Quảng cáo 1 -->

Hai người xa xa nhìn nhau vài giây, sau đó Thi Hảo nhấc chân đi về phía mảnh thủy tinh vỡ, cô cần thu dọn tàn cục trên sàn nhà trước. <!-- Quảng cáo 1 -->

Vừa ngồi xổm xuống, đồng hồ trên tường đã quay tới sáu giờ.

Lương Tây Kinh nhìn chằm chằm từng giây, đứng dậy đi đến bên cạnh Thi Hảo, “Đi lấy thùng rác.”

Thi Hảo hơi khựng lại, cụp mắt nhìn bàn tay anh đang nắm cánh tay mình.

Lương Tây Kinh biết cô muốn nói gì, anh thản nhiên nói: “Tan ca rồi.”

“…”

Thi Hảo ngẩng đầu nhìn, đúng thật là đã đến giờ tan ca.

Cô thu lại tầm mắt, nghiêng đầu hỏi: “…Cô Tiền ném cái ly?”

Lương Tây Kinh: “Em biết rõ còn hỏi.”

Thi Hảo nghẹn lời, “Em muốn xác nhận lại thôi.”

Cô tạm thời vứt bỏ thân phận thư ký, nhịn không được hỏi: “Sao cô ấy lại ném ly? Anh làm chuyện gì khiến cô ấy tức giận à?”

Nghe vậy, Lương Tây Kinh nhìn cô, không đáp lời.

Thi Hảo nhìn dáng vẻ trầm mặc ít nói của anh, đụng vào cánh tay anh: “Tổng giám đốc Lương, vấn đề này khó trả lời lắm sao?”

“Đừng nhúc nhích.” Lương Tây Kinh dùng tay kia túm lấy cô, giọng nói bình tĩnh, “Ngồi trên sô pha đi.”

Thi Hảo: “…”

Cô lại nhìn những mảnh vỡ Lương Tây Kinh nhặt lên, “Em đi lấy chổi.”

Lương Tây Kinh không ngăn cản cô.

Chổi nằm trong toilet ngoài phòng làm việc của Lương Tây Kinh, Thi Hảo mở cửa phòng làm việc đi ra ngoài. Vừa đi ra, cô đụng phải mấy ánh mắt đồng loạt nhìn sang đây.

“Thư ký Thi.” Lý Thiến Vi nhỏ giọng gọi cô, “Tổng giám đốc Lương không sao chứ?”

“Không sao.” Thi Hảo trả lời, “Mọi người hết việc rồi thì có thể tan ca như bình thường.”

Mọi người đáp lại, cũng không hỏi thêm nữa.

Làm đến cương vị của bọn họ, ai nấy đều cực kỳ có chừng mực, biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi.

Chờ Thi Hảo vào toilet lấy chổi quay về văn phòng của Lương Tây Kinh, các đồng nghiệp đã ra về hơn phân nửa.

Cô bước vào rồi đóng cửa lại lần nữa.

Dọn dẹp xong những mảnh vụn trên sàn nhà, Thi Hảo suy nghĩ vài giây, “Tổng giám đốc Lương, không còn việc gì thì em cũng tan ca nhé?”

“…”

Lương Tây Kinh liếc nhìn cô.

Thi Hảo: “Anh còn dặn dò gì không?”

Lương Tây Kinh đi tới sô pha ngồi xuống, ánh mắt quấn chặt lấy cô, “Lại đây.”

Thi Hảo nhướng mày, chậm rãi dịch bước về phía anh.

Đột nhiên, Lương Tây Kinh mất hết kiên nhẫn. Khi Thi Hảo đến gần một chút, anh túm lấy cánh tay cô, ép cô ngồi trên đùi anh.

Thi Hảo bị bất ngờ, thiếu chút nữa không kịp phản ứng.

Một hồi lâu sau cô mới bình phục lại trái tim đang đập quá mức nhanh của mình, nhìn người trước mặt: “Bây giờ có thể nói cho em biết vừa nãy xảy ra chuyện gì không?”

Lương Tây Kinh nhìn cô, có chút không biết bắt đầu từ đâu.

Hôm nay Tiền Tĩnh Hà tới đây đơn giản là muốn chất vấn Lương Tây Kinh.

Dự án đấu thầu khu nghỉ dưỡng ở Bình Thành ngày mai sẽ chính thức bắt đầu, tối hôm qua Lương Tây Kinh ở nhà tổ nhận được điện thoại của Tiền Nhạc gọi tới.

Ý tứ trong lời ngoài lời rất rõ ràng, Tiền Tĩnh Hà thích Lương Tây Kinh, Tiền Nhạc cũng có ý muốn kết thông gia với nhà họ Lương. Bình Thành là địa bàn của nhà họ Tiền, tất nhiên ông ta có quyền bỏ phiếu. Bởi vậy, ông ta hy vọng bên phía Lương Tây Kinh có thể cạnh tranh thành công, chuyện tốt thành đôi.

Lương Tây Kinh giả ngu, nói một dự án khác của tập đoàn cũng đang được đẩy mạnh, chưa có cách nào chuyện tốt thành đôi.

Tiền Nhạc bị anh làm nghẹn lời, không còn lòng vòng nữa mà trực tiếp hỏi anh có cảm giác thế nào với Tiền Tĩnh Hà. Ông ta chỉ có một cô con gái là Tiền Tĩnh Hà, cũng rất hài lòng với Lương Tây Kinh về mọi mặt, ông ta hy vọng Lương Tây Kinh có thể làm con rể nhà họ Tiền.

Nói đến nước này, Lương Tây Kinh cũng không có lý do nào giả ngu giả ngốc nữa.

Anh nói thẳng là anh không có bất kỳ suy nghĩ gì với Tiền Tĩnh Hà. Liên hôn là suy nghĩ của ông cụ, cá nhân anh không có hứng thú với mối hôn sự này.

Đây là lần đầu tiên Tiền Nhạc bị người ta từ chối thẳng thừng như vậy.

Ông ta mất mặt, lập tức nói cho Lương Tây Kinh biết: “Tổng giám đốc Lương đừng nói quá sớm, việc này cậu có thể suy nghĩ vài ngày rồi cho tôi câu trả lời thuyết phục.” Ông ta ngừng một chút, cố ý nhắc tới dự án khu nghĩ dưỡng.

Lương Tây Kinh biết ý của Tiền Nhạc, ông ta đang ám chỉ vụ đấu thầu của anh. Anh từ chối liên hôn với Tiền Tĩnh Hà, lá phiếu trong tay Tiền Nhạc chưa chắc sẽ bỏ cho anh.

Nào ngờ Lương Tây Kinh vẫn kiên trì nói không cần.

Anh không muốn dùng cách thức như vậy để lấy được dự án, cũng không thích Tiền Tĩnh Hà.

Thế là hai người tan rã trong không vui cúp điện thoại.

Sau khi Lương Tây Kinh từ chối, anh cũng không nghĩ nhiều về chuyện này nữa. Anh biết Tiền Nhạc sẽ chuyển lời của anh cho Tiền Tĩnh Hà biết, nhưng cụ thể nói thế nào anh cũng không rõ lắm.

Tương tự, anh cũng không nghĩ Tiền Tĩnh Hà sẽ trực tiếp tới công ty chất vấn anh, rằng cô ta rốt cuộc có chỗ nào không tốt mà anh lại chướng mắt cô ta đến vậy.



“Tổng giám đốc Lương?” Nhìn dáng vẻ thất thần của Lương Tây Kinh, Thi Hảo giơ tay quơ quơ trước mặt anh, “Không tiện nói à?”

Lương Tây Kinh rũ mắt, hai tay ôm eo cô, kéo cô vào lòng mình, “Không phải.”

Thi Hảo cảm nhận được khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, hô hấp hơi trì trệ, cánh môi mấp máy, “Anh cần tổ chức ngôn ngữ?”

Lương Tây Kinh mỉm cười, lời ít ý nhiều nói, “Cô ấy hỏi anh là cô ấy có chỗ nào không tốt.”

Thi Hảo ngẩn ra, trong lòng có suy đoán, “Anh từ chối nhà họ Tiền rồi?”

Nghe nói như thế, Lương Tây Kinh rũ mắt, “Em không hy vọng anh từ chối?”

“…” Thi Hảo hơi nghẹn lời, thành thật nói, “Em chỉ muốn xác nhận thôi.”

Cô kiềm chế trái tim đang đập rộn ràng, có chút vui sướng. Nhưng lại biết rõ không có Tiền Tĩnh Hà thì cũng sẽ có những người khác.

Nghĩ vậy, cô bất giác mím môi.

Lương Tây Kinh quan sát vẻ mặt biến hóa của cô, nhưng không thể nhìn ra được điều gì.

Anh cụp mắt, nghiêm mặt nói, “Ừ.”

“Sau đó thì sao?” Thi Hảo hỏi.

Nhìn dáng vẻ sốt ruột của cô, Lương Tây Kinh như cười như không cong khóe môi, “Anh nói cô ấy rất tốt.”

Thi Hảo: “…?”

Lương Tây Kinh nhéo mặt cô, nhìn cô nói: “Chỉ là không phải mẫu người anh thích.”

“…”

Nghe thế, Thi Hảo khẽ chớp mắt nhìn anh, chậm rãi ồ một tiếng.

Lương Tây Kinh giương mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào cô, lại không quá hài lòng với phản ứng này của Thi Hảo, bèn truy hỏi: “Mỗi thế?”

“Ừm.” Thi Hảo vô cùng thành khẩn gật đầu, “Tạm thời em chưa nhớ ra còn chuyện gì muốn hỏi.”

Lương Tây Kinh nghẹn họng.

Chú ý tới biểu cảm của anh, Thi Hảo kìm nén khóe môi muốn vểnh lên, cố ý nói, “Chờ em nhớ ra em lại hỏi anh nhé?”

Lương Tây Kinh liếc nhìn cô, “Thư ký Thi.”

Thi Hảo: “Sao thế?”

Lương Tây Kinh ám chỉ, “Anh bề bộn nhiều việc.”

Thi Hảo dở khóc dở cười, “Em biết mà.”

Cô giơ tay kéo kéo cà vạt của Lương Tây Kinh, nhắc nhở anh: “Tổng giám đốc Lương, em là thư ký của anh.”

Thư ký là người biết rõ hành trình của cấp trên như lòng bàn tay. <!-- Quảng cáo 1 -->

Lương Tây Kinh lại bị lời nói của Thi Hảo làm nghẹn họng.

Anh siết chặt cơ bắp, rũ mi nhìn cô chơi đùa cà vạt của mình, yết hầu trượt lên trượt xuống, “Thi Hảo.”

Tim Thi Hảo bỗng đập hụt một nhịp, đang muốn ngẩng đầu hỏi anh kêu mình làm gì.

Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, Lương Tây Kinh đột nhiên cúi đầu, không chút khách sáo chặn miệng cô lại. Anh không muốn nghe cô nói mấy lời như thật như giả chọc tức anh nữa.

Văn phòng Lương Tây Kinh rộng rãi sáng sủa, một bên là cửa sổ sát đất có thể quan sát hơn phân nửa Giang Thành.

Hơn sáu giờ chiều, mặt trời chậm rãi xuống núi. Ánh chiều tà màu đỏ cam chiếu vào, rơi xuống cơ thể hai người đang ôm hôn nhau.

Thi Hảo bị nụ hôn cuồng dã của Lương Tây Kinh làm cho không thở nổi, trong đầu cô vẫn còn nhớ nơi này là văn phòng, cô là thư ký của Lương Tây Kinh.

Cô dùng sức đẩy đẩy Lương Tây Kinh, người này hơi lui ra một chút. Lông mi anh rũ xuống, chóp mũi cọ qua gương mặt cô, liếm liếm khóe môi ướt át của cô, “Sao vậy?”

Giọng anh đặc biệt trầm khàn.

Lỗ tai Thi Hảo tê dại, vừa bình phục hô hấp vừa nói, “…Em nên ra ngoài rồi.”

Cho dù đồng nghiệp bên ngoài đều đã tan tầm, cô cũng không thể ở lại văn phòng Lương Tây Kinh quá lâu.

Lương Tây Kinh nhìn hai gò má ửng đỏ của cô, ánh mắt tối sầm xuống.

Anh kiềm chế thân thể khô nóng, cúi đầu đáp một tiếng, “Đi đi.”

Thi Hảo vội vàng rời khỏi người anh, cố gắng phớt lờ phản ứng cơ thể của anh.

Cô sửa sang lại váy áo, còn vỗ vỗ hai gò má, để mình không có chút gì bất thường mới mở cửa đi ra ngoài. <!-- Quảng cáo 1 -->

Trợ lý đồng nghiệp đều đã ra về, Thi Hảo trở lại vị trí làm việc ngồi xuống, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như còn có người ở đây, cô thật không biết nên giải thích thế nào —— rằng tại sao cô lại vào văn phòng của Lương Tây Kinh thời gian dài như vậy.

Hít một hơi thật sâu, Thi Hảo đóng máy tính lại, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Bỗng dưng, điện thoại di động trên bàn rung lên, Lương Tây Kinh gửi tin nhắn tới: [Anh ở cửa tàu điện ngầm tiếp theo chờ em nhé?]

Thi Hảo ngẫm nghĩ: [Tối nay em phải đi siêu thị.]

Lương Tây Kinh: [Không cần người xách đồ à?]

Thi Hảo cong môi: [Cần chứ.]



Ra khỏi công ty, Thi Hảo đi về phía cửa tàu điện ngầm.

Ngồi một trạm rồi xuống tàu đi ra, cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc bên ven đường.

Lên xe xong, Thi Hảo còn chưa mở miệng nói chuyện, Lương Tây Kinh đã hỏi, “Ăn cơm tối ở nhà?”

Thi Hảo nhìn đồng hồ, “Anh đói bụng chưa?”

Lương Tây Kinh: “Chưa đói lắm.”

Thi Hảo: “Vậy về nhà ăn.”

“…”

Hai người đi thẳng đến siêu thị.

Siêu thị trong trung tâm thương mại cách tiểu khu của Thi Hảo không xa, khoảng chừng một cây số.

Lương Tây Kinh hiếm khi đến nơi có hơi thở cuộc sống như vậy, đa phần đều cùng Thi Hảo tới đây.

Đi tới khu đồ ăn, Thi Hảo nghiêng đầu: “Anh muốn ăn gì?”

Lương Tây Kinh: “Gì cũng được.”

“Cho anh một cơ hội gọi món.” Thi Hảo không thích nghe câu gì cũng được, cô không phải người thích đưa ra lựa chọn.

Lương Tây Kinh bật cười, ăn ngay nói thật, “Ăn thịt đi.”

Thi Hảo: “…Thịt kho tàu hay sườn?”

Lương Tây Kinh thản nhiên đáp, “Lần này thật sự là thịt gì cũng được.”

Cuối cùng, Thi Hảo mua cả thịt kho tàu và sườn.

Mua thức ăn xong, hai người đi dạo khu bán đồ sinh hoạt. Khó có dịp được Lương Tây Kinh tới xách đồ, Thi Hảo cũng không định khách sáo với anh, quyết định mua thêm chút đồ dùng sinh hoạt.

Sau khi chọn xong, hai người đi đến khu tự tính tiền.

Bên này ít người hơn.

Thi Hảo lấy từng món đã chọn ra quét mã vạch.

Đang quét, Lương Tây Kinh bỗng nhiên bỏ thêm đồ vào trong xe mua sắm.

Thi Hảo liếc nhìn, mặt bỗng chốc nóng lên. Cô hít sâu một hơi, giả vờ bình tĩnh nhanh chóng quét hết tất cả mã vạch.

Quét xong, Thi Hảo đang muốn lấy di động ra tính tiền thì người đứng bên cạnh đã lấy điện thoại ra trước.

Thanh toán xong, Thi Hảo thúc giục Lương Tây Kinh về nhà.

Lương Tây Kinh xách theo hai túi đồ lớn, khóe môi khẽ nhếch lên, “Đói bụng rồi à?”

“…”

Vốn câu hỏi này rất bình thường, còn bình thường đến không thể bình thường hơn. Nhưng không biết vì sao, Thi Hảo thoáng nghĩ đến mấy hộp đồ anh vừa ném vào xe mua sắm kia, tư tưởng đương nhiên cũng không thể khống chế mà phát triển theo hướng không lành mạnh, “… Ai đói bụng chứ.”

Nghĩ vậy, Thi Hảo chột dạ nói thêm, “Anh mới đói bụng ấy.”

“…” Lương Tây Kinh nhìn hai gò má đỏ ửng của cô, dừng lại giây lát rồi nói, “Ừ, anh đói bụng rồi.”

Thi Hảo vô cùng lúng túng.

Về đến nhà, Thi Hảo nhanh chóng đi vào phòng bếp.

Cô sợ trễ hơn nữa, đêm nay cô sẽ bỏ lỡ cơ hội lấp đầy bụng.

Lương Tây Kinh thu dọn xong một phần đồ đạc của cô, cũng theo vào phòng bếp, “Có cần anh hỗ trợ không?”

“Anh cũng đâu biết nấu cơm.” Thi Hảo thẳng thừng từ chối.

Lương Tây Kinh nghẹn lời, nhìn rau dưa cô đặt bên cạnh bếp lò, anh chậm rãi xắn tay áo lên, “Anh giúp em một tay nhé?”

Thi Hảo nhìn chằm chằm nửa cánh tay anh lộ ra ngoài, miễn cưỡng đáp ứng, “Cũng được.”

Hai người phân công công việc, nhanh chóng hoàn thành xong cơm tối. Tay nghề nấu ăn của Thi Hảo khá tốt, đồ ăn làm ra đủ màu sắc hương vị.

Ăn cơm xong, Lương Tây Kinh nhận việc rửa chén.

Thi Hảo cũng không giành với anh, cô có thể nấu ăn, nhưng riêng phần rửa chén thì cô quả thật không thích lắm.

Thấy Lương Tây Kinh rửa chén cũng khá cẩn thận, Thi Hảo đứng giám sát thêm vài phút rồi đi vòng ra ban công.

Ban công cô trồng không ít hoa.

Tưới nước cho hoa xong, đang định hỏi Lương Tây Kinh có muốn xuống lầu tản bộ không, vừa rồi cô ăn hơi nhiều, muốn tiêu thực.

Vừa trở lại phòng khách, Thi Hảo nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Cô đi đến bên cạnh bàn ăn xem, là di động của cô.

Khi nhìn thấy ID người gọi, Thi Hảo bỗng hít sâu một hơi.

Cô ngẩn người, lúc Lương Tây Kinh dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn qua, cô nói cho anh biết, “Điện thoại của chủ tịch.”

Lương Tây Kinh nhíu mày, “Nhận trước đi.”

Thi Hảo ừ một tiếng, “Em ra ban công nhận máy đây.”

Cầm lấy điện thoại di động, Thi Hảo đi ra ban công.

Cô hít sâu vài hơi, ngón tay run rẩy trượt màn hình để nhận máy, “Alo, chủ tịch ạ?”

Lương Hanh đáp lời, cười ha hả hỏi: “Thi Hảo, tan làm chưa? Ông nội Lương có quấy rầy cháu không?”

“Cháu tan làm rồi ạ.” Thi Hảo đứng ở ban công, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt, mím chặt khóe môi hỏi, “Chủ tịch, ông tìm cháu trễ thế này là có chuyện gì sao ạ?”

Lương Hanh đang xem lại buổi truyền hình trực tiếp hội nghị thượng đỉnh tài chính thời gian trước, càng xem ông càng cảm thấy không thích hợp.

Ông biết bên cạnh Lương Tây Kinh có người, nhưng cụ thể là ai thì ông không đi điều tra. Lương Tây Kinh rất ghét bị người khác theo dõi, ông cũng sẽ không đi làm chuyện khiến anh cảm thấy phản cảm.

Huống hồ trong mắt Lương Hanh, chỉ cần anh không mang người đến trước mặt ông, ông sẽ làm bộ như không biết.

Chỉ là bây giờ không giống vậy, từ khoảnh khắc Lương Tây Kinh nói với ông rằng anh đã có người mình thích, Lương Hanh biết việc này ông nhất định phải nhúng tay vào.

Lúc này, Lương Hanh bèn nói thẳng: “Ông vừa xem video hội nghị thượng đỉnh tài chính.”

Thi Hảo trầm mặc vài giây, bấm bấm vào lòng bàn tay: “Là có vấn đề gì sao ạ?”

Sao bỗng nhiên lại đề cập đến hội nghị thượng đỉnh tài chính?

“Không có vấn đề gì, ông chỉ tán gẫu với cháu thế thôi.” Dứt lời, Lương Hanh thuận miệng hỏi, “Mấy ngày đó Tây Kinh ở Bình Thành biểu hiện thế nào?”

Câu hỏi này quá đột ngột, nhất thời Thi Hảo không biết nên trả lời thế nào.

Cô cân nhắc rồi nói, “Tổng giám đốc Lương vẫn giống như trước ạ.”

“Vậy sao?” Lương Hanh nghi hoặc, “Ông xem video thấy tâm trạng của nó hình như cũng không tệ.”

Trước kia Lương Tây Kinh ghét nhất là tham gia loại hoạt động này, từ trước đến nay đều bày ra một khuôn mặt thối. Mà lúc này, Lương Hanh phát hiện đứa cháu trai này thỉnh thoảng nhìn xuống dưới sân khấu, khóe môi nhếch lên.

Nghe rõ lời Lương Hanh nói, trái tim Thi Hảo như nhảy vọt tới cổ họng, cô cẩn thận vâng một tiếng.

Cô không dám nhiều lời, sợ nói nhiều sai nhiều.

Lương Hải hiểu rõ, biết cô cũng khó xử.

Ông cũng không làm khó Thi Hảo, thay đổi vấn đề: “Hình như Tây Kinh không thích Tĩnh Hà lắm nhỉ?”

Thi Hảo sửng sốt, “Chủ tịch, việc này cháu cũng không rõ ạ.”

Nghe được câu trả lời của cô, Lương Hanh cũng không có gì bất ngờ, “Cháu không biết cũng bình thường. Thằng nhóc Tây Kinh này từ nhỏ đã không thích biểu lộ tình cảm chân thật của mình. Có điều cho dù hiện tại nó không thích, sau này cố gắng bồi dưỡng tình cảm cũng sẽ thích thôi.”

Ông nói chuyện rất tự nhiên, “Hai đứa nó đều trưởng thành trong môi trường giống nhau, chắc chắn sẽ có chủ đề chung.”

Thi Hảo mím môi lắng nghe, không hé răng.

Nhận thấy sự im lặng của cô, Lương Hanh cũng không hỏi nhiều nữa.

Hôm nay ông gọi điện thoại cho Thi Hảo chỉ là muốn thử thăm dò xem có thể hỏi ra chút gì đó từ Thi Hảo không.

Có điều Thi Hảo không muốn nói thì Lương Hanh cũng không làm khó cô.

Nghĩ đến đây, Lương Hanh chuyển đề tài, “Thi Hảo, cuối tuần này cháu có rảnh không?”

Thi Hảo đáp lời, đè nén sự chua xót dưới đáy mắt, “Cháu rảnh ạ. Chủ tịch cần cháu làm gì ạ?”

Lương Hanh cười cười, “Ông nội Lương muốn đến viện phúc lợi thăm các bạn nhỏ, cháu có muốn đi cùng không?”

“…” Thi Hảo khẽ giật mình, vội vàng đáp ứng, “Vâng ạ.”

Lương Hanh ừ một tiếng, “Vậy được, ông nội Lương cũng không quấy rầy cháu nữa, tối thứ Sáu ông sẽ bảo bác Tôn liên lạc với cháu, thứ Bảy chúng ta gặp nhau.”

Thi Hảo: “Vâng ạ.”



Cúp điện thoại, Thi Hảo đứng ngoài ban công ngẩn người.

Lương Tây Kinh ở phòng khách đợi một hồi lâu cũng không thấy người đâu. Anh chậm rãi đi ra ban công, nhìn chằm chằm bóng lưng cô đơn của Thi Hảo một lúc, “Gọi xong rồi à?”

Thi Hảo quay đầu lại, “Ừm.”

Lương Tây Kinh đến gần, đứng trước mặt cô, “Ông ấy nói gì với em?”

Thi Hảo không lên tiếng.

Lương Tây Kinh cứ thế nhìn cô, giơ tay nhéo nhéo mũi cô, chuyển đề tài: “Không muốn nói thì đừng nói, vừa nãy ăn hơi nhiều, có muốn xuống lầu đi dạo vài vòng không?”

Thi Hảo chậm rãi gật đầu.

Hai người đi xuống lầu.

Vừa mới mở cửa, hai người lại đụng phải cặp tình nhân dính nhau như sam đang xuống lầu.

Bốn người nhìn nhau một lát, không hiểu sao Thi Hảo lại cảm giác được khói thuốc súng tràn ngập.

Rõ ràng ngày thường cũng không có mâu thuẫn gì.

Cô đang suy nghĩ miên man, đôi tình nhân đó đã lướt qua hai người đi xuống lầu trước. Lúc đi còn hừ lạnh một tiếng.

Thi Hảo bày ra vẻ mặt khó hiểu, chờ người đi xa cô mới hỏi, “Bọn họ hừ cái gì?”

Lương Tây Kinh nói đùa, “Có thể là lần trước thua chúng ta nên không phục chăng.”

“…”

Thi Hảo bị Lương Tây Kinh nói đến sặc, ho khan dữ dội.

Lương Tây Kinh dở khóc dở cười, vỗ lưng giúp cô thuận khí, còn trêu chọc cô, “Thư ký Thi, sao da mặt em lại mỏng như vậy.”

Thi Hảo lườm anh, oán thầm —— không phải da mặt cô mỏng, cô chỉ là không có cách nào da mặt dày như Lương Tây Kinh thôi.

Có điều lời này Thi Hảo không dám nói.

Lương Tây Kinh biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì.

Anh siết chặt tay cô, không vạch trần cô.

Bởi vì sự xuất hiện của cặp tình nhân kia mà bầu không khí giữa hai người ngược lại có chuyển biến tốt đẹp.

Đi xuống lầu, Lương Tây Kinh cùng Thi Hảo tản bộ.

Tiểu khu này đã khá cũ, cũng chính bởi vì cũ nên không có thang máy, xanh hóa ngược lại rất tốt.

Thảm thực vật xanh um tươi tốt khiến cho tâm tình của người ta cũng tốt lên theo.

Thế nhưng giờ phút này Thi Hảo lại không có tâm trạng thưởng thức.

Lương Tây Kinh nhìn cô vài lần, cô cũng không hề phát hiện. Cả người cô đắm chìm trong thế giới của mình, vô cùng chuyên chú.

Suy nghĩ một lúc lâu, Lương Tây Kinh gọi cô, “Thi Hảo.”

Thi Hảo hoàn hồn lại, “Hả?”

Lương Tây Kinh hỏi cô, “Có muốn đi Đức với anh không?”

Anh muốn đưa Thi Hảo đi Đức.

Thi Hảo không ngờ anh sẽ chủ động hỏi mình, cô ngẫm nghĩ giây lát, kiềm chế xúc động của mình, lắc đầu nói: “…Không muốn, em sợ sẽ gây phiền phức cho anh.”

Lương Tây Kinh: “Sẽ không.”

“Vậy cũng không muốn.” Thi Hảo từ chối, “Chờ em học thành thạo tiếng Đức, em sẽ cùng anh đi Đức công tác.”

Lương Tây Kinh tự biết tính tình của cô, gật đầu đáp ứng.

Đi dạo hơn nửa vòng trong tiểu khu, hai người trở về nhà.

Mới vừa vào nhà, Thi Hảo còn chưa kịp thay giày đã bị Lương Tây Kinh ôm lấy, đặt người lên tủ giày.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ chiếu vào.

Tầm mắt hai người chạm nhau, sự khô nóng bắt đầu lan tỏa.

Không đợi Lương Tây Kinh có hành động, Thi Hảo đã ngẩng đầu, chủ động ôm lấy cổ anh rồi hôn lên môi anh.

<!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->