Gợn Sóng Không Tên

Chương 37: Giấu đầu hở đuôi



<!-- Quảng cáo 1 -->

Chương 37: Giấu đầu hở đuôi

Mọi người đều biết Lương Tây Kinh là một người cực kỳ bênh vực cấp dưới.

Chẳng qua là nhiều người mới nghe nói chứ chưa từng tận mắt nhìn thấy, huống hồ là tự mình trải nghiệm.

Bởi vậy khi anh nói ra những lời này, những người có mặt trong phòng đều sửng sốt vài giây. <!-- Quảng cáo 1 -->

Một lát sau mới có người hoàn hồn lại, nhìn vẻ mặt giận dữ của Lương Tây Kinh rồi cười ha hả hòa giải, “Tổng giám đốc Lương nói đúng, tôi thấy thư ký Thi rất tốt.” <!-- Quảng cáo 1 -->

Ngay sau đó, một vị tổng giám đốc khác có quan hệ tốt với sếp Lưu cũng lên tiếng, “Lão Lưu uống nhiều nói lung tung, thư ký Thi đừng để bụng nhé.”

“…”

Thi Hảo im lặng nghe bọn họ nói qua nói lại, cô tươi cười đáp, “Không đâu ạ.”

Đề phòng Lương Tây Kinh lại nói ra lời đắc tội với người khác, Hứa Thực mở miệng theo, “Sếp Lưu uống nhiều rồi, sang khu vực nghỉ ngơi tạm nghỉ một lát đã.”

Không lâu sau, sếp Lưu được trợ lý và nhân viên phục vụ đỡ rời đi, bữa tiệc vẫn tiếp tục.

Mọi người ở đây đều là hồ ly già, trường hợp gì cũng đã gặp qua, không đến mức sẽ để bụng chuyện này.

Nửa bữa tiệc sau Lương Tây Kinh rất kiệm lời, nhưng cũng không phải không nể mặt mọi người, vẫn đợi đến khi kết thúc mới dẫn Thi Hảo và Hứa Thực rời đi.

Nhìn bóng lưng mấy người đi xa, Ngụy Nguyệt Đình vẫn luôn giữ im lặng từ lúc Lương Tây Kinh bảo vệ Thi Hảo bỗng nhiên nhíu mày.

Tầm mắt của cô ấy dõi theo hai bóng người một cao một thấp kia, lờ mờ cảm thấy khí thế khi hai người đứng chung và bầu không khí lúc hai người nói chuyện với nhau khác hẳn với cấp trên cấp dưới bình thường.

Nhưng cụ thể khác chỗ nào thì Ngụy Nguyệt Đình nhất thời không tìm được đáp án chính xác.

Thi Hảo và Lương Tây Kinh không chú ý phía sau.

Bọn họ đi tới bên cạnh xe, Hứa Thực rất có mắt nhìn mở cửa ghế lái phụ, “Hai người ngồi phía sau đi.”

Thi Hảo: “….”

Lương Tây Kinh: “…”

Hai người liếc nhìn nhau, một trước một sau lên xe.

Chờ hai người ngồi xuống, Hứa Thực mới nhịn không được hỏi, “Vừa rồi cậu chấp lão Lưu làm gì? Cậu cũng không phải không biết ông ta nói chuyện vô duyên thế nào.”

Lương Tây Kinh giương mắt, ngữ khí hờ hững: “Để ông ta nhớ lâu một chút.”

“…” Hứa Thực nghẹn lời, mặc dù cảm thấy Lương Tây Kinh nói có lý, nhưng dự án kế tiếp của bọn họ còn cần lão Lưu hỗ trợ, tốt hơn hết không nên đắc tội hoàn toàn với người ta.

Có điều đổi vị trí để suy nghĩ, anh ấy cũng có thể hiểu được cách làm của Lương Tây Kinh.

Nghĩ đến đây, Hứa Thực nhìn Thi Hảo, “Thư ký Thi.”

Thi Hảo: “Sếp Hứa.”

Hứa Thực ‘à” một tiếng, khoát tay với cô: “Cô cứ gọi thẳng tên tôi là được.”

Anh ấy cũng không kiêu ngạo, khẽ nói: “Xin lỗi cô, lão Lưu không có ý nói cô không tốt.”

Hứa Thực thân với lão Lưu hơn Lương Tây Kinh, hai nhà lui tới khá nhiều.

Con người ông ta không xấu, chỉ mắc tật xấu của mấy người có tiền.

Thi Hảo mỉm cười, “Tôi biết.”

Cô chưa bao giờ đặt lời nói của những người không quan trọng ở trong lòng.

Lúc mới đi làm thì có thể, nhưng dần dà, Thi Hảo cũng bắt đầu học cách miễn nhiễm. Khen cô thì cô nhớ kỹ, nói xấu cô thì cô để ngoài tai.

Với lại, cô làm thư ký của Lương Tây Kinh đã lâu, mấy lời còn khó nghe hơn lão Lưu nói cô cũng đã từng nghe qua.

Cô không phải tự huyễn hoặc bản thân, chỉ là không muốn so đo mọi chuyện.

Hứa Thực ừ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía cô.

Thi Hảo bật cười, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh: “Tổng giám đốc Lương.”

Lương Tây Kinh cau mày.

Thi Hảo giơ tay chọc chọc cánh tay anh, dịu dàng nói, “Bớt giận chưa?”

Lương Tây Kinh liếc nhìn cô, “Em thật sự không để bụng?”

“Ừm.” Thi Hảo dừng một chút rồi dịch về phía anh, nửa tựa vào người anh, nhỏ giọng nói, “Anh đã che chở cho em như vậy, em còn giận làm gì nữa?”

Rõ ràng là niềm vui của cô lớn hơn cơn giận.

Nghe nói như thế, Lương Tây Kinh rũ mắt, “Lời anh nói là sự thật.”

Đối với anh, Thi Hảo đương nhiên chỗ nào cũng tốt.

Nghe vậy, Thi Hảo buồn cười.

Cô nhìn Hứa Thực ngồi trước mặt, hạ giọng nói, “Sếp Hứa còn ở đây, anh nói chuyện để ý một chút.”

“……”

Lương Tây Kinh nhướng mí mắt, giọng nói trầm xuống, “Cậu ấy có thể xuống xe ngay bây giờ.”

Nghe hai người nói chuyện, Hứa Thực trợn trắng mắt, “Tôi bịt tai được không?”

Trong lúc nói chuyện, anh ấy quả thật đã bịt tai lại, không hề nghe lén.

Nhìn anh ấy như vậy, tài xế trước nay nói năng thận trọng cũng không nhịn được cười một tiếng.

Anh ta là tài xế riêng của Lương Tây Kinh, cũng là số ít người biết mối quan hệ của Thi Hảo và Lương Tây Kinh. Nhưng phần lớn thời gian Lương Tây Kinh và Thi Hảo ở bên nhau, Lương Tây Kinh đều tự mình lái xe.

Tài xế biết là một chuyện, trong xe có thêm một người Thi Hảo sẽ không được tự nhiên lại là một chuyện khác.

Bầu không khí bên trong xe vô cùng tốt.

Giữa đường, Hứa Thực đã tới nhà.

Sau khi người xuống xe, Lương Tây Kinh nhìn Thi Hảo, “Em về đâu?”

Thi Hảo biết ý của anh, cô ngước mắt nhìn anh hồi lâu, có chút do dự.

Lý trí nói cho cô biết đêm nay cô nên trở về tiểu khu của mình, chứ không phải cùng Lương Tây Kinh đến biệt thự. Nhưng lời đến bên miệng, cô lại có chút không đành lòng, “Anh muốn em về đâu thì em về đó.”

Lương Tây Kinh nhướng mày, nhìn về phía tài xế, “Về biệt thự.”

Tài xế bật cười đáp lời.

Mặt Thi Hảo hơi nóng lên, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thật trùng hợp là ở trên cửa sổ xe cô lại nhìn thấy khóe môi Lương Tây Kinh đang nhếch lên. Tại thời khắc đó, Thi Hảo cảm thấy thỉnh thoảng phóng túng một chút cũng rất tốt.



Hậu quả của một đêm phóng túng là ngày hôm sau đi làm không sao tập trung được.

Khi Lý Thiến Vi gọi Thi Hảo lần thứ ba, Thi Hảo mới nghe thấy, “Sao vậy?”

Lý Thiến Vi đánh giá cô từ trên xuống dưới, “Đang nghĩ gì thế?”

“Không nghĩ gì cả.” Thi Hảo vô thức sờ sờ khuôn mặt nóng ran của mình, “Có văn kiện cho tôi à?”

Lý Thiến Vi: “Không có.”

Thi Hảo: “Hả?”

Lý Thiến Vi kéo ghế, cầm điện thoại di động đến bên bàn làm việc của cô thần thần bí bí nói, “Tôi hôm qua không phải cô đi dự tiệc với tổng giám đốc Lương sao?”

Thi Hảo cúi đầu, “Đúng rồi, sao vậy?”

Lý Thiến Vi: “Có người chụp được ảnh tổng giám đốc Lương và sếp Ngụy, đang đăng trong nhóm đó.” Cô ấy cho Thi Hảo xem, “Ai cũng nói tổng giám đốc Lương và sếp Ngụy đứng chung với nhau còn xứng đôi hơn cô Tiền kia.”

“…”

Thi Hảo hơi giật mình, vô thức nhìn ảnh chụp trong điện thoại di động của cô ấy.

Không thể phủ nhận, Lương Tây Kinh và Ngụy Nguyệt Đình đứng chung một chỗ nhìn rất hợp. Hôm qua hai người mặc âu phục một đen một trắng, nhìn từ xa cũng rất giống trang phục tình nhân.

Thi Hảo xuất thần nghĩ, Lý Thiến Vi ở bên cạnh lại nhiều chuyện: “Cô bảo hai người họ có khả năng phát triển không?”

Tiền Tĩnh Hà đã lâu rồi không tới công ty, mọi người đều đồn thổi mối liên hôn giữa cô ta và Lương Tây Kinh đã thất bại. Cứ thế, các đồng nghiệp bắt đầu nhiều chuyện xem ai là người xứng đôi với Lương Tây Kinh.

Thi Hảo cụp mắt nhìn chằm chằm tấm ảnh kia thật lâu, nhẹ giọng nói, “Không biết.”

Lý Thiến Vi gật đầu, còn muốn nói gì đó, Lương Tây Kinh đã từ văn phòng đi ra. Cô ấy thoáng căng thẳng, vội vàng trở lại vị trí làm việc của mình.

Thi Hảo dở khóc dở cười.

Nhìn Lương Tây Kinh rời đi, Thi Hảo lấy di động của mình ra, mở Wechat.

Thật ra cô cũng có tham gia nhóm tám chuyện của Lý Thiến Vi. Có điều trong công ty cũng không có quá nhiều người biết Wechat của cô, lúc Lý Thiến Vi kéo cô vào nhóm cũng không nói cô là ai.

Cũng chính vì như vậy, khi trò chuyện trong nhóm các đồng nghiệp cũng càn rỡ hơn.

Đối thoại trong nhóm rất nhiều, dưới tình huống bình thường Thi Hảo cũng ít khi mở ra xem. Nhưng lần này, cô không tự chủ được mà nhấp vào.

Lướt lên trên, trong nhóm ngoại trừ tấm ảnh Lý Thiến Vi cho cô xem thì còn có vài tấm chụp lén khác.

Tối hôm qua trước khi đi, Ngụy Nguyệt Đình có bàn chuyện làm ăn riêng với Lương Tây Kinh. Lúc ấy Thi Hảo và Hứa Thực đứng chờ cách đó không xa, hoàn toàn không để ý hai người đó đứng cạnh nhau bắt mắt như thế nào.

Nhìn một hồi lâu, điện thoại nội bộ bỗng vang lên, cắt ngang suy nghĩ miên man của Thi Hảo.

Cô kéo sự chú ý về, cố gắng không để mình bị ảnh hưởng bởi những chuyện bên ngoài.

Bận rộn một lúc, Thi Hảo đang định đi toilet thì Ôn Khởi gửi tin nhắn cho cô.

Ôn Khởi: [Tối nay tớ đến chỗ cậu ngủ được không?]

Thi Hảo: [?]

Thi Hảo: [Đương nhiên.]

Ôn Khởi: [Vậy tan ca gặp nhé!]

Thi Hảo nhướng mày: [Sao lại muốn qua chỗ tớ ngủ?]

Chỗ cô ở cách chỗ Ôn Khởi làm việc hơi xa.

Ôn Khởi: [Buổi tối kể với cậu sau, giờ tớ đang bận chút việc.]

Thi Hảo: [OK.]

Sáu giờ chiều, Thi Hảo đúng giờ tan tầm.

Lúc Lương Tây Kinh gửi tin nhắn cho cô, Thi Hảo đã bị ép thành bánh thịt trong tàu điện ngầm.

Qua mấy trạm, vị trí đang đứng có hơi thông thoáng một chút cô mới rút di động ra trả lời Lương Tây Kinh, nói cho anh biết cô còn mấy trạm nữa là về đến nhà.

Lương Tây Kinh nhướng mày: [Sao hôm nay đi nhanh thế?]

Thi Hảo: [Ôn Khởi nói đêm nay muốn ngủ với em, em tranh thủ về sớm nấu cơm.]

Lương Tây Kinh: [Sao đột nhiên cô ấy muốn đến chỗ em ở?]

Cách màn hình, Thi Hảo cũng có thể cảm nhận được mùi giấm chua của Lương Tây Kinh.

Cô buồn cười, trêu chọc anh: [Tổng giám đốc Lương, đừng nói đến cả Ôn Khởi mà anh cũng ghen đấy chứ?]

Lương Tây Kinh lập tức phủ nhận: [Anh không hề.]

Thi Hảo: [Thật không?]

Lương Tây Kinh đang muốn trả lời cô, Tần Lâm đã gọi điện thoại tới.

“Chuyện gì?” Lương Tây Kinh nhận máy.

Tần Lâm liếc nhìn dấu chân dưới ống quần, trầm giọng nói, “Tối nay đi làm mấy ly không?”

Lương Tây Kinh khẽ nhướng mày, “Đến Giang Thành rồi à?”

Tần Lâm ừ một tiếng, “Có uống không?”

Bỗng nhiên, Lương Tây Kinh đoán được nguyên nhân Ôn Khởi muốn ở cùng Thi Hảo, “Ở đâu?”

Tần Lâm nói địa chỉ với anh, là quán bar Thi Hảo và Ôn Khởi đi mấy ngày trước.

Khóe môi Lương Tây Kinh khẽ nhếch lên, “Lát nữa đến.”

Cúp điện thoại, Lương Tây Kinh nói với Thi Hảo: [Tần Lâm đến Giang Thành rồi.]

Thi Hảo: [Hả?]

Lương Tây Kinh: [Tối nay rủ anh đi bar.]

Thi Hảo hiểu ra, Lương Tây Kinh là đang báo cáo hành trình với cô.

Sau khi phản ứng lại, mặt mày Thi Hảo cong cong giống như trăng lưỡi liềm: [Em biết rồi, cố gắng uống ít một chút.]

Lương Tây Kinh: [Về đến nhà nói với anh một tiếng.]

Thi Hảo trả lời bằng icon đáng yêu của một cô bé.



Về đến nhà, Thi Hảo thay sang quần áo ở nhà rồi đi vào phòng bếp.

Ôn Khởi vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thức ăn. Ngay sau đó, bụng cô ấy bắt đầu kêu ùng ục.

Ôn Khởi đứng ở cửa phòng bếp, hơi có vẻ khoa trương nói, “Hảo Hảo, với tay nghề này của cậu, cậu có cân nhắc đến việc mở nhà hàng không?” <!-- Quảng cáo 1 -->

Thi Hảo lườm cô ấy, “Chi bằng cậu nói tớ đến nhà hàng Michelin làm đầu bếp luôn đi.”

Ôn Khởi nháy mắt, “Cái đó phải cần giấy chứng nhận đầu bếp.”

“…”

Im lặng vài giây, Thi Hảo nhìn cô ấy, “Đúng lúc đấy, cậu rửa tay rồi cắt trái cây đi.”

Ôn Khởi đáp lời, bỏ vào miệng một trái nho mà cô đã rửa sạch rồi mới đi rửa trái cây cần cắt miếng khác.

Tài nấu nướng của Thi Hảo cũng rất khá.

Từ nhỏ cô đã bắt đầu học nấu cơm, làm nhiều tự nhiên cũng càng ngày càng ngon.

Ôn Khởi thích ăn thịt kho tàu, thịt lần trước Thi Hảo và Lương Tây Kinh đi siêu thị mua còn thừa không ít, vừa vặn đủ cho hai người bọn họ.

Ngoại trừ thịt kho tàu, Thi Hảo còn làm khoai tây sợi và thịt đùi gà Ôn Khởi thích ăn.

Ba món mặn một món canh, hai người vừa đủ.

Thức ăn được mang lên, Ôn Khởi hứng trí bừng bừng nói, “Để tớ chụp một bức ảnh, lâu rồi không được ăn ngon thế này.”

Thi Hảo trêu chọc, “Lần trước liên hoan cậu không được ăn ngon à?”

Mấy hôm trước bộ phận Ôn Khởi vừa tụ tập liên hoan.

Ôn Khởi lườm yêu cô, “Cái đó đâu có giống.”

Những món ăn Thi Hảo tự tay nấu đâu thể so sánh với đầu bếp nhà hàng làm ra.

Câu này Thi Hảo thích nghe, chờ Ôn Khởi chụp xong, cô thúc giục, “Ăn được chưa?”

Ôn Khởi: “Cậu ăn trước đi, tớ đăng lên vòng bạn bè để giữ làm kỷ niệm đã.”

Thi Hảo buồn cười, nhịn không được hỏi, “Vậy cậu có nên chụp một bức ảnh chung nữa không?”

“…”

Vốn dĩ, Thi Hảo chỉ thuận miệng nhắc tới. Không ngờ ánh mắt Ôn Khởi lập tức sáng lên, giơ di động đến trước mặt cô, “Nhìn vào camera rồi cười nào.”

Thi Hảo hết cách, chỉ có thể nhìn vào điện thoại di động trước mặt, khẽ cong môi.

Chụp xong, cuối cùng cũng có thể ăn cơm.

Ăn được hơn nửa, Thi Hảo mới hỏi: “Sao hôm nay lại muốn tới chỗ tớ ở lại?”

Thỉnh thoảng hai người cũng hay tụ tập, nhưng hôm nay rõ ràng Ôn Khởi tới quá đột ngột, Thi Hảo cảm thấy cô ấy có chuyện gì đó.

Ôn Khởi cũng không giữ bí mật với cô, thản nhiên nói, “Có người chặn tớ.”

Thi Hảo vô thức nhìn cô ấy, suy đoán: “Sếp Tần?”

Ôn Khởi: “Ừ.”

Cô ấy không biết Tần Lâm có chuyện gì mà từ Bắc Kinh đến Giang Thành, nói là muốn tính sổ với cô ấy.

Gần đây Ôn Khởi còn đang phiền lòng một đống chuyện, làm sao rảnh rỗi tính sổ với anh ta.

Để tránh bản thân nói những lời mất kiểm soát, cô ấy dứt khoát tránh anh ta vài ngày.

Nghe Ôn Khởi nói xong, Thi Hảo trầm ngâm vài giây, “Anh ta tới đây bao lâu?”

Ôn Khởi rầu rĩ lắc đầu, “Không biết.”

Thi Hảo im lặng, thở dài: “Được rồi, dù sao cậu muốn ở lại chỗ tớ bao lâu thì cứ ở bấy lâu.”

Ôn Khởi chớp mắt, “Lương Tây Kinh sẽ không để ý chứ?”

“Anh ấy để ý thì để ý.” Thi Hảo vẫn là người trọng bạn khinh sắc, “Tối thứ Bảy anh ấy đi Đức rồi.”

Ôn Khởi: “Thì ra là thế.”

Dứt lời, cô ấy lại nhịn không được hỏi: “Lương Tây Kinh sắp phải đi công tác, hai người các cậu nên dính lấy nhau nhiều hơn mới đúng chứ?”

Thi Hảo: “Hôm nay chăm sóc cậu trước.”

Ôn Khởi: “…Ồ.”

Ý là ngày mai sẽ không có cơm ăn, cô ấy hiểu rồi.

Bên kia, Lương Tây Kinh vừa tới phòng bao thì nhìn thấy trên bàn bày vài cái chai rỗng.

Anh nhướng mày, hỏi Hứa Thực, “Anh ta uống à?”

Hứa Thực: “Không phải.”

Lương Tây Kinh yên tâm.

Ngồi xuống xong, anh cũng không hỏi Tần Lâm đến Giang Thành làm gì. Kêu nhân viên pha chế mang tới một ly rượu có độ cồn thấp, Lương Tây Kinh nhấp hai ngụm, lúc này mới nhìn sang bên cạnh, “Anh tới Giang Thành uống rượu?”

Tần Lâm liếc anh, không đáp lời.

Hứa Thực ở bên cạnh trả lời thay, “Tôi thấy anh ấy đến Giang Thành theo đuổi tình yêu thì có.”

Tần Lâm: “…”

Lương Tây Kinh tỏ vẻ tán thành, “Tôi đồng ý với cậu.”

Nghe hai người chế nhạo, Tần Lâm mặc kệ bọn họ.

Trêu ghẹo Tần Lâm một lúc, Lương Tây Kinh nghiêm mặt nói: “Cô ấy đang ở chỗ bạn gái tôi.”

Ánh mắt Tần Lâm khẽ dao động, bỗng nhiên sực nhớ, hỏi: “Ông cụ đồng ý rồi?”

Lương Tây Kinh nhấp một ngụm rượu, giọng nói chắc chắn, “Ông ấy sẽ đồng ý.

Tần Lâm chạm cốc với anh, “Chúc cậu may mắn.”

Lương Tây Kinh: “Cảm ơn.”

Hứa Thực nghe hai người nói chuyện, tò mò hỏi: “Cậu định khi nào thì nói chuyện này với ông cụ?”

Lương Tây Kinh: “Đang suy nghĩ.”

Kỳ thật điều khiến Lương Tây Kinh đắn đo suy nghĩ không phải là không biết nói với Lương Hanh thế nào, mà là Thi Hảo.

Anh cảm thấy Thi Hảo không muốn công khai quan hệ của hai người.

Lúc hai người vừa mới bắt đầu, Thi Hảo không có cảm giác an toàn nên không muốn công khai, Lương Tây Kinh hiểu. Nhưng họ đã như vậy hơn một năm, anh cảm thấy đã đến lúc nói với mọi người. Nhưng Thi Hảo vẫn không có suy nghĩ về phương diện kia.

Đương nhiên, Lương Tây Kinh cũng hiểu được suy nghĩ của Thi Hảo. Thi Hảo là thư ký của anh, quan hệ của hai người một khi lộ ra ánh sáng, cô tất sẽ nhận được một số ánh mắt khác thường.

Lương Tây Kinh tạm thời vẫn chưa nghĩ ra cách ổn thỏa để giải quyết chuyện này.

Có điều, Lương Tây Kinh cảm thấy anh nên tìm thời gian thảo luận với Thi Hảo.

Bọn họ cũng không thể cứ tiếp tục như vậy.

Hôm sau còn phải đi làm, Lương Tây Kinh không ở quán bar bao lâu đã trở về biệt thự.

Thi Hảo và Ôn Khởi cũng không khác lắm, ăn cơm xong ra cửa dạo qua một vòng cho tiêu thực rồi về nhà mở một bộ phim.

Xem xong, hai người cũng đi ngủ sớm.



Thứ Sáu là ngày thư giãn nhất trong mấy ngày làm việc, mọi người hướng tới ngày nghỉ cuối tuần, sớm hoàn thành công việc.

Đến năm giờ, Thi Hảo đã xử lý xong công việc trong tay, thậm chí cũng không cần cầm văn kiện vào văn phòng Lương Tây Kinh nhờ anh ký tên.

Cô đi toilet một chuyến.

Từ toilet đi ra, tình cờ nghe thấy Lý Thiến Vi và một đồng nghiệp khác đang tán gẫu ngày mai là ngày Quốc Tế Thiếu Nhi, hẹn đi cắm trại.

Gần đây cắm trại ở vùng ngoại ô đang rất hot, thời tiết cũng rất thoải mái.

Thấy Thi Hảo, Lý Thiến Vi hỏi: “Thư ký Thi, cô có muốn đi cùng chúng tôi không?”

Thỉnh thoảng Thi Hảo cũng có tham gia vào các hoạt động do đồng nghiệp tổ chức.

Thi Hảo hơi ngẩn ra, có chút do dự, “Ngày mai có nhiều người không?”

“Đi cảm nhận bầu không khí một chút đi.” Lý Thiến Vi nói, “Sao phải ngại nhiều người.”

Thi Hảo ngẫm nghĩ, cũng đúng.

Có điều Ôn Khởi vẫn còn ở chỗ cô, cô cũng không thể một mình ra ngoài đi chơi với bọn họ được.

Nghĩ vậy, Thi Hảo nói, “Tôi còn một người bạn, để tôi hỏi cô ấy xem có muốn đi không nhé?”

Lý Thiến Vi đã gặp qua Ôn Khởi, “Là phóng viên Ôn sao?”

Thi Hảo gật đầu.

“Được đấy.”Lý Thiến Vi nhiệt tình nói, “Vậy cô mau hỏi thử xem, chúng ta càng đông càng vui.”

Thi Hảo khẽ cười, “Được.”

Mấy người đang trò chuyện vui vẻ, cũng không chú ý Lương Tây Kinh ra khỏi văn phòng lúc nào rồi quay ngược trở vào.

Thi Hảo cầm di động lên, đang chuẩn bị gửi tin nhắn cho Ôn Khởi thì tin nhắn của Lương Tây Kinh tới trước.

Lương Tây Kinh: [Từ chối họ đi.]

Thi Hảo nhìn về phía cửa văn phòng đang đóng chặt, trả lời anh một dấu chấm hỏi.

Lương Tây Kinh: [Ngày mai dẫn em đến một nơi.]

Thi Hảo khẽ chớp mắt: [Vừa rồi anh có ra ngoài à?]

Lương Tây Kinh: [Ừ.]

Thi Hảo hiểu ra, có chút tò mò hỏi: [Đi đâu? Thú vị hơn cắm trại ở vùng ngoại ô sao?] <!-- Quảng cáo 1 -->

Lương Tây Kinh: […Em không muốn đi?]

Thi Hảo cười: [Em chỉ muốn biết đi đâu thôi.]

Lương Tây Kinh: [Ngày mai nói cho em biết.]

Thấy anh thật sự không muốn nói hôm nay, Thi Hảo miễn cưỡng buông tha cho anh: [Được, nhưng nếu nơi ngày mai đi không thú vị bằng cắm trại, lần sau em sẽ không ra ngoài với anh nữa.]

Lương Tây Kinh nghẹn lời: [Được.]



Nghĩ đến việc hôm sau phải ra ngoài, tối hôm sau Lương Tây Kinh còn bay sang Đức, lúc anh hỏi đêm nay cô muốn về nơi nào, Thi Hảo quyết định trọng sắc khinh bạn một lần.

Có điều hai người còn chưa đến biệt thự, Lương Tây Kinh đã nhận được điện thoại của Lương Hanh, hỏi anh có muốn về ăn cơm không.

Lương Tây Kinh đang muốn từ chối, Thi Hảo đã nhìn anh lắc đầu, im lặng mấp máy môi: Anh đồng ý với chủ tịch đi.

Lương Tây Kinh nhíu mày nhìn cô.

Thi Hảo lấy điện thoại ra soạn chữ: [Ngày mai chúng ta ra ngoài, tối mai anh phải đi Đức, trước khi đi công tác nên thăm chủ tịch.]

Lương Tây Kinh lại nhíu mày.

Anh đã hứa sẽ ở bên cô.

Thi Hảo biết anh đang lo lắng chuyện gì, tiếp tục đánh chữ: [Buổi tối em có Ôn Khởi bầu bạn rồi.]

Lương Tây Kinh im lặng giây lát, trả lời Lương Hanh, “Bên cháu còn chút việc, lát nữa cháu báo với ông sau.”

Cúp điện thoại, Lương Tây Kinh nhìn Thi Hảo, “Chắc chắn muốn anh về?”

Thi Hảo vô cùng chắc chắn gật đầu, “Anh đi đi, sáng mai chúng ta gặp.”

Lương Tây Kinh bình tĩnh nhìn cô vài giây, thật sự không lay chuyển được cô.

“Anh ăn cơm xong tới đón em nhé?”

Thi Hảo chớp mắt, “Anh cứ ở nhà tổ, sáng mai chúng ta gặp lại.”

Lương Tây Kinh: “…”

Đưa Thi Hảo đến cửa tiểu khu, Lương Tây Kinh đầy ẩn ý nói, “Đêm nay thật sự không đến biệt thự sao?”

Hai má Thi Hảo nóng lên, liếc nhìn anh, “Tổng giám đốc Lương, kiềm chế một chút.”

Cô mím môi, không dám nhìn thẳng anh, “Sáng mai gặp, lúc về anh lái xe từ từ thôi.”

Lương Tây Kinh vân vê ấn đường, định nói anh bảo Thi Hảo về biệt thự với mình cũng không phải muốn làm chuyện đó. Họ cũng có thể đắp chăn tâm sự mà.

Có điều Thi Hảo kiên trì kêu anh trở về nhà tổ, anh cũng sẽ không giải thích dư thừa. Giải thích nhiều, ngược lại có ý giấu đầu hở đuôi.

“Anh đi đây.” Lương Tây Kinh nói.

Thi Hảo tươi cười, “Tổng giám đốc Lương, tạm biệt.”

“…”



Sáng hôm sau, Thi Hảo thức dậy lúc bảy giờ.

Lúc cô rời giường Ôn Khởi còn đang ngủ, Thi Hảo rón rén rửa mặt, do dự một lúc giữa trang điểm và không trang điểm, lại lựa chọn cái trước.

Đi ra tiểu khu, vừa liếc mắt đã nhìn thấy người đang chờ mình ở cửa.

Buổi sáng không khí trong lành, Lương Tây Kinh mặc một chiếc áo T – shirt màu trắng đơn giản và quần jean rộng thùng thình màu nhạt, cả người tràn đầy hơi thở thanh xuân.

Tuy rằng nhìn anh cũng không phải già.

Ngắm anh một hồi lâu, Thi Hảo lại cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người mình.

Khoảnh khắc cô cúi đầu, Lương Tây Kinh ngẩng đầu nhìn cô.

Khi thấy áo sơ mi trắng lệch vai và quần đùi jean trên người Thi Hảo, Lương Tây Kinh lẳng lặng cong khóe môi.

Bọn họ rõ ràng không hẹn sẽ mặc quần áo gì, nhưng nhìn từ xa, trang phục mà hai người đang mặc nhìn còn đẹp hơn cả đồ tình nhân.

“Nhìn gì vậy?” Cảm nhận được ánh mắt sáng rực của Lương Tây Kinh, Thi Hảo cố ý hỏi.

Lương Tây Kinh thẳng thắn trả lời, “Nhìn bạn gái của anh.”

“…”

Gò má Thi Hảo hơi nóng lên, không hiểu sao lại có chút ngượng ngùng.

Ánh mắt Lương Tây Kinh nhìn cô thật sự quá mức nóng bỏng, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Cô hơi thẹn thùng quay mặt đi, “Đi ăn sáng trước hay thế nào?”

“Em đói bụng không?” Lương Tây Kinh hỏi.

Thi Hảo hoài nghi, “Không đói, chúng ta qua bên kia ăn?”

Cô thật sự không đói bụng.

Lương Tây Kinh: “Không đói bụng thì qua bên kia ăn, đi trễ sẽ bị kẹt xe nghiêm trọng.”

Thi Hảo gật đầu, tò mò hỏi, “Nơi đó xa lắm sao?”

Lương Tây Kinh: “Cũng không xa lắm.”

Lên xe, Thi Hảo vốn định xem thử hướng đi của Lương Tây Kinh, còn chưa kịp xem thì điện thoại của cô đã rung lên trước, là tin nhắn Ôn Khởi gửi tới, hỏi cô sao đi sớm vậy.

Thi Hảo: [Ừ, bọn tớ xuất phát rồi. Hôm nay cậu định làm gì?]

Ôn Khởi: [Ở nhà cậu ngủ nguyên một ngày.]

Thi Hảo: [Được, cậu cứ ngủ thoải mái. Tớ sẽ tranh thủ mang quà về cho cậu.]

Ôn Khởi: [OK.]

Hai người hàn huyên vài câu, Thi Hảo cũng quên mất chuyện xem hướng đi.

Cho đến khi xe chạy vào bãi đỗ xe, Thi Hảo mới ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà cách đó không xa. Cô từ từ trố mắt nhìn người ngồi ở ghế lái, “….Sao anh lại đưa em đến khu vui chơi?”

Lương Tây Kinh: “Hôm nay là ngày Quốc Tế Thiếu Nhi.”

Thi Hảo biết hôm nay là ngày Quốc Tế Thiếu Nhi, cô chỉ kinh ngạc vì sao Lương Tây Kinh lại nghĩ đến việc mang mình tới nơi này.

Còn chưa kịp hỏi, Thi Hảo chợt nhớ tới lời mình từng nói với Lương Tây Kinh lúc hai người tán gẫu.

Đó là ngày Quốc Tế Thiếu Nhi năm ngoái.

Đồng nghiệp trợ lý xin nghỉ một hai ngày không cần chờ Lương Tây Kinh đồng ý, chỉ cần nói với Thi Hảo nói một tiếng là được. Ngày Quốc Tế Thiếu Nhi trùng hợp là thứ Sáu, làm xong việc trong tay, mấy đồng nghiệp khác cũng xin nghỉ.

Đến giờ tan tầm Lương Tây Kinh mới hỏi Thi Hảo sao hôm nay lại có nhiều người xin nghỉ vậy, là ngày gì đặc biệt sao?

Thi Hảo nói cho anh biết hôm nay là ngày Quốc Tế Thiếu Nhi, mấy vị đồng nghiệp xin nghỉ kia muốn dẫn con đến khu vui chơi.

Lương Tây Kinh lúc ấy lại khó hiểu nhìn về phía Thi Hảo, như là nghi hoặc —— ngày Quốc Tế Thiếu Nhi sao nhất định phải đến khu vui chơi, ngày hôm sau là cuối tuần, cuối tuần đi không phải cũng giống vậy sao?

Thi Hảo ngẫm nghĩ giây lát rồi trả lời anh: “Đây là cảm giác nghi thức.”

Lương Tây Kinh gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.

Anh ký xong giấy tờ trong tay, lúc đưa cho Thi Hảo còn hỏi, “Còn em? Ngày Quốc Tế Thiếu Nhi có nghi thức gì?”

Thi Hảo sửng sốt một lát, nói thẳng: “Tổng giám đốc Lương, em không phải trẻ con.”

Ngày Quốc Tế Thiếu Nhi của cô chỉ có thể ủ rũ đi làm.

“…”

“Anh biết.” Lương Tây Kinh im lặng giây lát, “Ý anh là trước kia, ngày Quốc Tế Thiếu Nhi ở viện phúc lợi có hoạt động gì không?”

Anh muốn biết cuộc sống của cô trước đây.

Thi Hảo suy nghĩ, “Có chứ.”

Lương Tây Kinh: “Bình thường là hoạt động gì?”

Thi Hảo: “Ăn một bữa ngon rồi được phát mấy viên kẹo.”

Viện phúc lợi trước năm Thi Hảo năm tuổi điều kiện không được tốt lắm. Có thể ăn một bữa ngon đã là rất đỗi thỏa mãn rồi.

Lương Tây Kinh ừ một tiếng, không hỏi nhiều nữa.

……

“Thi Hảo.” Giọng nói của Lương Tây Kinh kéo mạch suy nghĩ trôi xa của Thi Hảo quay về.

Cô ừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn anh, “Lương Tây Kinh.”

Lương Tây Kinh biết cô muốn nói gì.

Anh rũ mắt, nắm lấy cổ tay cô rồi từ từ dời xuống dưới, đan mười ngón tay với cô, thấp giọng nói: “Hôm nay làm bạn nhỏ một lần được không?”

Mi mắt Thi Hảo khẽ run, tim đập kịch liệt, “…Được.”

<!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->