Gợn Sóng Không Tên

Chương 38: Sợ không?



<!-- Quảng cáo 1 -->

Chương 38: Sợ không?

Ngày Quốc Tế Thiếu Nhi rơi vào cuối tuần, người ở khu vui chơi còn nhiều hơn so với tưởng tượng của Thi Hảo.

Cô và Lương Tây Kinh xem như đã tới sớm, vậy mà lúc kiểm vé đi vào vẫn không tránh khỏi phải xếp hàng.

Sau khi đi vào, Thi Hảo có chút ngơ ngác, cô không biết nên chơi trò gì trước, mỗi một trò chơi đều phải xếp hàng. <!-- Quảng cáo 1 -->

Ngó chung quanh một vòng, Thi Hảo nhìn Lương Tây Kinh: “Chơi trò gì trước nhỉ?” <!-- Quảng cáo 1 -->

Lương Tây Kinh rút một cuốn sách hướng dẫn trò chơi bên cạnh, mở ra xem: “Em có hứng thú với trò nào không?”

Thi Hảo ghé sát tới xem, ăn ngay nói thật: “Trò nào em cũng chơi được.”

Trước đây Thi Hảo đã từng tới khu vui chơi, lần đầu tiên là lúc học đại học, cô đi cùng Ôn Khởi. Lần thứ hai là sau khi đi làm, người đi cùng cô vẫn là Ôn Khởi.

Hôm nay là lần thứ ba.

Hai lần trước đến, Thi Hảo gần như đã trải nghiệm các hạng mục trò chơi, cô không sợ độ cao cũng không sợ cảm giác mất trọng lượng, vậy nên trò nào cũng chơi được là sự thật.

Nghe nói như thế, Lương Tây Kinh nhíu mày: “Thế chơi hết đi.”

“Nhiều người quá.” Thi Hảo nói: “Chắc là không cách nào chơi hết được.”

Lương Tây Kinh ừ một tiếng: “Vậy chơi trò em muốn chơi trước, những trò khác lần sau chúng ta lại đến.”

Thi Hảo sửng sốt, kinh ngạc nói: “Anh còn muốn đến?”

Trước khi Lương Tây Kinh dẫn cô đến khu vui chơi, Thi Hảo hoàn toàn không nghĩ sẽ có một ngày hai người cùng xuất hiện ở nơi này.

Lương Tây Kinh không thích nơi đông người, càng ghét sự ồn ào. Những nơi ồn ào náo nhiệt như khu vui chơi này hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của Lương Tây Kinh.

Nghe thế, Lương Tây Kinh nhìn cô: “Hôm nay cảm giác cũng khá tốt.”

Có Thi Hảo ở bên, dù hoàn cảnh có kém hơn nữa, hình như Lương Tây Kinh vẫn có thể tiếp nhận được.

Thi Hảo không ngẫm nghĩ kỹ lời nói của anh, trực tiếp nói với anh: “Bởi vì hiện tại chỉ vừa mới bắt đầu.”

“…”

Lương Tây Kinh nghẹn họng, có chút bất lực với cô bạn gái không hiểu phong tình.

Chú ý tới biểu cảm biến hóa vi diệu của anh, Thi Hảo tỏ ra hoài nghi: “Em nói sai rồi sao?”

Lương Tây Kinh: “Không.”

Ánh mắt anh sâu thẳm: “Đã nghĩ ra nên đi đâu trước chưa?”

Thi Hảo trầm ngâm một lát, ngày Quốc Tế Thiếu Nhi hai người họ tới đây, có thể chơi bao nhiêu trò không quan trọng, chủ yếu là cảm nhận bầu không khí.

Nghĩ đến đây, Thi Hảo quay đầu hỏi: “Tổng giám đốc Lương, ngồi tàu lượn siêu tốc không?”

Lương Tây Kinh: “…”

Người xếp hàng chơi tàu lượn siêu tốc vẫn khá nhiều.

Thi Hảo và Lương Tây Kinh hòa vào trong đám người, theo hàng ngũ di chuyển về phía trước. Tay hai người nắm chặt, dù đổ mồ hôi cũng không tách ra.

Sắp đến phiên hai người, Thi Hảo mới sực nhớ, hỏi: “Anh sợ à?”

Lương Tây Kinh liếc nhìn cô: “Bây giờ hỏi có phải đã muộn rồi không?”

Thi Hảo nhịn cười, mặt mày cong cong: “Nếu anh sợ, bây giờ chúng ta đi vẫn còn kịp.”

Lương Tây Kinh rũ mắt, thu hết dáng vẻ giảo hoạt của cô vào đáy mắt, trong mắt lóe lên ý cười: “Không biết.”

Thi Hảo hơi sững người, nhìn chằm chằm vào anh, có chút không chắc hỏi: “Trước đây anh chưa từng tới khu vui chơi?”

“Có đến với đám Hứa Thực một lần.” Lương Tây Kinh nói.

Có điều lần đó tới Lương Tây Kinh cũng không chơi trò gì cả, anh cảm thấy trẻ con. Anh thật sự không hiểu mấy trò chơi ở đây có gì thú vị.

Thi Hảo thoáng khựng lại, bỗng nhiên nhớ đến mấy lời đồn lúc trước —— bố mẹ Lương Tây Kinh không thích anh, anh là được một tay Lương Hanh nuôi lớn. Anh cũng chưa bao giờ nhận được bất kỳ tình yêu thương nào từ bố mẹ.

Đương nhiên, bọn họ cũng sẽ không dẫn anh đến khu vui chơi vào ngày Quốc Tế Thiếu Nhi. <!-- Quảng cáo 1 -->

“Nghĩ gì vậy?” Thấy Thi Hảo không nói gì, Lương Tây Kinh giơ tay búng trán cô: “Đến lượt chúng ta rồi.”

Thi Hảo hoàn hồn: “Được.”

Hai người ngồi theo hướng dẫn của nhân viên công tác, cài dây an toàn.

Cài xong, Thi Hảo đưa tay cho Lương Tây Kinh.

Lương Tây Kinh cụp mắt, khóe môi nhếch lên, lần nữa cùng cô đan mười ngón tay vào nhau: “Em sợ à?”

Thi Hảo mặt không đỏ tim không đập nhanh nói: “Đúng vậy, tổng giám đốc Lương nhớ bảo vệ em đấy.”

Lương Tây Kinh mỉm cười: “Yên tâm.”

Anh sẽ không để cho cô xảy ra chuyện gì.

Đối với Thi Hảo, tàu lượn siêu tốc là một trò chơi kích thích và giảm stress tốt nhất.

Nhân viên công tác khởi động, hai người chầm chậm lên cao, Thi Hảo vô thức quay sang quan sát Lương Tây Kinh. Vẻ mặt anh vẫn như thường, dường như không hề sợ hãi.

Bỗng dưng, Lương Tây Kinh nghiêng mắt: “Sao vậy?”

Thi Hảo lắc đầu, nắm chặt tay anh: “Lương Tây Kinh.”

Lương Tây Kinh: “Hửm?”

Thi Hảo nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, cánh môi mấp máy: “Hình như em ngày càng thích anh hơn.”

Khi Thi Hảo nói câu này ra, tàu lượn siêu tốc đã đạt đến điểm cao và nhanh chóng rơi xuống.

Lời của cô lơ lửng trong không khí, khiến người ta không nghe được rõ.

Xuống khỏi tàu lượn siêu tốc, Lương Tây Kinh vừa đưa nước khoáng đã mở cho cô vừa hỏi: “Vừa nãy nói gì với anh vậy?”

Anh không nghe thấy.

“…”

Thi Hảo khẽ chớp mắt, đột nhiên không thể thốt ra câu nói kia một lần nữa.

Cô nuốt ngụm nước bọt, trả lời anh: “Em nói nếu anh sợ thì cứ biểu hiện ra ngoài, em sẽ không cười anh.”

Lương Tây Kinh nghiêng đầu: “Em nói nhiều thế à?”

Thi Hảo: “…Đúng vậy.”

Lương Tây Kinh gật đầu, lẳng lặng nhìn cô chăm chú.

Ánh mắt anh quá mức nóng bỏng, khiến Thi Hảo chột dạ. Cô dời mắt đi, gượng gạo chuyển đề tài: “Chúng ta chơi trò gì đó ít kích thích hơn đi?”

Lương Tây Kinh biết cô không nói thật, nhưng cũng không muốn làm khó cô: “Đi thôi.”



Chơi thêm mấy trò chơi thì đến giờ ăn trưa.

Đồ ăn trong khu vui chơi khá bình thường, Thi Hảo và Lương Tây Kinh chỉ tùy tiện ăn chút gì đó để lót dạ.

Ăn xong, Thi Hảo đề nghị tìm ghế dài nghỉ ngơi.

Cô thật sự cảm thấy đi chơi còn mệt hơn đi làm. Nhưng chơi có thể thu hoạch được rất nhiều niềm vui.

Hai người tìm một hồi lâu mới tìm được ghế dài ngồi xuống.

Thi Hảo thuận thế lấy điện thoại di động ra, hỏi thăm người đang ở nhà mình.

Thi Hảo: [Ăn cơm trưa chưa?]

Tin nhắn gửi đi, Ôn Khởi không hồi âm lại ngay.

Thi Hảo cũng không sốt ruột, cô tựa vào vai Lương Tây Kinh lướt mạng xã hội, nhìn thấy ảnh chụp đi cắm trại của nhóm người Lý Thiến Vi, cô thuận tay nhấn nút like.

Lương Tây Kinh thoáng thấy khóe môi cô cong cong, bèn thấp giọng hỏi: “Thích à?”

Kỹ thuật chụp ảnh của Lý Thiến Vi rất tốt, mỗi tấm ảnh đều chụp rất đẹp.

Thi Hảo mở ra thưởng thức từng tấm, cũng không chú ý Lương Tây Kinh nói gì, thuận miệng ừ một tiếng.

“…”

Đang xem, Lý Thiến Vi gửi cho cô một tin nhắn: [Thi Hảo, hôm nay thời tiết rất đẹp, cô không đi có hơi thiệt thòi đấy.]

Thi Hảo khẽ cười, rất muốn nói cô không hề thiệt thòi. Có thể cùng Lương Tây Kinh đến khu vui chơi vào ngày Quốc Tế Thiếu Nhi đã là một việc khiến cô rung động, càng khiến cô vui mừng khôn xiết.

Mặc dù cô cũng rất tiếc vì không thể đi cắm trại với đồng nghiệp lần này, nhưng họ vẫn còn nhiều thời gian, rồi sẽ có cơ hội.

Nghĩ vậy, Thi Hảo trả lời cô ấy: [Lần sau nhất định sẽ đi cùng mọi người.]

Lý Thiến Vi: [Được được được.]

Trong lúc nói chuyện, cô ấy còn gửi cho Thi Hảo một số ảnh chụp không đăng lên vòng bạn bè.

Tán gẫu với Lý Thiến Vi một lát, Ôn Khởi hồi âm cho cô: [Đang ăn, các cậu thì sao? Đi chơi có vui không?]

Thi Hảo: [Cũng được.]

Ôn Khởi: [Vậy là tốt rồi, để tổng giám đốc Lương chăm sóc cậu nhiều một chút.]

Thi Hảo cong môi: [Có mà.]

Trò chuyện hai câu, Ôn Khởi bỗng nhiên nói: [Tối nay tớ không qua chỗ cậu ngủ nữa.]

Thi Hảo: [Hả?]

Ôn Khởi: [Thế nào? Vẫn không ghét bỏ cái bóng đèn này à?]

Thi Hảo: [Đương nhiên không!]

Ôn Khởi cười cười, giải thích: [Tần Lâm về Bắc Kinh rồi.]

Thi Hảo hiểu ra: [Được, dù sao cậu muốn đến chỗ tớ ở thì cứ đến, ở bao lâu cũng được.]

Ôn Khởi: [Biết rồi, hai cậu đi chơi vui vẻ.]

Nghỉ ngơi một lát, Thi Hảo và Lương Tây Kinh tiếp tục đi xếp hàng.

Lại chơi thêm mấy trò, tới bốn giờ chiều, hai người mới rời khỏi khu vui chơi.

Lúc ra về, Thi Hảo và Lương Tây Kinh còn nghe thấy một đôi tình nhân bên cạnh nói: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm. Buổi tối bên này không có gì thú vị cả, không giống như Disney về đêm rực rỡ, còn có thể ngắm pháo hoa.”

Thi Hảo nghe xong, gật đầu tán thành.

Có điều, công việc của cô quá bận rộn, cô cũng chưa bao giờ đến Disney chơi.

Ra khỏi khu vui chơi, Lương Tây Kinh hỏi: “Có muốn đi ăn chút gì đó không?”

Thi Hảo trầm ngâm: “Đồ đạc của anh đã thu dọn xong chưa?”

Cô đang nhắc đến hành lý anh mang đi công tác ở Đức.

Lương Tây Kinh bật cười: “Cũng được kha khá rồi.”

Anh cũng không mang theo gì nhiều.

“Được kha khá là vẫn chưa xong.” Thi Hảo liếc nhìn anh: “Chúng ta về biệt thự trước đi.”

Cô nhìn Lương Tây Kinh: “Thu dọn đồ đạc xong rồi đi ăn cơm tối, sau đó anh ra sân bay.”

Chuyến bay sang Đức của Lương Tây Kinh cất cánh lúc mười một giờ tối, bọn họ còn có không ít thời gian.



Từ khu vui chơi về đến nhà, Thi Hảo vốn định đi thu dọn hành lý cho Lương Tây Kinh, lại bị anh trực tiếp ấn lên sô pha.

“Thi Hảo, bây giờ em không phải thư ký của anh.” Lương Tây Kinh nhìn cô: “Không cần làm những chuyện này.”

Thi Hảo giương mắt nhìn lại anh: “Dù là bạn gái cũng không cần làm những chuyện này?”

Lương Tây Kinh: “Không cần.”

Thi Hảo khẽ chớp mắt, bỗng nhiên nghĩ đến một bài post trên mạng lúc trước, bèn nói đùa với Lương Tây Kinh: “Lúc trước em từng thấy một bài post.”

Lương Tây Kinh: “Cái gì?”

Thi Hảo: “Có một người con trai nói bạn gái anh ta không biết làm gì cả, không biết nấu cơm không biết làm việc nhà, cũng không biết dọn dẹp….” Cô cố gắng hồi tưởng, tỉ mỉ liệt kê từng cái cho Lương Tây Kinh nghe: “Người nọ đăng bài hỏi là bạn gái như vậy có nên tiếp tục qua lại không.”

Lương Tây Kinh nhướng mày: “Không ai chửi anh ta à?”

Thi Hảo phì cười: “Có, siêu nhiều là đằng khác.”

Lương Tây Kinh gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

“…” Thi Hảo hơi khựng lại, không ngờ Lương Tây Kinh lại nói như vậy. Cô nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm: “Lương Tây Kinh.”

Lương Tây Kinh: “Em nói đi.”

Thi Hảo suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi: “Anh có yêu cầu gì đặc biệt với bạn gái không?”

Lương Tây Kinh rũ mắt: “Em muốn biết?” <!-- Quảng cáo 1 -->

Thi Hảo: “Không muốn biết em sẽ không hỏi.”

Lương Tây Kinh nghẹn họng, nói: “Thi Hảo.”

Thi Hảo vô thức đáp: “Sao?”

“…”

Lương Tây Kinh không nói gì, hơi nheo mắt nhìn cô một lát rồi xoay người đi vào phòng bếp: “Không có gì.”

“?”

Thi Hảo ngẩn ngơ, há hốc miệng nói: “Sao anh mới nói một nửa đã bỏ đi?”

Lương Tây Kinh rót hai ly nước, lười biếng trả lời cô: “Sao em ngốc thế nhỉ.”

Nghe thấy câu này, Thi Hảo không phục, kể từ ngày đi học thành tích của cô đã rất tốt.

Không thể so sánh với thiên tài như Lương Tây Kinh, nhưng từ nhỏ đến lớn Thi Hảo đều là học sinh đứng đầu: “Anh mới ngốc đấy.”

Cô phản bác.

Lương Tây Kinh nghẹn ngào, đưa nước cho cô rồi tiện tay vò mái tóc rối bù của Thi Hảo do vừa nãy mới ngủ trên xe: “Em nghỉ ngơi đi, anh đi thu dọn, tối nay dẫn em ra ngoài ăn cơm.”

“Đừng ra ngoài ăn nữa.” Thi Hảo chỉ vào bếp: “Trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn không? Em muốn tự làm.”

Lương Tây Kinh cúi đầu, chạm vào khóe môi cô: “Chắc chắn?”

Thi Hảo ôm lại anh, giọng nói khẳng định: “Vô cùng chắc chắn.”

“…”

Thực ra Lương Tây Kinh cũng rất ít khi dọn dẹp hành lý, mấy chuyện này bình thường đều là dì giúp việc hoặc Dương Cao Phi làm.

Thỉnh thoảng đi công tác trong giờ làm việc, Thi Hảo với thân phận thư ký cũng thay anh sửa soạn.

Đến phòng thay đồ dạo qua một vòng, Lương Tây Kinh tùy ý cầm mấy bộ âu phục.

Anh ở trên lầu, Thi Hảo ở trong phòng bếp dưới lầu. Cô muốn nấu mấy món anh thích trước khi Lương Tây Kinh đi công tác.

Trong tủ lạnh đầy đủ nguyên liệu nấu ăn, khẩu vị của Lương Tây Kinh cũng khá là thanh đạm.

Lương Tây Kinh cũng giống như Ôn Khởi, thích ăn thịt kho tàu và thịt bò.

Rối rắm một hồi, Thi Hảo bỏ thịt gà đã xử lý trong tủ lạnh vào nồi, chuẩn bị hầm canh. Cho vào nồi xong, Thi Hảo bắt đầu xử lý thịt kho tàu và thịt bò.

Làm mấy món ăn này cần thời gian tương đối dài, cô phải chuẩn bị trước.

Hai người ai bận việc nấy, lúc Lương Tây Kinh từ trên lầu đi xuống, Thi Hảo cũng bắt đầu nấu thịt kho tàu.

Anh đứng ở phòng bếp nhìn chung quanh một vòng: “Cần anh giúp gì không?”

Thi Hảo đang thái khoai tây, cô còn muốn làm món thịt bò nạm khoai tây.

Nghe Lương Tây Kinh nói, cô cũng không ngẩng đầu lên: “Không cần.”

Lương Tây Kinh: “…”

Anh khẽ gật đầu, nhìn chằm chằm rau xanh đặt bên cạnh: “Rau xanh không cần rửa à?”

Thi Hảo: “Em rửa xong rồi.”

“…”

Lương Tây Kinh nghẹn lời, sờ sờ chóp mũi: “…Ừm.”

Phòng bếp yên tĩnh một lát, Thi Hảo chuẩn bị thức ăn xong mới giật mình nhìn về phía người đang đứng ở cửa phòng bếp. Cô dở khóc dở cười nói: “Anh thu dọn đồ đạc xong chưa?”

Lương Tây Kinh ừ một tiếng: “Thật sự không cần anh giúp?”

“Không cần thật mà.” Thi Hảo nghiêm túc nói: “Anh đi xử lý văn kiện đi, qua bên kia chắc chắn không rảnh để xử lý đâu.”

Lương Tây Kinh hết cách: “Vậy anh đến phòng sách, em có cần việc gì thì gọi anh.”

Thi Hảo: “Được.”

Lương Tây Kinh đi vòng qua phòng sách xử lý từng email chưa xem trong hòm thư, lại gọi điện thoại cho Dương Cao Phi, bảo anh ta và tài xế sau tám giờ lại đến biệt thự đón anh.

Lần này Lương Tây Kinh đi Đức, những người đi cùng ngoại trừ chị Trần am hiểu tiếng Đức còn có Dương Cao Phi.

Bận rộn xong, Lương Tây Kinh lại xuống lầu.

Lúc này, Thi Hảo đã làm gần xong cơm tối.

Lương Tây Kinh phụ trách bưng thức ăn lên bàn.

Bưng lên bàn xong, anh trầm tư vài giây, nhìn Thi Hảo: “Sau này để dì giúp việc nấu đi.”

Thi Hảo biết ý của anh, cố ý hỏi: “Lo em nấu không ngon à?”

Lương Tây Kinh liếc nhìn cô: “Quá mệt mỏi.”

Thi Hảo buồn cười: “Tổng giám đốc Lương.”

Cô nhìn vào mắt Lương Tây Kinh, mặt mày cong cong nói: “Anh thưởng cho em chút gì đi, em sẽ không cảm thấy mệt mỏi.”

Lương Tây Kinh hơi ngước mắt, phối hợp với cô: “Muốn thưởng cái gì?”

Thi Hảo: “Tự mình nghĩ đi.”

“…” Lương Tây Kinh bật cười, lúc Thi Hảo muốn quay vào phòng bếp, anh bèn túm cô lại. Anh nghiêng người, chậm rãi tới gần cô, trầm giọng nói: “Được.”

Vừa nói xong, anh hôn lên đôi môi Thi Hảo.

Lúc hơi thở mát lạnh của anh ập đến, trái tim Thi Hảo bỗng đập chậm một nhịp. Lông mi cô khẽ run, nhắm mắt kiễng chân, ngửa đầu đáp lại nụ hôn của anh.

Nếu không phải lo lắng đồ ăn nguội sẽ không ngon, lãng phí tâm ý của Thi Hảo, Thi Hảo đoán Lương Tây Kinh sẽ không buông cô ra nhanh như vậy.

Lương Tây Kinh hơi lui ra sau, đôi mắt sâu thẳm nhìn Thi Hảo, giọng nói trầm khàn: “Ăn cơm trước đã.”

Lát nữa họ sẽ lại tiếp tục.

Lúc ngồi vào bàn ăn, mặt Thi Hảo đã đỏ bừng, cổ cũng đỏ bừng, môi còn đỏ hơn cả son môi.

Cô có chút ngượng ngùng sờ sờ gò má nóng ran, chạm vào tầm mắt người đối diện.

Mấy giây sau, Thi Hảo dời mắt đi: “Ăn chứ?”

Lương Tây Kinh: “Ừm.”

Tài nấu nướng của Thi Hảo Lương Tây Kinh đã biết từ sớm.

Chỉ là, bữa ăn tối nay không tránh khỏi việc khiến anh kinh ngạc. Đương nhiên, cũng có thể là ‘trong mắt tình nhân hóa Tây Thi’, vậy nên anh cảm thấy Thi Hảo làm món gì cũng ngon.



Hai người im lặng ăn cơm, vô tình cũng đã ăn được không ít.

Nếu không phải biết mình ăn nhiều dạ dày sẽ khó chịu, Thi Hảo thật sự còn muốn ăn thêm chút nữa.

Ăn xong, Lương Tây Kinh nhận lấy việc dọn dẹp.

Dọn dẹp xong, không còn quá sớm mà cũng không quá muộn.

Thi Hảo nhìn đồng hồ trên tường: “Mấy giờ tài xế tới đón anh?”

Lương Tây Kinh: “Tám giờ rưỡi.”

Nói đến đây, anh cụp mắt nhìn Thi Hảo, thấp giọng hỏi: “Có muốn cùng anh ra sân bay không?”

Thi Hảo sửng sốt: “…Trợ lý Dương không tới đón anh à?”

Lương Tây Kinh ngẩn ra, lúc này mới sực nhớ là anh chưa nhắc với Thi Hảo chuyện Dương Cao Phi đã biết hai người họ quen nhau.

Trầm mặc giây lát, Lương Tây Kinh đang suy tư có nên nói cho Thi Hảo biết hay không, Thi Hảo đã nhạy cảm phát hiện ra điểm không thích hợp: “Anh ấy biết chuyện của chúng ta rồi?”

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thi Hảo, Lương Tây Kinh khẽ gật đầu: “Nhưng cậu ấy kín miệng.”

Thi Hảo ngây người, cánh môi mấp máy muốn nói gì đó, lại phát hiện hình như cũng không có gì để nói.

Nếu ai đó biết, cô sẽ ngạc nhiên. Nhưng Dương Cao Phi từ trước đến nay là người thận trọng, cũng là người ở bên cạnh Lương Tây Kinh lâu nhất, anh ta có thể nhìn ra sự mờ ám giữa hai người, cẩn thận ngẫm lại cũng rất bình thường.

Chỉ là, Dương Cao Phi có thể nhìn ra, những người khác theo thời gian lâu dài chắc chắn cũng có thể nhìn ra được.

Nghĩ đến đây, Thi Hảo ngước mắt nhìn Lương Tây Kinh, muốn nói lại thôi.

“Em muốn nói gì?” Lương Tây Kinh hỏi.

Thi Hảo mím môi, thẳng thắn hỏi: “Anh không lo lắng mấy người khác sao?”

Nhắc tới đây, Lương Tây Kinh cảm thấy đã đến lúc hỏi suy nghĩ trong lòng Thi Hảo.

Anh gọi cô: “Thi Hảo.”

Thi Hảo nhìn anh, ánh mắt sáng ngời.

Lương Tây Kinh trầm mặc giây lát, chậm rãi hỏi: “Em có từng nghĩ sẽ nói cho ông cụ biết chuyện của chúng ta không?”

Nghe rõ lời Lương Tây Kinh nói, Thi Hảo hoàn toàn ngẩn ra.

Cô có thể cảm nhận được gần đây Lương Tây Kinh muốn để mối quan hệ của họ thuận theo tự nhiên, cô cũng mơ hồ cảm thấy Lương Tây Kinh muốn công khai chuyện này.

Thế nhưng, Thi Hảo không ngờ anh sẽ nhắc tới sớm như vậy.

“Chưa từng nghĩ qua?” Lương Tây Kinh chăm chú nhìn Thi Hảo, không bỏ qua bất kỳ biến hóa nhỏ nào của cô: “Em lo ông cụ sẽ không đồng ý?”

Vẻ mặt Thi Hảo hơi cứng đờ, không biết nên trả lời anh thế nào.

Có rất nhiều vấn đề khiến cô lo lắng.

Ngoài việc Lương Hanh sẽ không đồng ý, cô cũng rất sợ Lương Hanh sẽ dùng ánh mắt ‘Sự chân thành của tôi đã gửi gắm sai người, nuôi nhầm một kẻ vô ơn’ để nhìn cô. Cô cũng không muốn làm Lương Hanh thất vọng, lại càng không muốn khiến Lương Hanh sinh ra ý nghĩ hối hận.

Hối hận vì đã từng vươn tay cưu mang cô, đưa cô đến Giang Thành, giúp cô đi học. Càng hối hận vì đã khích lệ cô đi cạnh tranh chức trợ lý thư ký của Lương Tây Kinh.

Phòng khách im lặng một hồi lâu.

Lương Tây Kinh nhìn thẳng vào cô, im lặng một lúc, anh vươn tay ôm Thi Hảo vào lòng: “Đừng cảm thấy áp lực, anh chỉ hỏi thế thôi.”

Anh dừng chốc lát, lại trấn an Thi Hảo: “Trước kia chưa từng nghĩ tới, hay là từ giờ em bắt đầu nghĩ thử xem?”

Hàng mi Thi Hảo khẽ run, trái tim đập hẫng một nhịp.

Cô ngước mắt nhìn Lương Tây Kinh, cánh môi khẽ nhúc nhích: “Anh muốn nói cho ông cụ biết?”

Lương Tây Kinh: “Nếu em bằng lòng.”

Anh đương nhiên rất muốn nói.

Thi Hảo nhìn anh hồi lâu, tinh thần căng thẳng, nhưng cũng không hạ quyết tâm nói thẳng là không muốn.

Cô chậm rãi nhìn về phía Lương Tây Kinh: “Cho em chút thời gian được không?”

Lương Tây Kinh nói được.

Hai người không thảo luận về vấn đề này nữa.

Chút nữa Lương Tây Kinh phải đi rồi, đợt này có thể một tuần cũng có thể nửa tháng mới quay về. Trước khi chia xa Thi Hảo muốn ở bên anh nhiều hơn một chút.

Hai người lại hôn nhau.

Nếu không phải thời gian không cho phép, Thi Hảo hoài nghi Lương Tây Kinh còn muốn kéo cô về phòng.

Ngồi trên sô pha hôn nhau một lúc lâu, nhiệt độ cơ thể hai người dần dần tăng cao. Môi lưỡi của họ quấn quýt lấy nhau, nụ hôn này còn cuồng nhiệt hơn trước đây rất nhiều lần.

Lúc sắp mất khống chế, Dương Cao Phi gọi điện thoại tới.

Thi Hảo đẩy vai Lương Tây Kinh, nhắc nhở anh. Ánh mắt anh thâm trầm, cắn khẽ đôi môi đỏ bừng của cô rồi mới nhận máy.

Vừa bắt máy, bên kia truyền đến giọng nói của Dương Cao Phi: “Tổng giám đốc Lương, tôi và tài xế đang trên đường tới, chắc hơn mười phút nữa sẽ đến nơi.”

Lương Tây Kinh trầm giọng đáp: “Biết rồi.”

Cúp điện thoại, Thi Hảo rời khỏi đùi Lương Tây Kinh.

Mặt cô nóng ran, chỉ chỉ phòng khách lầu một: “Em đi rửa mặt.”

Nhìn cô vội vội vàng vàng bước vào phòng, Lương Tây Kinh cầm lấy ly nước lạnh trên bàn trà uống cạn, đè xuống sự xao động trong cơ thể.

Lúc Dương Cao Phi đến, Thi Hảo vẫn chưa đi.

Nhìn thấy hai người cùng đi ra, Dương Cao Phi dừng vài giây, ngữ khí vẫn như thường: “Tổng giám đốc Lương, thư ký Thi.”

Động tác hai người nhất trí gật đầu.

Lên xe, Lương Tây Kinh nhìn đồng hồ: “Đưa em về trước nhé?”

Thi Hảo từ chối: “Không cần đâu.”

Lương Tây Kinh nhíu mày, đang định nói anh không yên tâm, Thi Hảo đã ngước mắt nhìn anh: “Em đưa hai người ra sân bay.”

“…” Trái tim Lương Tây Kinh thoáng rung động, thấp giọng nói: “Được.”

Anh nhéo nhẹ vào lòng bàn tay cô: “Thả lỏng.”

Thi Hảo đáp lời, cố gắng khiến mình không hề căng thẳng.

Ngày nghỉ kẹt xe nghiêm trọng.

Dọc đường xe hết dừng lại chạy, đến sân bay, Dương Cao Phi và tài xế phụ trách chuyển hành lý, Thi Hảo cũng xuống xe theo.

Cô nhìn người bên cạnh, chủ động đưa tay ôm anh.

“Lúc nào xuống máy bay nhớ nói với em.”

Lương Tây Kinh đáp lời, thân mật cọ cọ cổ cô: “Không sợ à?”

“Sợ.” Thi Hảo thẳng thắn đáp.

Chỉ là giờ khắc này cô không khống chế được ham muốn ích kỷ của mình, muốn ôm lấy anh.

Lương Tây Kinh vươn tay, cánh tay thon dài mạnh mẽ ôm cô chặt hơn.

Ôm nhau một hồi, Thi Hảo lui về phía sau hai bước: “Anh mau vào đi.”

Lương Tây Kinh nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng.

Dường như biết anh muốn nói gì, Thi Hảo nói: “Lúc anh về em sẽ tới đón anh.”

Lương Tây Kinh bình tĩnh nhìn cô, đáp lời: “Được.”

Dứt lời, anh lại dặn dò: “Về đến nhà nhớ nói với anh một tiếng, chăm sóc tốt bản thân.”

Thi Hảo: “Yên tâm, anh cũng vậy nhé.”

Thi Hảo lên xe, tài xế đưa cô trở về.

Nhìn bóng xe đi xa, Lương Tây Kinh mới cụp mắt, cùng Dương Cao Phi bước vào sân bay.

Lúc hai người đi vào, chị Trần và Ngụy Nguyệt Đình đã đến nơi.

Họ ngồi cùng một chuyến bay.



Về đến nhà, Thi Hảo nói với Lương Tây Kinh một tiếng, thuận tiện hỏi thăm tình hình của anh.

Lương Tây Kinh vừa lên máy bay, sắp cất cánh.

Hai người trò chuyện vài câu rồi Thi Hảo vào phòng tắm tắm rửa.

Tắm rửa xong, cô nhìn nhìn thời gian, đoán chừng Lương Tây Kinh đã ở trên không trung, thế nên không hồi âm cho anh nữa. Cô lật cuốn văn học nước ngoài mà cô đã đọc được nửa chừng ra, tiếp tục đọc.

Trước khi đi ngủ, Thi Hảo nhàm chán lướt vòng bạn bè.

Cô tùy tiện lướt xem rồi like, đột nhiên nhìn thấy một bộ ảnh nền khu vui chơi vô cùng quen mắt. Cô đảo mắt, tầm mắt rơi vào nick name của người này trong vòng bạn bè.

Là Minh Đào.

Sau khi Minh Đào bị sa thải, Thi Hảo không xóa bạn bè với cô ta, cô ta cũng không xóa Thi Hảo.

Hai người đang trong trạng thái là bạn bè của đối phương.

Hô hấp của Thi Hảo đình trệ vài giây, không chắc là hôm nay ở khu vui chơi cô ta có nhìn thấy cô và Lương Tây Kinh hay không.

Nghĩ vậy, Thi Hảo lập tức gọi điện thoại cho Ôn Khởi.

Nghe xong, Ôn Khởi vội vàng an ủi cô: “Khu vui chơi nhiều người như thế, chắc là cô ta không nhìn thấy hai cậu đâu. Nếu cô ta nhìn thấy, nói không chừng đã tìm cậu rồi.”

Thi Hảo vẫn lo lắng: “Nếu cô ta không tìm thì sao?”

Ôn Khởi: “Cô ta bị Lương Tây Kinh sa thải, đương nhiên cô ta sẽ ôm tâm lý trả thù các cậu. Nếu đã nhìn thấy các cậu mà vẫn không tìm các cậu đòi hỏi thứ gì đó, cậu nói xem cô ta có ngốc không cơ chứ?”

Ôn Khởi nói có lý.

Nhưng dù vậy, Thi Hảo vẫn thấp thỏm, vẫn bất an.

Loại bất an này kéo dài đến mấy ngày.

Thứ Hai đi làm, cả ngày Thi Hảo cứ bồn chồn không yên.

May mắn là đến khi tan tầm cô cũng không nghe được bất cứ lời đồn đãi nào có liên quan đến mình. Ngay cả nhóm bát quái trong công ty cũng không ai nhắc đến cô.

Dần dần, trái tim treo lơ lửng của Thi Hảo cũng được thả lỏng.

Thứ Ba, Thi Hảo nhìn thấy có đồng nghiệp thảo luận chuyện Lương Tây Kinh và Ngụy Nguyệt Đình đều đang ở Đức.

Thi Hảo biết bọn họ đi cùng nhau, cô chỉ xem một chút, cảm thấy không thú vị nên rời khỏi Wechat.

Cho đến thứ Sáu đi làm, cuộc sống vẫn như thường ngày, tĩnh lặng như mặt nước.

Gần tan tầm, chuông điện thoại di động của cô vang lên.

Nhìn thấy tên người gọi, Thi Hảo chợt trở nên căng thẳng, cô chậm lại, uống một ngụm nước rồi mới nhận máy: “Chủ tịch?”

“…” Im lặng giây lát, bên kia truyền đến giọng nói của Lương Hanh: “Thi Hảo, hôm nay có cần tăng ca không?”

Thi Hảo mơ hồ đoán được chuyện sắp xảy ra, trái tim treo lơ lửng giữa không trung, bình tĩnh nói: “Không cần ạ.”

Lương Hanh ừ một tiếng: “Ông đang ở dưới lầu công ty, đã lâu không tới công ty, sau khi tan ca cháu cùng ông nội Lương đi dạo công ty được không?”

Sống lưng Thi Hảo nổi lên cảm giác ớn lạnh, cô nhắm mắt lại: “Được ạ.” <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->