Gợn Sóng Không Tên

Chương 39: Cũng không thể treo cổ trên một cái cây mãi được?



<!-- Quảng cáo 1 -->

Chương 39: Cũng không thể treo cổ trên một cái cây mãi được?

Nửa tiếng sau, Thi Hảo gặp Lương Hanh ở quán cà phê dưới lầu công ty.

Bởi vì thứ Sáu nên vừa đến giờ tan tầm đại đa số đồng nghiệp đã ra về.

“Chủ tịch.” Thi Hảo nhìn Lương Hanh cách đó không xa, gọi một tiếng. <!-- Quảng cáo 1 -->

Bác Tôn quản gia đứng bên cạnh Lương Hanh, vệ sĩ đều ở xa xa. Thấy Thi Hảo, ông cụ cười hiền hòa: “Thi Hảo tới rồi.” <!-- Quảng cáo 1 -->

Thi Hảo lên tiếng trả lời.

“Ngồi đi.” Lương Hanh chỉ tay về phía đối diện, “Các đồng nghiệp khác ra về hết rồi à?”

Thi Hảo biết ý của ông, ông lo lắng giờ này công ty vẫn còn đông nhân viên.

Cô âm thầm hít sâu một hơi, chậm rãi đến gần, ngồi xuống: “Hôm nay thứ Sáu nên đồng nghiệp tăng ca khá ít ạ.”

Lương Hanh hiểu ý gật đầu.

Thi Hảo ngồi xuống, bác Tôn hỏi cô muốn uống gì.

“Cho cháu một ly Americano nóng.” Thi Hảo do dự mấy giây rồi nói.

Bác Tôn sửng sốt, Lương Hanh cũng ngẩng đầu nhìn cô: “Cháu không sợ mất ngủ sao?”

Thi Hảo: “Không ạ, cháu quen rồi.”

Bác Tôn nhìn Lương Hanh, Lương Hanh khoát tay, “Đi đi.”

Không lâu sau, bác Tôn đưa ly Americano nóng mà nhân viên làm xong cho Thi Hảo.

Thi Hảo nói cám ơn rồi nhận lấy, cẩn thận nhấp một ngụm. Trong nháy mắt, khoang miệng tràn đầy vị đắng. Đắng chát lan tràn, có thể làm cho đầu óc cô tỉnh táo hơn một chút.

Chờ Thi Hảo chậm rãi nhấp xong ngụm cà phê, Lương Hanh mới đứng dậy khỏi ghế: “Đi thôi.”

Thi Hảo mím môi, khẽ mỉm cười: “…Vâng.”

Gần bảy giờ, đồng nghiệp trong công ty đã về gần hết.

Thi Hảo lơ đãng nhìn lên lầu, phát hiện chỉ có bộ phận nghiên cứu và phát triển còn sáng đèn.

Lương Hanh nói đi dạo công ty, đúng là thật sự đi dạo.

Trước tiên ông bảo Thi Hảo đi dạo một vòng dưới lầu, tán gẫu với Thi Hảo về sự phát triển của tập đoàn Lương thị trong những năm gần đây.

Sáu năm trước, tập đoàn Lương thị từng lâm vào một lần khủng hoảng tài chính.

Lương Tây Kinh cũng về nước vào đúng thời điểm đó, trước khi tiếp quản tập đoàn, anh vẫn luôn làm việc ở chi nhánh nước ngoài. Sau khi tốt nghiệp, anh cũng đi lên từ tầng dưới chót.

Khủng hoảng tài chính khiến Lương Hanh bệnh nặng một thời gian, Lương Tây Kinh trở về nước, việc trước tiên là tiếp nhận nghiệp vụ trong tay Lương Hanh.

Lúc ấy có rất nhiều người không quá xem trọng sự phát triển của tập đoàn Lương thị, thậm chí nhất trí cho rằng tập đoàn Lương thị sẽ tuyên bố phá sản trong nay mai.

Ai cũng không nghĩ tới, Lương Tây Kinh tuổi còn trẻ nhưng lại quả quyết và đầy tàn nhẫn.

Đầu tiên, anh từ bỏ dự án thua lỗ, kịp thời ngăn chặn thiệt hại. Sau đó, anh dứt khoát thử tiếp xúc với ngành nghề mới nổi. Mấy năm đó, Lương Tây Kinh giống như một cỗ máy làm việc không có tình cảm, trong mắt ngoại trừ công việc vẫn là công việc. . Truyện Full

Lúc Thi Hảo bước vào thị trường của tập đoàn Lương thị với vai trò là thực tập sinh, sáng sớm lúc sáu giờ cô đã gặp anh ở dưới lầu công ty.

Một hai năm kia, Lương Tây Kinh cơ bản đều ở lại công ty. Nhưng dù bận rộn đến đâu anh cũng duy trì tập thể dục ba bốn lần trên tuần. Lúc Thi Hảo gặp anh vào buổi sáng, anh đang chạy bộ.

Lần duy nhất không phải là anh đang bị ốm.

Lương Tây Kinh tốn thời gian hai năm để khiến cho tập đoàn Lương thị chuyển lỗ thành lãi.

Mấy năm gần đây, anh đã dẫn dắt tập đoàn Lương thị trở lại đúng quỹ đạo, để cho giá trị của tập đoàn và con người anh tăng lên như thủy triều.

……

Lương Hanh hồi tưởng lại, nói cho Thi Hảo biết, Lương Tây Kinh vừa về nước đã đến bệnh viện thăm ông, sau khi nghe xong báo cáo chỉ nói ông cứ an tâm dưỡng bệnh, anh sẽ không để cho tâm huyết cả đời của ông bị hủy hoại.

Sau đó, anh thật sự nói được làm được.

Nói đến đây, Lương Hanh nhìn Thi Hảo: “Khi đó ông rất tin tưởng nó, nhưng cũng không yên tâm về nó.”

Thi Hảo còn chưa kịp tiếp lời, Lương Hanh đã hỏi cô: “Cháu biết vì sao ông không yên tâm không?”

Thi Hảo lắc đầu, “Ông nói đi ạ.”

Lương Hanh chắp tay sau lưng đi về phía trước, thấp giọng nói: “Thật ra nó rất cố chấp lại quật cường, cũng không biết lợi dụng chính sách lung lạc. Làm việc quá tàn nhẫn sẽ dễ dàng khiến mình rơi vào trạng thái nguy hiểm.”

Nghe vậy, Thi Hảo trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Nhưng những việc anh ấy làm đều đúng đắn.”

Lương Hanh liếc nhìn cô: “Trên chuyện làm ăn, chỉ cần không phạm pháp thì nào có cái gì là phân rõ đúng sai?”

Thi Hảo trầm mặc.

Lương Hanh tiếp tục đi về phía trước: “Trong hai năm tiếp nhận tập đoàn nó đã kết thù với không ít thành viên hội đồng quản trị, cháu biết chứ?” Ông dừng một chút, thở dài, “Nếu lúc ấy thái độ của nó nhu hòa một chút, nói không chừng lần đó sẽ không bị thương.”

Thi Hảo hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào.

Hai năm trước Lương Tây Kinh bị thương một lần là do một vị hội đồng quản trị tiết lộ bí mật của công ty. Sau khi phát hiện ra người làm việc đó, Lương Tây Kinh không hề lưu tình, trực tiếp chặn đường trốn thoát của người đó và tống họ vào tù.

Người nhà đối phương ghi hận trong lòng, ở trong một bữa tiệc đã tiến hành trả thù Lương Tây Kinh.

Lương Tây Kinh cũng vì vậy mà bị thương nằm viện một thời gian.

Thi Hảo hơi khựng lại, ngẫm nghĩ rồi nói, “Chủ tịch, cháu không tán thành quan điểm này của ông.”

Lương Hanh kinh ngạc, “Cháu đồng ý cách làm của nó?”

Thi Hảo nhìn thẳng vào vẻ mặt uy nghiêm của ông, “Vâng ạ, tổng giám đốc Lương không sai.”

Thật ra Lương Hanh cũng không phải nói Lương Tây Kinh làm sai, ông chỉ là hy vọng Lương Tây Kinh có thể đổi phương thức xử lý ôn hòa hơn.

Im lặng một lát, Lương Hanh nở nụ cười: “Thi Hảo, cháu làm thư ký của Tây Kinh hơn hai năm rồi đúng không?”

Thi Hảo mím môi: “Vâng ạ.”

Lương Hanh tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Cháu càng ngày càng giống nó.”

“…” Nghe rõ lời Lương Hanh nói, hô hấp của Thi Hảo có giây lát đình trệ. Cô liếc mắt nhìn Lương Hanh, có hơi không hiểu được tầng ý nghĩa đằng sau lời nói của ông.

Không đợi cô nghĩ ra, Lương Hanh cũng đã chuyển đề tài, tán gẫu với cô những chuyện khác trong công ty.

Từ lầu một đi lên, Lương Hanh bảo Thi Hảo cùng ông đi đến bộ phận nghiên cứu phát triển, bộ phận thị trường.

Đi hết hai nơi này, hai người trực tiếp đến văn phòng tổng giám đốc.

Đã một thời gian rất lâu Lương Hanh không tới đây, ông hỏi rất nhiều vấn đề.

Khu vực trợ lý thay đổi chỗ ngồi, văn phòng Lương Tây Kinh có thêm cây xanh.

Nhìn hai chậu cây xanh kia, Lương Hanh hỏi Thi Hảo: “Nó bày biện cây xanh từ lúc nào đây?”

Thi Hảo nhìn theo tầm mắt của ông, trái tim bất chợt căng thẳng. Cô nín thở vài giây, nhẹ giọng thông báo: “Vào dịp năm mới ạ.”

Cây xanh trong văn phòng Lương Tây Kinh được mang từ ban công của Thi Hảo.

Đó là một ngày cuối tuần gần tới năm mới, sau khi hai người quấn lấy nhau, không hiểu sao lại nhắc tới quà mừng năm mới.

Thi Hảo đã chuẩn bị quà cho Ôn Khởi và các đồng nghiệp khác.

Lương Tây Kinh nhíu mày, hỏi cô: “Anh thì sao?”

Thi Hảo ngẩn ngơ, thật sự không ngờ anh sẽ đòi cô quà.

Cô không có chuẩn bị cho anh.

Hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu, ánh mắt Lương Tây Kinh bám chặt lấy cô: “Không có?”

“…Có.” Thi Hảo khẽ chớp mắt, đầu óc nảy số: “Hai chậu cây xanh tốt nhất ngoài ban công chính là quà mừng năm mới em chuẩn bị cho anh.”

Lương Tây Kinh im lặng một lát, không để ý đến cô nữa.

Nhưng không ngờ ngày hôm sau anh đã chuyển cây xanh đi, thậm chí còn đặt vào văn phòng.

Nghe Thi Hảo nói vậy, Lương Hanh gật đầu, “Được đấy. Trước kia văn phòng vắng vẻ lạnh ngắt, bây giờ có thêm cây xanh cũng đã có chút hơi thở con người.”

Thi Hảo ậm ờ phụ họa.

Ở văn phòng Lương Tây Kinh một hồi, Lương Hanh đề xuất muốn mời Thi Hảo đi ăn cơm, cảm ơn cô đã chăm sóc Lương Tây Kinh.

Đã như vậy mà Thi Hảo còn chưa hiểu ý ông, vậy thì cô cũng không xứng với cái chức thư ký của Lương Tây Kinh.

Đối diện với tầm mắt Lương Hanh, Thi Hảo chậm rãi nói: “Được, chủ tịch muốn ăn gì? Cháu đặt nhà hàng nhé?”

“Không cần.” Lương Hanh từ chối, xoay người đi ra ngoài, “Ông đã sắp xếp xong rồi.”



Trước khi đến chỗ ăn cơm, Thi Hảo thật sự không ngờ Lương Hanh lại dẫn cô tới nơi này.

Xuống xe, cô ngẩng đầu nhìn tiệm cơm trước mặt, đôi mắt lóe lên.

“Chủ tịch.” Cô nghiêng đầu, muốn hỏi ông vì sao lại dẫn mình tới đây. Lời vừa đến bên miệng, Lương Hanh đã hỏi cô trước: “Còn nhớ không?”

Thi Hảo cụp mắt, “Nhớ ạ.”

Tiệm cơm trước mặt này là tiệm ăn đầu tiên Thi Hảo tới sau khi đến Giang Thành.

Là Lương Hanh đưa cô đến đây.

Đây là một tiệm ăn bình thường đến không thể bình thường hơn. Thi Hảo của lúc đó rất cẩn trọng, không dám thở mạnh, cũng không dám nói chuyện.

Lương Hanh vốn định đưa cô đến nhà hàng cao cấp, lại lo lắng cô quá căng thẳng. Nghĩ tới nghĩ lui, ông bảo tài xế dừng xe trước cửa tiệm cơm này, sau đó dẫn cô vào.

Cách trang trí của tiệm cơm này rất giống với tiệm cơm Thi Hảo từng đến ở thị trấn trước đây, vì vậy cô có thể hơi thả lỏng mà ăn uống.

Nghe Thi Hảo trả lời, Lương Hanh cười cười, “Đã lâu không tới, vào nếm thử xem mùi vị có thay đổi không.”

Thi Hảo ổn định lại tinh thần: “Vâng ạ.”

Tìm chỗ ngồi xuống xong, Thi Hảo nói với Lương Hanh một tiếng rồi đứng dậy đi toilet.

Toilet của tiệm cơm nhỏ này khá cũ kỹ, nhưng cũng được xem là sạch sẽ.

Đứng bên cạnh bồn rửa tay, Thi Hảo nhìn mình trong gương. Cô ở trong gương khẽ cau mày, dáng vẻ như gặp phải đại địch.

Nếu nói Lương Hanh gọi điện thoại cho cô, kêu cô cùng ông đi dạo công ty, Thi Hảo cảm thấy chỉ có 50% khả năng là Lương Hanh biết chuyện của cô và Lương Tây Kinh. Nhưng tới nơi này rồi, cô hoàn toàn có thể xác định —— Lương Hanh đã biết chuyện của cô và Lương Tây Kinh.

Ngày này đến nhanh hơn dự đoán, nhưng thật ra cô đã chuẩn bị tâm lý.

Thi Hảo hít sâu một hơi, dùng nước sạch vỗ vỗ mặt mình, để cho mình bình tĩnh lại.

Cho dù thái độ của Lương Hanh như thế nào, cô cũng sẽ chấp nhận.

Đây là những gì cô nợ Lương Hanh.

……

Trở lại vị trí, nhân viên phục vụ vừa vặn bưng thức ăn lên bàn.

Lương Hanh cũng giống như Lương Tây Kinh, lúc ăn cơm không thích nói chuyện, Thi Hảo đương nhiên cũng duy trì sự yên tĩnh nhất định.

Thi Hảo không có khẩu vị gì, ăn được một chút đã buông đũa xuống.

Ngay sau đó, Lương Hanh cũng lấy khăn giấy một bên lau miệng: “No rồi à?”

Thi Hảo: “Cháu ăn xong rồi ạ.”

Lương Hanh nghiêng đầu nhìn dòng người vội vã qua lại ngoài cửa sổ, đột nhiên hỏi: “Thi Hảo, cháu đến Giang Thành bao lâu rồi?”

Thi Hảo thẳng thắn đáp: “Gần hai mươi năm rồi ạ.”

Lương Hanh gật đầu: “Vào tập đoàn đã được bao lâu? Hình như năm năm rồi đúng không?”

Thi Hảo: “Bao gồm cả kỳ thực tập ạ.”

Lương Hanh khẽ gật đầu, rũ mắt nhìn cô: “Có cảm thấy vui vẻ không?”

Mi mắt Thi Hảo run lên, cánh môi mấp máy, “Vui ạ.” <!-- Quảng cáo 1 -->

Trong những năm làm việc tại tập đoàn, cô đã trải qua rất nhiều thời gian vui vẻ.

Lương Hanh hiểu ý cười khẽ: “Vậy là tốt rồi.”

Ông cảm thán, “Ông cứ lo cháu sẽ cảm thấy áp lực, sẽ không vui.” Ông hơi dừng lại, “Vui là tốt rồi, chứng minh ông nội Lương không lựa chọn sai.”

Nghe đến đây, Thi Hảo không có cách nào giả ngu được nữa, cô cất giọng run run, nhìn thẳng vào ánh mắt Lương Hanh: “Chủ tịch, cháu xin lỗi.”

Lương Hanh vẫn nở nụ cười, “Thi Hảo, cháu không làm gì có lỗi với ông cả.”

Thi Hảo lắc đầu, “Cháu… vô cùng xin lỗi.”

Nói nhiều hơn nữa cũng phí công, Thi Hảo cũng không muốn giải thích cho mình, chuyện cô và Lương Tây Kinh ở bên nhau là sự thật.

Lương Hanh không đáp lời.

Ông chăm chú nhìn Thi Hảo thật lâu, hỏi: “Cháu thích Tây Kinh ở điểm nào?”

Thi Hảo sửng sốt, nhìn lại Lương Hanh, cố lấy dũng khí đáp: “Rất nhiều ạ.”

Cô không thể nói cụ thể với Lương Hanh, nhưng cô muốn nói: “Ở bên anh ấy, cháu cảm thấy rất thoải mái và hạnh phúc.”

Lương Hanh khẽ gật đầu: “Cháu có biết chuyện bố mẹ thằng bé không?”

“…” Thi Hảo cụp mi, “Cháu có nghe nói qua ạ.”

Lương Hanh gật đầu, cầm tách trà trước mặt lên nhấp một ngụm, thản nhiên nói: “Ông vẫn luôn cho rằng hai người lớn lên trong hoàn cảnh khác nhau sẽ không có tương lai tốt đẹp. Bố mẹ thằng bé chính là vết xe đổ.”

Nói đến đây, ông bất ngờ hỏi Thi Hảo: “Cháu có suy nghĩ gì về tương lai của hai đứa không?”

Hô hấp của Thi Hảo hơi chậm lại, không biết nên trả lời thế nào.

Lương Hanh tiếp tục hỏi, “Chuyện gần đây cháu đi xem nhà, thằng bé có biết không?”

“…”

Thi Hảo mấp máy khóe môi, muốn nói gì đó, lại không biết nên giải thích thế nào.

Cô vẫn chưa nói với Lương Tây Kinh, Lương Tây Kinh không biết.

Lương Hanh: “Sao không nói cho nó biết?”

Thi Hảo trầm mặc.

Lương Hanh nói một câu trúng đích, “Cháu không phải không có thời gian không có cơ hội, là cháu chưa nghĩ ra phải nói với nó thế nào, đúng không?”

Thi Hảo: “…Vâng ạ.”

Cô nhất định phải thừa nhận, cô thật sự chưa nghĩ ra nên nói với Lương Tây Kinh thế nào để anh không tức giận.

Lương Hanh lấy tư thái người từng trải nói cho cô biết: “Giữa người yêu với nhau, kiêng kị nhất chính là giấu diếm.”

Mà lý do giấu diếm, chính là bởi vì không tin tưởng vào mối quan hệ này, cũng không có gì chắc chắn là nó sẽ tồn tại lâu dài.

Ông nhìn Thi Hảo, “Giữa hai đứa vẫn còn rất nhiều chuyện chưa khơi thông. Một tình yêu như vậy, cháu cảm thấy có thể đi cùng được bao lâu?”

Thi Hảo há miệng, muốn nói không phải như vậy, rồi lại không thể nào nói nên lời. Bởi vì cô biết, rất nhiều lời Lương Hanh nói là sự thật mà cô và Lương Tây Kinh đã cố ý xem nhẹ.

Hồi lâu sau, Lương Hanh hỏi: “Thi Hảo, cháu có nghĩ tới việc đổi công việc khác không?”

Ông nói ra mục đích cuối cùng hôm nay đến tìm Thi Hảo, “Cháu của bây giờ đã không thích hợp làm thư ký của tổng giám đốc tập đoàn Lương thị nữa rồi.”

Lồng ngực dâng lên chua xót, trái tim Thi Hảo tựa như có ngàn vạn mũi kim đâm qua.

Cô tự biết mình không có tư cách phản bác những gì Lương Hanh nói, cũng không từ chối yêu cầu của ông. Cô mím chặt khóe môi, kìm nén khóe mắt ẩm ướt, khó khăn mở miệng: “Vâng, cháu biết nên làm thế nào rồi ạ.”

Lương Hanh trầm mặc một lúc lâu, không nhìn cô nữa, “Đi thôi.”

Thi Hảo đi theo ông ra ngoài.

Đi tới bên cạnh xe, Lương Hanh nhìn cô còn đứng ở bên ngoài: “Không lên xe à?”

“Cháu muốn đi bộ về.” Thi Hảo cảm thấy chật vật, “Chủ tịch, ông về trước đi ạ, cháu có thể tự về.”

Lương Hanh ngồi trong xe nhìn chằm chằm cô một hồi, “Chú ý an toàn.”

Thi Hảo: “Tạm biệt, ông nhớ giữ gìn sức khỏe.”

Trước khi đi, Lương Hanh lại nhìn cô nói một câu, “Ông Lương không hy vọng Tây Kinh đi theo con đường cũ của bố mình, hy vọng cháu có thể hiểu.”

Thi Hảo khàn giọng đáp, “Cháu hiểu, thưa ông.”



Nhìn xe Lương Hanh đi xa, nước mắt Thi Hảo đè nén hồi lâu cuối cùng cũng rơi xuống.

Cô đưa tay lau đi, có chút suy sụp ngồi xuống bên cạnh.

Gió đêm thổi qua, Thi Hảo ngồi bên bồn hoa ven đường rất lâu rất lâu.

Lâu đến nỗi cô cảm thấy lạnh lẽo mới hoàn hồn lại, kéo lê thân thể mệt mỏi về nhà.

Về đến nhà, Thi Hảo đi vào phòng tắm.

Rửa mặt xong đi ra, Lương Tây Kinh vừa lúc gọi video cho cô.

Thi Hảo nhìn thời gian, vừa vặn mười một giờ.

Bình thường mười một rưỡi cô sẽ để điện thoại xuống chuẩn bị đi ngủ. Bởi vậy, Lương Tây Kinh vừa đến Đức đã thay đổi đồng hồ sinh học của mình từ năm rưỡi thành năm giờ.

Chỉ cần không bận rộn làm việc suốt đêm, năm giờ sáng anh đều rời giường rồi gọi điện thoại cho Thi Hảo, trò chuyện với cô một lát.

Nhìn chằm chằm cuộc gọi video giây lát, Thi Hảo cử động ngón tay, đổi video thành giọng nói.

Lúc kết nối, Lương Tây Kinh thấp giọng nói, “Sao lại đổi thành giọng nói?”

Thi Hảo không muốn biểu lộ cảm xúc quá rõ ràng trước mặt anh, cô không muốn để cho Lương Tây Kinh lo lắng. Chuyện bên Lương Tây Kinh còn chưa xong, cô lại càng không hy vọng anh vội vàng về nước.

Nghĩ đến đây, Thi Hảo liếc mắt nhìn mặt nạ trên bàn, “Em vừa tắm xong, chuẩn bị đắp mặt nạ.”

Lý do này hợp tình hợp lý, Lương Tây Kinh sẽ không nghi ngờ.

Quả nhiên, Lương Tây Kinh không hỏi nhiều nữa mà chuyển đề tài: “Hôm nay mấy giờ em về đến nhà?”

Lúc thức dậy, anh phát hiện trong điện thoại không có tin nhắn Thi Hảo báo đã về đến nhà.

Có điều trước kia Thi Hảo cũng từng quên báo, Lương Tây Kinh cũng không quá bất ngờ.

Thi Hảo tháo mặt nạ ra, sau đó đắp lên mặt. Cô vừa điều chỉnh vừa nói, “Quên mất. Em tan ca đúng giờ.”

Lương Tây Kinh ừ một tiếng, “Buổi tối ăn gì rồi?”

Nhắc tới đây, Thi Hảo cố gắng nhớ lại, cô căn bản không chú ý lúc ăn cơm với Lương Hanh mình đã nhét gì vào miệng.

Cô đơn giản báo tên hai món ăn, Lương Tây Kinh nói: “Ăn ngon không?”

“Cũng không tệ lắm.”

“Được.” Lương Tây Kinh khẽ nói, “Lúc nào về sẽ nếm thử.”

Nghe vậy, Thi Hảo hơi ngẩn người giây lát mới nói được.

Hai người tán gẫu một lúc như bình thường, Thi Hảo không kìm được cảm xúc, muốn cúp điện thoại. Cô còn chưa nói ra khỏi miệng, Lương Tây Kinh đã phát hiện, “Thi Hảo.”

Anh nhíu mày, nhìn ghi chép cuộc gọi của hai người, thấp giọng hỏi: “Hôm nay em gặp chuyện gì không vui à?”

Thi Hảo vẫn nói chuyện với anh như thường lệ.

Nhưng dù vậy, Lương Tây Kinh vẫn có thể cảm giác được tâm trạng của cô không tốt lắm. Cô đang đè nén cảm xúc của mình.

Nếu nói lúc nãy Thi Hảo vẫn có thể duy trì cảm xúc bề ngoài rất tốt.

Vậy thì khi cô nghe thấy lời này của Lương Tây Kinh, cô thật sự không nhịn được nữa. Vì không muốn Lương Tây Kinh nghi ngờ, Thi Hảo cắn môi, tùy tiện nói ra một chuyện buồn bực, “Tối nay em đi xem phim với Ôn Khởi.”

Lương Tây Kinh: “Sau đó thì sao?”

Thi Hảo: “Kết cục không được tốt, đã nói là một câu chuyện tình yêu nhưng kết quả lại là một bi kịch.”

Lương Tây Kinh bật cười, “Chỉ vì chuyện này?”

“Ừm.” Thi Hảo ủ rũ nói, “Em cảm giác mình bị lừa.”

Lương Tây Kinh im lặng, đang muốn nói chuyện, đột nhiên Thi Hảo gọi anh, “Lương Tây Kinh.”

“Hửm?”

Thi Hảo lột mặt nạ xuống, cụp mắt hỏi: “Nếu anh bị lừa, anh sẽ làm gì?”

Lương Tây Kinh trầm mặc vài giây, “Tùy việc tùy người.”

Thi Hảo ngẩn ra, “Tùy người?”

Lương Tây Kinh chậm rãi nói, “Người không quan trọng lừa anh cũng chẳng sao.”

Anh không dễ bị lừa.

Thi Hảo khựng lại, trái tim cũng run lên: “Vậy nếu là…người mà anh cảm thấy quan trọng thì sao?”

“Người quan trọng?” Lương Tây Kinh lặp lại mấy chữ này, cười khẽ, “Chưa từng nghĩ tới vấn đề này.”

Không hiểu sao, Thi Hảo nghe ra ý tứ trong lời nói của anh.

Sở dĩ Lương Tây Kinh không nghĩ tới là bởi vì anh cảm thấy —— anh cho rằng người quan trọng sẽ không và cũng không nên lừa gạt anh.

Thi Hảo đã biết suy nghĩ trong lòng anh.

“Ồ.” Thi Hảo ra vẻ bình tĩnh, “Em cũng không nghĩ tới, tối nay Ôn Khởi hỏi em, em cũng không biết trả lời sao.”

Lương Tây Kinh: “Ôn Khởi hỏi em chuyện này làm gì?”

Thi Hảo bình tĩnh nói dối, “Em cũng không biết.” <!-- Quảng cáo 1 -->

Hai người lại hàn huyên một lúc, Thi Hảo cố ý ngáp một cái: “Em hơi buồn ngủ.”

Lương Tây Kinh hiểu ra, “Ngủ đi, ngủ không được thì nói với anh.”

Thi Hảo: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Cúp máy, Lương Tây Kinh trầm tư hồi lâu rồi gọi điện thoại cho Dương Cao Phi, “Hỏi phó tổng giám đốc xem hôm nay công ty có xảy ra chuyện gì không?”

Dương Cao Phi vừa tỉnh ngủ, không kịp phản ứng: “Công ty trong nước sao?”

Hỏi xong, anh ta vỗ mặt cho tỉnh, đây không phải là đang nói nhảm à? Lương Tây Kinh cũng đâu quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh ở công ty nước ngoài, “Vâng, tổng giám đốc Lương.”

Biểu hiện của Thi hảo vẫn như trước, đổi lại là người khác, nhất định sẽ không hoài nghi.

Nhưng Lương Tây Kinh không phải người khác.

Anh là bạn trai của Thi Hảo, anh biết rõ nhất lúc cô không có việc gì sẽ thế nào, lúc gặp chuyện sẽ ra sao.

Cẩn thận ngẫm lại vấn đề Thi Hảo vừa mới hỏi, Lương Tây Kinh lại gửi cho Hứa Thực một tin nhắn, bảo anh ấy đến nhà tổ một chuyến, xem thử thái độ của Lương Hanh.

Chẳng biết tại sao, anh có cảm giác không tốt lắm.



Bên kia, Thi Hảo nói chuyện với Lương Tây Kinh xong thì gửi cho Ôn Khởi mấy tin nhắn.

Cô sợ lời nói dối bị vạch trần, cần Ôn Khởi phối hợp với cô một chút.

Xem xong tin nhắn cô gửi, Ôn Khởi lập tức gọi điện thoại lại cho cô, “…Chủ tịch đã biết rồi à?”

Thi Hảo ôm đầu gối ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Ôn Khởi hít ngược một hơi, vội vàng nói, “Bây giờ tớ qua đó.”

Thi Hảo nhắm mắt lại, “Được.”

Chưa đầy nửa tiếng sau, Ôn Khởi đã xuất hiện ở nhà Thi Hảo.

Từ tâm trạng của Thi Hảo, cô ấy đã biết kết cục của vấn đề. Cô ấy không hỏi nhiều, chỉ đưa tay ôm Thi Hảo, dịu dàng nói: “Bất luận cậu quyết định thế nào, tớ đều đứng về phía cậu.”

Thi Hảo cười chua xót, “Tớ biết.”

Có Ôn Khởi ở bên, Thi Hảo cũng từ từ tĩnh tâm lại.

Hồi lâu sau, Thi Hảo nhìn Ôn Khởi, “Muốn uống chút bia.”

Ôn Khởi: “Trong nhà có không? Không có thì tớ gọi người đưa tới.”

“Không.” Thi Hảo nói, “Chúng ta đến cửa hàng tiện lợi ngồi một lát đi?”

Ôn Khởi: “Được.”

Hai người tùy tiện thay sang một bộ quần áo ở nhà có thể mặc ra ngoài.

Trước cửa tiểu khu của Thi Hảo có vài cửa hàng tiện lợi, trước cửa hàng tiện lợi cũng có vị trí có thể ngồi xuống nghỉ ngơi.

Mua mấy lon bia xong, hai người im lặng uống.

Thi Hảo không lên tiếng, Ôn Khởi cũng không mở miệng truy hỏi. Có đôi khi, ở bên cạnh bầu bạn là đã tốt rồi.

Lúc uống đến lon thứ ba, Thi Hảo ngước khuôn mặt đỏ bừng lên, mở miệng: “Ôn Khởi, tớ cũng muốn đổi công việc.”

Ôn Khởi ngẩn ra, cánh mũi có chút chua xót.

Cô ấy khẽ thở dài một hơi, ra vẻ thoải mái nói: “Không sao, cái cũ không đi cái mới không đến, đổi công việc mới rồi nói không chừng chúng ta còn nâng cao một bước, con người cũng không thể cứ treo cổ trên một thân cây mãi được, đúng không?”

Thi Hảo khó khăn cong khóe môi: “Cậu nói đúng.”

Ôn Khởi nhìn cô, muốn nói lại thôi: “Cậu đã nói với Lương Tây Kinh chưa?”

Thi Hảo lắc đầu, “Chờ anh ấy về nước đã.”

Cô nhấp một ngụm bia, “Tớ muốn nói chuyện trực tiếp với anh ấy.”

“Cũng đúng.” Ôn Khởi đồng ý, “Có chuyện gì gặp mặt nói chuyện vẫn tốt hơn.”

Hai người ngồi ở cửa hàng tiện lợi hơn nửa tiếng mới say khướt về nhà.

Cuối tuần, vì để Thi Hảo vui vẻ một chút, Ôn Khởi cố ý “bỏ ra số tiền lớn” mời cô đi xung quanh du ngoạn, sắp xếp không ít chỗ vui chơi, không cho cô thời gian miên man suy nghĩ.

Vài ngày sau đi làm, biểu hiện của Thi Hảo vẫn bình thường.

Thứ Tư, Dương Cao Phi gửi cho cô tin nhắn chuyến bay của Lương Tây Kinh, thông báo cho cô biết thứ Năm Lương Tây Kinh sẽ trở về.

Thi Hảo trả lời một câu đã biết rồi để điện thoại di động xuống.

Đến giờ tan tầm, Thi Hảo chờ đồng nghiệp ra về hết mới mở word ra, gõ xuống ba chữ đơn từ chức.

Cô chưa từng viết, cũng không biết nên viết như thế nào, cô không cách nào hạ bút được.

Ngồi ngây ngốc trước máy tính nửa giờ, Thi Hảo chống trán nhắm mắt, gõ xuống lý do từ chức cực kỳ có sức thuyết phục của mình.

Viết xong, cô thu dọn đồ đạc rời đi.

Đến tối trước khi đi ngủ, Thi Hảo nhận được điện thoại của Lương Tây Kinh.

Giống như thường ngày, hai người hàn huyên về tình huống bên kia, chia sẻ những chuyện hằng ngày.

Lúc cúp điện thoại, Lương Tây Kinh mở miệng hỏi, “Ngày mai em đến sân bay không?”

Thi Hảo đột nhiên nhớ đến lời mình nói trước khi anh đi công tác: “Đến chứ.”

Cô sẽ đi đón anh.

Lương Tây Kinh bên kia yên lặng vài giây, đáp: “Anh ở sân bay chờ em.”

<!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->