Gợn Sóng Không Tên

Chương 40: Từ chức



<!-- Quảng cáo 1 -->

Chương 40: Từ chức

Cúp điện thoại, Lương Tây Kinh đi tới ban công.

Thành phố Munich vẫn đang trong giai đoạn vừa thức giấc, trời tờ mờ sáng, cảnh đường phố mơ hồ khiến tầm nhìn không được rõ ràng.

Lương Tây Kinh đứng bên cửa sổ nhìn dòng xe cộ qua lại, vẻ mặt hơi nghiêm lại. <!-- Quảng cáo 1 -->

Giờ phút này, anh có chút nhớ Thi Hảo. <!-- Quảng cáo 1 -->

Cũng không biết đứng bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên.

Lương Tây Kinh đáp lời, nghe thấy giọng Dương Cao Phi: “Tổng giám đốc Lương, anh dùng cơm trong phòng hay xuống dưới lầu?”

Đây là bữa sáng cuối cùng họ ăn ở nơi này.

Lương Tây Kinh im lặng, lạnh nhạt nói: “Xuống dưới lầu đi.”

Dương Cao Phi gật đầu.

Lương Tây Kinh và Dương Cao Phi xuống nhà hàng dưới lầu, vừa ngồi xuống, Ngụy Nguyệt Đình và trợ lý cũng xuất hiện.

Thấy Lương Tây Kinh, cô ấy ngồi xuống đối diện anh, khẽ nói: “Chào buổi sáng, tổng giám đốc Lương.”

Lương Tây Kinh gật đầu.

Ngụy Nguyệt Đình nhìn vẻ mặt lãnh đạm của anh, nói nhiều thêm một câu: “Sắp về nước rồi, hai ngày nay hình như tâm trạng của tổng giám đốc Lương không được tốt lắm, công ty có chuyện gì sao?”

Lương Tây Kinh cũng không ngước mắt lên, chỉ thản nhiên nói một câu: “Không có.”

Dứt lời, anh không cho Ngụy Nguyệt Đình cơ hội nói chuyện nữa, quay sáng tán gẫu với Dương Cao Phi về mấy công việc không quan trọng.

Trò chuyện xong, mấy người khác trong công ty cũng lục tục đến nhà hàng dùng cơm.

Buổi sáng bọn họ còn có một hoạt động, sau khi hoạt động kết thúc là có thể tự do di chuyển. Chuyến bay về Giang Thành sẽ cất cánh vào lúc rạng sáng.

……

Buổi sáng bận rộn trôi qua, từ hội trường đi ra, mọi người bàn nhau đi dạo Munich và đi mua sắm.

Lương Tây Kinh đứng cách đó không xa lắng nghe, không tham dự.

Đồng nghiệp theo anh đi công tác phần lớn đều không sợ anh.

Huống chi mọi người đều biết rõ đi công tác với Lương Tây Kinh tự do hơn rất nhiều so với các phó tổng khác.

Lương Tây Kinh là kiểu sếp, miễn bạn làm xong công việc trong tay thì bạn có thể hoàn toàn tự do hoạt động.

Chờ mọi người thảo luận xong trạm thứ nhất trạm thứ hai đi đâu, mấy người quay đầu nhìn về phía Lương Tây Kinh: “Tổng giám đốc Lương, anh có muốn đi dạo không?”

Lương Tây Kinh đang định từ chối, đột nhiên nhớ ra bọn họ vừa nói muốn đi giáo đường.

Anh dừng lại giây lát, gật đầu nói: “Tôi đến giáo đường một chuyến.”

Mọi người sửng sốt, “Giáo đường?”

Lương Tây Kinh ngước mắt lên, “Trạm đầu tiên của mọi người không phải đi giáo đường sao?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đúng là muốn đi giáo đường, chỉ là không ngờ Lương Tây Kinh đã tới Munich nhiều lần nhưng vẫn muốn đi giáo đường. Trông anh không giống kiểu người thích check in các địa điểm tham quan chút nào.

Biết mọi người đang nghi hoặc chuyện gì, Lương Tây Kinh không giải thích nhiều.

Anh nhìn về phía Dương Cao Phi, “Đi sắp xếp tài xế.”

Dương Cao Phi lên tiếng trả lời.

Ngồi lên xe, đoàn người xuất phát đến giáo đường.

Lương Tây Kinh ngồi ở ghế sau, chị Trần ngồi bên cạnh anh, Dương Cao Phi ở ghế lái phụ.

Bên trong xe yên tĩnh.

Qua một lúc, điện thoại di động của chị Trần không ngừng rung lên.

Lương Tây Kinh lơ đãng liếc nhìn qua, chị Trần vội vàng nói: “Xin lỗi tổng giám đốc Lương, có phải làm ồn đến anh không?”

Cô ấy vừa bật điện thoại sang chế độ im lặng vừa nói, “Con trai tôi vừa tan học, đang ầm ĩ muốn xem Munich.”

“Chị cứ tự nhiên.” Lương Tây Kinh nói, “Bây giờ không phải giờ làm việc.”

Chị Trần thoải mái cười cười, “Cảm ơn tổng giám đốc Lương.”

Lương Tây Kinh không tiếp lời.

Một lát sau, chị Trần nghe Lương Tây Kinh hỏi, “Chị và chồng kết hôn bao lâu rồi?”

Chị Trần ngơ ngác, liếc mắt nhìn Dương Cao Phi ở ghế lái phụ rồi trả lời: “…Tám năm rồi.”

Con trai của cô ấy đã được năm tuổi.

Lương Tây Kinh lại hỏi, “Yêu đương bao lâu thì kết hôn?”

“…” Chị Trần nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lương Tây Kinh, mím môi, bất đắc dĩ cười cười nói: “Tôi và chồng tôi là bạn đại học, bắt đầu quen nhau từ năm hai, yêu được năm năm thì kết hôn.”

Lương Tây Kinh gật đầu, không lên tiếng nữa.

Chị Trần khẽ chớp mắt, hoài nghi nói: “Sao tự nhiên tổng giám đốc Lương lại hỏi chuyện này?”

Cô ấy lớn tuổi hơn Lương Tây Kinh một chút, cũng không sợ anh như những đồng nghiệp khác. Huống chi cô ấy có thể cảm giác được, Lương Tây Kinh đang muốn tán gẫu với mình những chuyện bình thường không thể bình thường hơn.

Lương Tây Kinh không có thói quen bộc lộ tiếng lòng, lạnh nhạt nói: “Hỏi chơi thế thôi.”

Chị Trần nghẹn lời.

Dương Cao Phi ngồi ở ghế lái phụ nghe xong, khó xử sờ sờ chóp mũi. Anh ta nghĩ đến chuyện hai ngày trước Lương Tây Kinh bảo anh ta điều tra mà đáy lòng không khỏi thở dài.

Không lâu sau, họ đến giáo đường.

Xuống xe, Lương Tây Kinh ngước mắt nhìn giáo đường cách đó không xa, lấy điện thoại di động ra chụp mấy tấm ảnh.

Chụp xong, anh gửi cho Thi Hảo.

Sở dĩ Lương Tây Kinh muốn tới giáo đường là vì lúc hai người nhắc tới nước Đức, Thi Hảo có hỏi anh là trước kia đến Đức anh đã đi qua những thắng cảnh nào.

Lương Tây Kinh vốn rất ít khi đi tham quan thắng cảnh, cho dù có cũng đã rất nhiều năm về trước.

Nghe xong, Thi Hảo thuận miệng nói: “Vậy lần này anh rảnh thì đi tham quan đi. Làm quen trước, lần sau em sẽ đi cùng anh.”

Lương Tây Kinh nhướng mày, “Em muốn đi đâu nhất?”

Thi Hảo: “Giáo đường? Trên ảnh nhìn rất đẹp.”

Lương Tây Kinh nói, “Lúc nào rảnh anh sẽ đi xem thử.”

Thi Hảo cong môi, “Đi rồi nhớ chụp ảnh.”

“…”

Ngoại trừ bên ngoài giáo đường, Lương Tây Kinh còn cùng nhân viên đi vào trong giáo đường.

Anh chụp không ít ảnh, tất cả đều gửi cho Thi Hảo.

Có lẽ Thi Hảo đang bận rộn, không kịp thời trả lời.



Rời khỏi giáo đường, Lương Tây Kinh và Dương Cao Phi tách khỏi đoàn nhân viên, đi đến một con phố đặc sắc nhất Munich mà Thi Hảo từng thấy trên ảnh chụp internet.

Tùy ý đi dạo một vòng, Lương Tây Kinh đến trung tâm thương mại lớn nhất Munich.

Dương Cao Phi đứng phía sau, nhìn dáng vẻ nghiêm túc lựa chọn của anh mà có chút cảm khái —— trên thế giới này chắc chỉ có mỗi Thi Hảo mới có thể khiến Lương Tây Kinh biến thành một người đàn ông bình thường.

Hai người đi dạo trong trung tâm thương mại, trùng hợp lại gặp Ngụy Nguyệt Đình.

Ngụy Nguyệt Đình nhìn thấy bóng dáng Lương Tây Kinh thì kinh ngạc. Cô ấy cụp mắt, nhìn chiếc túi giấy thương hiệu trong tay Dương Cao Phi. <!-- Quảng cáo 1 -->

Đồ đạc của Lương Tây Kinh đều được thiết kế riêng, không có khả năng anh sẽ mua cho mình những thứ xa xỉ phẩm này, vậy thì chiếc túi mà Dương Cao Phi xách trong tay chỉ có thể là đồ Lương Tây Kinh mua cho phụ nữ.

Nghĩ vậy, Ngụy Nguyệt Đình không nhịn được lên tiếng: “Tổng giám đốc Lương, thật trùng hợp.”

Nghe thấy tiếng nói, Lương Tây Kinh nghiêng mắt nhìn cô ấy, gật đầu chào hỏi, “Sếp Ngụy.”

Ngụy Nguyệt Đình miễn cưỡng cười: “Tổng giám đốc Lương muốn mua gì vậy?”

Lương Tây Kinh: “Tùy tiện xem thôi.”

Ngụy Nguyệt Đình: “…”

Cô ấy đang suy tư tìm một đề tài khác, Lương Tây Kinh đã cầm lấy hai chiếc váy hai dây, quay đầu hỏi nhân viên cửa hàng bên cạnh kích cỡ khác cùng kiểu dáng.

Nghe anh tự nhiên nói ra kích cỡ, ánh mắt Ngụy Nguyệt Đình lóe lên.

Không lâu sau, nhân viên cửa hàng lấy ra hai cái váy có kích cỡ anh muốn, Lương Tây Kinh tính tiền.

Ngụy Nguyệt Đình nhìn, không nhịn được hỏi: “Tổng giám đốc Lương mua váy cho bạn gái sao?”

Lương Tây Kinh ừ một tiếng.

“…”

Nghe vậy, Ngụy Nguyệt Đình ngẩn người, xấu hổ cười cười: “Còn cần mua gì nữa không? Tổng giám đốc Lương có cần tôi tư vấn không?”

“Không cần.” Lương Tây Kinh khách sáo từ chối, “Tôi mua xong rồi, tạm biệt sếp Ngụy.”

Rời khỏi trung tâm thương mại, Lương Tây Kinh quay về khách sạn.

Bỗng dưng, di động rung lên, là tin nhắn trả lời của Thi Hảo.

Cô đang khen mấy bức ảnh Lương Tây Kinh chụp.

Lương Tây Kinh rũ mắt nhìn chằm chằm từng tin nhắn nhảy ra.

Chờ Thi Hảo bình luận xong, anh cử động ngón tay, hỏi cô: [Kỳ nghỉ phép năm nay vẫn chưa sử dụng, có nghĩ tới khi nào thì nghỉ không?]

Thấy tin nhắn Lương Tây Kinh gửi tới, Thi Hảo thất thần. Có lẽ năm nay cô không được nghỉ phép nữa rồi.

Cô không biết Lương Tây Kinh chỉ tùy tiện hỏi hay là đã biết chút gì đó.

Suy nghĩ một lát, Thi Hảo thấp thỏm trả lời: [Vẫn chưa nghĩ tới, sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này?]

Lương Tây Kinh: [Muốn dẫn em qua đây chơi.]

Thi Hảo ngẩn ra.

Hộp thoại im lặng một lúc lâu, cô mới trả lời Lương Tây Kinh: [Đến lúc đó hẵng nói nhé?]

Điện thoại di động rung lên, Lương Tây Kinh mở ra xem. Nhìn thấy mấy chữ Thi Hảo gửi tới, trong đầu anh bất giác hiện lên câu hỏi Lương Hanh từng hỏi anh —— cháu dựa vào cái gì mà cho rằng cháu và Thi Hảo có thể hòa hợp ở bên nhau.

Cháu muốn cùng Thi Hảo đi tiếp, nhưng cháu có từng nghĩ qua Thi Hảo có nguyện ý hay không.

Quan trọng hơn là, ngay cả chuyện mua nhà mà Thi Hảo cũng không nói cho cháu biết, cháu có từng suy nghĩ xem vì sao Thi Hảo phải gạt cháu chưa.

……

Ngày đó gọi điện thoại cho Thi Hảo, Lương Tây Kinh đã phát hiện ra điểm không thích hợp.

Sau khi anh bảo Dương Cao Phi đi điều tra mới biết được, Lương Hanh đã biết chuyện anh và Thi Hảo quen nhau, hơn nữa còn lén gặp Thi Hảo.

Nhận được tin tức, Lương Tây Kinh liền gọi điện thoại cho Lương Hanh.

Lương Hanh dường như đã sớm dự liệu, vừa nhận điện thoại đã hỏi ngược lại anh rất nhiều vấn đề.

Lương Tây Kinh cũng sẽ không vì Thi Hảo giấu mình chuyện mua nhà mà tức giận, đánh mất đi lý trí. Anh không ngây thơ như vậy, đầu óc cũng rất tỉnh táo.

Thi Hảo không nói cho anh biết, đương nhiên có lý do cô không muốn nói.

Chỉ là lý do đó là gì, anh rất muốn biết.

Lương Hanh tìm cô, vì sao cô lại giữ kín không đề cập tới.

Là muốn chờ sau khi anh về nước chính miệng nói, hay là muốn giấu diếm, không nói cho anh biết.

Kéo mạch suy nghĩ trở về, Lương Tây Kinh đọc lại câu nói kia của Thi Hảo.

Anh cân nhắc một chút, trả lời cô: [Được.]

Anh cho cô thời gian.



Chuyến bay của Lương Tây Kinh hạ cánh vào buổi trưa.

Sáng thứ Năm, sau khi làm xong công việc trong tay, Thi Hảo cùng tài xế đi qua sân bay.

Ngày trong tuần sân bay cũng không ít người hơn so với cuối tuần, người đến người đi rất đông.

Lúc Thi Hảo và tài xế đến, nhóm người Lương Tây Kinh vừa mới hạ cánh.

Nhìn thấy tin nhắn Lương Tây Kinh gửi tới, Thi Hảo trả lời một câu ‘Được’. <!-- Quảng cáo 1 -->

Hồi âm xong, cô xuống xe đến lối ra chờ đợi.

Đợi một hồi, đoàn người Lương Tây Kinh đi ra.

Vốn dĩ, Thi Hảo cho là mình không nhớ anh đến như vậy.

Nhưng khi cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của anh, cô mới giật mình phát hiện, thật ra cô rất nhớ rất nhớ Lương Tây Kinh. Muốn hít thở không khí dưới cùng một bầu trời với anh, muốn nói chuyện với anh, muốn đi làm cùng anh, muốn ôm lấy anh.

Rất nhiều, rất nhiều.

Đang nghĩ ngợi, Lương Tây Kinh cũng chú ý tới sự tồn tại của cô.

Anh nhướng mí mắt nhìn qua, ánh mắt sâu lắng.

Hai người nhìn nhau vài giây, Thi Hảo hoàn hồn: “Tổng giám đốc Lương.”

Phía sau đều là nhân viên tập đoàn, Lương Tây Kinh không để lộ cảm xúc ra ngoài, anh khẽ gật đầu, khom lưng lên xe.

Có ba chiếc xe đến đón.

Thi Hảo sắp xếp xong, chờ những đồng nghiệp khác đều lên xe, cô mới quay trở lại chiếc xe Lương Tây Kinh đang ngồi.

Ghế lái phụ đã có Dương Cao Phi ngồi, Thi Hảo tự giác ngồi vào ghế sau, song song với Lương Tây Kinh.

Ngồi lên xe, Lương Tây Kinh ngước mắt lên, dặn dò tài xế: “Về công ty.”

Tài xế đáp lời.

Cùng lúc đó, tấm chắn bên trong xe được nâng lên.

Mí mắt Thi Hảo giật giật, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.

Lương Tây Kinh đang xem di động, đầu cũng không ngẩng lên: “Muốn nói gì?”

Cánh môi Thi Hảo khẽ nhúc nhích, báo cáo lịch trình làm việc buổi chiều với anh.

Nói xong một lúc lâu, Lương Tây Kinh mới ngước mắt nhìn Thi Hảo, ánh mắt sâu thẳm: “Hết rồi?”

Thi Hảo không kịp hiểu ý của anh, vô thức nói: “Hết rồi.”

Sắc mặt Lương Tây Kinh trầm xuống, lẳng lặng nhìn cô một lát, khóe môi mím chặt: “Biết rồi.”

“…”

Trở lại công ty, vừa vặn đến giờ làm việc buổi chiều.

Lương Tây Kinh không ngừng nghỉ một giây nào, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào trạng thái làm việc.

Thi Hảo mang giấy tờ ra ra vào vào văn phòng của anh nhiều lần, vẫn như bình thường.

Nhưng cô có thể cảm giác được tâm trạng của Lương Tây Kinh không tốt lắm. Mà nguyên nhân gì không tốt thì cô không biết.

Đến sáu giờ, Lương Tây Kinh ký xong phần văn kiện cuối cùng, đưa cho cô, “Thư ký Thi.”

Thi Hảo tiếp nhận, xoay người đi ra khỏi văn phòng.

Sau khi người đi rồi, Lương Tây Kinh liếc mắt đồng hồ trên tường, tính toán thời gian cô cần để xử lý xong những văn kiện kia.

Thấy đã được kha khá thời gian, Lương Tây Kinh gọi điện thoại nội bộ cho cô.

“Tổng giám đốc Lương.” Thi Hảo nghe điện thoại rất nhanh.

Lương Tây Kinh ừ một tiếng, “Xong việc rồi?”

Thi Hảo: “…Vâng.”

Lương Tây Kinh ừ một tiếng, “Chuẩn bị tan tầm?”

Thi Hảo đang muốn nói vâng, khóe mắt bỗng nhìn thấy lá đơn từ chức mình in ra đặt dưới văn kiện. Cô im lặng vài giây, mím môi nói: “Tổng giám đốc Lương, bây giờ anh có rảnh không?”

Lương Tây Kinh: “Vào đi.”

Chẳng biết tại sao, nghe thấy hai chữ này của Lương Tây Kinh, Thi Hảo cảm thấy hình như anh đã biết mình muốn làm gì.

Hít sâu vài lần, Thi Hảo cầm lấy đơn từ chức đi đến văn phòng Lương Tây Kinh.

Cô muốn từ chức, Lương Tây Kinh phê chuẩn là được.

Tiếng gõ cửa vang lên, Lương Tây Kinh bực bội kéo cà vạt rồi đáp lời: “Vào đi.”

Thi Hảo đẩy cửa ra, đối diện với người ngồi sau bàn làm việc.

Lương Tây Kinh nhìn cô chằm chằm, “Đóng cửa lại.”

Đóng cửa lại, Thi Hảo cất từng bước một đi về phía Lương Tây Kinh.

“Tổng giám đốc Lương.”

Lương Tây Kinh cụp mắt, tầm mắt rơi vào đồ vật trong tay cô, mở miệng trước: “Đây là văn kiện cần anh ký tên?”

Nghe nói như thế, trái tim Thi Hảo chợt căng thẳng, hốc mắt chua xót.

Cô nhìn vào đôi mắt trắng đen rõ ràng của Lương Tây Kinh, gằn từng chữ một: “Đây là đơn từ chức của em.”

Lương Tây Kinh trầm mặc nhìn cô.

Thật lâu sau, anh chuyển tầm mắt sang lá đơn từ chức, “Nghĩ kỹ chưa?”

Thi Hảo: “Nghĩ kỹ rồi.”

Lương Tây Kinh cầm lấy lá đơn từ chức mở ra xem, ngữ khí bình tĩnh hỏi cô: “Bước đầu tiên là từ chức, bước tiếp theo là chia tay phải không?”

Mặc dù đã sớm đoán trước, nhưng khi Lương Tây Kinh mở miệng nói ra, Thi Hảo vẫn có chút ngạc nhiên.

“Anh biết từ khi nào?” Cô hỏi.

Sắc mặt Lương Tây Kinh rất đỗi lạnh lùng, “Đây là trọng điểm?”

Thi Hảo yên lặng.

Giằng co vài giây, Lương Tây Kinh lặp lại vấn đề vừa rồi.

“Ông cụ bảo em từ chức em làm theo, ông ấy muốn chúng ta chia tay em cũng làm theo luôn đúng không?”

Thi Hảo mấp máy cánh môi, cảm giác cổ họng như bị ai bóp chặt, không phát ra được âm thanh.

Một lát sau cô mới nói: “Chúng ta vốn không nên ở bên nhau.”

“Cái gì là nên, cái gì là không nên?” Lương Tây Kinh lạnh giọng hỏi.

Thi Hảo nói không ra lời.

Bọn họ đều không phải kiểu người sẽ biện hộ cho mình, sẽ cãi nhau.

Im lặng hồi lâu, đôi mắt đen như mực của Lương Tây Kinh nhìn xoáy vào cô, nói ra chuyện cô giấu diếm: “Chuyện em mua nhà, có từng nghĩ sẽ nói cho anh biết không?”

Thi Hảo ngẩng đầu nhìn anh, cô vốn định hỏi anh biết từ khi nào, nhưng giờ khắc này đây không phải là trọng điểm.

Sau một lúc lâu, cô mở miệng, “…Từng nghĩ tới.”

Lương Tây Kinh: “Cuối cùng vì sao không nói?”

Thi Hảo hé miệng, không tìm được đáp án. Cô có cơ hội nói nhưng vì sao cô không nói? Cô đang lo lắng điều gì? Từ ngày Lương Hanh hỏi cô, cô vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này.

Cho tới bây giờ, Thi Hảo cũng không tìm được đáp án.

Sự im lặng lan tràn.

Không biết qua bao lâu, Thi Hảo nghe Lương Tây Kinh hỏi: “Em chưa từng xem anh là bạn trai đúng không?”

Trái tim Thi Hảo đập hẫng một nhịp: “Em không có…”

Cô còn chưa nói xong đã bị Lương Tây Kinh cắt ngang, “Nếu đã có, vì sao em không nói với anh chuyện ông cụ đi tìm em?” Anh chỉ rõ, nói trúng tim đen, “Là em chưa từng nghĩ rằng chúng ta sẽ có tương lai đúng không?”

<!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->