Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 230: Đứa trẻ định mệnh



Harry cau chặt lông mày, đến mức này vẫn không phải tiên tri, vậy nó là cái gì?

Thomas bỏ qua Ron đang đơ người vì bộ não quá tải và quay sang hỏi Hermione:

“Cậu có nhận ra gì không?”

Hermione như có điều suy nghĩ, sau một hồi, cô ngẩng đầu nhìn Thomas, hai mắt dường như tỏa sáng:

“Là ám thị đúng không?”

“Ám thị? Cũng gần như vậy…” – Thomas đáp.

Ron lơ ngơ, cậu ta dường như quá tải với những thứ mà Thomas và Hermione đang trao đổi.

Sau một hồi trò chuyện, Harry cuối cùng cũng nắm bắt được vấn đề. Cậu hỏi:

“Như các cậu nói thì, chính Gs. Trelawney đã khiến Neville bối rối rồi vô thức mà hành động theo những gì mà cổ đã nói.”

Thomas gật gù:

“Chính xác. Và cùng không phải ngẫu nhiên mà cô ấy lại chọn Neville đâu. Cái cách mà cô ấy làm chỉ hiệu quả với những người yếu bóng vía thôi.”

Ron tới tận lúc này mới tiêu hóa được tầm một nửa những gì đáng bạn đang nói, nhưng chừng đó cũng đủ để cậu ta theo dần vào câu chuyện.

“Như cậu nói thì Gs. Trelawney là cố ý nhằm vào Neville sao? Nhưng làm sao mà cô ấy biết chứ?”

“Tại sao lại không?” – Thomas hỏi ngược lại: “Cậu có vẻ như đang bị cái bề ngoài lập dị của cô ấy đánh lừa nhỉ. Mình có thể cho cậu biết 1 việc này, tất cả các tiên tri đều cực kỳ, cực kỳ nhạy cảm với tâm lý của con người. Họ có thể dễ dàng cảm nhận được cảm xúc của con người. Và cái việc nhận ra ai đang luống cuống trong cái không gian được thiết lập đặc biệt đó thực sự quá dễ dàng.”

Harry nghi ngờ:

“Không gian được thiết lập đặc biệt?”

Hermione đưa tay xoa cằm, cô nói:

“Thomas nói đúng, cái không gian trong phòng học đó thực sự gây ra ức chế, nó khiến mình cảm thấy khá bức bối ngay khi vừa đặt chân vào đó.”

Ron lầm bầm:

“Cậu thấy thế chỉ vì cậu ghét Gs. Trelawney thôi.”

Hermione dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn sang:

“Cậu vừa nói gì?”

Harry vội vàng ngăn cuộc cãi nhau tay đôi có thể bùng nổ bất cứ lúc nào giữa hai đứa bạn, cậu cố gắng nói tới sang việc khác:

“Thế cậu nghĩ sao về việc cô ấy nói Neville sẽ đến muộn vào buổi học sau?”

Sự chú ý của Ron và Hermione ngay lập tức bị câu hỏi của Harry thu hút. Ron nói:

“Đúng vậy. Đây là cơ hội để lật tẩy sự dối trá của cô ấy. Đúng không?”

Thomas nhìn sang Hermione:

“Cậu nghĩ sao?”

Hermione ngạc nhiên khi Thomas lại hỏi mình, nhưng cô ngay lập tức nhận ra mọi việc sẽ chẳng thể đơn giản như Ron nghĩ.

“Không thể. Lời nói đó chẳng thể ảnh hưởng gì tới cô ấy cả.”

Thomas gật đầu:

“Đúng vậy. Lời nói đó là một lời nói nước đôi, dù Neville có đến muộn hay không thì cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì tới Gs. Trelawney.”

Harry dường như cũng đã theo kịp, cậu ta gật gù:

“Không ảnh hưởng? Có lẽ…”

Ron nhìn qua Harry, không hiểu sao cậu ta thấy thằng bạn thân của mình đang giả bộ là nó hiểu. Ron ngay lập tức qua sang nhìn Thomas, hỏi:

“Làm sao mà lại không có ảnh hưởng chứ? Nếu Neville đến đúng giờ thì chẳng phải cái lời tiên tri của cổ là vớ vẩn sao?”

Harry bật thốt lên:

“Không! Nó không vớ vẩn.”

Thomas dùng ánh mắt đầy hứng thú nhìn qua:

“Cậu giải thích thử coi.”

Harry gật đầu, qua sang Ron và nói:

“Thế này nhé. Mình có thể chia thành 2 trường hợp. Đầu tiên, Neville tới muộn như lời Gs. Trelawney đã nói. Cái này thì đúng nhất với lời nói của cô ấy, Gs. Trelawney sẽ khẳng định được uy tín của mình.”

Ron gật đầu, giải thích chi tiết như vậy thì cậu vẫn có thể hiểu được:

“Vậy nếu Neville đến đúng giờ, thậm chí là tới sớm.”

Harry trả lời:

“Vậy thì Gs. Trelawney chỉ cần nói rằng Neville đã nghe theo lời tiên tri của cô ấy và tránh được một kết quả xấu xảy tới. Và hiển nhiên là lời nói này cũng sẽ có tác dụng tích cực với uy tín của Gs. Trelawney, nhiều người tin vào lời nói của cô ấy hơn bởi họ đều mong muốn có những điều tốt đẹp sẽ tới với mình.”

Ron ngây người, não bộ của cậu lại chết máy. Ron không thể ngờ được đời người lại còn nhiều đường cong như vậy. Cậu hoảng hốt:

“Chẳng lẽ không có cách nào lật tẩy cổ sao? Chúng ta sẽ vẫn phải học một bà cô lừa đảo như vậy hả”

Hermione đáp lại với giọng bất đắc dĩ:

“Có lẽ sẽ có cơ hội đi. Nhưng mình không chắc chúng ta có thể làm được, dù sao thì cổ đã làm việc ở đây suốt nhiều năm rồi, đến các giáo sư khác cũng không làm gì được cô ấy cơ mà.”

Thomas cười, cầm cái ly trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch rồi nói:

“Dĩ nhiên là các cậu sẽ không lật tẩy được cổ. Bởi vì cổ là một Tiên tri hàng thật giá thật mà.”

“Cái gì!” – Cả ba người Harry, Ron và Hermione đồng thanh. Âm thanh lớn đến mức một đám người ngồi rải rác quanh đó cũng quay đầu sang.

Dường như nhận ra mình đã vô tình gây ra sự chú y không cần thiết của những người khác, cả ba đỏ mặt lên và cúi đầu xuống. Hermione nói bằng giọng mà chỉ đủ cho bốn người nghe được:

“Sau tất cả những gì vừa nói thì cậu lại khẳng định Gs. Trelawney là một Tiên tri thực sự. Cậu đùa tụi này hả?”

Thomas lắc đầu:

“Ngay từ đầu mình chưa bao giờ nói rằng Gs. Trelawney không phải Tiên tri. Mình chỉ muốn nói cho các cậu biết, những gì mà cổ ấy làm trong lớp không phải là hành vi tiên tri. Hiểu vấn đề chứ.”

Harry nói:

“Cậu nói phứt mọi thứ ra đi. Mình cũng dần không theo kịp câu chuyện rồi đó.”

“Hừm… cũng được. Dù soa thì như vậy tiết kiệm thời gian hơn.” – Thomas đồng ý.

“Nghe này, đầu tiên mình phải nhắc lại lần nữa, Gs. Trelawney thực sự là một Tiên tri. Tiếp theo, mình khẳng định là cô ấy có chuyên môn nhất định trong bộ môn Bói toán, đủ sức dạy môn đó, nhưng mà chắc chắn cóc phải chuyên gia, cô ấy có thể nhìn ra các dấu hiệu nhưng giải thích nó chính xác thì chưa chắc. Thứ 3, nhắc lại một lần nữa, bói toán và tiên tri là khác biệt, cái các cậu nghe trong cái giờ học vừa rồi chẳng có gì ngoài mấy trò lừa đảo của mấy lão thầy bói. Nếu tương lai các cậu muốn kiếm tiền bằng trò bói toán thì có thể học nó.”

Dừng lại lấy hơi, Thomas tiếp tục:

“Bói toán là một bộ môn cực kỳ cao thâm, nó dựa vào các dấu hiệu xuất hiện trước mắt, hoặc mối quan hệ nhân quả để suy tính ra một tương lai có thể xảy ra với tỉ lệ cao nhất. Ví dụ như dựa vào độ ẩm trong không khí, khí tượng thời tiết hiện tại, diễn biến thời tiết tại cùng thời điểm này trong các năm trước… để suy tính ra diễn biến thời tiết tiếp theo sẽ là nắng, mưa hay giông bão. Có thể nói đây là một bộ môn yêu cầu suy tính đốt não. Đó là những gì mình hiểu về bói toán. Thực tế thì việc dựa vào hành vi thường ngày và tính cách của Neville để suy ra việc cậu ta sẽ tới muộn cũng là một kiểu bói toán. Bói toán yêu cầu thông tin, càng nhiều thông tin được cung cấp thì bói toán càng chính xác. Nó là một bộ môn nhìn qua thì khá mơ hồ, nhất là khi người dạy các cậu là một vị giáo sư thích giả thần giả quỷ, nhưng hoàn toàn không phải là một bộ môn vô căn cứ, thậm chí theo mình nó là một bộ môn thuộc về logic học.”

Thomas nhìn qua đám bạn, vẻ mặt của Hermione chứng tỏ rằng cô đã hiểu ra những gì Thomas nói. Harry tuy chậm hơn nhưng cũng đã nghiệm ra vấn đề, Thomas thấy cậu ta cần vài chút xíu thời gian để tiêu hóa vấn đề. Còn Ron, cậu ta đã từ bỏ trị liệu và bắt đầu xử lý đám thức ăn trên bàn.

Thomas cũng mặc kệ Ron, cậu đợi Harry xử lý xong thông tin và tiếp tục:

“Còn Tiên tri, nó khác với bói toán. Món đồ chơi này hoàn toàn dựa vào thiên phú. Một lời tiên tri tới và đi một cách bất chợt. Có thể là đột nhiên lên đồng và xổ ra một tràng tiên đoán, có khi chỉ là một câu nói mà Tiên tri đột nhiên nói ra nhưng nó lại trở thành sự thật. Điểm khó chơi nhất của tiên tri là: cậu không biết nó tới lúc nào, cũng chẳng có chứng cứ hay bất kỳ điều gì để khẳng định lời mà cậu nghe được là một lời tiên tri. Một vài tiên tri được xuất hiện trong trạng thái bất thường như giấc mơ, lên đồng… thì còn dễ phát hiện. Đằng này có khi một câu nói vu vơ của một Tiên tri cũng lại có thể là tương lai chắc chắn sẽ xảy đến. Đây là cái nhức đầu nhất.”

Hermione cau mày:

“Cái này thực sự quá mơ hồ.”

Thomas cười khẽ:

“Chính vì vậy cái các cậu học mới là bói toán và không phải tiên tri. Cái tiên tri này thực sự là hoàn toàn dựa vào thiên phú.”

Hermione cau mày nhìn về phía Thomas, hỏi:

“Cậu có vẻ biết rõ quá nhỉ?”

Thomas cười:

“Có một thời gian mình đột nhiên có hứng thú với mấy món này.”

“Thế thì sao cậu không theo học lớp Bói toán. Như cậu nói thì việc tiếp xúc với Gs. Trelawney cũng không tệ nếu cậu có hứng thú với mấy chủ đề như thế này.”

Thomas lắc đầu:

“Mình đã hết hứng thú với mấy chủ đề này rồi. Một ngày nào đó mình đột nhiên có hứng thú lại thì tính tiếp.”

Hermione nghe ra câu trả lời của Thomas có phần ẩn ý. Cậu ta đã trả lời câu hỏi về việc không theo học lớp Bói toán nhiều lần, những lần trước Hermione không quá để tâm nhưng hiện tại, Thomas thể hiện ra sự hiểu biết của mình về chủ đề này khiến cô phải suy nghĩ lại. Trong lời nói của mình, Thomas luôn nói rằng cậu ta không hứng thú. Hermione có thể hiểu ra rằng Thomas có tài năng về bộ môn bói toán, thậm chí kết hợp với những gì mà Thomas vẫn làm, Hermione nghi ngờ cậu bạn này còn sở hữu cả thiên phú tiên tri.

Suy nghĩ này ập tới khiến Hermione đột nhiên cảm thấy chán nản, thậm chí có phần ganh tị khi Thomas không biết tận dụng thiên phú của mình. Nếu cô có thiên phú về tiên tri thì tốt rồi, cô hoàn toàn có thể không bỏ lỡ điểm tuyệt đối ở bất cứ bộ môn nào.

Harry chợt hỏi:

“Cậu vẫn khẳng định Gs. Trelawney là một Tiên tri, thế cô ấy có dự ngôn nào chính xác không?”

Một lần nữa câu hỏi của Harry thành tiêu điểm. Cả Ron đã rời khỏi cuộc chơi nay cũng hứng thú trở lại.

Thomas nhấp một ngụm nước, nãy giờ nói nhiều cũng khiến cậu ta khô họng. Thomas đáp:

“Có nhiều chứ. Nhưng nói tới tiên tri ấn tượng nhất thì: cô ấy là người đã cho ra dự ngôn về ngày tàn của Voldemort. Và sau đó thì… chuyện gì xảy ra chắc mình không cần kể nốt đâu nhỉ. Và trong dự ngôn đó của mình, cô ấy đã nhắc tới Harry, đứa trẻ sinh ra vào ngày tàn của tháng 7. Giờ thì hiểu sao nhiều người gọi cậu là đứa trẻ định mệnh chưa Harry?”