Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 231: Giờ học chăm sóc sinh vật huyền bí



Thông tin của Thomas thực sự khiến đám bạn choáng váng. Người chịu đả kích sâu sắc nhất có lẽ là Hermione, cô dường như choáng váng khi nghe tin tức từ miệng của Thomas. Nếu như không phải quá rõ tính cách của Thomas thì Hermione có thể đã cho rằng cậu ta đang nói láo để trêu tức bản thân.

Harry là người đầu tiên phản ứng lại, cậu ta hỏi với vẻ nóng vội:

“Cậu nói thật chứ Thomas? Cô ấy đã tiên tri gì về tớ và Voldemort?”

Thomas đưa tay gãi đầu:

“Tổng thế của lời tiên tri đó thì rất ít có người biết, họ bảo vệ nó rất kỹ. Nhưng nửa đầu của lời tiên tri thì không phải là bí mật gì quá khó để tìm hiều. Mình cũng chả nhớ chi tiết đâu, chỉ nhớ tới nội dung của nó đại khái là: người sẽ đáng bại Voldemort đã xuất hiện, nó là con của những người đã chống lại hắn, một đứa trẻ sinh ra khi tháng 7 kết thúc… Ừm… đại để là vậy đó. Và kết quả của nửa đầu thì các cậu cũng biết rồi, Harry sinh ra cuối tháng 7 và Voldemort bay màu khi cố giết cậu. Nói cậu là đứa trẻ của định mệnh thì cũng chẳng sai.”

Ron hỏi:

“Mình không rõ lắm về mấy vụ này. Nhưng theo cậu thì tụi này có lên tiếp tục theo học lớp Bói toán không?

Đây mới là cái mà Ron quan tâm, cậu ta chỉ mong có một cái cớ gì đó thật hợp lí để cúp học.

Thomas đáp gọn lẹ:

“Lên chứ! Tại sao không? Đâu phải lúc nào cậu cũng có thể kiếm được một lớp học dễ dàng có điểm cao như vậy, chỉ cần cậu chăm chỉ trù éo mình mỗi khi có bài kiểm tra.”

“Cậu không lên nói như vậy, Thomas!” – Hermione gắt khẽ.

Nhưng Thomas bỏ qua lời nói của cô bạn, cậu ta dùng giọng con buôn nói với Ron:

“Cậu không phải tiên tri, cũng chẳng thi phép nguyền rủa gì. Chỉ cần vài dòng xuyên tạc chả mất gì là có điểm cao. Mà ở cùng Gs. Trelawney nhiều, với vản gặp được lúc cổ lên đồng và nghe được 1 lời tiên tri thì hoàn toàn là vớ bẫm. Cậu nói có lên học hay không à?”

Ron gật đầu lia lịa, Thomas âm thầm giơ ngón cái lên với Hermione.

Hermione nhìn thái độ của Ron, nhìn vào đôi mắt đang phát sáng của cậu. Hermione chỉ còn biết thở dài, cô biết Ron đã triệt để bị Thomas thuyết phục. Hiện giờ cô cùng không nghĩ ra cách nào để Ron rời khỏi cái lớp học Bói toán cả.

Sau bữa ăn, cả đám rời khỏi lâu đài để tới lớp học Chăm sóc Sinh vật Huyền bí. Cơn mưa đêm qua đã tạnh; bầu trời quang đãng, và cỏ thì xanh mềm, ướt mượt dưới chân khi bọn trẻ băng qua sân để đến buổi học đầu tiên của Gs. Hagrid.

Trên đường đi, Hermione nói với Thomas:

“Cậu không lên xúi Ron như vậy chứ.”

Thomas cười:

“Nhưng nó thực sự hiểu quả, đúng không?”

“Mình không nói tới tính hiệu quả. Mình nói tới việc cậu vặn vẹo mục đích của việc học. Như vậy không ổn.”

“Ôi trời ơi! Cậu lại làm quá vấn đề lên rồi. Nói thật nhé, cậu nghĩ tại sao Gs. Trelawney lại vẫn yên ổn ở cái lớp Bói toán đó dù chuyên môn của cổ chả ra sao. Cậu thực sự cho là bởi thầy Dumbledore bảo hộ hả?”

Hermione nghi hoặc:

“Ý cậu là?”

Thomas chậm rãi bước trên thảm cỏ, hít sâu một hơi tận hưởng không khí tươi mát sau cơn mưa, cậu ta đáp lại câu trả hỏi của Hermione bằng một sự thực tương đối phũ phàng:

“Cậu lên nhớ là ngoại trừ Hiệu trưởng thì trường học này còn một hội đồng quản trị. Thầy Dumbledore có quyền lực rất cao ở ngôi trường này nhưng không phải là tuyệt đối. Thầy ấy không thể nào để một giáo viên bất tài dạy học, thầy sẽ trở lên vô lý khi làm điều đó. Và một khi đuối lý, thầy sẽ chịu thua.”

Hermione gật đầu chấp nhận, đó cũng là điều khiến Gs. Dumbledore trở lên đặc biệt. Dù thầy vô cùng quyền lực và mạnh mẽ nhưng thầy không bao giờ lạm dụng nó.

“Ý cậu là ban quản trị cũng đồng ý việc để Gs. Trelawney ở lại?”

Thomas gật đầu:

“Hiển nhiên, chỉ cần cổ còn ở đây thì họ chỉ cần bỏ ra một chút xíu chi phí để lo sinh hoạt và tiền lương cho cổ. Đổi lại, họ có cơ hội biết được những lời tiên tri sớm nhất. Đây mới là thứ họ quan tâm. Cậu cũng thừa hiểu những lời tiên tri đáng giá thế nào. Nhất là lời tiên tri của một người đã đưa ra lời tiên tri có tác động thay đổi cả cục diện của thế giới phép thuật.”

Hermione không thể ngờ được bên trong Hogwarts còn có nhiều thứ cong quấn như vậy. Không phải là Hermione không hiểu được những vấn đề này nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới nó. Hermione tự hỏi, Thomas rốt cuộc là đã làm những gì, cô có cảm giác bạn mình dường như rất quen thuộc với những thứ như thế này.

Thomas không để ý tới tâm lý phức tạp của Hermione. Cậu ta nói:

“Cậu cũng chả cang nghiêm trọng hóa vấn đề đâu Hermione ạ. Hơn nữa, mỗi người có cách để lấy động lực khác nhau. Với một người như Ron, cách tốt nhất để làm cho cậu ấy phấn đấu trong việc học là cái bộ môn đó phải mang lại lợi ích ngay trước mắt. Còn không thì…”

Hermione không lên tiếng, nhưng điều đó không có nghĩa là cô đồng ý với cách làm của Thomas. Cô cho rằng động cơ của Ron là không chính đáng và cậu ta sẽ sớm từ bỏ bộ môn Bói toán như cái cách mà cậu chán chường những bộ môn khác mà thôi.

Cậu chuyện khiến thời gian trôi đi nhanh chóng, cả hai nhận ra lúc này mình đã tới căn nhà của lão Hagrid nằm bên bìa khu Rừng Cấm. Tiết học này cả bọn sẽ học chung với đám nhà Slytherin.

Draco Malfoy cũng đã nhìn thấy Thomas, nó thu liễm câu chuyện cười đang trao đổi với hai thằng bạn thân là Crabbe và Goyle. Không biết cái gì đã xảy tới trong giờ nghỉ trưa nhưng có vẻ như Draco đã bớt sợ Thomas đôi chút.

Thomas cũng chẳng thèm để ý tới thái độ của Draco, cậu ta chẳng có hứng thú đi hù dọa một thằng nhóc.

Lão Hagrid đứng ngay trước căn chòi để chào đón học sinh đến lớp của mình, sừng sững trong tấm áo khoác bằng da chuột chũi, con chó săn Fang đứng sát gót chủ, có vẻ bồn chồn như thể không chờ được nữa phút bắt đầu.

Lão Hagrid gọi:

“Lại đây, nào, tiến lại gần đây!”

Học trò tiến đến gần bên lão.

“Bữa nay, tôi đãi các trò một bữa ra hồn! Các trò sắp học một bài học vĩ đại! Mọi người có mặt đông đủ chưa? Được rồi, đi theo tôi.”

Lão Hagrid dẫn học sinh đi vòng qua rặng cây, và năm phút sau thì mọi người nhận thấy mình đang đứng bên ngoài một nơi có vẻ như một bãi chăn ngựa nho nhỏ. Nhưng mà bên trong bãi chăn không có bất cứ con gì.

Lão Hagrid gọi:

“Mọi người hãy lại đây tập trung quanh hàng rào! Như vậy đó - Sao cho chắc chắn nhìn thấy rõ nha. Bây giờ, việc đầu tiên tất cả các trò cần làm là mở sách ra...”

Malfoy gào lên bằng cái giọng nhừa nhựa, lạnh lùng:

“Bằng cách nào?”

Lão Hagrid hỏi lại:

“Cái gì?”

Malfoy lập lại:

“Làm sao mà mở sách ra được chứ?”

Malfoy rút cuốn Quái Thư Về Quái Vật của nó ra. Cuốn sách đã bị tró gô bằng một sợi dây thừng dài. Mấy đứa học trò khác cũng lôi sách của mình ra, vài đứa giống như Harry đã dùng dây nịt mà khớp mõm cuốn sách lại. Mấy đứa khác tống cuốn sách vô trong những cái bao chật, hay kẹp chặt chúng lại bằng mấy cái kẹp giấy tổ chảng.

Lão Hagrid trông có vẻ tiu nghỉu:

“Không ai có thể mở được sách ra sao?”

Cả lớp lắc đầu. Ngay khi lão Hagrid định nói gì đó thì lão đã nhìn thấy Thomas đang mở quyển sách của mình một cách tỉnh queo.

Đôi mắt của lão Hagrid sáng lên, lão nhìn sang Thomas và nói:

“Tất cả hãy nhìn kìa, trò Walker đã mở được quyển sách ra một cách dễ dàng rồi đó. Thomas, trò có thể hướng dẫn cho các trò khác làm thế nào để mở quyển sách ra.”

Thomas có vẻ giật mình, cậu ta định nói thì một đứa học sinh của nhà Slytherin, một đứa mà Thomas chả cả nhớ ra tên của nó, đã chen mồm vô:

“Ôi Merlin! Mày học theo lũ nhà Weasley ăn lông ở lỗ hả? Tao nhớ là nhà mày đâu có nghèo tới mức mà không có tiền mua sách mới. Mày có chắc là có thể học được với quyển sách te tua đó chứ?”

Draco Malfoy mặt tái mét nhìn đứa bạn cùng nhà, nó thậm chí còn kéo hai thằng bạn thân lùi lại vài bước.

Mọi người lúc này cũng nhìn sang Thomas và nhận ra quyển sách trên tay cậu ta có vẻ không được ổn. Nó có vẻ nhăm nhúm cũ kỹ, thậm chí trên bìa còn có 1 vết cắt dài.

Một vài người cho là mình suy đoán ra gì đó bắt đầu xì xào:

“Sao mình không nghĩ ra cơ chứ. Mua một quyển sách cũ có phải ổn hơn không, biết đâu vớ được quyển mà ma pháp ếm trên đó đã hỏng hoặc đã quá già thì tuyệt.”

Thomas khẽ thở dài, cậu ta tự hỏi sao lũ người nhà Slytherin này lại thích tìm chết tới vậy, không có Draco thì lại có một thằng “người qua đường A” nào đó.

Khép lại quyển sách trong tay, để nó xuống đất. Mọi người lúc này cũng nhận ra quyển sách này lằm im lìm bất động.

Thomas từ tốn nói:

“Xin phép, thưa giáo sư. Bởi vì quyển sách này đã qua xử lý nên không thích hợp để làm mẫu.”

Thomas đi tới trước đứa học sinh nhà Slytherin mới thách thức mình, đưa bàn tay ra:

“Không phiền nếu tao mượn quyển sách mới của mày để làm mẫu chứ?”

Đối mặt với ánh mắt của Thomas, đứa học sinh này bắt đầu chột dạ nhưng vẫn cứng cổ, nó ném quyển sách qua cho Thomas, cứng giọng:

“Cứ tự nhiên! Để coi mày làm thế nào.”

Thomas mỉm cười nhẹ nhàng:

“Cảm ơn!”

Ron, Harry và Hermione khẽ rùng mình khi nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của Thomas. Cả ba biết vẻ mặt đó và cũng biết rằng thằng nhóc nhà Slytherin kia sắp không có quả ngon để ăn.

Thomas cầm quyển sách, đồng thời rút đúa phép ra. Cậu ta dùng phép biến hình để tạo ra một cái bàn đá ngay trước mặt thằng nhóc nhà Slytherin kia. Đặt quyển sách lên đó.

Lúc này, Thomas quay sang nói với mọi người xung quanh:

“Như mọi người đã thấy, quyển sách này được yểm bùa. Nó giống như một con dã thú, hung hãn, bất trị và thích cắn xé lung tung.”

Mọi người gật đầu đồng ý. Ai ở đây cũng đã lãnh hội đủ sự hung tợn của quyển sách.

“Vậy với một con dã thú hung tợn, chúng ta phải làm gì để nó nghe lời?”

Không để ai lên tiếng, Thomas đã tự trả lời. Cậu ta nhìn thẳng vào đứa học sinh nhà Slytherin, nói:

“Với con thú hoang thích cắn bậy, dĩ nhiên là phải huấn luyện cho nó nghe lời.”

Dứt lời, Thomas vung lên cây gậy sắt không biết đẫ xuất hiện trong tay từ bao giờ và táng mạnh nó lên quyển sách.

Một tiếng vang chát chúa vang lên, quyển sách nảy lên bởi lực đập của Thomas vồi rơi xuống cái bàn đá. Lúc này bìa nó nhăn lại, cả quyển sách dường như đang oằn mình vì đau đớn. Nghe có vẻ vô lý khi một quyển sách biết đau nhưng với quyển sách Quái Thư Về Quái Vật thì nó lại vô cùng xác thực.

Khi mọi người còn đang sững sờ, Thomas đã đi tới bên cạnh đứa học sinh của nhà Slytherin vừa rồi. Đưa tay khoác lên vai và kéo nó tới gần cái bàn, nơi mà quyển sách của nó đang run rẩy.

“Thấy không? Tương đối hiệu quả đó chứ. Nhưng mà cậu biết không anh bạn? Dã thú bị thương mới là nguy hiểm nhất. Vì vậy, để an toàn nhất thì…”

Nói tới đây, Thomas đã giơ cánh tay vừa rồi lên, lúc này trên tay cậu ta không còn là một cây gậy mà là một con dao găm sắc bén.

“Phập!” – Tiếng dao ghim thẳng vào tấm bìa của cuốn sách. Quyển Quái Thư rên lên, giãy dụa một chút rồi nằm im lìm.

“Tốt nhất là cho nó một nhát. Nhanh, gọn và cực kỳ hiệu quả. Cậu hiểu ý mình không?”