Hạ Của Anh

Chương 1



Khi tôi đứng trước hộp thư ngoài cửa, trên cao vang lên một tiếng sấm rền.

Đầu tháng sáu, thành phố này như mắc bệnh thần kinh, mới năm phút trước trời còn quang đãng trong xanh, năm phút sau mây đen đã ùn ùn kéo tới.

Tôi sờ túi một hồi nhưng lại chẳng tìm thấy chìa khóa đâu.

Mưa bắt đầu vô tình trút xuống, tả thực một cách hoàn mỹ câu văn “giọt mưa to như hạt đậu đổ ập xuống” khi còn nhỏ thường viết trên giấy làm văn.

Tôi nhìn vào hòm thư, ngoài giấy tờ tín dụng của tôi ra thì còn một phong thư khác.

Mưa lớn dần, tôi chạy từ sân vào trong cửa nhà. Điều may mắn duy nhất là khoảng thời gian trước tôi đã đổi khóa phòng thành khóa vân tay, bằng không hôm nay đừng mong bước vào cửa. 

Cơn mưa đến cũng nhanh, đi cũng vội, tôi chỉ tắm ào qua một cái, mặt trời bên ngoài đã chiếu rọi rạng rỡ.

Trong sân có mấy nụ hoa còn chưa kịp nở rộ đã bị cơn mưa bất chợt cuốn phăng đi chỉ còn cành rũ rượi. Tôi lê dép ra ngoài, tay cầm chìa khóa dự bị của hòm thư.

Nước mưa chảy vào hòm, thư từ bên trong ướt sạch.

Tôi lấy ra, vẩy vẩy, bỏ giấy tờ tín dụng xuống bên dưới, rút phong thư màu trắng kia ra xem.

Rõ ràng có người tự tay nhét lá thư này vào hòm chứ không gửi qua bưu điện.

Phong thư thuần một màu trắng cũng ướt sũng, nét chữ mực đen mang vẻ trung tính “Gửi Khâu Dương” bên trên đã nhòe đi.

Nét chữ rất đẹp, nhưng không phải nét chữ tôi quen.

Đang suy nghĩ, chợt nghe thấy tiếng chó sủa.

Quay đầu lại, tôi nhìn thấy hàng xóm dắt chó đi dạo về rồi.

– Chào buổi chiều. – Tôi vẫy tay chào cậu ấy theo thói quen.

Hình như cậu ấy hơi xấu hổ khi nhìn thấy tôi nhưng vẫn gật đầu cười khách sáo.

Cậu hàng xóm của tôi đã chuyển tới đây nửa năm rồi, có vẻ cũng ở một mình giống tôi. Tuy vậy so với tôi, người ta có hơn một chú chó Alaska bầu bạn.

Dãy nhà chúng tôi có rất ít hộ, nếu có một người hàng xóm bình thường để trò chuyện đôi ba câu thì thật tốt.

Vậy mà tính cách cậu hàng xóm này của tôi rất quái gở. Đã nửa năm trôi qua, nhà hai chúng tôi chỉ cách nhau mỗi cái hàng rào gỗ, nhưng số lời chúng tôi nói chuyện với nhau chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Tôi là một người thích kết bạn, tuy nhiên từ khi chuyển tới thành phố này, không có người quen, không ra ngoài làm việc cũng không có hoạt động xã giao gì, khó khăn lắm mới gặp được một người luôn ru rú ở nhà giống mình, nhưng thật tiếc lại là một người ít nói.

Người ta không thích nói nhiều, không thích buôn chuyện, tôi cũng không thể quấn lấy người ta khiến người ta thêm phiền.

Vì thế hai người chúng tôi vẫn chỉ giao tiếp thờ ơ kiểu gặp thì chào hỏi một câu, không gặp thì coi như không có người.

Nhưng mà tôi thích chú chó bự của cậu ấy lắm, có lần chú chó chơi một mình trong sân, tôi còn bám vào hàng rào đùa với nó.

Nó nhiệt tình hơn chủ nhân của nó nhiều.

Tôi nhìn theo một người một chó về nhà, hàng xóm nhà tôi đang cúi người lau chân cho chú chó.

Trời mưa còn dắt chó ra ngoài đi dạo, về nhà nhất định phải thu dọn nửa ngày trời.

Bọn họ vào nhà rồi, tôi bỗng nghĩ bầu không khí bên ngoài lúc này thật trong lành, bèn ngồi ngoài sân chơi.

Tôi lau khô bàn ghế trong sân, rồi vào nhà lấy sách với rượu ra.

Sắp đặt xong, tôi ngồi xuống rót cho mình một chén rượu, sau đó mở phong thư tình viết cho tôi.

Giấy trắng mực đen, mở đầu viết: Chào anh, mạo muội viết thư này cho anh, nói câu xin lỗi với anh trước đã. Đây không phải trò đùa dai cũng không phải hứng thú nhất thời, em thực sự rất thích anh.

Giấy viết thư tôi cầm trong tay cũng thấm mưa, dính nhớt.

Nét chữ hơi nhòe, nhưng vẫn có thể nhìn rõ từng hàng chữ.

Vậy nên tôi đã nhận được một lá thư tình đấy hả?

Tôi lập tức liếc nhìn chữ ký phía dưới để biết người này là ai.

Song, chữ ký bên dưới lại là: “Hạ của anh”.

Mùa hạ… Hạ của mình?

Trong số những người tôi quen biết, không có cô gái nào có cái tên này hết.

Dẫu vậy, khi nâng chén rượu nhìn sân nhà sau cơn mưa, trong đầu tôi chợt nảy ra một câu thơ: Nhưng mùa hạ của em vĩnh viễn không điêu tàn.