Hạ Của Anh

Chương 12



Sống trên đời, ai mà không có những lúc hoang mang bối rối?

Đối diện với cục diện lúng túng và không biết xử lý ra sao, cách tốt nhất là trốn tránh.

Vì thế, tôi bèn chạy vào nhà.

Tuy rằng tôi tránh được bản thân cậu ấy vậy mà không tránh được thư của cậu ấy.

Tôi vốn nghĩ, thôi bỏ đi, đừng đọc nữa. Nhưng khi tôi lên tầng lượn một vòng rồi đi xuống, nhìn thấy phong thư lẻ loi trên bàn, bỗng dưng cảm thấy nó thật đáng thương.

Tôi đứng trên cầu thang nhìn chằm chằm vào phong thư kia.

Màu trắng sạch sẽ chỉnh tề tựa những bông hoa trắng nhỏ li ti không biết thuộc giống gì trồng trên sân nhà cậu ấy.

Cũng rất giống với bản thân cậu ấy.

Tôi do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định bóc thư.

Dù sao đi chăng nữa, lá thư này vô tội.

Có điều nói qua cũng phải nói lại, tôi thực sự hơi hốt hoảng, bởi vì tôi chưa từng gặp chuyện này bao giờ.

Không phải chưa từng được nhận thư tình mà chưa bao giờ được người cùng giới thích.

Trước khi chuyển tới đây tôi là một người ngày ngày thích giao lưu kết bạn, ai ai cũng là anh em của tôi, người người đều là huynh đệ. Khi ở chung với nhau mọi người đều không câu nệ gì hết. Có đôi lúc cũng đùa hơi quá trớn. Nhưng bọn tôi đều phổi bò, thoải mái, không để bụng mấy chuyện nhỏ nhặt ấy, cả ngày ngồi chung với nhau cười đùa mắng chửi cũng không thành vấn đề. 

Dẫu vậy, tôi cảm thấy cậu ấy không phải dạng người có thể tùy ý đùa cợt.

Tôi chưa từng tiếp xúc nhiều với cậu hàng xóm nhà mình, tôi cũng chưa từng tốn công sức đắn đo tính cách và sở thích của người ta thế nào. Dẫu vậy, dựa vào những phong thư lúc trước cũng có thể cảm nhận được rõ ràng nội tâm của cậu ấy rất tinh tế.

Nói cách khác, cậu ấy là một người vô cùng dịu dàng.

Kiểu người ngang qua đường nhìn thấy bông hoa nhỏ bị người ta vứt đi cũng cảm thấy thương tiếc và nhặt nó lên.

Một người như vậy khiến tôi không thể nói nên câu từ chối, bởi vì tôi thực sự không muốn cậu ấy tổn thương.

Thế giới này có rất nhiều người giống tôi, nhưng rất ít người giống cậu ấy.

Tôi là người thế nào?

Không nghiêm túc, chẳng ra đâu vào với đâu, cà lơ phất phơ, thích đùa cợt.

Cậu ấy là người thế nào?

Tôi không thể nói rõ, nhưng ít nhất là vừa lương thiện vừa dịu dàng.

Kể từ trước khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, Nữ Oa sáng tạo ra con người, thế giới mà chúng ta đang sống này vốn dĩ rất thuần túy. Càng đông người, lòng người càng phức tạp, yêu ma quỷ quái cũng xuất hiện theo.

Lương thiện và dịu dàng càng ngày càng trở nên quý hiếm.

Tôi rút lá thư ra, hít một hơi.

Có lẽ do hôm nay tôi ra lấy muộn nên mùi hương đã phai đi ít nhiều.

Cậu ấy viết trong thư: Tối qua em mất ngủ, bởi vì dùng nguyên thời gian một buổi tối để xem phim. Em không nhớ được nhiều tình tiết, nhưng nó giúp em cảm thấy thời gian trôi đi rất nhanh, cũng giúp em cảm thấy có người cùng em vượt qua màn đêm đáng sợ này. 

Tôi vừa đọc vừa tưởng tượng đến dáng vẻ cậu ấy mất ngủ lúc nửa đêm và ngồi xem phim điện ảnh ở đó.

Chẳng hiểu sao tôi lại muốn viết thư trả lời.

Không có ý gì khác, tôi chỉ muốn hỏi cậu ấy đã xem những phim gì. Gần đây mỗi lúc chán tôi đều lôi những bộ phim trước đây mình thích ra xem đi xem lại, xem đến ngán rồi.

Tôi có phần tò mò về gu phim ảnh của cậu ấy, không biết hai chúng tôi có hợp nhau không.

Cuối lá thư này, cậu ấy vẫn nghiêm túc viết câu kia – Hôm nay cũng thực sự rất thích anh.

Đã biết thư do ai gửi tới, còn đọc được câu này, tâm trạng của tôi càng thêm phức tạp.

Chẳng hay khi viết những lá thư này, cậu ấy đã có tâm trạng thế nào?

Và tại sao cậu ấy lại quyết định bắt đầu viết thư cho tôi?

Dường như cậu ấy chưa từng có ý định muốn để tôi biết cậu ấy là ai, vậy thì lẽ nào do cuộc sống của cậu ấy quá tịch mịch nên mới mượn nó để giảm bớt cô đơn?

Nhìn vào dòng tái bút kia, tôi nhíu mày.

“Hạ của anh.”

Cậu ấy tên gì?

Cậu ấy tên Hạ đúng không?

Mùa hạ của tôi ư?

Tôi nhìn ra bên ngoài, phát hiện mây đen lại lũ lượt kéo đến.

Chắc hẳn mùa hạ năm nay sẽ rất dài.

Một tiếng sấm rền vang, mưa cũng tới.

Chàng trai muốn làm mùa hạ của tôi đang vội vã chạy ra ngoài, hốt hoảng bê hoa của cậu ấy vào trong nhà.