Hạ Của Anh

Chương 13



Thực ra tôi rất do dự.

Mặc dù tôi không phải thánh nhân, từ trên xuống dưới đều không tỏa ra ánh hào quang rạng rỡ như Chúa, nhưng tôi rất nhiệt tình giúp đỡ người khác, lấy đó làm niềm vui.

Dẫu vậy phải với điều kiện tiên quyết, tôi và đối phương không liên quan gì về vấn đề tình cảm.

Tôi rất bằng lòng giúp cậu hàng xóm nhà mình bê hoa, song cứ nghĩ đến chuyện đối phương thích mình, chỉ một động tác dư thừa của tôi cũng có thể khiến cậu ấy sinh ra hiểu lầm, tôi lại chần chừ không cất nổi một bước.

Tôi chỉ đành nắm chặt lá thư của cậu ấy trong tay, lo lắng nép mình phía sau cửa sổ.

Nhìn cơn mưa to lạnh lùng ập tới thấm ướt cả người cậu ấy và hoa, thấy cậu ấy suýt nữa trượt chân ngã chỉ vì bê hoa.

Kỳ thực tôi cảm thấy bản thân mình làm thế này hơi quá đáng.

Giúp cậu ấy thì có làm sao?

Giúp cậu ấy bê hoa, cậu ấy cũng không thể lập tức lấy thân báo đáp.

Nhưng mà khi tôi nghĩ thông suốt, người ta đã bê hết hoa vào nhà rồi.

Mưa to không ngớt, sấm chớp đùng đoàng, thật ồn.

Mây đen ngoài kia giăng kín trời, trong nhà cũng tối tăm.

Tôi lười bật đèn, chán nản đi vòng quanh phòng khách mờ tối.

Đi mấy vòng, cuối cùng tôi chán tới mức lấy ra một quyển sổ, lục thêm cây bút, ngồi xuống trước bàn chuẩn bị viết cho cậu ấy một lá thư trả lời.

Tôi định bụng sẽ ám thị với cậu ấy trong lá thư này, để cậu ấy biết mình không thích đồng tính.

Chẳng qua tôi phải viết ẩn ý một chút để người ta đỡ mất mặt.

Mặc dù không đến mức đọc nhiều sách nhưng dù sao cũng đã đọc mấy quyển Chicken Soup. Đối với người thoạt nhìn yếu ớt như cậu ấy, tôi phải dịu dàng một chút.

Đương nhiên, nghĩ và làm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Tôi là họa sĩ, cho nên cũng không giỏi về phương diện viết lách lắm.

Tôi ngồi cho tới tận khi trời tối mới viết được lá thư trả lời tám trăm chữ, viết xong còn cảm thấy đống chữ của mình xấu kinh hồn.

Hồi nhỏ mẹ tôi luôn cằn nhằn tôi phải luyện chữ, bà nói “nét chữ nết người”, nhưng tôi không để tâm đến chuyện ấy, tôi cảm thấy bản thân mình khá đẹp trai, hơn nữa ở cái thời buổi mạng internet phát triển thế này, đâu có nhiều cơ hội cho tôi viết chữ.

Chẳng ai ngờ rằng nhiều năm về sau, tôi sẽ phải vô cùng sầu não vì việc hồi bé đã không nghe lời mẹ.

Thôi không sao, viết không đẹp thì dùng vẽ để bù đắp.

Tôi viết không đẹp, nhưng vẽ đẹp!

Ở cuối lá thư, tôi cố ý vẽ một cô gái, hi vọng cậu ấy có thể hiểu tôi đang nói với cậu ấy: Tôi thích con gái.

Tôi gấp thư cẩn thận, lục lọi mãi mới phát hiện trong nhà không có phong thư.

Không có phong thư không quan trọng, tôi có thể tự làm.

Trong nhà nhiều báo như thế, gấp bừa một cái cũng được một phong thư.

Trước khi tôi mang thư ra ngoài đã xem dự báo, xác nhận đêm nay và sáng mai đều không mưa.

Tôi đặt thư lên hòm thư, dùng một cái chặn giấy đè lên, cố ý để lộ dòng chữ “Gửi Hạ” ở bên ngoài, cậu ấy có đến đưa thư, chỉ cần liếc mắt thôi cũng thấy.

Làm xong tất thảy, tự dưng tôi lại thấy có chút hưng phấn, cảm giác này giống hệt cảm giác hồi nhỏ trao đổi thư tay với bạn bè.

Ai ngờ được đã năm 2020 rồi mà tôi còn trao đổi thư từ với người khác.

Chẳng biết có phải vì lá thư này hay không, cả đêm tôi ngủ không ngon, trằn trọc mơ mấy giấc mơ. Trong mơ có tiếng khóc, có tiếng cười, có sấm và chớp, còn có cả giấy viết thư bay rợp trời như hoa tuyết. Trên mỗi trang giấy đều viết ba từ – Hạ của anh.

Bởi vì giấc mơ hỗn loạn này, khi tôi thức giấc đã là mười giờ hơn.

Tôi đeo dép lê xuống tầng, mở cửa lấy thư.

Quả nhiên, lá thư trả lời của tôi đã không còn ở đó nữa mà thay bằng một bông hoa.

Một bông hoa nhỏ màu vàng tôi không rõ thuộc loại gì.

Bông hoa nhỏ ấy nằm trong hòm thư của tôi, hình ảnh này còn mang chất hạ hơn cả mùa hạ.