Hạ Của Anh

Chương 14



Khi trời không mưa, chỗ chúng tôi ở luôn có gió nhẹ mơn man thoảng qua.

Gió thổi bông hoa nhỏ lay động, vô cùng hưởng thụ.

Tôi bước tới, cầm bông hoa cài lên tai, sau đó mở hòm thư, báo và thư tình xuất hiện đúng như dự đoán.

Lúc tôi lấy thư ra, vừa hay nhìn thấy hàng xóm. Chẳng qua lần này cậu ấy bước ra khỏi nhà, tôi vô thức ngẩng đầu nhìn cậu ấy, cách một khoảng sân, cậu ấy cũng nhìn tôi.

Tôi vươn tay chào hỏi, cậu ấy vội vàng cúi đầu.

Cậu ấy xấu hổ hả?

Thú vị ghê.

Tôi cố ý bước thật chậm, chờ khi cậu ấy dắt chó đi ngang tôi, tôi vui vẻ huýt sáo với Alaska.

– Chào buổi sáng. – Tôi huýt sáo với Alaska xong mới chào hỏi cậu ấy.

Cậu ấy giật mình như thể bị dọa sợ, vội nói:

– Chào.

Sau đó dắt chó rảo bước rời khỏi đây.

Thực sự tôi không phải tên lưu manh thích chọc ghẹo người khác, nhưng phản ứng của cậu ấy khiến tôi lờ mờ hiểu ra tại sao có dạng lưu manh ấy tồn tại.

Bởi vì có một số người, thực sự rất thú vị.

Tôi nhìn cậu ấy dắt chó ra ngoài, sau đó loẹt quẹt dép lê vào trong sân.

Thời tiết không tệ, tôi ngồi trên chiếc ghế ngoài sân, bóc thư ra xem.

Trong thư, cậu ấy miêu tả vầng mặt trời mà cậu ấy nhìn thấy trong mơ. Cậu ấy nói mình ngồi trên đỉnh núi, dưới chân là vực sâu, nhưng dường như chẳng đáng sợ chút nào, cậu ấy hân hoan chờ đón mặt trời đỏ tựa lòng đỏ trứng gà từ từ nhô lên.

Tôi tưởng tượng hình ảnh ấy, chợt thấy khá đáng sợ.

Đáng sợ là vậy, nhưng đọc đến cuối tôi bỗng bật cười.

Một người phải tẻ nhạt đến thế nào mới viết rõ ràng từng chi tiết trong giấc mơ như vậy?

Người này phải thú vị đến thế nào mới viết rõ ràng từng chi tiết trong giấc mơ đến vậy?

Đọc xong thư, tôi nhìn xuống phần tái bút xem có câu “Hôm nay cũng thật sự rất thích anh” như thể kiểm tra bài cũ.

Được, có luôn.

Nhưng tôi chợt nhận ra, tôi nên hi vọng vào một ngày cậu ấy gửi thư mà tôi không đọc được những dòng ấy, hoặc hi vọng vào một ngày cậu ấy không viết thư cho tôi nữa. Bởi vì đến lúc ấy, có lẽ cậu ấy cũng biết được giữa hai chúng tôi không thể có khả năng.

Tôi nắm chặt thư, duỗi hông một cái.

Một chú bươm bướm bay vào sân nhà tôi.

Bông hoa tôi cài trên tai rơi xuống ghế.

Thực ra từ lúc tôi gửi thư đi cho đến khi nhận được phong thư vào sáng ngày hôm sau tôi đều thấp thỏm không yên.

Tôi vẫn luôn đoán cậu ấy sẽ có phản ứng thế nào sau khi nhận được thư, đoán rốt cuộc cậu ấy sẽ có hiểu được ám thị của tôi không.

Nếu cậu ấy hiểu, chắc hẳn sẽ phải thất vọng một chút nhỉ?.

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Hoặc có lẽ sẽ chẳng thèm viết thư cho tôi nữa?

Sáng nay, tôi mở hòm thư như thường lệ, khi mở cánh cửa nhỏ của hòm thư, bỗng dưng tôi lại cảm thấy căng thẳng tới mức vã mồ hôi.

Tôi suy nghĩ, phải chăng bởi vì cậu ấy là người duy nhất giữ mối quan hệ “thân mật”với tôi sau khi tôi chuyển tới đây. Cho nên, khi đối diện với khả năng “quyết liệt”, tôi sẽ có chút… không nỡ.

Tôi mở hòm thư ra, vẫn nhìn thấy một phong thư nằm bên trong.

Phong thư màu trắng, ghi “Gửi Khâu Dương” bằng bút mực đen.

Không thể phủ nhận, khi nhìn thấy phong thư này tôi đã thở phào một hơi.

Lấy thư và báo ra, cậu ấy và Alaska cũng vừa lướt qua sau lưng tôi.

Trước khi bóc phong thư, tôi lại suy nghĩ vẩn vơ, không biết lần này cậu ấy sẽ viết gì, là những giấc mộng nhẹ nhàng bay bổng hay lên án sau khi trải qua đau buồn vì hiểu lời từ chối của tôi.

Đương nhiên, tất cả đều không xảy ra.

Cậu ấy có hơi ngốc nghếch, ngoài việc diễn đạt sự ngạc nhiên khi nhận được thư trả lời của tôi, toàn bộ chủ đề đều xoay quanh việc trả lời câu hỏi liên quan đến phim ảnh. Cậu ấy viết lan man cả một trang, hệt như đang viết bài tập làm văn.

Cậu ấy đề cử cho tôi mấy bộ phim điện ảnh mà cậu ấy rất thích, nói rằng rất thích xem một mình vào những đêm mất ngủ.

Tôi ghi nhớ tên của những bộ phim điện ảnh này.

Ở cuối lá thư, cậu ấy nói: Mỗi khi xem một bộ phim em đều cảm thấy bản thân như sống lại một lần, giống như trải nghiệm từng cuộc đời khác biệt trong giấc mơ. Cho dù bộ phim kết thúc, mộng cũng tan thì em vẫn cảm thấy cuộc đời mình trở nên tràn ngập sức sống. Thực ra đối với em anh như một giấc mơ ngàn năm khó gặp, dẫu rằng chỉ tựa giấc mộng Nam Kha, nhưng mà gặp thôi cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.

Cậu ấy không phát biểu suy nghĩ gì với ám thị của tôi, vẫn viết dòng tái bút cuối cùng: Hôm nay cũng thật sự rất thích anh.