Hạ Của Anh

Chương 31



Trước đây tôi là một người rất dũng cảm, nhưng kể từ khi cứu mèo và bị xe đâm, tôi đã hiểu ra một điều đó là, con người có thể dũng cảm nhưng không thể liều lĩnh.

Tôi của quá khứ đã chẳng thể phân biệt rõ sự khác nhau giữa hai điều. Nhưng tôi của hiện tại đã khác rồi, tôi làm được.

Cho nên, tôi từ chối quyết liệt:

– Thôi thôi, không cần đâu.

Tôi sợ rồi.

Tối qua có lẽ là tôi may mắn, cậu ấy còn chưa kịp tỏ tình với tôi đã tự uống say trước, coi như tôi thoát được một kiếp. Nếu như để “lặp lại ngày hôm qua”, không phải tôi lại bị đẩy vào Hồng Môn Yến một lần nữa hay sao?

Tôi không ngu như vậy đâu.

Tôi nói:

– Gần đây tôi đang giảm cân, không ăn cơm.

Cậu ấy đứng ở đó nhìn tôi, gật đầu suy tư.

– Nhưng mà, – Cậu ấy nói – Tập thể dục theo đài chưa chắc đã hiệu quả cho việc giảm cân đâu.

Tí nữa thì tôi đã phun máu lên mặt cậu ấy.

Thoạt nhìn một người thông minh thế kia, tại sao đầu óc lại khác thường như vậy chứ?

Tôi chỉ vào đầu mình:

– Trước đây tôi từng bị đụng xe, chấn động não, không thể vận động quá mạnh.

Tôi nhìn thấy cậu ấy cau mày, sau đó nghe thấy cậu ấy nói:

– Khi ấy anh bị chấn động não à?

Rõ ràng có chuyện gì đó liên quan đến câu nói này.

– Khi ấy… là sao? – Tôi chợt nhận ra, cậu ấy hiểu biết về tôi còn nhiều hơn tôi nghĩ.

Cậu ấy mím môi, không nói một lời.

Cơn gió nhẹ lướt qua da tôi mang theo mùi thơm trên người cậu ấy.

Tôi ngậm que kem nhìn cậu ấy, cảm thấy có lẽ chúng tôi nhất định phải nói chuyện với nhau.

Nói thế nào bây giờ?

Phải dùng cách nào để bàn luận vấn đề giữa hai chúng tôi mà không khiến cho cậu ấy đột ngột tỏ tình cũng không làm tổn thương đến cậu ấy khi tôi từ chối đây nhỉ?

Vấn đề này thực sự quá khó.

Nhất thời, tôi ngỡ như mình quay lại trường thi đại học năm ấy. Mùa hè đổ lửa, ngồi trong căn phòng không có điều hòa, chỉ có quạt máy, tôi cau mày đối mặt với đề thi vật lý tôi đọc lên còn chẳng hiểu gì, mồ hôi ướt đầm lưng áo.

Nói sau đi, dù sao ngày tháng còn dài.

Thứ tôi giỏi nhất không phải vẽ tranh mà là hiểu sâu một đạo lý –Trốn tránh tuy mất mặt nhưng có tác dụng.

– À này, – Tôi nói – Tôi còn có việc bận, vào nhà trước nhé.

Cậu ấy nhìn tôi, khẽ gật đầu.

Tôi vội vàng xách theo chiếc loa nhỏ của mình về phòng, chẳng dám quay đầu lại.

Tôi phát hiện bản thân mình rất hèn nhát ở một phương diện nào đó. Rõ ràng cậu ấy là một người đàn ông dịu dàng, thanh tú, đáng yêu, còn không có nổi cơ bắp. Vậy mà tôi hình dung người ta thành hổ báo, tôi cứ cảm thấy mình đi chậm một bước thôi thì cậu ấy có thể nuốt trọn tôi.

Về đến nhà, tôi suy ngẫm lại, nhưng chẳng ra kết quả gì. Thu hoạch duy nhất của cả ngày nay chính là phát hiện ra kem người tuyết này rất ngon.

Ngày không nhận được thư của cậu ấy thực sự rất chán. Hơn chín giờ tối, cuối cùng trời cũng tối rồi, tôi cầm iPad ra ngoài sân hóng gió chơi game.

Nhà hàng xóm vẫn mở đèn, trong sân chỉ có chú chó lớn đang chơi một mình.

Tôi chơi game một lát, cứ thấp thỏm muốn đi nhìn hòm thư của mình.

Tôi thầm nghĩ: Sáng nay không kịp viết thư, biết đâu buổi tối bù cho tôi thì sao?

Dẫu biết có lẽ không nhiều khả năng nhưng tôi vẫn buông iPad xuống đi về phía hòm thư.

Khi mở cánh cửa nhỏ của hòm thư, một phong thư màu trắng nằm im lặng trong đó. Bên trên là nét chữ mà tôi đã quen thuộc – Gửi Khâu Dương.

Trong nháy mắt, trái tim treo lơ lửng cả ngày trời của tôi cuối cùng cũng chịu đáp xuống. Tôi vô thức thở phào một hơi rồi lại hít thật sâu, ngửi mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng trong không khí.

Mùi thơm này hơi khác so với mùi thơm toát ra trên người cậu hàng xóm, nó ngọt ngào tới mức hơi ngấy, đó là mùi thơm ngọt của tình yêu tôi từng hình dung trong truyện tranh.

Khi nhận ra vấn đề này, tôi chỉ mong có thể tháo đầu mình xuống, trái tim vừa mới rơi về vị trí lại bị treo lên, toàn thân đều cảm thấy rối loạn.

Bức thư trong tay biến thành củ khoai nóng bỏng, tôi quăng thư vào trong hòm, đóng cửa hòm thư “cộp” một tiếng, vội bước trở về.

Bản thân tôi quả là một người không có tiền đồ, đi được ba bước, tôi quay đầu nhìn, sau đó bước lùi tới trước mặt hòm thư.

Giống như có thứ gì đó đang cháy.

Cách nơi chúng tôi ở không xa có một ngọn núi, vào mùa này, cây cối trên núi um tùm rậm rạp.

Cháy rừng chăng?

Tôi quay đầu nhìn.

Đâu có.

Tôi lại cúi đầu. Ồ, mẹ kiếp, hóa ra trái tim tôi đang bốc hỏa.