Hạ Của Anh

Chương 32



Đời là bể khổ.

Từ bé đến lớn, tôi đã từng thích vô số những cô gái xinh đẹp. Từ 3D đến 2D, từ Aragaki Yui đến Ayanami Rei đều là những cô gái tôi thật lòng yêu thương.

Nói thật, tôi không khỏi cảm thán tôi là một kẻ lăng nhăng.

Nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy cảm giác trái tim bốc cháy.

Có điều, một tiếng sấm rền nơi chân trời đã khiến tôi giật mình tỉnh táo lại. Cảm giác “tim bốc cháy” nháy mắt biến mất, trong đầu chỉ còn câu: Chạy lẹ!

Đúng, không chạy nhanh thì chẳng những tôi sẽ bị gió thổi mà còn bị mưa xối.

Chẳng kịp nghĩ ngợi quá nhiều, tôi cầm thư chạy về nhà. Trước khi vào nhà còn vô thức nhìn sang hàng xóm, cậu hàng xóm của tôi đang ngồi trước cửa sổ sát đất nhà cậu ấy chơi với mấy bông hoa.

Thời tiết hôm nay báo hiệu rõ ràng, trước khi mưa bão kéo tới cậu ấy đã bê hoa vào trong nhà rồi.

Tôi vào nhà, còn chưa kịp uống ngụm nước, hạt mưa đã đập vào cửa sổ.

Mưa năm nay vừa to vừa nhiều, không biết là ai chọc giận Long Vương khiến ông cụ không nhấn chìm cả thành phố này thì không chịu dừng.

Tôi vừa suy nghĩ xem rốt cuộc là kẻ nào chọc vào Long Vương, vừa ngồi xuống bàn mở thư ra xem.

Trong lá thư này, nét chữ của cậu ấy xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như người say. Thực tế thì rất phù hợp với trạng thái của cậu ấy ngày hôm nay.

Trong thư cậu ấy không nhắc bất cứ chuyện gì liên quan đến tôi và cậu ấy, chỉ liên tục nói bản thân rất vui.

Cậu ấy nói mình được ăn bít tết ngon, uống rượu thơm, còn được ăn cả kem ngọt nữa.

Cậu ấy nói cậu ấy ngửi được mùi hoa thơm nhất trong mùa hè này, còn thơm hơn bất cứ mùi hoa nào cậu ấy từng ngửi trước đây.

Không biết tại sao, khi đọc được dòng này của cậu ấy, trong lòng tôi có chút khó chịu.

Tôi không rõ sau khi cậu ấy say rượu, lời nào là thật, lời nào là giả.

Liếc sang chiếc máy tính bên cạnh, lòng tò mò chợt dấy lên sai khiến tôi đi qua đó.

Tôi nhập “Hạ Thanh Hòa” vào khung tìm kiếm, trong lúc chờ đợi, tim tôi đập vô cùng nhanh.

Người có tên Hạ Thanh Hòa không nhiều, không ngờ tôi thực sự tìm kiếm được thông tin có liên quan đến cậu ấy.

Rất ít thông tin, nhưng tôi có thể chắc chắn là cậu ấy.

Bài post trên trang chủ của một trang web bán nước hoa tự chế nào đó có nhắc tới cậu ấy. Nhà điều chế nước hoa của nhãn hiệu tự dưng mất khứu giác, trước khi rời khỏi ngành đã tung ra một loại nước hoa mới, tên của nước hoa là “Hạ của anh”.

Tôi ngồi ở đó xem trang mạng, chuyện này diễn ra vào mùa hè năm ngoái.

Thiết kế của lọ nước hoa được giản lược, lọ thủy tinh trong suốt cắm mấy que gỗ thơm. Thân lọ dán tem màu xanh thẫm, cổ lọ thắt nơ bươm bướm cùng màu. Trên dây nơ còn in một câu thơ tiếng Anh – But thy eternal summer shall not fade.

Tôi biết câu này, nó nằm trong một bài thơ của William Shakespeare, phiên dịch sang có nghĩa là: Mùa hạ của em sẽ vĩnh viễn không điêu tàn.

Tôi quay đầu sang nhìn phía cuối của bức thư, dưới câu “Hôm nay vẫn thực sự rất thích anh” vẫn là dòng chữ ký quen thuộc.

Hạ của anh.

Cho nên loại nước hoa này cũng liên quan đến tôi à?

Tôi sợ không phải bản thân tự đa tình.

Tôi ngồi ở đó, xem trang web chừng nửa tiếng đồng hồ. Trước giờ tôi chưa từng mua nước hoa, nhưng bây giờ bỗng dưng lại muốn ngửi thử xem, rốt cuộc “Hạ của anh” có mùi gì?

Hương hoa? Hương cỏ? Hay có hương vị như người tuyết nhỏ?

Nhưng tôi mua hàng thất bại, bởi vì đã hết hàng.

Hết hàng không có gì đáng sợ hết, tôi vẫn còn mấy trang web mua hàng second hand.

Tôi lên mạng tìm kiếm rất nhiều trang web mua hàng second-hand. Cuối cùng cũng tìm được mẫu nước ấy trên một App chuyên bán nước hoa. Được lắm, giá gốc 499 tệ, bây giờ đã lên 1314 tệ rồi.

Tôi cắn răng, cuối cùng vẫn chọn mua.

Chẳng phải chỉ hơn một nghìn thôi sao, thứ tôi có chính là tiền.

Phát ngôn câu chắc nịch như vậy, nhưng thực ra trái tim tôi đau đến nhỏ máu.

Giây phút chốt đơn, tôi thầm nói với cậu hàng xóm nhà mình: Nếu mùi này không thơm, tôi sẽ tìm cậu bắt trả 1314 tệ này cho tôi. Thuận tiện bồi thường cho tôi mười que kem người tuyết.