Hạ Của Anh

Chương 41



Cuối cùng tôi cũng hiểu được câu nói “người trong cuộc mơ hồ”, hay “mất đi rồi mới biết quý trọng”.

Cùng với câu “nước ấm nấu ếch”…

Tôi không biết Hạ Thanh Hòa cố ý hay vô ý cắm liễu, nhưng tôi chắc chắn đã quen với những ngày tháng nhận được thư của cậu ấy, đã quen cảm giác như mỗi ngày đều được trò chuyện với người bạn tâm giao, nghe cậu ấy tám nhảm, thỉnh thoảng trả lời mấy câu.

Lúc bản thân tôi chìm trong đó, tôi không nhận được những điều này có ý nghĩa thế nào với mình. Song, khi tôi chắc chắn một điều hôm nay tôi sẽ không nhận được thư từ cậu ấy, cảm giác mất mát này có thể được gọi bằng một cái tên khác – Thất tình.

Đệt.

Tôi có cảm giác thất tình.

Trên thực tế, tôi chưa từng thất tình, thậm chí chưa từng yêu đương một cách nghiêm túc.

Nhưng dù sao tôi cũng vẽ truyện tranh thiếu nữ, tâm trạng của tôi lúc này giống như một cô bé gục đầu ủ rũ, mây đen kéo đến trên đỉnh đầu, trời sắp đổ mưa lớn được tôi vẽ trong một phân cảnh truyện tranh nào đó.

Có lẽ do miệng hoặc linh hồn được khai sáng. Đang suy nghĩ, một tiếng sấm nổ ầm trên đầu tôi.

Trời nắng mà có sấm, còn chuyện gì nữa đây?

Chờ tôi phản ứng lại, tôi đã cầm theo ô chạy ra khỏi nhà, đuổi theo hướng Hạ Thanh Hòa đang dắt chó đi dạo.

Tôi không nghĩ nhiều, chỉ không muốn cậu ấy phải dầm mưa.

Tôi không biết do mình chạy nhanh hay cậu ấy chưa hề đi xa, tóm lại tôi nhanh chóng nhìn thấy cậu ấy dắt chú chó to tới mức có thể đẩy ngã cậu ấy, thảnh thơi đi trên con đường nhỏ.

Con đường trải gạch đỏ, cây cỏ mọc hai bên đường. Cậu ấy mặc áo phông trắng và quần jean nhạt màu đi chính giữa, nhìn bóng lưng nhẹ nhàng khoan khoái cũng khiến người ta vui lây.

Một cơn gió thoảng qua, lá cây xào xạc, gió miên man qua vạt áo, thổi rối mái tóc cậu.

Chú Alaska đột ngột chạy về phía trước, cậu ấy cũng bị chó kéo chạy theo, thậm chí tôi còn nghe thấy cả tiếng cười của cậu ấy.

Tôi vô thức cất bước đuổi theo bọn họ giống như đuổi theo một cơn gió, một chiếc lá cây, một chú bươm bướm.

Nhưng gió vốn dĩ không thể dừng.

Chiếc lá luôn thuộc về cây.

Còn chú bươm bướm, trong tay tôi chỉ có một chiếc ô, không có vợt bắt bướm.

Tôi chạy theo sau bọn họ, vừa chạy vừa nghĩ ngợi vu vơ. Người trước mặt đột ngột quay đầu, hai chúng tôi đều giật mình.

Cậu ấy ngạc nhiên nhìn tôi:

– Khâu Dương?

Sau đó, cậu ấy dùng sức kéo Alaska, ép nó dừng lại.

Chú chó lớn quay đầu, nhìn thấy tôi thì mừng rỡ lao tới.

Hạ Thanh Hòa đứng đó ngơ ngác nhìn tôi, gió vẫn đang thổi, lá vẫn rơi xuống bóng râm, bươm bướm vỗ cánh dừng giữa không trung.

– Tôi… – Tôi xoa đầu Alaska, nói với cậu ấy – Tôi nghe thấy tiếng sấm, cho nên mang ô tới cho cậu.

– Sấm? – Hạ Thanh Hòa nói với vẻ nghi hoặc – Đâu có.

– Ban này vừa mới… – Như thể cố ý phối hợp, bên tai tôi lại vang lên tiếng sấm.

Nhưng lần này tôi nghe thấy rõ ràng, đó không phải tiếng sấm, nó là âm thanh phát ra từ đội thi công trong quá trình xây dựng đình nghỉ mát ở đầu khác của khu nhà.

Tôi rất lúng túng, dở khóc dở cười, không biết phải đặt mắt vào đâu.

Tôi nghe thấy Hạ Thanh Hòa cười, vươn tay ra nói:

– Mặc dù không mưa, nhưng hôm nay trời nắng quá.

Tôi quay sang nhìn cậu ấy, cậu ấy cầm lấy ô rồi mở nó lên. Đam Mỹ Trọng Sinh

– Che nắng cũng tốt. – Hạ Thanh Hòa nói – Hè năm nay tôi phơi đen đi bao nhiêu, sau này ra ngoài phải mang theo ô thôi.

Cậu ấy che ô, đứng ở đó mỉm cười nhìn tôi, cười giống như gì ấy nhỉ?

Giống đám mây có mặt cười mà hồi còn nhỏ tôi rất thích vẽ.

– Để tôi dắt chó đi dạo cùng cậu nhé – Tôi nói – Nó mập quá, tôi không dắt nổi nó nữa rồi.

Hạ Thanh Hòa cười sau đó đưa dây dắt cho tôi.

Chúng tôi thong thả đi về phía trước, cậu ấy che ô, tôi dắt chó giúp cậu ấy.

Bất chợt, mùa hạ của tôi lại trải dài miên man.