Hạ Của Anh

Chương 55



Con người Hạ Thanh Hòa khiến tôi cảm thấy rất bất ngờ.

Tôi tưởng rằng cậu ấy là một người suy nghĩ tinh tế tới mức nhát gan. Nhưng trên thực tế, cậu ấy vừa chân thành vừa thẳng thắn vô tư.

Đôi mắt sáng ngời của cậu ấy nhìn tôi:

– Chuyện thế này xảy ra thuận theo tự nhiên, không có gì sai trái hết. Em thật lòng với anh, tại sao em phải có lỗi?

Tôi rất thích kiểu thẳng thắn vô tư đó. So với cậu ấy, rõ ràng tôi hẹp hòi hơn nhiều.

Tôi nói:

– Ngầu lắm.

Cậu ấy sững người một lát, sau đó kéo tay tôi cười lớn.

Hiếm khi mới thấy cậu ấy cười to như vậy, không còn hình tượng gì hết nhưng lại càng đáng yêu hơn.

Hạ Thanh Hòa phát hiện tôi cứ nhìn cậu ấy mãi, từ từ ngưng cười, cũng nghiêm túc nhìn lại tôi.

Bỗng dưng chỉ trong khoảnh khắc thôi tôi có cảm giác cậu ấy đang dùng ánh mắt để xăm hình cho tôi, tựa hồ cậu ấy cứ nhìn chằm chằm tôi mãi như thế, không lâu sau trên người tôi sẽ xuất hiện dấu ấn của cậu ấy vậy.

Cảm giác này quá kỳ diệu, có lẽ, đây chính là cách thức thể hiện chân chính của tình yêu.

– Trời nắng rồi. – Hạ Thanh Hòa quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Tôi kéo cậu ấy đứng dậy:

– Ra ngoài phơi nắng với anh.

Tôi không quen cảm giác dắt tay người ta đi đường. Nhưng thói quen này không nói rằng tôi không thoải mái, ngược lại, bởi vì mỗi lần nắm tay đều khiến tim tôi đập quá nhanh, đầu óc quá tải, cơ thể mất khống chế.

Nói đơn giản hơn thì là, cầm tay Hạ Thanh Hòa đi đường, tôi sẽ căng thẳng và kích động tới mức tự vấp vào mình.

Mở cửa ra, bầu không khí trong lành sau cơn mưa giống như một quả bóng nước khổng lồ đập thẳng vào mặt tôi. Thoải mái, tinh thần nháy mắt dâng cao hơn.

Chỉ mấy phút trước thôi tôi còn thấy đầu óc quay quay do uống rượu, cho nên cảm giác “cả thế giới này đều mơ hồ, chỉ có mình cậu ấy là rõ ràng”, hoàn toàn vì men rượu đang tác quái.

Nhưng vào lúc này, chúng tôi đứng trong sân nhà ướt sũng, đứng trong làn gió trong lành, đứng trong ánh mặt trời dịu dàng ngày hạ. Tôi vẫn chỉ nhìn thấy mình Hạ Thanh Hòa, tất cả những thứ khác đều trở thành vật đính kèm của cậu ấy.

Tôi ghi nhớ hình ảnh và cảm giác lúc này để ngày sau vẽ lại.

Khi cậu ấy quay đầu sang nhìn tôi, không ngờ tôi còn thật sự cảm thấy cho dù thế giới có thay đổi thì cậu ấy sẽ vĩnh viễn tươi đẹp như thế.

Tôi nhớ tới một câu trước đây cậu ấy từng viết trong thư gửi tôi.

“Trước đây em luôn cảm thấy tất cả mọi vật rồi sẽ đi đến hồi kết. Tới lúc ấy, hoa khô cỏ héo, biển cạn, núi cũng sập, tất cả đều chẳng còn ý nghĩa. Nhưng mùa hạ năm nay khiến em chợt hiểu ra một điều, tình yêu có thể khiến cho thế giới này không suy tàn.”

Đương nhiên, không phải cậu ấy đang thể hiện tình yêu với tôi mà vì cảm thán nhận ra sức mạnh của sự sống từ bông hoa nhỏ màu vàng, giây phút ấy cậu ấy cảm thấy yêu thương cuộc sống đến lạ.

Vậy mà tôi lại thấy, câu nói kia có thể áp dụng vào thời khắc này, thích hợp dành tặng cho cậu ấy.

Hạ Thanh Hòa nói:

– Khâu Dương, anh có biết tại sao em lại chuyển đến đây không?

– Không phải vì bố em à?.

||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

Cậu ấy nhìn tôi cười:

– Phần nhỏ nguyên nhân thôi. Thực ra nếu như muốn chuyển khỏi nhà ra ở một mình, em có rất nhiều nơi để lựa chọn.

Tôi nhìn cậu ấy, ngờ ngợ bản thân có thể sắp biết được một chuyện lớn khó lường.

Quả nhiên, cậu ấy nói:

– Khi ấy em đang đi xem phòng, chuẩn bị tìm kiếm một nơi ở xa trung tâm thành phố, tốt nhất là xung quanh ít nhà và sạch sẽ một chút.

Cậu ấy ngừng một lát, vươn tay xoa xoa thùy tai của mình, dường như có chút xấu hổ.

– Khi ấy em có ba nhà để lựa chọn, vốn dĩ không định mua ở đây đâu. – Cậu ấy cúi đầu, vuốt ve Công Chúa vừa sấn tới đây – Nhưng hôm đó xem nhà xong và chuẩn bị rời khỏi, em nhìn thấy có anh hàng xóm đang tập thể dục theo đài trong sân.

Cậu ấy bật cười thành tiếng:

– Bài tập thể dục số tám của học sinh toàn quốc, “Thời đại đang vẫy gọi”.

Hạ Thanh Hòa ngẩng đầu nhìn tôi:

– Anh đoán xem, đó là ai?