Hạ Của Anh

Chương 56



Trên thực tế, tôi vẫn luôn tò mò tại sao Hạ Thanh Hòa lại phát hiện ra báu vật nhân gian là tôi. Mặc dù cậu ấy nói đã từng bắt gặp tôi ký tặng, nhưng đó đã là chuyện của mấy năm trước. Câu chuyện vừa nhìn thoáng qua đã yêu luôn sau đó đuổi theo chồng cả nghìn dặm đến đây mua nhà chẳng thực tế gì hết.

Dẫu tôi cảm thấy bản thân mình có sức hút, thì…

Được rồi, tôi phải thừa nhận, tôi không cảm thấy mình có sức hút đến vậy.

– Đừng nói với anh, bởi vì em nhìn thấy anh tập thể dục theo đài nên mới si mê anh như vậy đấy nhé! – Chuyện này… rất buồn cười đấy.

Tôi vẽ truyện tranh thiếu nữ, khi tình yêu đến sẽ rất lãng mạn, xung quanh đều là bong bóng màu hồng. Kết quả đến lượt tôi, lúc tình yêu thực sự đến, tôi chỉ có thể cảm thấy xung quanh mình toàn là những meme tấu hài.

Chuyện này không hợp lý.

Tôi không chấp nhận được.

Hạ Thanh Hòa dựa vào tôi cười, cười khanh khách. Tiếng cười lanh lảnh tựa âm thanh giọt sương trượt khỏi lá rơi xuống vũng nước nhỏ.

Cậu ấy nói:

– Tất nhiên là không phải rồi.

Hạ Thanh Hòa xoay người đi vào trong sân nhà tôi, nhìn những bông hoa bị tôi chăm gần chết:

– Khoảng thời gian đó em sống không được tốt. Khi nhìn thấy anh, bỗng dưng em cảm thấy anh rất vui vẻ.

Cũng bình thường thôi.

Vui bình thường.

Suy cho cùng thì bây giờ tôi vui hơn nhiều.

Cậu ấy nói:

– Mặc dù em không phải là một người rất lạc quan hay tích cực, nhưng em giống với tất cả mọi người, đều thích đến gần những sinh vật tràn đầy sức sống.

Cậu ấy nhìn tôi cười:

– Ví dụ như anh.

Mặc dù con người đúng là sinh vật, song dùng từ sinh vật để hình dung tôi thì thật kỳ diệu.

Cảm giác kỳ diệu này đến từ sự rộng lớn của quần thể “sinh vật”, dường như trong thế giới của cậu ấy, tôi không chỉ thắng tất cả mọi người mà còn thắng tất cả sự tồn tại của những sinh vật khác.

Đắc ý.

Tôi, Khâu Dương, ngầu.

Tôi không biết trong thế giới hiện thực có tồn tại yêu quái không, nhưng tôi biết, tôi không phải. Bởi vì nếu tôi là yêu quái, vậy thì bây giờ đuôi của tôi đã vểnh lên tận trời rồi.

Tôi không phải yêu quái, không có đuôi, khi đắc ý không thể vểnh đuôi thể hiện niềm vui của mình, tiếc ghê.

Hạ Thanh Hòa nói:

– Khi ấy em cảm thấy anh có thể cứu vớt tất cả mọi chuyện không vui của mình.

Cậu ấy kéo tay tôi, không ngừng vẽ vòng tròn vào lòng bàn tay.

Cậu ấy nói:. Ngôn Tình Sủng

– Thực ra, trước đó em đã thích anh rồi, chẳng qua không có cơ hội làm quen với anh.

Tai cậu ấy rất đỏ, mặt cũng rất đỏ, ngay cả cổ đều đỏ bừng theo.

Cậu ấy xấu hổ à?

Hay vì uống rượu?

Cơn gió nhẹ sau mưa thoảng qua đây khiến cậu ấy híp mắt lại.

– Lần đầu tiên em nhìn thấy anh là ở buổi kí tặng, anh mặc áo sơ mi trắng cộc tay. Hôm ấy trời rất nóng, những chàng trai cô gái đến xin chữ ký anh xếp thành hàng dài. – Hạ Thanh Hòa nhớ về ký ức chính tôi cũng đã quên – Em nhìn thấy anh bảo người bên cạnh mua kem cho những độc giả kia. Lúc mở ví, tiền xu bên trong còn rơi ra.

Hạ Thanh Hòa nhìn tôi cười:

– Anh đuổi theo đồng xu, nhóm độc giả đứng đó cười anh, vô cùng đáng yêu.

Tôi thực sự không còn nhớ chuyện này nữa, nhưng tại sao tôi cứ cảm thấy màn này rất bối rối nhỉ, vậy mà cậu ấy còn thấy đáng yêu.

Cho nên câu nói kia thật đúng “Bạn là người thế nào, bạn sẽ nhìn thấy thế giới như vậy”, vì Hạ Thanh Hòa đáng yêu cho nên mới nhìn thấy tôi làm trò hề cũng đáng yêu.

– Ngày hôm đó em chỉ cảm thấy anh rất thú vị. Lúc về nhà mới tìm kiếm Weibo của anh. – Hạ Thanh Hòa nghiêng đầu nhìn tôi – Em rất thích anh làm mặt xấu khi chụp ảnh tự sướng, mỗi lần như vậy em đều cười không dừng nổi.

Hóa ra khi ấy trong mắt Hạ Thanh Hòa tôi lại là chúa hề ư?