Hạ Của Anh

Chương 57



Tôi cảm thấy ảo não.

Trước giờ tôi luôn cho rằng mình là hoa mỹ nam, nhưng chẳng ngờ sẽ có một ngày mình trở thành hề chúa trong mắt người mình yêu.

Tôi nói:

– Khi ấy em không cảm thấy anh rất ngốc à?

Mất mặt thật.

Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau không nên như thế. Cứ coi như thời điểm ấy tôi không có bước đi phong độ như Hứa Văn Cường trong Bến Thượng Hải, thì ít ra cũng phải có hình tượng cao to đẹp trai chứ.

Đuổi theo đồng xu, cái quái gì vậy!

Hạ Thanh Hòa nín cười sắp nội thương rồi, cậu ấy nói:

– Đâu có, em cảm thấy anh rất đáng yêu.

Cậu ấy nói:

– Sau đó em phát hiện anh vẽ truyện tranh thiếu nữ nên thấy… nghề nghiệp này rất hợp với anh.

Tại sao nghe lời cậu ấy nói có vẻ vi diệu thế nhỉ?

Cậu ấy đang ám chỉ điều gì chăng?

– Khâu Dương.

– Hả?

– Em muốn uống rượu. – Hạ Thanh Hòa nói – Anh uống với em một chai đi.

Với tửu lượng của cậu ấy mà còn đòi uống rượu, cậu ấy đang có ý chủ động hiến thân cho tôi sao?

Tôi biết tôi nảy ra suy nghĩ này thì thật đáng khinh, nhưng cậu ấy uống một chén đã gục, tôi không yên tâm.

– Hay là em mở một lon nước ngọt đi. – Tôi nói – Em đừng uống nhiều, uống vào lại khó chịu.

Cậu ấy cười:

– Không đâu, anh mở một chai nữa đi.

Cậu ấy kéo tôi vào nhà, cầm thêm một chai nữa.

Chúng tôi ngồi trong sân, Hạ Thanh Hòa rót đầy rượu hoa quả thơm ngọt vào chén của cả hai.

Tôi hơi lo lắng:

– Mặc dù hôm nay rất vui, nhưng em cũng phải tự lượng sức mình.

Cậu ấy nhìn tôi cười, giơ tay lên uống sạch rượu trong chén.

Tôi ngây ra tại chỗ, thứ cậu ấy đang uống là rượu đấy, không phải gió mùa hè đâu.

Tôi vội vàng đứng dậy rót nước cho cậu ấy. Khi bước vào trong nhà tôi đã bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh cậu ấy say rượu khóc thút thít rồi.

Đẹp thì đẹp thật, song cậu ấy khóc như vậy tôi cũng đau lòng.

Kết quả, mọi chuyện không diễn ra như tôi tưởng tượng.

Không có chuyện gì xảy ra hết. Cậu ấy vẫn ngồi ở đó, chén đã được rót đầy rượu.

– Em không sao đấy chứ?

Tôi căng thẳng nhìn qua, nhét cốc nước vào tay cậu ấy, bảo cậu ấy mau uống chút nước, chỉ cần súc miệng thôi cũng có thể giảm bớt nồng độ cồn trong cơ thể.

Tôi không biết làm vậy có hiệu quả không, nhưng nghe thì có vẻ rất khoa học.

Hạ Thanh Hòa nhấp một ngụm nhỏ:

– Em không muốn uống nước, em muốn uống rượu.

Cậu ấy đặt cốc nước sang một bên, kéo tôi ngồi xuống:

– Trước đây em chưa từng uống rượu này, hôm ấy anh mang tới, em rất thích.

Tôi nhìn cậu ấy:

– … Rượu có ngon đến mấy cũng không thể uống nhiều. Nhìn tửu lượng của em mà xem, uống ít vẫn hơn.

Một đám mây trên đỉnh đầu chậm rãi dạo ngang, vây chúng tôi trong thế giới râm mát nho nhỏ.

Tôi vươn tay vuốt mái tóc bị gió thổi rối của Hạ Thanh Hòa:

– Không phải không cho em uống, mà sợ em uống say sẽ không thoải mái.

Cậu ấy mím môi cười, sau đó nói:

– Khâu Dương, thực ra…

Cậu ấy chỉ vào chai rượu hoa quả đặt trước mặt chúng tôi:

– Chúng ta uống thêm một chén nữa đi.

Thấy cậu ấy kiên trì như vậy, tôi cũng chỉ đành uống cùng. Chẳng qua trong lúc uống không ngừng dặn cậu ấy uống chậm thôi, uống ít thôi.

Hạ Thanh Hòa lại uống một hơi hết sạch rượu trong chén. Uống tới mức tôi căng thẳng sắp nghẹt thở đến nơi.

Trước đây cậu ấy chỉ uống một chén thôi đã gục, lần này uống tận hai chén, tôi sợ rằng sẽ xảy ra chuyện.

Tôi nói:

– Khó chịu không? Có muốn về nằm một lát không?

Hạ Thanh Hòa nhìn tôi cười, mặt tỉnh bơ:

– Đúng rồi, anh không muốn biết lần thứ hai em nhìn thấy anh là khi nào à?

– Khi anh tập thể dục theo đài hả? – Nói đến chuyện này tôi cũng cảm thấy thật xấu hổ.

Tại sao mỗi lần gặp Hạ Thanh Hòa tôi đều làm ra chuyện xấu hổ thế nhỉ?

Câu ấy lắc đầu:

– Khi ấy anh cứu một con mèo nên bị xe đâm.

Tôi hận.

Cứu mèo là một hành động anh hùng đáng tuyên dương, nhưng vì cứu mèo mà khiến bản thân bị đâm cho chấn động não, nói ra có chút buồn cười.

Cậu ấy nói:

– Khi ấy em đang đuổi theo chú mèo kia.

Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ấy:

– Con mèo ấy không phải của em đấy chứ?

– Sao thế được! – Cậu ấy cười khanh khách nhìn tôi – Em nuôi chó mà!

Cũng đúng.

– Chú mèo ấy của nhà hàng xóm. – Hạ Thanh Hòa nói – Chủ nhân của nó là… Tiết Nhất Khải.



Ờ.