Hạ Đắng

Chương 3: Có ai biết trước chuyện sau này?



Quán mì trước giờ đóng cửa thì yên tĩnh hẳn...

Yến Lê ngồi dưới gốc hoè giải quyết bữa tối, một chiếc bánh bao chay ăn kèm với ít nộm dưa chuột.

Thái Cảnh Huy chạy ra nhét một quả trứng gà vào tay cô, "Mẹ tôi luộc cho con chó con trong nhà, tôi bảo mẹ luộc thêm quả nữa đó. Cậu gầy quá, sao không nói cha mẹ mua gì để bồi bổ đi."

"Mẹ tôi tưởng tôi ăn rồi nên lát nữa cậu lén lén ăn thôi nha, đừng để bà nhìn thấy."

"Mà nè, cậu đừng cho cái con mèo hoang ngoài kia ăn nữa. Cậu cứ cho nó ăn thì lần sau nó lại đến tìm đó. Mẹ tôi mà thấy thì lôi nó đi làm thịt cho xem. Lần này cậu còn đuổi đi được chứ những lần sau có kịp đuổi nó không?"

Yến Lê đập quả trứng lên thân cây bên cạnh, miệng vẫn nhai ít bánh bao dưa leo chưa kịp nuốt, lúng búng trả lời: "Tôi biết rồi, cảm ơn cậu."

Giang Khước về đến nơi mới phát hiện mình để quên chìa khóa, hai ngày nay chỉ có mình cậu ta ở nhà nên đành vội vàng quay lại tìm.

Đi đến khúc quanh cách quán mì không xa, cậu ta nhìn thấy Yến Lê đang ngồi với Thái Cảnh Huy.

Đồ ăn như này thật không khác gì ăn chay. Giang Khước vốn tưởng cậu ta sẽ vui vẻ thấy cái cảnh này, nhưng dường như lại chẳng có cảm xúc gì cả.

Đang lúc cậu ta không biết có nên đi qua hay không thì Yến Lê đã nhanh chóng ăn xong bữa tối, bước vào trong quán, rồi lại khoác túi đi ra.

Giang Khước lùi vào sau góc rẽ trong vô thức.

Yến Lê đi phía trước, cậu ta đẩy xe đạp theo sau.

Mình chỉ muốn xem cuộc sống của cô ta bây giờ khốn đốn đến mức nào mà thôi, Giang Khước tự tìm cho mình cái lý do như vậy.

Yến Lê dừng lại trước một con hẻm nhỏ trên đường phố Sùng An, cô khẽ gọi, con mèo hoang buổi trưa vừa chạy tới quán mì bỗng phóng ra từ cái lán sắt được người ta dựng cho.

"Meo, meo", nó vừa kêu vừa nép vào chân Yến Lê.

Giang Khước nhìn thấy một người bữa no bữa đói vậy mà lại đút miếng trứng trên tay cho con mèo hoang kia ăn.

...

Ngày hôm sau đi làm, Thái Cảnh Huy mặc áo ba lỗ màu trắng sáp tới, hớn hở bảo: "Hôm qua sau khi cậu đi, Giang Khước tới lấy chìa khóa đó."

"May là cậu tinh mắt, nếu không thì cậu ta đến cũng chưa chắc đã tìm lại được."

Yến Lê "ừm" một tiếng, không nói gì nữa, chỉ cúi đầu rửa rau.

Ở đằng kia, bà chủ ngồi than thở với chồng: "Tối qua bạn của Cảnh Huy dẫn theo một thằng bé đến đây. Nó học ở Nhất trung đấy... cái trường trọng điểm ở Nam Bình kia kìa. Chẳng phải con của chị Lý nhà bên cũng học ở đấy à? Nghe nói hôm nay mới bắt đầu nghỉ hè. Nếu Cảnh Huy nhà chúng ta cũng vào được trường đó thì tốt biết mấy..."

Trường Nhất trung bên Nam Bình mỗi năm chỉ tuyển đúng hai nghìn học sinh, là trường cấp ba tốt nhất ở Nam Bình, bên họ được phép lấy học sinh theo thành tích từ cao xuống thấp, sau đó các trường khác mới bắt đầu tuyển sinh.

Còn không thì những ai có kết quả thi cuối kỳ trong hai năm lớp Mười, lớp Mười một đều nằm trong top 50 thành phố cũng có thể nộp đơn xin được chuyển trường, tuy nhiên chuyện này hiếm như lá mùa thu, những người ưu tú nhất đều tập trung ở Nhất trung, học sinh trường khác muốn vào top 50 thì khó hơn lên trời.

Người đàn ông nói: "Nếu không thì nhờ con nhỏ Yến Lê dạy thêm cho Cảnh Huy xem sao. Anh nhớ em bảo là con nhóc đó học giỏi lắm mà..."

"Thôi thôi, gà có giỏi đến đâu cũng thì cũng không phải hạc. Giỏi thế nhưng cũng chỉ học cùng trường với con trai chúng ta đấy thôi, ở trường đấy mới giỏi hơn người ta thôi, bình rỗng kêu mới to, ông hiểu chưa, nhờ nhỏ đó hả? Đùa!"

Chỗ Thái Cảnh Huy nghe được không sót một từ, bố mẹ cậu ta chẳng biết nể nang người khác là gì. Cậu ta ngượng ngùng cười: "Gì nhỉ, đừng nghe mẹ tôi nói linh tinh, tính bà ấy thế, nói gì cũng thẳng tuột..."

Cậu ta học ở trường số 13, đương nhiên thừa biết thành tích của Yến Lê không phải loại "gà" như lời mẹ cậu ta nói, tính ra cũng "có số má" ở cái thành phố này ấy chứ.

Còn lý do tại sao cô không được chọn ở kỳ thi đầu vào thì cậu ta không rõ lắm.

Yến Lê lắc đầu, tựa như không hề tức giận: "Không sao, tôi biết."

Cô đã từng phải nghe nhiều lời ác ý hơn thế này cơ mà, một hai câu nói vu vơ này làm sao có thể tổn thương cô được.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn, Yến Lê làm ở quán mì Thái từ sáng tới tận đêm mới về nhà.

Kỳ nghỉ hè từng ngày trôi qua, đến tận giữa tháng 8, trường Nhất trung mới lại mở cửa đón học sinh.

Cô xin nghỉ việc ở quán mì vào buổi tối hôm trước, vì sắp đi học nên yêu cầu bà ta hãy trả luôn tiền lương cho cô.

Người đàn bà vừa tính toán vừa lẩm bẩm: "Trường số 13 khai giảng hả? Sao tao không biết? Bình thường không phải là tháng chín à..."

Yến Lê cầm đống tiền lẻ trên tay, đếm nhanh thoăn thoắt. Trước khi rời đi, cô bỏ lại một câu:

"Ngày mai Nhất trung khai giảng. Dì Triệu, cảm ơn dì đã giúp đỡ tôi trong thời gian qua."

Dì ta nghe vậy thì trợn tròn mắt, nụ cười giả tạo treo trên gương mặt trắng bốp của người đàn bà chua ngoa bỗng chốc cứng đờ, qua một lúc lâu vẫn chưa thấy bà ta bình tĩnh lại.

Ấm ức nghẹn trong ngực Yến Lê suốt nửa tháng qua bỗng chốc tiêu tan ở giây phút đó.

Buổi tối, cô trở về nhà, cẩn thận lấy bộ đồng phục mới của Nhất trung trong tủ ra, trải lên trên mặt bàn gỗ mục nát.

Cô sờ sờ bộ quần áo, ngày trước vì muốn kiếm tiền mua đồ ăn nên cô từng làm thêm trong cửa hàng vải nửa năm, nên biết chắc loại vải này phải là loại cao cấp lắm.

Gương mặt của Triệu Văn Sơn, hình ảnh của mẹ cô, những lời khinh khỉnh lúc đó của bà chủ quán ăn lúc nào cũng bám riết lấy tâm trí cô, từng người một, họ luẩn quẩn cạnh cô, như nhắc với cô một sự thật là cuộc sống của cô đang nhơ nhớp đến mức nào.

Nhất trung là hy vọng duy nhất mà cô có thể bám lấy.

Việc học là cơ hội cuối cùng để thay đổi cuộc đời cô.

Ngày hôm sau, Yến Lê dậy từ sớm, trước khi đi tắm còn lấy đồng phục ra treo ở bên giường, đứng ngắm một lúc lâu.

Đồng phục của Nhất trung đẹp có tiếng, đường may gọn gàng, áo trắng sọc xanh đơn giản, vừa như in, mùi quần áo mới vẫn còn thoang thoảng, vậy thôi cũng đủ để khơi dậy chút tự trọng cuối cùng còn sót lại của cô.

Yến Lê cởi bộ đồ cũ, tấm gương nứt bên cạnh phản chiếu hình ảnh người thiếu nữ gầy gò, làn da xanh xao, trắng bợt. Cô chòng chiếc áo ngắn tay vào người, trong khoảnh khắc quay người lại, chiếc áo chưa kịp kéo xuống để lộ vài vết sẹo sau lưng.

Xấu quá.

Cô nghĩ, sau đó chỉnh lại quần áo, cũng không quên cầm số tiền làm thêm cất trong ngăn bàn giấu đi, nếu bỏ nó ở nhà, chẳng biết sẽ bị mẹ cô cho mất dạng từ khi nào, cô còn phải mua sách và đề thi.

Mẹ của Yến Lê, Chu Cầm, là một con nghiện cờ bạc chính hiệu.

Quả là một chuyện đáng buồn.

Yến Lê không có xe, cũng không có tiền đi xe buýt, nên cô dậy sớm nửa tiếng, đi bộ từ khu nhà cũ đến trường học.

Trời vẫn chưa sáng hẳn, cô đi một mình trên đường, trong lòng âm ỉ mong đợi khi biết mình sắp được nhìn thấy ngôi trường kia. Cô đếm từng ngày nghỉ hè một, cuối cùng thì nó cũng đến.

Bây giờ cô đã có thể ngẩng cao đầu, hiên ngang đặt chân vào khu nhà mới, một nơi đẹp đẽ sáng sủa, không còn phải khổ sở, một nơi mà tiệm mượn sách còn to hơn cái tiệm mượn sách trong khu nhà cũ gấp mấy lần.

Cô rảo bước nhanh hơn, quãng đường ba mươi phút mà cô chỉ đi mất hai mươi ba phút.

Cổng trường Nhất trung vô cùng nổi bật, các tòa nhà cũng đẹp, trường chắc phải to gấp mấy lần trường số 13 nơi cô từng học.

Cô đi qua cổng, càng vào trong cô càng cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhất trung không có đám du côn cợt nhả, cũng không có đám con gái ăn chơi đầu tóc sặc sỡ bám riết cười nhạo quần áo cô rách nát, ở đây ai cũng mặc đồng phục giống nhau, cô khoác cặp sách trên vai, yên lặng bước đi.

Cô dừng bước trước cửa lớp 11-1. Trong kỳ nghỉ hè, cô đã mấy lần lén tới đây để cho quen đường, lúc đó nên trường lớp vắng tanh, chỉ có một mình bác bảo vệ ngồi ở cổng trường. Vì cho phép người ngoài vào tham quan nên cô đã háo hức đến dạo chơi hẳn mấy lần.

Trong lớp chỉ lác đác vài người đang ngồi nói chuyện với nhau. Yến Lê trước đó từng tìm hiểu qua, trường Nhất trung tuy là trường điểm nhưng cũng chia ra hai ban, ban thường và ban chọn, bất cứ ai rơi khỏi top 150 thì đều sẽ bị đá ra khỏi ban chọn.

Nói như vậy thì hầu hết mọi người trong lớp này đều biết nhau, còn cô là một người mới chuyển tới không có trong kế hoạch.

Yến Lê sợ mình ngồi nhầm chỗ của người khác liền quay đi tìm phòng của chủ nhiệm lớp ở cuối hàng lang.

Mười phút sau, cô bước ra khỏi văn phòng, ôm bộ sách mới toanh trên tay, chủ nhiệm lớp đi phía sau, mặt mày hiền từ.

Cô giáo dẫn cô vào lớp. Chỉ trong mười phút ngắn ngủi kể từ khi cô rời đi, lớp học vậy mà đã ngồi gần kín hết chỗ.

Cô chủ nhiệm tên Lí Tuệ, tuổi tầm bốn mươi. Cô giáo đứng trên bục giảng, gõ gõ bàn, lớp học yên lặng trong chớp mắt, cô giáo lại quay qua nhìn Yến Lê, ý bảo Yến Lê bước ra giữa lớp.

"Giới thiệu với các em, đây là bạn học mới của chúng ta, Yến Lê, chuyển từ trường 13 sang. Kết quả cuối kỳ học kỳ trước bạn ấy xếp thứ nhất của trường, xếp thứ sáu thành phố."

Dưới lớp bỗng chốc xôn xao hẳn lên.

Tiếng xì xào vang lên không ngớt, ánh mắt mọi người dường như đều đổ dồn về phía Yến Lê.

Yến Lê cũng nhìn xuống mọi người, vốn không để ý, vậy mà một khuôn mặt cũng được gọi là quen thuộc lại lọt vào trong tầm mắt.

Giang Khước ngồi ở bàn thứ tư cạnh cửa sổ, tóc ngắn đen nhánh càng làm nổi bật gương mặt tuấn tú trắng trẻo.

Ánh mắt bình lặng không nhìn ra điều gì khác, chỉ là trong tình huống này, cái nhìn chăm chú kia khiến cô không thể không chú đến.

Yến Lê lảng tránh ánh mắt kia, lúc này cô chủ nhiệm đã viết tên cô trên bảng, lần nữa ra hiệu cho mọi người im lặng. "Tuy Yến Lê học ở trường 13 nhưng thành tích rất tốt, không hề thua kém bất kỳ ai ở đây. Từ nay trở về sau, bạn ấy sẽ là thành viên của lớp 11-1 của chúng ta, là học sinh của cô, cũng là người đi cùng các em hai năm còn lại. Cô hy vọng các em có thể giúp đỡ, học tập lẫn nhau."

Lời vừa dứt, cô quay sang nhìn Yến Lê, thấy cô không được tự nhiên nên không bảo cô giới thiệu nữa, chẳng suy nghĩ nhiều mà chỉ tay về phía chỗ trống của chiếc bàn thứ ba cạnh cửa sổ: "Yến Lê, em ngồi kia nhé, mấy bạn xung quanh đều là những bạn xuất sắc trong lớp, bình thường em chịu khó giao lưu học hỏi các bạn nhé."

Yến Lê nhìn theo hướng chỉ của cô giáo thì phát hiện chỗ ngồi đó vậy mà lại ở ngay phía trước Giang Khước.

Cô chầm chậm bước qua, trong khoảnh khắc hai người cách nhau rất gần, hai ánh mắt lại khẽ rồi lại tách ra như không có chuyện gì.

Lúc đó, cô vẫn không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.

Khi bạn học đang đếm từng phút để chờ tan học, cô vẫn bận rộn suy nghĩ xem phải tìm việc làm thêm ở đâu, ve ngoài cửa sổ dường như cũng đang chờ đợi mùa hè qua đi.

Có ai mà biết trước chuyện sau này.

****

Yến Lê cũng đã học ở Nhất trung được mấy ngày, sáng nào cô cũng vừa đi đường vừa nhai bánh bao, tranh thủ nhẩm lại từ mới và công thức học tối qua.

Người ta ăn một ngày ba bữa, ăn ít vài miếng đã bị cha mẹ nhắc nhở, gì mà "có thực mới vực được đạo", vừa dạy vừa dỗ vừa đút đồ ăn vặt vào cặp, Yến Lê ngày ăn hai bữa đã bị Triệu Văn Sơn mắng là đồ vứt đi, không biết làm mà vẫn biết ăn.

Những năm hai nghìn, giá cả vẫn còn hợp lý, nhiều lúc đói quá cô cũng sẽ mua tạm hai chiếc bánh bao để lót dạ. Nhân chay chỉ có nhân bắp cải với nhân rau hẹ. Cô ăn không quen mùi hẹ nồng nên đành cô mua bánh bao bắp cải, tưởng tượng nó là bánh bao nhân thịt rồi nhét vào miệng.

Yến Lê năm mười bảy tuổi, cảm thấy lúc cực khổ nhất chỉ có những lúc phải dùng đến tiền và những lúc đói đến mức bụng muốn dán vào lưng mà thôi.

Ăn xong bánh, cô rảo bước vào lớp thì thấy lớp vẫn không một bóng người. Qua một lúc sau, tốp nữ sinh mới lần lượt đi vào, cầm theo một túi bánh bao chiên và trứng trà, vừa ngửi mùi thơm bay qua là cô biết nhân thịt ở bên trong.

Nhưng điều đó cũng không quan trọng nữa, bây giờ cô ấy không đói nên không còn khát khao những thứ kia.

Từ hôm nhập học đến nay chỉ có cô bạn gương mặt tròn xoe, buộc tóc đuôi ngựa cao ngồi cạnh hỏi tên của cô.

Là người ngoài, cô không hòa nhập được và cũng chẳng có ai quan tâm đến cô.