Hạ Đắng

Chương 4: Ăn miếng trả miếng



Yến Lê không biết nguyên nhân cụ thể là gì, nhưng từ bé đến giờ, cô đã phải làm quen với việc bị những lời mắng chửi, những trận đánh đập bủa vây. Chỉ một ánh mắt, nụ cười của người khác cô cũng có thể nhìn ra ý giễu cợt nơi họ mà không cần mất thời gian để suy đoán.

Cô không nén nổi nỗi thất vọng trong lòng nhưng cũng đã đè nó rất nhanh.

Thực ra cũng không có chuyện gì phải thất vọng, từ nhỏ cô chưa từng ôm bất kỳ hy vọng nào với bất kỳ ai, lần này cũng vậy.

Vốn tưởng rằng những năm cấp ba sẽ trôi qua trong lặng lẽ, nhưng không ngờ những học sinh xuất sắc của lớp trọng điểm của trường trung học số một thành phố này đã ngứa mắt cô nhanh đến vậy.

Đầu tiên là vở bài tập biến mất, sau đó là đến chiếc ghế bị bôi keo, chiếc bàn bị cào xước, nhưng những điều này chỉ đổi lại sự thờ ơ và cười nhạo của mọi người, dường như cô đang biến thành trò tiêu khiển cho cả lớp.

Nhưng cũng sẽ có người chẳng có thời gian mà cười cô, bởi họ còn bận đắm chìm trong đống bài tập của họ.

Không ai đứng về phía cô.

Chỉ riêng cô bạn có gương mặt tròn trịa trông dễ gần là chịu đưa cho cô vài chiếc khăn giấy khi cô còn loay hoay, vẻ mặt cứ như muốn an ủi vài câu nhưng lại thôi. Cô thấy cảm kích nhưng không dám nói gì, sợ người ta sẽ gặp rắc rối.

“Tôn Yên bọn họ chỉ đang ghen tị cậu xinh xắn, học giỏi thôi. Thật ra ban đầu cũng có vài bạn nam nói đỡ cậu vài câu, nhưng bị cô ta đồn thổi là thích thầm cậu, giờ không ai dám giúp cậu nữa.”

Trình Viên Viên, cô bạn có khuôn mặt hơi tròn lén viết giấy đưa cho cô.

Cô thở dài, xé tờ giấy thành từng mảnh. Khi cô vừa ném nó vào thùng rác dưới lớp thì nghe thấy tiếng sấm đì đùng bên ngoài.

Hơi ẩm mang theo mùi ngai ngái luồn qua khe cửa chính và những ô cửa sổ đang hé mở, nhiệt độ dần giảm xuống, vài người trong lớp khẽ hắt hơi.

Lúc này, mưa bỗng nhiên rơi xuống rồi dần trở nên nặng hạt hơn, tiếng sấm sét cũng ngày một to. Những trận mưa ngày hè đến nhanh không kịp trở tay, cô vui mừng, ban sáng Yến Lê thấy trời âm u nên đã mang theo ô, nếu không tí nữa lại bẩn bộ đồng phục mới giặt mất.

Tiết hóa là tiết cuối cùng của hôm nay, cô giáo lúc nào cũng muốn cố dạy thêm vài phút, mười lăm phút sau bọn cô mới được cho tan học. Yến Lê đóng nắp hộp bút lại, vừa thu dọn đồ đạc, vừa tranh thủ quay qua tìm kiếm chiếc ô để ở cửa sau.

Vậy mà không thấy đâu.

Cô nhìn kỹ một lần nữa, không quên ngó qua bệ cửa sổ bên lối hành lang, nhưng vẫn không thấy.

Không thể mất được, chắc chắn là có người giấu đi.

Chiếc ô này là quà tặng kèm vào cái lần cô đi gửi tiền tiết kiệm ở ngân hàng. Nhìn qua có vẻ rẻ tiền, lại in tên ngân hàng, bạn học cùng lớp đều không chịu dùng mấy kiểu ô như vậy, chiếc ô này trong lớp chỉ có một, không thể có việc cầm nhầm được.

Giáo viên hóa xua tay, ý bảo tan học, tất cả mọi người ầm ầm đứng dậy. Bên ngoài, mưa nhằm đúng lúc học sinh kéo ra khỏi lớp mà rơi càng dày, Yến Lê cố nán lại, lo lắng không biết bao giờ mưa mới tạnh.

Lớp trưởng đi nhắc nhở những người còn lại rời lớp, nhưng đến chỗ Yến Lê cậu ta chỉ gõ gõ mà chứ không nói gì. Tâm trạng Yến Lê không tốt nhưng không muốn làm phiền người khác. Cô đeo cặp đứng chờ dưới hành lang tầng một, nước mưa hắt vào bậc thềm trước mặt làm ướt cả ống quần, cô đành lùi lại một chút.

Đúng vào lúc này cô thấy mình bị đẩy một phát thật mạnh, cô còn kịp phản ứng thì đã loạng choạng ngã xuống bậc thang bên ngoài.

Mưa trút xuống đầu, xối lên người lạnh buốt, nước tạt vào trong mắt làm cô không thể nhìn rõ xung quanh. Cô cố mở mắt, nhìn thấy đám người đang đứng hóng chuyện, có người còn cười trên nỗi đau người khác, cô không biết ai đã đẩy cô.

Yến Lê nghiến răng, cố đứng dậy mới phát hiện mắt cá chân bị bong gân. Chỗ đau nhói lên từng đợt, trong lòng cô giờ đây còn lạnh hơn cả nước mưa.

Yến Lê lại cúi xuống, chống tay chật vật đứng dậy. Cơn mưa trên đầu bỗng ngừng lại, ở giây tiếp theo, có người dừng trước mặt cô.

Cô nhìn lên, gương mặt của cậu thiếu niên lọt vào mắt.

Gương mặt cậu ta trong trẻo như sương sớm, đôi mắt phượng đen láy, mũi cao và xương hàm rõ ràng. Cậu ta giơ cao chiếc ô lên trong tay, nhìn xuống cô.

Lại là Giang Khước.

Cậu ta ngồi sau cô nhưng chẳng hề nói với cô một câu. Những lần cô thấy cậu ta nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhiều nhất là những lúc giáo viên hỏi còn cậu ta trả lời.

Lời bàn tán về cậu ta thì không ít, ngoại trừ ít nói, cái gì cậu ta cũng giỏi. Nhiều nữ sinh thầm mến cậu, nhét đủ loại thư tình, quà tặng vào ngăn bàn.

Ánh mắt Giang Khước nhìn cô chẳng lấy chút cảm xúc. Cậu ta không đỡ cô dậy mà chỉ đưa chiếc ô màu xám có in tên ngân hàng ra trước mặt, cô nhìn đôi bàn tay khớp xương rõ ràng kia rồi đưa tay cầm lấy, cậu ta lúc này cũng quay người rời đi.

Yến Lê che ô, bước khập khiễng về nhà. Ở nhà không có người nên cô chỉ ăn qua loa, làm xong bài tập lại quay ra giặt quần áo. Nhà cô đến tiền điện cũng phải tiết kiệm, cô không dám dùng máy sấy, đành phải ra sức vắt ráo quần áo, sau đó đổ đầy cốc nước nóng rồi di lên trên đó.

Sáng mai bộ đồng phục có lẽ sẽ khô được một nửa, đến tiết thứ hai thì nhiệt độ trên người cô sẽ hong nốt nửa còn lại thôi.

Buổi tối khi đi ngủ, cô lâu lắm mới có được một giấc mơ đẹp.

Ngày hôm sau, cô vẫn dậy sớm để đi học, ngồi trong lớp viết chính tả được một lượt, cô nghe thấy phía sau có tiếng động. Yến Lê quay người lại, bóng người phản chiếu trong ánh mắt cô, cậu ta cũng đúng lúc đặt cặp sách xuống bàn.

Cô ngước mắt nhìn, lí nhí nói: “Cảm ơn cậu.”

Giang Khước đang kéo khóa cửa thì khựng lại, nhìn người trước mặt.

Yến Lê không có vẻ ngoài phù hợp với tiêu chuẩn xinh đẹp truyền thống, mặt không phải trái xoan, mắt cũng không to tròn đen láy.

Gương mặt cô lúc nào cũng toát ra vẻ xa cách, mặt vừa dài vừa nhỏ, nốt ruồi ở đuôi mắt càng khiến cô trông lạnh lùng.

Người ngoài nhìn thấy cô lần đầu, đều cảm thấy khó gần.

Một vẻ khó gần, sắc sảo trời sinh.

Gương mặt của cô không mềm mại như nữ sinh khác. Sống mũi, gò má hay cả xương hàm đều rất rõ nét. Nhìn không thân thiện nhưng lại không khiến cô trở nên nhạt nhoà.

Chỉ có một nơi…

Ánh mắt lạc lõng kia, khiến cậu ta nhớ đến cơn gió lạnh buốt vào một đêm mùa đông.

Giang Khước kéo nốt khoá cặp, nghiêng đầu không nhìn cô nhưng vẫn trả lời: “Không có gì.”

***

Bọn họ vẫn âm thầm bắt nạt cô, nhưng không thể biết được thủ phạm là ai. Yến Lê không muốn để ý nhiều nữa, dù sao điều này không đáng sợ bằng những gì cô phải chịu đựng ở trường cũ.

Cô chỉ muốn tập trung vào việc học mà thôi, cô không có năng khiếu gì đặc biệt nên việc học từ mới hay làm đề đều rất vất vả, trên đường về nhà thì học thuộc từ mới, ăn cơm làm việc nhà xong thì làm đề, ra chơi cũng không rời khỏi chỗ ngồi một giây.

Trong đợt kiểm tra hàng tuần lần đầu tiên của ban chọn sau khi khai giảng, Yến Lê xếp thứ ba.

Cả lớp ai cũng xì xào to nhỏ. Là ai, bạn nào? Ngày xưa hạng ba không phải là người này người nọ hả…. Sao lại biến thành người mới chuyển về rồi? Một lần nữa mọi ánh mắt lại đổ dồn vào Yến Lê.

Cũng không biết từ khi nào những người chỉ biết cắm cúi học hành, không rảnh để đi bắt nạt hay cười nhạo cô cũng bớt chút thời gian đến làm quen và trở thành bạn của cô.

Trình Viên Viên là một trong những người bạn ấy.

Tên cô bạn là Trình Viên Viên, Yến Lê thích gọi cô là Viên Viên, thỉnh thoảng Trình Viên Viên sẽ nhìn cô bằng đôi mắt tròn xoe, gương mặt mũm mĩm ngượng ngùng, nhét vào tay cô bánh bí đỏ.

Trình Viên Viên thích đọc tiểu thuyết lãng mạn, thành tích học tập chỉ dừng ở mức trung bình. Nghe nói gia đình cô đã tốn rất nhiều tiền cho cô đi học thêm mới duy trì được thành tích này. Trình Viên Viên không giống với những người khác, thẳng thắn nói: “Mình thấy cậu xinh lắm, cả lớp không có ai xinh hơn cậu cả.” Trình Viên Viên nghĩ nghĩ, bổ sung thêm, “Nếu không tính thêm Giang Khước.”

Yến Lê cũng nghe được vài chuyện từ cô bạn, chẳng hạn như Tôn Yên thích Giang Khước, nhưng chỗ ngồi lại xếp theo thành tích nên Tôn Yên không thể ngồi gần cậu ta được, đành phải kiếm chuyện với mấy nữ sinh có chút xinh xắn ngồi cạnh cậu ta.

“Thật ra Tôn Yên thích Giang Khuyết cũng bình thường mà. Cậu ấy đẹp trai như thế, lần nào thi cũng xếp thứ nhất. Cậu nhìn bảng khen thưởng xem, dòng nào, mục nào cũng đều có tên và ảnh của Giang Khước đó.”

Yến Lê chỉ gật đầu coi như tán thành. Dường như cô đã từng nghe đến cái tên Giang Khước ở đâu đó, có lẽ là lần cậu ta đứng đầu thành phố từ hết kỳ thi này đến kỳ thi khác, sau đó trở nên nổi tiếng khắp nơi.

“Cậu ngồi gần cậu ấy vậy có khi nào sẽ phải lòng cậu ấy không?” Trình Viên Viên chớp chớp mắt, thấp giọng tò mò.

Có vẻ như nữ sinh ở độ tuổi này rất thích kiểu tình yêu bọ xít này, yêu thầm cũng được, yêu công khai cũng được.

Yến Lê giật mình, lần đầu tiên trên mặt cô lộ ra vẻ hoảng hốt: “Mình á?... Mình nào có dám…” Yến Lê ấp úng, trả lời nửa đùa nửa thật. Trình Viên Viên ra vẻ trầm tư gật đầu, lại nhìn về phía của Tôn Yên ở phía sau, cũng không nói gì nữa.

Yến Lê học ở trường mới được một tháng, cô luôn đứng top đầu trong các bài kiểm tra hàng tuần, ngày càng có nhiều người đến hỏi bài cô, những chuyện bắt nạt cô cũng dần dần lắng xuống.

Một tháng sau khi khai giảng, trường học tổ chức kỳ thi hàng tháng.

Sau khi môn thi đầu tiên kết thúc, các bạn xung quanh không ngừng so sánh đáp án. Cô im lặng lắng nghe, thấy không khác với bài của mình thì mới yên tâm, rồi lại lén thở phào một hơi.

Trình Viên Viên và Tôn Yên thi ở phòng bên cạnh, cô nhìn xung quanh, bắt gặp ánh mắt không mấy thân thiện của Tôn Yên.

“Yến Lê…” Trình Viên Viên vẫy tay, Yến Lê chen qua đám người đi đến. Khi đi ngang qua đám người Tôn Yên, bọn họ lại huých vào vai cô một cái thật mạnh, cô không thể không lùi về phía sau, lại không may đụng phải một người.

Bọn Tôn Yên thấy người kia thì như sửng sốt, Yến Lê quay đầu lại, nhìn thấy Giang Khước.

Cô nhanh chóng lùi lại, đứng cách cậu ta một khoảng.

“Xin lỗi cậu.”

Cô nói trong vô thức.

Giang Khước không để ý đến cô, bỏ lại một câu “Cẩn thận chút đi” rồi cầm ly nước lướt qua.

Khi Giang Khước đi khuất ở góc cầu thang, giọng nói của Tôn Yên lại vang lên: “Mày giả vờ làm gì? Đang khát khao cơ hội để được dựa vào người Giang Khước còn gì. Ngồi trước Giang Khước thôi mà, còn tưởng như mình giỏi lắm… Không chừng điểm cao là do chép bài nhỉ, nghe nói mày từng học ở trường 13 mà..."

Yến Lê quay mặt đi, không nói gì mà chạy đến chỗ Trình Viên Viên.

Buổi kiểm tra tháng kéo dài trong hai ngày, buổi chiều thi xong, học sinh lần lượt chuyển sách ở ngoài hành lang về bàn học, xung quanh nhất thời có chút lộn xộn. Yến Lê vừa ngồi xuống nhặt mấy cuốn vở cuối cùng lên thì bị ai đó túm lấy kéo đi.

Khi Yến Lê còn học ở trường trung học 13 cũng từng nghe bạn bè thảo luận về phòng vệ sinh nữ ở các trường cấp ba khác. Khi cô còn chưa rời khỏi trường cũ, cô tổng cộng bị chửi sáu lần, bị đưa vào nhà vệ sinh ba lần chỉ vì vẻ ngoài của mình.

Nhà vệ sinh nữ của trường cũ rất bẩn, không khí lúc nào cũng có mùi tanh trộn lẫn với mùi băng vệ sinh. Người bên ngoài lúc nào cũng sẽ thản nhiên soi gương trang điểm, nói chuyện như không nghe thấy tiếng cầu cứu của cô ở bên trong. Lúc đó cô chỉ có thể nép vào cửa, cố tìm cho mình chỗ không quá bẩn thỉu để đặt chân xuống.

Ngày xưa, cô thỉnh thoảng cũng nghe thấy người khác nói nhà vệ sinh nữ ở trường Nhất trung là sạch nhất, giờ nghĩ lại, quả thực đúng như vậy.

Tôn Yên không kiêu ngạo hay can đảm như những người “bạn cũ” của cô, cô ta không dám nhốt Yến Lê vào nhà vệ sinh, mà chỉ dám kéo cô vào để mắng chửi một trận.

Nhà vệ sinh nữ không có camera, Yến Lê biết rõ điều này.

Lát sau, bọn Tôn Yên bước ra, mang theo vài vết thương trên người.

Đây là lần đầu tiên Yến Lê phản kháng lại bọn họ, cô giật chiếc kẹp ở trên đầu xuống. Chiếc kẹp rẻ tiền, lớp nhựa không đều để lộ những vết rỉ sét lốm đốm bên dưới, nhưng cũng vừa đủ sắc, để cào vài đường lên chiếc cổ trắng trẻo của bọn họ.

Cô nắm chặt bút ghi âm trong tay, ghi lại hết những lời xúc phạm và cả lời thừa nhận đã bắt nạt cô của Tôn Yên. Cô ta lúc đó vẫn rất tự hào nói rằng sau này cô ta có thể làm ra trò vui hơn thế nữa.

Yến Lê vẫn bình tĩnh như cũ đợi Tôn Yên nói xong, cô bấm dừng máy ghi âm rồi giơ nó ra trước mặt.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!