Hà Viên

Chương 1



01.

Vừa tỉnh giấc, tôi phát hiện mình bị thanh mai trúc mã giam cầm.

Tôi liền ngồi trên chiếc giường rộng thênh thang suy nghĩ về cuộc đời. Dây xích trói chặt trên cổ tay bị tôi kéo đến mức phát ra tiếng leng keng.

Đây là cái loại trò chơi tình ái gì cơ chứ?

Quá kích thích rồi, tôi rất thích.

Cánh cửa phòng màu nâu sẫm hé mở, bước vào là một người đàn ông dáng người cao ráo, sắc mặt u ám.

"Hà Viên, đáng ra cậu không nên chọc giận tôi."

Tôi có chút bất lực lên tiếng: "Anh hai à, nếu tôi có lỡ chọc phải cậu, cậu cũng đâu cần xem tôi như chó mà xích lại thế này chứ?"

Khuôn mặt u ám vừa nãy của Phó Thanh lúc này dần ửng đỏ, cậu ấy làm ra vẻ độc ác: "Cậu đừng hòng phản kháng."

Tôi nằm trên giường, thả lỏng cơ thể: "Ai thèm phản kháng, còn nữa, tôi đói rồi."

Phó Thanh dùng ánh mắt sâu không thấy đáy nhìn tôi, một lời cũng chẳng nói đã quay người rời đi.

Tôi nghĩ chắc cậu ấy đi nấu ăn rồi, cuối cùng người có khả năng dùng đến xích chó trói tôi lại cũng chỉ có thể là cậu ấy mà thôi.

Tôi và Phó Thanh là một đôi thanh mai trúc mã.

Tôi chỉ lớn hơn Phó Thanh một tuổi nhưng tính khí lại vô cùng ngang ngược, nức tiếng trong khu. Vì lẽ đó mà chẳng có đứa trẻ nào trong khu là không chịu nghe lời, không kính trọng tôi cả.

Tuy nhiên trên con đường tôi trưởng thành luôn có một vài trở ngại.

Và trở ngại lớn nhất chính là Phó Thanh.

Vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt Phó Thanh. Cậu ấy đang mặc áo thun nhỏ màu trắng, tay ôm mấy quyển sách đứng dưới gốc cây. Mới chỉ là một đứa nhóc năm tuổi mà đã lộ ra khí chất học bá.

Cậu ấy rất không vừa mắt tôi, cho nên tôi đã quyết định đi tìm cậu ấy kiếm chuyện.

Tôi phóng nhanh trên chiếc xe đạp nhỏ đắt tiền đến trước mặt cậu ấy. Tỏ vẻ thanh cao nói: “Cậu tên gì?”

Cậu ấy rất lịch sự, gật đầu đáp lại: “Phó Thanh.”

Tôi cũng gật đầu: “Tôi là Lương Thanh, cậu có thể gọi tôi là Lương.”

Phó Thanh dường như cảm thấy có chút mơ hồ, ngẩn ngơ gọi lại tên tôi.

Tiếng gào của mẹ từ xa vang vọng lại: “Hà Viên(*)! Nhỏ mập này lại đi bắt nạt người ta nữa hả!”

(*) Hà Viên là biệt danh của nữ chính, giống tên cúng cơm của mọi người ở nhà.

Tôi nhanh chóng quay xe chạy đi bạt mạng, một phút sau liền bị xách cổ về nhà.

Đúng là mất mặt, trước khi rời đi tôi còn tức giận liếc Phó Thanh một cái. Phó Thanh chẳng biết mình đã làm gì sai, ngẩn người tại chỗ nhìn theo bóng tôi dần dần khuất đi.

Mẹ thường gọi tôi với cái biệt danh là Hà Viên, người xứng như tên, tròn như viên thịt.

Lúc còn nhỏ cũng dựa vào cái thân hình mập mạp này mà tung hoành ngang dọc trong khu, thu nạp biết bao là huynh đệ, thậm chí bọn họ còn tung hô tôi lên tận mây.

Bọn trẻ trong khu tập hợp lại cùng nhau chơi bùn. Quần áo đứa nào cũng lem nhem ra cả. Nhưng mà Phó Thanh thì lại khác.

Chẳng có lý do gì cả, tại tự nhiên tôi nhìn cậu ấy không vừa mắt nên ghét thôi.

Tôi ném cây xẻng đồ chơi trong tay, nói với bọn nhóc: “Chúng ta cùng chơi trò gia đình đi.”

Bọn nhóc ai nấy cũng đều nhất trí.

Còn Phó Thanh lại chẳng hề tỏ thái độ, như kẻ sống dị biệt trong thế giới của chúng tôi.

Tôi cau mày, nhăn mặt nhíu mắt lại, tay chỉ thẳng mặt Phó Thanh: “Tôi muốn cậu làm vợ tôi.”

Phó Thanh ngẩn ngơ gật đầu, gương mặt nhỏ trắng như tuyết của cậu ấy bỗng chốc ửng đỏ.

Tiểu Phó Thanh của chúng ta đã có nhận thức rõ ràng về giới tính rồi, thà chết không nghe theo.

Dưới sức ép của tôi cuối cùng cậu ấy cũng chịu, ánh mắt đỏ hoe nhận vòng hoa đội đầu.

Mọi việc cứ tiếp tục như thế cho đến khi chuyển cấp. Phó Thanh ốm yếu lúc nào cũng là đối tượng để tôi bắt nạt.

Cậu ấy đã làm vợ của tôi được vài năm, muốn thoát cũng không được, nếu chạy trốn sẽ bị đám nhóc trong xóm chọc ghẹo cho không còn mặt mũi.

Thời gian thấm thoát trôi qua, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, thời thế thay đổi, thời thơ ấu tôi bắt nạt cậu ấy, bây giờ đổi lại cậu ấy giam cầm tôi.

02.

Tuy nói là Phó Thanh giam cầm tôi, nhưng mà tôi vẫn còn được tự do lắm.

Như là việc tôi có thể lựa chọn tối nay ăn món gì.

“Tôi muốn ăn súp cay trước cổng trường.”

Tôi vừa vẫy chân vừa xem truyện tranh. Phó Thanh buông quyển sách trên tay xuống, chỉnh lại kính:“Cậu đừng có được đằng chân lên đằng đầu.”

“Thế cậu có mua không?”

Chúng tôi trừng mắt nhìn nhau. Phó Thanh thua rồi.

“Còn đồ ăn vặt trong ngăn kéo, cậu ăn đỡ trước đi.”

Tôi nhìn đến khi cậu ấy bước ra khỏi cửa, trong tình huống bị giam cầm thế này vẫn còn có thể dõng dạc ra điều kiện, đúng là hiếm thấy

Tôi mỉm cười nhìn sợi dây xích trên cổ tay. Lúc trước Phó Thanh từng nuôi một con chó, hung tợn khó thuần, nó mà ra khỏi chuồng kiểu gì cũng có thể dọa người ta sợ chết khiếp.

Nhưng tôi lại rất thích nó, cho nên đã dùng tiền ăn vặt ba tháng góp lại mua tặng Phó Thanh một sợi dây xích.

Dây xích là do tôi tặng, đương nhiên tôi cũng biết cách mở, chỉ cần đụng nhẹ vào cơ quan là có thể dễ dàng mở ra.

Cũng đã rất lâu rồi tôi không đến phòng sách của Phó Thanh. Căn phòng này lúc nào cũng như vậy, vẫn giữ được nét trang nghiêm vốn có, vô cùng phù hợp với phong cách lạnh lùng của cậu ấy.

Sticker trên bàn cũng chính do tay tôi dán. Phó Thanh vẫn giữ nguyên đấy chẳng hề vứt đi. Rèm cửa cũng chính do tôi cùng mẹ của Phó Thanh đi chọn, những bông hoa cúc dại trên tấm rèm nở rộ chẳng màn thời gian.

Tôi ngó nhìn bốn phía, rất muốn thoát khỏi cái thế giới không còn thuộc về mình.

Căn phòng này tôi đã từng quen thuộc đến từng ngóc ngách, nhưng bây giờ nhìn chỉ cảm thấy xa lạ vô cùng. Bấm ngón tay tính toán một chút, tôi và Phó Thanh không biết bao lâu rồi chưa nói chuyện đàng hoàng với nhau.

Ai da, không thể tính được nữa. Chúng tôi chống đối nhau bao nhiêu năm thì tôi đã thích cậu ấy chừng ấy năm.

Chàng thiếu niên khôi ngô lại ưu tú, ai mà không thích cơ chứ. Nhưng dù sao đi nữa tôi cũng là người thích cậu ấy trước, nên được ưu tiên chứ.

Tôi từ nhỏ tính tình đã ngang ngược bá đạo, vào tiểu học, lên sơ trung, rồi tới cao trung cũng vẫn giữ cái tính ngang ngạnh như thế chẳng hề thay đổi.

Phó Thanh chính là đứa trẻ “con người ta” trong miệng của người đời hay nói.

“Con phải học theo Phó Thanh con người ta kìa, xem thử con nhà người ta ưu tú biết bao!”

“Con ít đi chơi với Hà Viên lại đi! Ngày nào cũng đi quậy phá đầu đường cuối xóm, đầu óc lại kém thông minh, con còn chưa nhìn rõ hả?!”

Không sai, tôi là học sinh cá biệt còn Phó Thanh lại là học bá. Số mệnh tương khắc như nước với lửa.

Nhưng rồi một ngày, lửa lại đi yêu nước, hơn nữa đến một ngày nọ ngọn lửa này còn quyết liệt, cố chấp đến cùng đun sôi nước, đến một lúc bản thân ngọn lửa cũng lụi tàn.

Tôi đứng trước cửa phòng sách, bên ngoài chính là thế giới của tôi, còn bên trong chính là thế giới của Phó Thanh.

Một cảnh cửa làm ranh giới ngăn cảnh thế giới của hai người. Tựa như hai đường thẳng song song càng đi càng xa, càng đi càng không có điểm dừng, càng đi lại càng chẳng có giao điểm.

Chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa này tôi sẽ có được tự do, haiz, nhưng không biết tại sao lúc này nước mắt lại chẳng hề do dự rơi xuống.

Nếu như tôi chạy đi rồi Phó Thanh nhất định vô cùng tức giận. Đã lâu không nhìn thấy dáng vẻ giận dữ của cậu ấy, vẫn là còn chút lưu luyến.

Đành vậy, đi thôi. Không còn phiền muộn nữa, buông bỏ mọi thứ, bỏ lỡ một người thôi mà.

Từ đây về sau, tương lai xán lạn rực rỡ của Phó Thanh sẽ không còn bóng dáng của tôi, còn tôi sẽ bước tiếp trên con đường bản thân đã chọn.

Kỳ thi tốt nghiệp kết thúc chính là lúc chúng tôi kết thúc.

03.

Trường cao trung Xuân Thành là ngôi trường tốt nhất trong khu vực.

Cặp đôi thanh mai trúc mã khu Xuân Thành cùng nhau thi đậu vào ngôi trường này.

Một người là Phó Thanh, người còn lại là Hà Viên.

Tôi đúng là giẫm phải phân chó mới trúng tuyển vào ngôi trường này.

Kẻ làm cho tôi ngứa mắt cũng được trúng tuyển trước thời hạn.

Khó chịu, khó chịu, vô cùng khó chịu.

Đến lúc trường khai giảng tôi đã trút hết sự khó chịu này lên chiếc xe đạp của Phó Thanh.

“Hahaha, đúng là đáng đời.”

Phó Thanh chỉnh lại gọng kính, có chút bất lực nói: “Hà Viên, cậu chín chắn một chút đi.”

Tôi cười khẩy:“Đếch phải chuyện của cậu.”

Phó Thanh sớm đã học được cách đối phó với tôi. Cậu ấy đặt mông ngồi trên yên sau xe đạp, bình thản nói: “Cậu chở tôi.”

“Cậu xuống đi, xuống đi.”

Dáng người Phó Thanh cao ráo, cậu ấy vừa ngồi xuống đã khiến đôi chân ngắn của tôi suýt không chống được.

Phó Thanh đưa chân xuống, chống lại giữ thăng bằng giúp tôi.

Một tiếng cười chế giễu từ yên sau vang lên, Phó Thanh nhất định là đang chế nhạo chiều cao của tôi.

Tôi vừa đạp xe vừa rơi nước mắt. Sao người ta có thể ngờ Hà Viên tôi đây đã là một học sinh cao trung rồi mà chiều cao chỉ có mỗi 162cm chứ.

Chiều cao khiến tôi phải rơi nước mắt, sức nặng của cái hai cơ thể này khiến tôi đổ mồ hôi ướt đẫm cả áo.

Tôi đạp xe ngược chiều gió, gió thổi phồng bộ đồng phục lên, nhìn tôi lúc này chẳng khác gì quả khinh khí cầu.

Phó Thanh nhẹ nhàng giữ lấy eo tôi để bộ đồng phục dần dần không còn phồng lên nữa.

Tuy tôi là một học sinh cá biệt nhưng trước giờ chưa từng đi trễ về sớm.

Ngày hôm nay, những học sinh đến sớm đã bắt gặp một cảnh tượng một cô gái nhỏ nhắn đang chở theo một chàng trai thân hình cao ráo.

Đạp xe băng băng trên đường.

Ánh bình minh đầu ngày rọi xuống, ửng hồng đôi má của cô thiếu nữ, đồng thời cũng che giấu đi đôi tai đỏ bừng của chàng thiếu niên.

Bây giờ ngẫm lại, tôi thích Phó Thanh cũng không phải không có lý do.

Phó Thanh vừa khôi ngô, học hành giỏi, lễ phép lại yêu thương các loài động vật nhỏ. Thật sự rất giống với hình ảnh chàng bạch mã hoàng tử trong trí tưởng tượng của tôi.

Mỗi lần Phó Thanh tan học đều đi cho những chú mèo nhỏ ăn, vừa mỉm cười vừa cất tiếng gọi “meo meo”.

Nói ra cũng phải trách ngày hôm đó thời tiết thật đẹp, đẹp một cách yên bình, nếu không sao mọi người ai cũng đều nghe thấy tiếng tim tôi đập loạn nhịp được chứ.

Giây phút đó tôi đã quyết định, chàng trai này nhất định phải thuộc về tôi. Món ngon như vậy thì phải dành phần tôi, tôi không ăn thì ai ăn. Cảnh đẹp nhân gian, hoa nở trăng tròn đều phải thuộc về tôi.

Đáng tiếc, thật đáng tiếc, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, lòng tôi có ý nhưng cậu ấy là kẻ vô tình.

Trái tim Phó Thanh không thuộc về tôi, thế là tình nghĩa thanh mai trúc mã mười mấy năm cứ vì thế mà bị huỷ đi trong gang tấc.

04.

Vào được cao trung, mọi thứ đều không còn như trước. Số người tôi gặp cũng tăng lên, những người ưu tú lại càng nhiều.

Phó Thanh gia nhập vào hội học sinh, hơn nữa còn trở thành một nhân vật có sức ảnh hưởng trong trường.

Đương nhiên tôi cũng không chịu thua cậu ấy, cứ năm ngày thì đã có ba ngày đánh lộn, hai ngày cãi nhau. Dựa vào chính công phu của bản thân mà tung hoành ngang dọc không có đối thủ.

Trong suy nghĩ của những học sinh cùng trường, tôi không giống với mấy đứa con gái suốt ngày khóc nhè, yếu đuối. Cho nên vì thế mà họ cũng kính tôi vài phần.

Vào giờ tự học, tôi với đám anh em ngồi góc bàn cuối lớp cùng nhau đùa giỡn ầm ĩ.

Phó Thanh trên bắp tay đeo phù hiệu của hội học sinh bước vào, trên tay còn cầm theo quyển sổ điểm danh, lạnh lùng nghiêm khắc nhìn xung quanh.

Ánh mắt thản nhiên lướt qua gương mặt tôi, thật sự vô cùng khó chịu.

Một bạn nữ xinh đẹp dịu dàng lúc nãy cùng đi vào với cậu ấy mỉm cười xoay đầu lại nói: “Học trưởng Phó, khối 4 lớp 3 điểm danh đủ.”

Phó Thanh gập sổ điểm danh lại: “Tốt, lớp tiếp theo.”

Tôi im lặng nhìn cặp uyên ương cất bước rời đi, cảm xúc trong lòng phức tạp, rối bời.

Nói thật, tôi cảm thấy đáng lý ra Phó Thanh phải thuộc về tôi, nhưng người xứng với cậu ấy lại không phải là tôi.

Mấy tểu đệ đến gần tôi, thì thầm nói nhỏ: “Viên ca, cậu thấy chưa.”

Tôi ngoảnh đầu nhìn họ: “Thấy cái gì?”

“Bạn nữ vừa nãy đấy chứ còn ai.”

“Nghe nói cậu ấy là trưởng câu lạc bộ văn nghệ của trường, thật sự mà nói cậu ấy rất xinh, mọi người biết không, cậu ấy vừa được bình chọn là hoa khôi của trường chúng ta ngày hôm qua đấy.”

Mấy người bọn họ tự cảm thấy tôi chẳng chút hứng thú đối với chủ đề này.

Tôi bất ngờ hỏi: “Vậy theo mọi người cậu ta với trưởng hội học sinh Phó Thanh có…có xứng đôi không?”

“Quá xứng đấy chứ, bọn họ đều được học sinh trong trường bình chọn là một cặp cả đấy.”

Lời nói của họ còn văng vẳng bên tai, cuộc đối thoại đến đây có chút vô vị. Tôi kéo áo đồng phục trùm đầu lại chẳng muốn nghe nữa, chuẩn bị ngủ.

Một loại cảm giác nguy hiểm bất chợt khiến cho tôi quyết định phải nhanh chóng hành động.

Buổi tối, tôi cùng với Phó Thanh đi đến nhà xe, đạp xe về nhà. Cũng chẳng biết vì lý do gì, mối quan hệ này từ lúc nào trở nên ngượng ngùng như thế, nhưng vẫn là có thể yên tĩnh cùng nhau đi về trên cùng một đoạn đường.

Tôi chính là kiểu người nói được làm được, vô cùng dứt khoát không thích dây dưa.

Trên đường về xe thưa đi dần, chỉ còn lác đác vài chiếc.

Tôi dừng lại, có chút do dự: “Phó Thanh, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Phó Thanh cũng dừng xe, xoay người lại nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc, chiếc bóng cậu ấy đổ xuống đường, dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, so với Phó Thanh thì chiếc bóng này mang lại cảm giác ấm áp hơn nhiều.

“Sao vậy?”

“Thật ra…tôi phát hiện bản thân có chút tình cảm với cậu, đương nhiên không phải là loại tình cảm yêu bán sống bán chết, chỉ là có một chút thích cậu mà thôi, cậu cũng đừng nghĩ quá nhiều, chỉ là tôi cảm thấy mình nên nói cho cậu biết thôi, cậu thấy sao?”

Từng giây từng phút trôi qua, tôi cảm thấy từng đợt hô hấp phút chốc dường như đã trải qua được vài năm. Thời gian trôi chậm đến nỗi chính tôi cũng sinh ra một loại cảm giác mơ hồ.

Ánh đèn rọi từ phía sau lưng Phó Thanh, tôi không còn nhìn rõ vẻ mặt cậu ấy nữa. Ánh mắt cậu ấy va phải ánh trăng, sáng nhấp nháy như ánh mắt của siêu nhân điện quang trong các bộ phim hoạt hình vậy.

Phó Thanh mím môi, chẳng còn nghe rõ cảm xúc trong lời nói: “Hà Viên, tôi…”

Nghe được sự lưỡng lự trong câu trả lời, tôi lập tức hiểu ra: “Ai da ai da, không có gì đâu, chúng ta vẫn là anh em mà.”. truyện teen hay

Lời vừa dứt tôi chẳng còn nhận thức được đâu là đường về nữa, mọi cử động đều như một con robot được lập trình sẵn, giống như mất đi tất cả ý thức.

Ánh trăng rọi vào đầu giường, tôi phơi mình nằm dưới thứ ánh sáng đó.

Tôi lúc nào cũng nghĩ trái tim mình mạnh mẽ lắm, nhưng cho đến hôm nay mới phát hiện hoá ra nó được đúc từ thuỷ tinh.

Cứ tưởng rằng bản thân cả đời sẽ không rung động, nhưng hôm nay lại vì một câu nói mà vỡ vụn ra, cho dù là chất keo 502 cũng chẳng thể hàn gắn lại được.

05.

Tuy nhiên tôi là người dễ dàng từ bỏ sao?

Đương nhiên không phải, mấu chốt quyết định thành bại trong việc cua trai chính là mặt dày.

Huống hồ chàng trai đó còn là Phó Thanh.

Trận này dù thua cũng phải chiến tới cùng, phải để cho cậu ấy thấy quyết tâm và nghị lực của tôi.

Phó Thanh học ở lớp đứng top giỏi nhất trong khối và cũng cách lớp tôi xa nhất. Bình thường hiếm có cơ hội gặp nhau. Hơn nữa, sau khi tôi tỏ tình, Phó Thanh sau đó quả nhiên đã lẩn tránh, cơ hội gặp mặt lại càng trở nên ít ỏi.

Nhưng tôi là ai chứ, tôi là đại ca của trường cao trung Xuân Thành. Trong ngôi trường này, cứ mười người thì đã có tới tám người biết tới tôi.

Cho đến những họ hàng xa của bạn bè của tiểu đệ, họ cũng đều biết đến tiếng tăm Hà Viên này. Vào mỗi thứ năm hàng tuần, Phó Thanh sẽ bắt những học sinh lẻn trốn khỏi trường bằng cổng sau.

Đây đúng là một thông tin có ích, quả nhiên thời cơ hành động đã đến.

Đứng chờ mãi ở cổng sau, cuối cùng cậu ấy cũng đến.

Tôi ngồi trên bức tường cao ngó mắt nhìn xuống cậu ấy. Phó Thanh cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Cậu ấy lạnh lùng nói: “Xuống đây.”

Tôi quen miệng khịa cậu ấy vài câu: “Cậu là ai mà quản nhiều vậy.”

Phó Thanh không trả lời chỉ lấy bút ra ghi ghi chép chép vào quyển sổ, tôi vừa vẫy chân vừa cười hihi nhìn cậu ấy.

Gió nổi lên, toàn bộ chim trong rừng đồng loạt hót vang, buổi chiều mùa hạ oi bức hôm ấy như chợt tấu lên một khúc giao hưởng.

Không khí lúc này căng thẳng, Phó Thanh cười lạnh nhạt với tôi, bàn tay thoăn thoắt lật quyển sổ, đến trang của lớp tôi thì chuẩn bị ghi chép.

Cơ hội đến rồi, tôi đột nhiên nhảy xuống. Giây phút này dưới ánh nắng, hai chiếc bóng đã gần với nhau, Phó Thanh dường như chẳng hề giật mình, vẫn cứ giữ tư thế như ban nãy.

Phó Thanh nhìn tôi, lặng lẽ duỗi tay xuống, ánh mắt cậu ấy vẫn giữ sự điềm tĩnh chẳng hề thay đổi. Lập trường kiên định thi hành chức trách của bản thân.

Sau đó tôi lại mặt dày ôm chặt cậu ấy không buông.

“Tiểu trúc mã, đồng chí trúc mã, A Thanh, xin cậu đấy, tha cho tôi lần này đi mà.”

Vì để không bị trừ điểm thi đua, tôi đã ra sức làm nũng.

Thật ra mối quan hệ giữa tôi và Phó Thanh chẳng hề xấu như mọi người tưởng tượng, dù sao nam nữ đương tuổi dậy thì ít nhiều cũng có chút nổi loạn khó tránh để lại ấn tượng xấu.

Phó Thanh bị tôi làm phiền đến mức không chịu được, cậu ấy cau mày: “Không có lần sau đâu.”

Phó Thanh xoay lưng lại. Cậu ấy lại đỏ bừng cả tai, tật xấu này từ nhỏ đến lớn cũng chẳng hề thay đổi.

(Còn tiếp)