Hà Viên

Chương 2



06.

Bọn họ nói gần đây mối quan hệ của trưởng hội học sinh Phó Thanh và hoa khôi của trường đặc biệt trở nên tốt hơn.

Tôi biết hai người họ đều nằm trong hội học sinh, nhất định cơ hội làm chung với nhau rất nhiều.

Tôi không hiểu rõ cho lắm câu lạc bộ văn nghệ và ban kỷ luật của trường liên quan gì mà có thể làm chung được, nhưng trước mắt thì lại có.

Cua trai thôi mà, đương nhiên cũng cần cho người khác cơ hội cạnh tranh với mình, tôi không phải là loại người không hiểu đạo lý.

Phó Thanh chơi bóng, tôi ngồi dưới khán đài ra sức hò hét cổ vũ, hoa khôi đứng dưới sân đưa nước cho cậu ấy; Phó Thanh bận rộn công việc, hoa khôi lúc nào cũng kề cận cậu ấy, đến cả việc bọn họ đang nói về cái gì tôi nghe cũng chẳng hiểu; danh sách top 10 học sinh trong trường, cái tên Phó Thanh và hoa khôi đó cũng xếp hạng cạnh nhau, mà tôi thậm chí còn không thể chen nổi vào danh sách top 5 học sinh tiến bộ trong kỳ.

Kỳ nghỉ hè lúc nào cũng là khoảng thời gian tôi hào hứng nhất. Đám học sinh như bầy chim sổ lòng, thoắt cái đã chẳng còn thấy ai nữa.

Tôi đi lang thang trong trường. Hôm nay Phó Thanh có cuộc họp cho nên sẽ trễ đôi chút, nhưng tôi vẫn kiên trì đợi cậu ấy.

Vốn chỉ muốn đi dạo quanh một chút, ai biết đã đi đến sân nhà vận động lúc nào không hay. Đám người Phó Thanh tổ chức họp tại chỗ này.

Tuy tôi nghe chẳng hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng chắc tôi có thể đến phụ một tay chẳng hạn như phát hồ sơ, rót nước.

Tôi tự mình nghĩ cũng cảm thấy vui, thế là tôi quyết định hành động.

Nhưng khi vừa đến khúc rẽ, lại nghe thấy một loại âm thanh đáng ghét tương tự mấy tiếng nguyền rủa khi sử dụng bùa chú.

Hoa khôi e thẹn cất lời: “Học trưởng, em thích anh.”

Cậu ta đang tỏ tình sao, nếu bây giờ chen ngang vào thì sẽ có chút vô đạo đức, tôi âm thầm quan sát tiếp tình hình.

Tôi không nghe thấy câu trả lời từ Phó Thanh, thời gian dần trôi qua tựa như một con dao cứa vào máu thịt của tôi cũng như của cô bạn ấy.

“Tôi rất thích sự thông minh, sự khôn khéo của cậu …”

Câu tiếp theo Phó Thanh nói gì, tôi không còn nghe rõ nữa.

Chỉ nghe đến đó cơ thể đã chẳng còn sức lực.

Tôi đã dùng hết chín phần sức lực để can đảm theo đuổi một người, đến cuối cùng lại dùng chút sức tàn còn lại giữ lấy chút tôn nghiêm mà rời đi.

Tôi không làm phiền họ nữa, tôi lựa chọn rời đi. Cảm thấy bản thân mình vô cùng ngầu, dám thích một người không thích mình, còn có thể nhẹ nhàng nở nụ cười.

Ngày tháng sau này, tôi cũng nên rời khỏi cuộc sống của cậu ấy rồi, vốn dĩ mối quan hệ này đã chẳng thể như trước, nhưng sau ngày hôm nay tôi và cậu ấy chỉ còn là hai người xa lạ.

Tôi lặng lẽ nhìn cậu ấy đạp xe lướt qua, lặng lẽ nhìn cậu ấy vui vẻ bên cạnh cô gái khác ăn trưa ở căn tin, còn lặng lẽ nhìn tên cậu ấy lúc nào cũng đứng đầu trên bảng xếp hạng.

Tôi không cam tâm, thật sự không cam tâm. Tôi hẹn cậu ấy cùng đi đến công viên giải trí.

Tôi cố ý nuôi tóc dài, từng nhịp bước đi tóc xoã ra nhảy múa trong cơn gió giống như hình ảnh của cô gái ấy vậy. Tôi cũng mặc thử một chiếc váy, nhưng nhìn chẳng khác gì trai giả gái cả. Tôi thử nở nụ cười dịu dàng, tiểu đệ cũng bảo tôi như vậy rất ra dáng con gái, chuyện học tập sau đó cũng có chút tiến bộ, đề kiểm tra môn toán kỳ này cũng chỉ sai mỗi hai câu.

Tôi chỉ muốn biết lý do vì sao....

Đã quá giờ hẹn hai tiếng nhưng Phó Thanh vẫn chưa đến. Tôi chán đến mức phải ngồi xổm bên vệ đường đếm kiến.

Con hẻm bên cạnh ban nãy còn yên tĩnh lúc này lại có tiếng động sột soạt phát ra. Tôi hiếu kì ngó xem thử, phát hiện có một cậu học sinh mặc đồng phục của trường chúng tôi bị một đám người bao vây.

Phút chốc tôi liền muốn ra tay nghĩa hiệp, khí thế hừng hực tiến lên vài bước.

Lúc này tôi chỉ muốn xé toạc chiếc váy đang mặc đánh cho đã tay.

Tôi kiêu ngạo đứng chặn ngay đầu con hẻm: “Ai da, đây đang là tình hình gì vậy, ỷ đông hiếp yếu à.”

“Mày đừng lo chuyện bao đồng” Một tên trong số đó tỏ vẻ côn đồ khạc nước bọt xuống đất.

Không biết giữ gìn vệ sinh, đáng phạt 15 tệ.

Tôi vặn khớp tay, tên côn đồ kia thẳng tay đẩy cậu bạn ấy về hướng tôi.

Đương nhiên sao tên đó có thể đánh lại tôi, nhưng sau đó lại xuất hiện sự cố ngoài ý muốn.

Phó Thanh đến trễ, chỉ bởi vì cậu ấy đến trễ.

Tôi ra sức đánh càng mạnh, tên đó gắng gượng cũng chẳng được bao lâu.

Hắn ngã dựa vào tường, cả khuôn mặt bầm tím, còn không quên mắng mỏ vài câu: “Hà Viên, con mẹ mày, mẹ mày sinh nhưng không biết dạy, gã đàn ông hôm qua ra vào nhà mày chẳng phải thông dâm với con mẹ mày mới sinh ra mày đó sao.”

Điều tôi hận nhất chính là kẻ khác đụng đến ba tôi. Tôi bước lên phía trước thẳng chân đạp hắn vài cái rõ mạnh.

Xoay người nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào Phó Thanh và hoa khôi đã đứng ở đầu hẻm, không biết họ có nghe thấy những lời nói dơ bẩn đó không.

Tôi đứng trong góc tối, chiếc váy trắng tinh hôm nay đã bẩn đi vài chỗ, vết thương trên mặt còn đang ê ẩm không ngừng, hai người họ đứng ở chỗ sáng, họ trong sạch thuần khiết, phút chốc trong con hẻm đã vẽ ra một đường ranh giới phân biệt rõ ràng.

Tôi cảm thấy trái tim thuỷ tinh của mình đang run rẩy. Nó đúng là vô dụng.

Tôi căm hận, chán ghét, đố kị, đau đớn phát điên.

Chiếc váy vừa mới mua còn chưa kịp khoe với cậu ấy. Tôi từng nghĩ tóc dài sẽ khiến bản thân dịu dàng hơn.

Nhưng mà tất cả dưới ánh mắt của cậu ấy lại trở thành trò cười như vậy.

Tôi từng bước đi ra, vội vàng lướt qua hai người họ.

Phó Thanh nắm lấy cổ tay tôi, hai người họ cứ thế mà nhìn tôi. Phó Thanh cau mày, vẫn là nét mặt ấy. Hoa khôi cũng cau mày, khuôn mặt chán ghét như nhìn thứ phế phẩm.

Tôi lúc này rất mong manh, chỉ cần một ánh mắt của cậu ấy cũng có thể khiến tôi chạm đến cực hạn.

“Hà Viên, sao lại đánh nhau vậy?”

Thật sự nghe câu này rất mắc cười.

Từ nhỏ đến lớn tôi đánh nhau nhiều trận như vậy, cũng chẳng phải lần đầu nghe cậu ấy hỏi câu này, vậy sao hôm nay đứng trước mặt người mình thích, tôi lại cảm thấy cậu ấy như đang bày tỏ sự thương hại với một kẻ yếu đuối như tôi chứ?

Tôi hất tay cậu ấy ra, chẳng hề do dự nắm lấy cổ áo sơ mi của cậu ấy, khuôn mặt giận dữ nói.

“Tự đi lo cho bản thân cậu đi, cậu không có tư cách chỉ trỏ vào cuộc sống của người khác!”

Dứt lời tôi đẩy cậu ấy ra, môi của Phó Thanh tái nhợt, vẻ mặt như mất máu.

Những cảm xúc của cậu ấy tôi chẳng còn sức lực quan sát nữa, chỉ có thể đoán mò mà thôi.

Thật sự quá mệt.

Kể từ ngày hôm nay, mối quan hệ của chúng tôi chính thức đoạn tuyệt.

Tôi nuôi tóc dài, thích học toán.

Nhưng chung quy tôi vẫn là tiểu bá vương của trường cao trung Xuân Thành. Xé váy đánh người, khí thế vẫn phải khiến đám côn đồ nể sợ.

_____

Thời gian thấm thoát trôi qua, những ngày tháng không còn cậu ấy vẫn cứ tiếp tục, chẳng hề thay đổi.

“Viên ca, nhật báo Xuân Thành cậu cần đây.”

Mỗi ngày trường cao trung Xuân Thành sẽ phát báo đến từng lớp học, muốn để cho học sinh có thêm chút hiểu biết tình hình thời sự.

Cả trường học 18 lớp, chẳng lớp nào quan tâm đến cả. Cho nên mấy tờ báo đó tất nhiên sẽ thuộc về tôi.

“Cảm ơn nhé, tôi đi trước đây.”

Cầm tờ báo trên tay, tôi cẩn thận phủi thẳng, bỏ vào trong cặp. Trước đây chưa từng phát hiện việc đi học lại vui thế này.

Kỳ thi tốt nghiệp sắp đến rồi.

07.

Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống. Nhưng cuộc sống đôi lúc cũng rất khốn nạn.

Tôi nghĩ ông trời đúng là xem tôi như cái gai trong mắt, lúc nào cũng muốn chống đối tôi.

Chính là tình trường đen đuổi, học tập thì thuận lợi.

Phó Thanh là động lực để tôi phấn đấu, cả thầy giáo cũng bảo tôi đã cải tà quy chính, lãng tử quay đầu.

Chỉ còn một tháng là đến kỳ thi tốt nghiệp.

Tôi dương dương tự đắc cầm bảng thành tích trên tay, thành tích tiểu đệ tôi dẫn dắt cũng có chút tiến bộ.

Tiểu đệ gãi đầu nhìn bảng điểm của tôi, ngờ nghệch nói: “Viên ca, sự tiến bộ này của cậu quá nhanh rồi, tiểu đệ bội phục.”

Tôi nhìn cậu ta bằng ánh mắt đầy kiêu ngạo: “Không phải tôi nói phét, chỉ có chuyện tôi không muốn làm chứ làm gì có chuyện tôi không làm được.”

Các bạn học xung quanh cũng vỗ tay ầm ầm.

18 lớp tại cao trung Xuân Thành đều là những lớp tập hợp các quần hùng. Riêng lớp chúng tôi đánh nhau, cãi lộn, rượu chè không gì là không có.

Đương nhiên, Hà Viên tôi là một điểm sáng, ngoại trừ việc đánh nhau ra thì tôi là một công dân tốt thượng tôn pháp luật.

Tôi vùi đầu vào giải đề toán.

Những ngày gần đây tôi đã hiểu ra. Ai rồi cũng sẽ rời đi, nhưng duy chỉ toán học thì không.

[Mây note: Con người đã ra đời bươn chải như mình chỉ có một câu nói: Ai rồi cũng sẽ rời đi, duy chỉ có cột sống là vẫn đau như thường🙂]

Cho dù có làm hay không làm, thì toán học vẫn ở đó, lặng lẽ đợi chờ.

Tiểu đệ vô ý va phải cánh tay của tôi, bộ dạng gấp gáp nói: “Lão đại, lão đại…”

Tôi khó chịu ngoảnh đầu: “Cậu làm cái quái gì vậy!”

Vừa mới quay đầu thì đột nhiên thân hình cao ráo của Phó Thanh đứng chắn mất tầm nhìn. Học sinh năm ba Phó Thanh, hội trưởng hội học sinh, cậu ấy vẫn như vậy, nghiêm túc giữ gì kỷ luật, chức trách đối với mỗi một học sinh trốn tiết đều vô cùng nghiêm khắc.

Nhưng mà điều này liên quan gì đến tôi.

Phó Thanh là ai? Nhà toán học sao?

Tôi học theo ánh mắt lạnh lùng của cậu ấy, liếc cậu ấy một phát rồi nhìn sang hướng khác, như thể đó là ánh nhìn giữa hai con người xa lạ.

Thật ra là vì tôi bỗng dưng bất động, cũng chẳng dám nhìn lên gương mặt của cậu ấy.

Nói thật, loại cảm giác đứng đối diện với kẻ thù cũ của mình không dễ chịu chút nào.

______

Ngày tháng lặng lẽ trôi qua, thời hạn một tháng đã tới.

Trong một tháng vừa qua mọi người đã nỗ lực rất nhiều, những chuyện nhi nữ tình trường dường như chỉ là gia vị trong cuộc sống. Tương lai ở phía trước, tình yêu chỉ là thứ yếu nhỏ nhặt không đáng kể.

Kỳ thi tốt nghiệp đã tới.

Mẹ đặc biệt chuẩn bị bữa sáng cho tôi. Hai cái bánh bao một chiếc bánh quẩy ngụ ý 100 điểm.

Tôi vô thức sờ trán: “Mẹ à, Anh Toán Ngữ Văn điểm cao nhất là 115 điểm đấy.”

Mẹ trừng mắt nhìn tôi, sau đó cầm cái bánh bao lên nói: “Thích ăn hay không.”

“Ăn ăn ăn, con mang theo vừa đi vừa ăn.”

Bởi vì điểm thi không phải trường của tôi, cho nên cần phải chuẩn bị đi sớm, phòng xảy ra sự cố gì chẳng may.

Đối diện với kỳ thi tốt nghiệp, tất cả mọi người đều lơ lửng như những đám mây…

Nhưng mà đám mây này cũng lớn quá rồi!

“Bọn bây đang định làm gì đấy?!”

Tôi đứng chống nạnh ở đầu con hẻm nhỏ hét lên.

Tại sao mỗi lần đánh nhau lại cứ phải đánh ở con hẻm này chứ.

Cậu học sinh bị bắt nạt và đám côn đồ cùng lúc quay mặt lại nhìn tôi. Tôi nổi cơn giận.

Dám gây sự ở địa bàn của tôi, bọn này đúng là mù rồi.

Có lẽ là do tôi còn trẻ quá cho nên bọn chúng chẳng để vào trong mắt.

Tên cầm đầu tỏ ra khinh thường nói: “Cô bé à, đừng lo chuyện bao đồng.”

Cái gì, hắn thấy tôi thấp quá hay sao mà dám cao cổ gọi tôi là cô bé?!

Tôi vừa ấm ức vừa tức giận. Tôi cẩn thận đặt ba lô xuống, xắn tay áo lên xông tới.

Không thể ngờ đã đến tốt nghiệp rồi mà còn đánh nhau một trận.

Đúng là ông trời trêu người.

Đám côn đồ trường sơ trung không nghĩ tôi có thể bật lại, đứng đơ người, vì đầu đang bị tôi nắm nên cũng chẳng dám bật lại.

Lỗ tai thì bị kéo, hai tay bị giữ chặt, trong miệng còn chửi mắng không dứt: “Con mẹ mày, mày dám đụng vào tao, mày biết tao là ai không?”

Từ nhỏ tôi cũng chẳng phải người tốt lành gì, bị người khác chửi mấy câu thì đã sao. Mấy tên côn đồ này đáng được dạy dỗ.

“c!n!...”(c!n mẹ m!y)

Lời chưa nói dứt vừa ngoảnh đầu nhìn liền nhìn thấy cậu học sinh đáng thương đang trơ mắt nhìn tôi. Tôi bỗng chốc mềm lòng, liền chẳng nói thêm lời nào nữa.

“m!u!a.”(Chửi thề mà cố gắng nhịn lại đó)

Làm người nên văn minh một chút, không thể làm hư hại danh dự tổ quốc.

Sau khi xử lý xong đám côn đồ, cậu học sinh cảm động, kéo giữ vạt áo của tôi rưng rưng nước mắt.

Đối với những đứa trẻ ngoan ngoãn tôi luôn nhẫn nại.

Tôi nắm tay cậu ấy kéo ra chỗ đông người mới nói: “Sau này đừng vì sợ trễ mà đi đường tắt nữa, biết chưa?”

Cậu bạn nhỏ ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi, chị.”

Tôi xoa đầu cậu ấy, mỉm cười nói: “Được rồi, về nhà đi.”

Cậu ấy đi được ba bước thì quay đầu lại, nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ các bậc siêu anh hùng vũ trụ.

Nhưng mà dường như tôi đã quên thứ gì đó. Ôi trời! Chết rồi!

Kỳ thi tốt nghiệp….

Tôi gấp rút chạy, trong lòng nóng như lửa đốt. Tôi lúc nào cũng thích lo chuyện bao đồng, mỗi lần như vậy lại quên cả thời gian. Tôi biết nó là khuyết điểm nhưng không có cách nào sửa đổi.

Vẫn còn kịp, không cần gấp.

Tôi rẽ ngay khúc cua, đúng lúc đèn xanh vừa bật. Bỗng tôi nghe thấy tiếng động từ phía sau.

Là người quen.

Phó Thanh đạp xe vượt lên đằng trước vòng ngang chặn đường tôi lại.

Mặt cậu ấy đỏ bừng, trên góc trán đổ ra vài giọt mồ hôi, nét mặt trầm tĩnh, cậu ấy đưa mắt nhìn tôi, hạ giọng nói: “Lên xe.”

Sau đó tôi liền đặt mông ngồi xuống: “Mau đi, mau mau.”

Phó Thanh bị tôi thúc giục đạp xe bạt mạng. Tuy không hiểu tại sao cậu ấy lại ở đây, nhưng sự xuất hiện của cậu ấy khiến tôi bình tĩnh, yên tâm đi nhiều.

Cậu ấy là một người làm việc rất khoa học, cho dù xảy ra bao nhiêu chuyện phức tạp cậu ấy cũng có thể một tay xử lý gọn gàng.

Tôi đúng là mắt mù mới thích cậu ấy.

Phó Thanh vừa đạp xe vừa trấn an tôi, giọng điệu bình thản, giống như cậu ấy chẳng tham gia kỳ thi này: “Đừng gấp, còn kịp.”

Tháng 6 trời nổi gió, bên tai văng vẳng tiếng vi vu.

Phó Thanh giọng trầm nói: “Vẫn còn tôi mà.”

Tôi không nghe rõ, lớn tiếng hỏi cậu ấy: “Cậu nói lớn lên, tôi không nghe thấy.”

Phó Thanh cũng lớn tiếng, âm thanh xé toạc cơn gió đâm thẳng vào màn nhĩ, nhưng giọng nói lại vô cùng ấm áp: “Không có gì cả.”

Không có gì, đừng gấp, cậu còn tôi mà.

08.

Cuộc sống đôi khi bình yên lặng gió, nhưng lại có lúc sóng gió cuồn cuộn.

Tôi với Phó Thanh im lặng suốt đoạn đường đến tới điểm thi, không xảy ra bất kỳ sự cố nào.

Xe đạp dừng trước cổng, tôi nhảy vọt xuống xe chạy một mạch, chỉ kịp nói một câu: “Cảm ơn, tôi đi trước.”

Phó Thanh chống xe, hơi thở gấp gáp chỉ kịp nhìn theo bóng lưng của tôi, cả mặt đỏ bừng doạ người, môi tái nhợt.

Lúc tôi ra sức chạy, phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh hò hét của các bậc phụ huynh, mỗi lúc mỗi lớn.

Tôi không còn thời gian quay đầu nhìn nữa.

Sau đó tiếng chuông vang lên, cùng lúc cũng kết thúc hai ngày thi tốt nghiệp toàn quốc của năm nay.

Tôi buông bút xuống, ngẩng lên nhìn thấy gương mặt nghiêm khắc của giám khảo, bỗng nhiên lòng tôi cảm thấy có chút trống rỗng.

Dường như cả 18 năm học cứ như thế mà kết thúc, từ ngày mai tôi chính thức trưởng thành rồi.

Thời học sinh lúc buồn, lúc vui, lúc trầm tĩnh, lúc náo loạn, mọi kỷ niệm bị cuốn theo dòng thời gian rồi biến mất.

Bước ra khỏi phòng có người tươi cười, có người oà khóc, đứng ở một ngôi trường xa lạ, ký ức trong ba năm như một quyển băng tua ngược.

Sau đó, tôi chợt nghĩ tới Phó Thanh.

Chẳng biết Phó Thanh đứng đâu giữa đám người, cũng chẳng biết cậu ấy có cảm nhận giống tôi không.

Một bàn tay từ phía sau đặt lên vai tôi, tôi ngoảnh mặt lại liền nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của tiểu đệ, quá ngán ngẩm.

“Lão đại, thi sao rồi?”

Tôi hất tay cậu ấy ra, đáp: “Lão đại cậu là ai chứ? Chỉ một kỳ thi nhỏ làm khó được tôi sao.”

Sau đó cậu ấy có chút bội phục, chắp tay hành lễ với gương mặt kinh ngạc.

Chúng tôi nói chuyện một hồi nhưng vẫn chưa thấy Phó Thanh xuất hiện.

Lần gặp lại Phó Thanh đã là ba ngày sau đó, trong khoảng thời gian này tôi đã trải qua kỳ nghỉ vô cùng thoải mái không bài tập cũng chẳng có các mối quan hệ bạn bè.

Tôi ngồi ở nhà ôm nửa trái dưa hấu, uống coca ướp lạnh, xem một bộ phim truyền hình, quên đi tất cả mà tận hưởng trọn vẹn kỳ nghỉ.

Đang xem tới khúc gay cấn, tiếng chuông cửa vang lên.

Tôi ôm dưa hấu mang dép lê ra mở cửa.

Cửa vừa mở, gương mặt góc cạnh của Phó Thanh xuất hiện trước mắt tôi.

Chẳng biết vì sao lại có chút căng thẳng, hơi lạnh từ dưa hấu toả ra, tôi nuốt nước bọt, hơi run rẩy nói: “Sao cậu lại đến đây?”

Tôi và Phó Thanh tuy là ở chung khu, nhưng lần nào cũng là tôi chủ động tìm cậu ấy, đoạn đường đến nhà cậu ấy cũng đã lâu rồi tôi không còn đi nữa.

Nếu cậu ấy đã đến thì cũng được xem là khách.

Tóc Phó Thanh có chút rối, có vài sợi tóc đâm ra chia chỉa khiến tôi bất giác nghĩ đến con chó to vật vã cậu ấy từng nuôi lúc trước.

Nhìn thì uy phong như một con hổ nhưng thật ra là một con hổ giấy, nhìn cứ tưởng đáng tin nhưng lúc nào cũng thích tranh đồ ăn với tôi.

Cậu ấy hít một hơi thật sâu, tay nắm chặt lại, tôi đang lo cậu ấy sẽ gửi cái nắm đấm đó vào mặt tôi mất.

Phó Thanh không trả lời chỉ hỏi: “Hà Viên, cậu muốn vào học viện cảnh sát à?”

Tôi gật đầu, chẳng biết cậu ấy muốn làm gì: “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”

Phó Thanh vẫn không trả lời cứ hỏi: “Hà Viên tôi phải ra nước ngoài.”

Nghe được câu nói này, cả người tôi cứng đờ, kích động hỏi: “Thế liên quan gì tôi.”

Phó Thanh giữ nguyên ánh mắt nhìn tôi, cậu ấy vẫn như lúc nhỏ.

Chỉ cần cậu ấy im lặng nhìn tôi, tôi liền nhận ra mình sai rồi sau đó lập tức xin lỗi, nhiều năm như vậy, người khiến tôi thành ra bộ dạng này chỉ có thể là cậu ấy.

Lần này sẽ không đâu.

Tôi cảm thấy cơ thể mình đang run, nước mắt chực trào.

Cuộc chia tay này đột ngột quá tôi không kịp chấp nhận, còn chưa kịp trải nghiệm sự đau khổ, trằn trọc vì phải chia ly, ấm ức và đau đớn đã như đại dương nhấn chìm tôi xuống.

Tôi giơ tay lên lau nước mắt, hốc mắt đỏ bừng, âm thanh run rẩy nhưng vẫn gắng gượng giữ lấy bình tĩnh.

“Phó thanh, cậu đi đâu liên quan gì đến tôi.”

“Chúng ta vốn dĩ chẳng còn quan hệ gì.”

Hai tay Phó Thanh run lên, từ từ chạm vào rồi giữ chặt vai tôi.

Cảm giác tuyệt vọng không phải là loại cảm giác triền miên dai dẳng, chỉ là nó sẽ tranh thủ sơ hở mà chém một phát thật đau.

“Hà Viên, vì tôi, cậu hãy vì tôi, đừng đến học viện cảnh sát được không?”

Tôi ửng đỏ hai mắt nhìn cậu ấy, thời thanh xuân ai lại chẳng thảm hại vài lần, đau đớn vài lần, nếu không những vết thương lòng trong mấy quyển tiểu thuyết thanh xuân vườn trường tác giả lấy ý tưởng từ đâu ra.

“Phó Thanh, cậu ra nước ngoài hưởng phước của cậu, khoảng cách của tôi và cậu quá lớn, cậu xem thường tôi cũng được, nhưng cậu đừng xem thường giấc mơ của tôi, từ giờ về sau, cậu có tương lai xán lạn của cậu, tôi bước trên con đường vinh quang của tôi.”

Tôi lau nước mắt lần nữa, trịnh trọng dứt khoát: “Vĩnh biệt.”

“Hà Viên, lần này cậu thật sự chọc giận tôi rồi đấy.”

Phó Thanh nghiến răng nói ra những lời này, ngữ khí lạnh lùng đến tôi cũng bất ngờ, dường như đây chính là bộ mặt thật của cậu ấy.

Tôi cười chế giễu: “Chọc giận cậu thì đã sao, tôi sợ cậu chắc?”

Dứt lời tôi đóng cửa, nhốt cậu ấy ở ngoài, tưởng tượng đến dáng vẻ bị cự tuyệt nhốt bên ngoài của cậu ấy, còn có gương mặt tỏ vẻ cay đắng.

Thật sự tôi có chút sợ, ngày thứ hai tỉnh dậy, tôi đã bị thanh mai trúc mã giam cầm.

09.

Tôi thành công chạy khỏi nhà Phó Thanh. Thực ra tôi cũng chẳng muốn trốn chui trốn nhủi, tôi muốn quang minh chính đại mà rời khỏi.

Nhìn thấy có bà lão đứng trên lầu tôi còn tiện tay vẫy tay chào.

Bà đã lớn tuổi rồi, con gái không bên cạnh, thường ngày hay đem cho tôi ít đồ ăn vặt trẻ con.

“Bà ơi, bà quay về đi.”

Bà ấy nhíp cả mắt lại, mất cả nửa ngày mới nhận ra tôi. Bà ấy mò trong tui mang ra hai viên kẹo tặng cho tôi: “Viên Viên à, đến tìm A Thanh hả?”

Tôi mỉm cười sau đó đưa một viên kẹo vào miệng: “Đúng ạ, nhưng mà cậu ấy không ở nhà.”

Bà lão gật đầu, cùng theo tôi đi xuống lầu, tôi đỡ bà, bàn tay nhăn nheo của bà vịn vào tay tôi, vịn chặt đến nỗi khiến tôi cảm thấy chút đau đớn.

“Viên Viên, con thi vào học viện cảnh sát à.”

“Vì dân phục vụ à.”

Tôi cười có chút gượng gạo.

Bà lão buông tay tôi ra, mắt của bà không tốt, thường xuyên chẳng có lý do gì cũng rơi nước mắt.

Bà gạt tay lau đi nước mắt, đầu cúi xuống tránh đi ánh sáng mặt trời, lời nói nghẹn ngào: “Đứa trẻ ngoan, con và Phó Thanh đều là những đứa trẻ ngoan.”

Bà lão đi chợ, trời cũng sáng rồi, mọi người trong khu này, ai nên đi làm thì đã đi làm, ai nên đi học thì đã đi học, phút chốc cả khu phố yên tĩnh lạ thường.

Hai hàng cây ven đường, tuổi của chúng hơn tôi rất nhiều, cành lá xum xuê.

Ánh sáng mặt trời chiếu rọi qua khe hở trên tán lá, tạo ra vệt sáng dưới bóng những rặng cây trên mặt đất, gió thổi qua, vang lên âm thanh sột soạt, những chiếc bóng lay động nhảy cùng cơn gió.

Tôi vừa bước trên bóng những tán cây, vừa ngân nga câu hát, khi bản thân chỉ tập trung vào một vấn đề, thì sẽ tạm thời quên đi vết thương lòng.

Vừa đến nhà liền thấy một người đàn ông trung niên đang hút thuốc bên cạnh chiếc xe đạp nhỏ cũ kỹ.

Đồng tử màu xanh đen, khoác chiếc áo da cũ, mặc quần jean trắng, cách phối đồ lạ lùng, cả người trông vô cùng nhếch nhác, như mấy kẻ côn đồ thường xuất hiện trên phim truyền hình.

Tôi lập tức đứng thẳng người, chỉnh trang lại quần áo, cúi đầu lễ phép chào hỏi.

“Thưa chú Trương, chú đến chơi ạ?”

Người đàn ông đó vứt điếu thuốc còn hút dang dỡ xuống đất, lấy chân mang đôi giày thể thao giẫm tắt đốm lửa.

Ông ấy ngẩng mặt nhìn tôi, chưa mở lời đã ngáp một cái rõ dài.

“Viên Viên, nghe nói con muốn vào học viện cảnh sát à?”

Tôi cúi đầu nhìn xuống đất, đúng lúc có một chiếc lá nhỏ rơi xuống mũi giày. Tôi nhẹ giọng đáp: “Vâng ạ.”

Sắc mặt ông ấy có vẻ nghiêm trọng, cả giọng nói cũng như thế: “Khi nghe Trương Thọ nói chú còn không tin.”

Đúng là cái tên nhiều chuyện, tôi chửi thầm trong bụng.

Ông ấy thấy tôi không nói cũng chẳng để tâm tiếp tục hỏi: “Quyết định chưa?”

“Dạ, không đổi nữa.”

Chú Trương nhìn thấy vẻ mặt tôi kiên định, cũng chẳng định nói thêm lời nào.

Ông ấy thở dài, than thở: “Ba của của con nhất định sẽ tự hào về con đấy.”

Sau đó ông ấy có cuộc điện thoại liền lập tức rời đi, gần đây ông ấy rất bận, những vụ án lớn nhỏ trong khu Xuân Thành rất nhiều, tranh thủ được một chút thời gian cũng quá đỗi khó khăn. Bây giờ ông ấy còn phải gấp rút đi tới hiện trường của một vụ án.

Tôi trở về nhà liền gọi điện thoại cho tiểu đệ, giận dữ nói: “Trương Thọ! Sao không biết giữ kín cái miệng thối của bản thân mà đi nói cho ba cậu nghe vậy hả!”

Cậu ấy tỏ ra uất ức trả lời: “Viên ca, cậu đâu phải không biết thủ đoạn dùng hình bức cung của ba tôi, lần này tôi cầm cự được tới tận 15 phút mới nói ra đấy.”

Tôi bình tâm lại, chuyện này không phải lỗi của cậu ấy.

Giọng của tiểu đệ có chút nghiêm trọng lần nữa vang lên: “Viên ca, ba của tôi dạy cậu võ công là vì muốn cậu trở thành cảnh sát đấy.”

Cậu ấy nghẹn ngào nói: “Đương nhiên là cậu sẽ làm cảnh sát đúng không?”

Tôi im lặng một lúc lâu, tiểu đệ cứ ngỡ tôi đã cúp điện thoại.

“Xin lỗi.”

Tôi cũng chẳng biết tôi có lỗi với ai, nhưng tôi chỉ muốn nói lời xin lỗi.

Những ngày tháng sau khi tốt nghiệp trôi qua thật chậm, tôi bấm ngón tay tính toán, bỗng dưng nhớ đến việc Phó Thanh sắp phải ra nước ngoài.

Mẹ nấu sườn kho cho tôi, món ăn tôi thích nhất, thấy tôi cứ vọc cơm mãi chưa chịu ăn, bà lo lắng bảo: “Muốn đuổi theo thì nhanh lên.”

Mẹ nhìn ra tán lá cây bên ngoài cửa sổ, giọng nói dịu dàng, chẳng biết bà đang nói cho ai nghe: “Mẹ lúc nào cũng ủng hộ con cả.”

Tôi ngẩng đầu, mắt đỏ hoe, nói rõ từng câu từng chữ như đang cảnh tỉnh bản thân: “Cậu ấy không thích con, người cậu ấy thích không phải là con.”

“Vậy với tư cách bạn bè thì sao, trên danh nghĩa bạn bè con cũng nên đi tiễn cậu ấy chứ.” Mẹ hỏi ngược lại tôi.

Chẳng đợi tôi trả lời, bà tiếp tục nói: “Mẹ để tiền xe trên kệ giày, từ đây đến sân bay không mắc lắm đâu.”

Tôi vứt luôn cả đũa vội vã xông ra ngoài, mẹ tôi mỉm cười lắc đầu, bà đoán trúng tâm ý tôi nên có chút tự cao, nhưng lại nuối tiếc nói: “Đúng là cha nào con nấy.”

Chú Trương từ nhỏ đã dạy tôi võ công, ông ấy muốn tôi có thể tự bảo vệ bản thân cho nên sức khoẻ tôi rất tốt.

Nhưng mà sức có bền đến đâu thì với khoảng cách xa như thế thì cũng đành, tôi chạy xuống lầu bắt xe. Tuy nhiên bây đang là giờ nghỉ trưa, chẳng còn chiếc taxi nào cả.

Vốn dĩ chẳng còn nhiều thời gian, chắc bây giờ Phó Thanh đã ra tới sân bay, cậu ấy phải đi Mỹ, cậu ấy phải đi rồi.

Tôi chạy xuôi theo dòng xe, hơi thở mỗi lúc dồn dập, mắt ngày càng mơ hồ, tôi vừa chạy vừa khóc, ướt đẫm cả mặt nhưng tôi không muốn dừng.

Nếu như dừng lại, mọi chuyện sẽ kết thúc mất. Tôi sẽ bỏ lỡ cậu ấy.

Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, nhưng cuộc sống chẳng phải nghệ thuật. Tôi cũng không phải nữ chính, không phải cứ gặp khó khăn liền có người đưa tay ra giúp đỡ.

Tôi phải là một chàng kiếm sĩ, tay cầm thanh gươm vượt qua biển lửa đi tìm công chúa.

Nhưng hiệp sĩ lại chết giữa đường.

Con đường vốn không bằng phẳng, tôi vấp phải mấy viên gạch lát lồi lõm trên vỉa hè mà té ngã vài lần.

Cơn đau từ chân dần kéo đến, miệng vết thương rất lớn, máu trộn với cát dính đặc lại trên đầu gối.

Tôi ôm lấy bản thân, ngã xuống ngồi bên vệ đường oà khóc thật to.

Lúc còn nhỏ bị trêu chọc không khóc, đi đánh nhau bị người ta đấm lại cũng không khóc, Phó Thanh không thích tôi tôi cũng không khóc, nhưng khi chạy trên con đường này, tôi lại không cầm được nước mắt mà khóc không ngừng.

Hôm nay trời nắng đẹp, các chuyến bay không thể nào bị hoãn được. Dưới bầu trời xanh có những chú chim sẻ hót ríu rít, giống như chúng đang trêu đùa tôi vậy.

Một chiếc máy bay cắt ngang qua bầu trời, kéo theo một vệt trắng dài do khói tạo thành trên nền trời xanh thẳm, cảnh tượng này như một tiết mục kết màn của buổi biểu diễn, nó đã khép lại thanh xuân dang dở của một người thiếu nữ.

Hà Viên ơi Hà Viên, mười năm đời người ngắn ngủi vô thường, vốn dĩ là sự ly biệt sao lại cứ chờ ngày đoàn viên.

(Còn tiếp)