Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

Chương 82: Chưa Từng Nhập Mộng



Nàng từng cầu nguyện, từ biệt ở nhân gian, đời này không gặp nhau nữa.

Bộ dáng thiếu niên giờ phút này so với Đế Vương 500 năm trước không có tơ tình, càng giống một người khác.

Tô Tô khi còn bé đã từng gặp qua, bên trong Ma Vực, quanh quẩn bên thân là hắc khí nồng đậm.

Ma Thần màu da trắng bệch không bị tàn bạo trói buộc.

Nàng rõ ràng đã rút Tà Cốt của Đạm Đài Tẫn, vì cái gì dung mạo hắn vẫn như cũ tiếp cận bộ dáng giống người kia?

Thậm chí thần vận cũng giống nhau đến mấy phần.

Trải qua 500 năm, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

Lần này gặp phải hắn vội vàng không kịp chuẩn bị, răng Tô Tô vô ý thức cắn ra máu tươi.

Nguyệt Phù Nhai cảm thấy được Tô Tô có gì đó không ổn, nghi hoặc mà thấp giọng gọi: "Sư tỷ?"

Một cái chớp mắt này dài dằng dặc lại như ngắn ngủi.

Thanh âm của Phù Nhai làm Tô Tô bỗng nhiên lấy lại tinh thần, người nàng như vừa rơi xuống nước, từ ngạt thở bên trong tỉnh lại.

Sự tồn tại của Đạm Đài Tẫn làm cho nàng lạnh cả người, cũng may nàng đã không còn là Diệp Tịch Vụ, sẽ không phải trải qua quá khứ tuyệt vọng bất lực kia nữa.

Nàng hiện tại là Lê Tô Tô.

Tô Tô rời mắt, có lẽ biểu hiện vừa rồi của nàng làm hắn sinh nghi, Đạm Đài Tẫn nhìn chằm chằm nàng, hơi nhíu lông mày lại.

Tô Tô đi thẳng đến bên cạnh Cù Huyền Tử, thần sắc nàng sớm đã điều chỉnh tự nhiên.

Vô Tình đạo từ Linh Đài hợp thành từng tấc kinh mạch, quá khứ trải qua nhiều năm, hình bóng trong lòng nàng chậm rãi trở nên phai nhạt.

Tô Tô nói: "Cha."

Cù Huyền Tử hướng nàng gật đầu.

Một ánh mắt như bóng với hình đi theo nàng, Tô Tô cũng không muốn để Đạm Đài Tẫn nhận ra mình.

Ký ức như mây khói, gặp nhau mà không biết, sớm đã là kết cục tốt nhất.

Ánh mắt nàng thanh lãnh, không tiếp tục nhìn hắn nữa.

Tàng Hải đẩy nhẹ Đạm Đài Tẫn: "Sư đệ?"

Làm sao mà một mực nhìn Dục Linh tiên tử như vậy, không phải đối với sắc đẹp không có hứng thú sao?

Mà vị kia tiên tử kia lại mang mạng che mặt, chỉ nhìn thấy giữa lông mày một chút chu sa rõ ràng, sư đệ không phải để ý người ta đó chứ, không phải đâu, Tiêu Dao tông bọn họ làm sao dám trèo cao!

Thần sắc Đạm Đài Tẫn trở lại bình thường, nói: "Không có gì."

Chỉ là trong nháy mắt chống lại cặp mắt của thiếu nữ kia, dưới lồng ngực giống như bị một bàn tay bóp chặt đến nghẹt thở.

Khoảnh khắc nàng quay người ngồi xuống, cảm xúc trong mắt đã không còn, cùng chung tiệc với các tu chân giả khác.

Đạm Đài Tẫn cảm thấy có chút buồn cười, là thật sự điên rồi sao?

Bất quá đến một thiếu nữ lạ lẫm, hắn lại có thể từ một ánh mắt nhìn ra được hình bóng quen thuộc.

Có đôi khi hắn thậm chí đang nghĩ, 500 năm quá khứ, hắn đã sớm nên quên hết mọi thứ về nàng.

Tàng Hải thấy cảm xúc của hắn thay đổi, không còn nửa điểm coi trọng khuê nữ bảo bối của Cù Huyền Tử, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Việc coi trọng thật không dễ làm, chẳng lẽ lại muốn đem ánh sáng duy nhất của Tiêu Dao tông đưa đến Hành Dương tông?

Sư tôn sẽ đánh chết mình mất.

Tàng Hải: "Nói tới đây, không ai thấy qua Cù Huyền Tử có đạo lữ, trăm năm trước, đột nhiên nghe nói hắn có nữ nhi trời sinh linh thể, sư đệ ngươi là không biết lúc ấy Tu Chân giới khiếp sợ đến mức nào."

Cù Huyền Tử là người tu luyện chính đạo, nữ nhi của hắn, Dục Linh tiên tử, mẫu thân là ai Tam giới đến nay không ai biết được.

Nhìn Cù Huyền Tử đối với nữ nhi này yêu thương như trân bảo, chắc hẳn năm đó cũng rất yêu mẫu thân của Lê Tô Tô.

Đạm Đài Tẫn giương mắt lên, đột nhiên hỏi: "Sư huynh, người nói Dục Linh tiên tử là trời sinh linh thể?"

Tàng Hải nói: "Đúng, tiểu sư đệ ngươi làm sao đột nhiên lại hỏi cái này."

Thiếu niên lộ ra nụ cười: "Không có gì, hiếu kì thôi."

Nói như thế, trái tim nơi lồng ngực kia lại đột nhiên hưng phấn nhảy lên.

«Trùng Sinh sách» bên trên ghi chép, trời sinh linh thể là vật chứa đựng linh hồn tốt nhất.

Hắn đụng đụng ngọc bội trong túi càn khôn, liếm liếm môi.

Trong lòng đối với nó hòa hoãn, đừng nóng vội, rất nhanh, ta sẽ tìm nơi trú ngụ mới cho nàng.

Chỉ bất quá thiếu nữ này thân phận cao quý, muốn nghiền nát hồn phách của nàng ta lưu lại thể xác vắng vẻ, phải tốn chút công phu.

Dăm ba câu ở giữa, Thanh Vô trưởng lão của Hành Dương tông đã lấy ra đèn An Hồn, dươi sự chứng kiến của mọi người, hắn đem đèn An Hồn trao cho Đạm Đài Tẫn.

Đạm Đài Tẫn ngón tay nắm chặt đèn An Hồn, Tô Tô nhìn đèn An Hồn một lúc rồi rời ánh mắt đi.

Hắn muốn tìm hồn phách của ai? Diệp Băng Thường sao? Cũng đúng, Diệp Băng Thường là phàm nhân. Ở nhân gian chỉ bên hắn mấy năm ngắn ngủi, về sau rút Tà Cốt ra, hắn lại sinh tơ tình, hận mình, tất nhiên sẽ yêu Diệp Băng Thường.

Thời điểm hắn không biết tơ tình là gì đã quan tâm Diệp Băng Thường như vậy, nhọc lòng tìm nàng ta về cũng nằm trong dự liệu.

Tiên sơn sương mù thổi qua lòng bàn tay Tô Tô, nàng rủ xuống mi mắt, bất luận như thế nào, Tà Cốt đã hủy, Đạm Đài Tẫn hết thảy cùng nàng không còn liên quan.

Tô Tô nghe thấy Cù Huyền Tử nói: "Lần này Cù Huyền Tử muốn cùng chư vị tiên hữu thương nghị hai chuyện. Từ sau Thần Ma đại chiến, Ma Thần chết đi, đại yêu bị trấn áp tại Hoang Uyên, tiểu yêu ma thì lùi về Sa Bà Ma Vực không có một ngọn cỏ, không dám ra đến làm loạn. 500 năm trước, phong ấn Hoang Uyên bị phá, hắc khí trùng thiên. Vô số yêu ma quỷ quái từ Hoang Uyên trốn ra, làm hại nhân gian."

Nhắc tới sự tình về Yêu Ma giới, tất cả mọi người thần sắc đều trịnh trọng.

Tô Tô ngưng thần, cũng muốn nghe xem về sau không có Ma Thần, bây giờ Tam giới sẽ như thế nào.

"May mắn trăm năm qua, chúng tiên tông đồng tâm hiệp lực, đối kháng yêu ma, lúc này mới giữ được nhân gian thái bình, Tiên giới an ổn. Nhưng gần đây, Yêu Hoàng xuất thế, các yêu ma tôn hắn làm vương."

Cù Huyền Tử nhắm mắt lại, trầm giọng nói: "Đoạn thời gian trước, Thái Hư tông chưởng môn chết ngay bên trong phòng mình, môn hạ đệ tử 360 người, không một ai may mắn thoát khỏi."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều khiếp sợ.

Yêu Hoàng? Tô Tô vô ý thức nhìn về phía Đạm Đài Tẫn, làm sao có thể chứ, Tà Cốt đã bị mất, làm sao có thể xuất hiện Yêu Hoàng!

Cù Huyền Tử có một pháp bảo gọi là "Thủy kính", Thủy kính có thể trong thời gian ngắn hồi tưởng lại chuyện đã phát sinh.

Hắn đem Thủy kính ra, Thủy kính lơ lửng giữa không trung, tất cả mọi người nhìn sang.

Chỉ thấy bên trong Thái Hư tông, trước sơn môn máu của môn hạ đệ tử nhuộm đỏ cả suối nước.

Các đệ tử Kim Đan kỳ trở lên, Kim Đan trong cơ thể bị móc ra, Yêu Hoàng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.

Bên trong Thủy kính, yêu ma tàn phá bừa bãi nhưng không có chiếu ra thân ảnh của Yêu Hoàng, Yêu Hoàng bên trong Thủy kính chỉ là một bóng lưng, là nam hay nữ cũng không biết được.

Một màn máu tanh phách lối như thế, để người tiên môn vừa tức vừa giận, có người mặt đỏ lên, lòng đầy căm phẫn thóa mạ nói: "Thiên sát Yêu Hoàng, nếu để cho ta gặp, nhất định đem hắn nghiền xương thành tro!"

Nhưng tất cả mọi người rõ ràng, nếu là Yêu Hoàng của Ma giới, làm sao có thể tuỳ tiện bị bắt lại.

Yêu ma bây giờ đều sinh sống ở Sa Bà Ma Vực, nơi quỷ quái kia không có một ngọn cỏ, lấy máu nhuộm sông, ai đi thảo phạt đều không dám hứa chắc còn mạng trở về.

Cù Huyền Tử thu Thủy kính, nói: "Ta sắp đột phá, cần bế quan độ kiếp, Thanh Vô sẽ mang theo đệ tử Hành Dương tông đi một chuyến đến Thái Hư tông, thăm dò Yêu Hoàng, tìm kiếm lệnh bài đi Sa Bà Ma Vực."

"Xích Tiêu tông nguyện ý đi theo....."

"Chân Vũ phái nguyện đi theo Tiên tôn....."

"Còn có chúng ta, Thiên Nguyên Tông cũng nguyện ý cùng nhau đi."

Tàng Hải nói: "Tiểu sư đệ, tông môn chúng ta làm sao bây giờ, có đi hay không?"

Chủ yếu là tông môn bọn họ tựa hồ không có nhân tài xuất hiện.

Đạm Đài Tẫn thản nhiên nói: "Không đi."

Tàng Hải thở dài, thời điểm cần tập trung lực lượng, Tiêu Dao tông thẹn đến hoảng, hắn yên lặng lấy tay áo che mặt.

Cù Huyền Tử nói tiếp: "Việc thứ hai là Thương Nguyên bí cảnh sắp mở ra vào nửa tháng sau, cửa vào tại nơi đón ánh bình minh, bí cảnh bên trong pháp bảo vô số, cơ duyên khó liệu, nhưng cũng nguy cơ trùng trùng. Chỉ bất quá Thương Nguyên bí cảnh từ trước đến nay chỉ có đệ tử tu vi Nguyên Anh trung kỳ trở xuống mới có thể tiến nhập, đến lúc đó yêu ma sẽ lẫn vào, chư vị nhất định phải cẩn thận."

Chuyện này không phải bí mật, tương phản rất nhiều người đến so tài lần này cũng là vì kết bạn với đệ tử Nguyên Anh kỳ trở xuống, đến lúc đó cùng nhau lịch luyện tìm kiếm cơ duyên.

Tu tiên không quản năm tháng, có lẽ tiến vào bí cảnh, khi trở ra bên ngoài đã trải qua trăm năm.

Nghe nói Thương Nguyên bí cảnh bên trong có mảnh vỡ Thần Khí.

Nếu như thật sự tìm được mảnh vỡ Thần khí, tương lai Yêu Ma giới cùng khai chiến, phần thắng sẽ lớn hơn nhiều.

Tô Tô nghe Câu Ngọc nói qua, hai trăm năm trước Thương Nguyên bí cảnh mở qua một lần, khi đó Công Dã Tịch Vô tu vi còn thấp, Cù Huyền Tử sợ hắn rơi xuống, không cho phép đi.

Nghĩ đến chỗ này, Tô Tô nhịn không được nhìn về phía nam tử có tấm lòng rộng mở.

"Sư huynh, Thương Nguyên bí cảnh lần này huynh đi không?"

Công Dã Tịch Vô buông bình rượu xuống, lúc trước hắn đang xuất thần suy nghĩ, nghe được giọng Tô Tô, hắn ôn nhu nói: "So với Thương Nguyên bí cảnh, ta càng lo lắng sự tình Thái Hư tông bị diệt môn, Thái Hư cần người đi qua xem xét một chút."

Tô Tô liền hiểu rõ quyết định của hắn. Tựa như cái gì cũng thay đổi, nhưng sư huynh vẫn vậy, hắn luôn nghĩ đến chúng sinh trước.

Mặc kệ thành tựu rơi xuống, hắn vẫn thản nhiên như vậy.

Nhìn chăm chú lên đôi mắt màu xám của hắn, Tô Tô đột nhiên nhớ tới nam tử Hạ quốc kêu nàng một mực đi về phía trước.

Nàng tự tay giết.....Tiêu Lẫm.

Những quá khứ kia giống như sương khói hiện lên trên đầu ngón tay, cũng như đã rất lâu.

Tô Tô biết mình cũng nên dần quên đi.

Từ Thủy kính nhìn ra được những sự tình kia, Tô Tô hiểu rõ, Tiên giới cùng yêu ma sẽ có một trận chiến không cách nào tránh khỏi, có lẽ không lâu sau, Tiên Ma như cũ sẽ khai chiến.

Chỉ bất quá, lần này tiên môn có sức lực đánh một trận, không giống như trước đây thảm đạm bất lực.

Tất cả môn phái cùng Hành Dương tông cáo từ, trở về chuẩn bị tiến vào Sa Bà Ma Vực, cũng muốn căn dặn các đệ tử còn trẻ sự tình về Thương Nguyên bí cảnh.

Vô Tình đạo của Tô Tô hiện tại bất ổn, dự định ngự kiếm về Trường Trạch tu hành, tiên kiếm của nàng còn chưa triệu hồi đã có một đạo roi ngang ngược quật tới.

Trên roi có những gợn nước tràn ngập sát ý.

Tô Tô lập tức cảm nhận được tiếng xé gió, dự định né tránh.

"Sư muội!"

Dắng Trang kinh hãi, không kịp ngăn cản, một thanh kiếm mang theo lam quang đụng vào roi của Sầm Mịch Tuyền, kiếm vỡ nát.

Nguyệt Phù Nhai chắn ngang trước mặt Tô Tô: "Sầm sư tỷ, đây là Hành Dương tông, không phải Xích Tiêu tông, ngươi dám vô lễ với sư tỷ, đừng trách Hành Dương tông không khách khí!"

Linh kiếm của Nguyệt Phù Nhai nát vụn trên mặt đất, Tô Tô nhìn vào, có chút tức giận.

Thanh kiếm mà Phù Nhai sư đệ yêu quý, cả tông môn đều biết.

Bây giờ kiếm của hắn bởi vì bảo vệ mình mà nát.

Sầm Mịch Tuyền lại giống như không nghe thấy, không nói hai lời, lại đánh tới.

Tô Tô đang muốn đánh trả, lại nhìn thấy mi mắt Sầm Mịch Tuyền trống rỗng, lại đột nhiên cảm thấy không đúng.

Sầm Mịch Tuyền mặc dù ương ngạnh, thế nhưng lần này nàng đến Hành Dương tông tu tâm, hy vọng bái Cù Huyền Tử làm sư.

Tô Tô là nữ nhi của Cù Huyền Tử, Sầm Mịch Tuyền không có khả năng đột nhiên động thủ với nàng ngay tại Hành Dương tông.

Mới nghĩ như vậy, sau một khắc, một bàn tay thon dài lăng không đánh vào đỉnh đầu Sầm Mịch Tuyền.

Sầm Mịch Tuyền mở to hai mắt, dần dần ngã xuống.

"Sư muội!"

Dắng Trang vội vàng tiếp được Sầm Mịch Tuyền.

Từ phía sau Sầm Mịch Tuyền, Công Dã Tịch Vô đi tới, hắn cau mày nhìn về phía Tô Tô: "Sư muội không sao chứ?"

Tô Tô lắc đầu, nàng nhìn về phía lòng bàn tay của Công Dã Tịch Vô đang tỏa ra tử khí: "Đây là?"

Công Dã Tịch Vô bóp nát tử khí trong lòng bàn tay, nói: "Là Khôi Lỗi thuật."

Dắng Trang nghe vậy, sắc mặt cũng rất khó coi: "Ai dám dùng Khôi Lỗi thuật khống chế sư muội công kích Lê tiên tử?"

Nguyệt Phù Nhai cũng ý thức được tính nghiêm trọng, dần dần im lặng.

Công Dã Tịch Vô nói: "Dắng sư đệ suy nghĩ kỹ một chút, gần đây Sầm sư muội có đắc tội ai không?"

Dắng Trang nhìn Nguyệt Phù Nhai, do dự một chút, lắc đầu.

Hắn trực tiếp chăm sóc sư muội nhưng lại không biết sư muội bị người khống chế, người hại sư muội cũng thật đáng sợ.

Khôi Lỗi thuật.....Người căm hận đến mức nào mà lại phải dùng đến thủ đoạn tàn độc này.

Tô Tô nhìn lên trời, phi hành pháp khí Hồ Lô Rượu của Tiêu Dao tông đã bay đi rất xa cùng khí tức của Đạm Đài Tẫn biến mất không thấy gì nữa.

Nàng nhìn Sầm Mịch Tuyền nằm đó, lại nhìn Công Dã Tịch Vô, đột nhiên cảm thấy hoang đường.

500 năm, người kia chẳng lẽ nửa chút đều không thay đổi?

Dù là thay thế Thần tủy, hắn vẫn dùng thủ đoạn hèn hạ như cũ.

Quá khứ hắn khống chế mình đi giết Tiêu Lẫm, bây giờ tiếp tục khống chế Sầm Mịch Tuyền đến giết mình sao?

Cùng lúc đó, thiếu niên ngồi bên trên Hồ Lô Rượu của Tàng Hải mở mắt ra.

Không được gì, Đạm Đài Tẫn nhàn nhạt nghĩ, thật đáng tiếc.

Trong mắt hắn dần lạnh lại, ngón tay thon dài cầm chặt ngọc bội của mình giống như cầm một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.

Khối ngọc trong tay của hắn nghiễm nhiên là năm đó vào đông, ở nhân gian thiếu nữ trong xe ngựa tự tay thắt bên hông hắn một khối ngọc bội.

Nàng từ trong tuyết đỡ hắn dậy, vì hắn mà động thủ đánh Triệu Vương, để hắn không phải quỳ.

Khi đó khuôn mặt nhỏ của nàng nhíu lại, nhẹ nói: "Cái này cho ngươi, Triệu Vương thấy được, kiểu gì cũng sẽ kiêng kị chút."

Nàng mang đến nhân gian mùa xuân ấm áp nhất, cũng mang đến cho hắn nỗi đau tàn nhẫn nhất.

Hắn muốn nàng trở về, vì thế không tiếc bất cứ giá nào.

Cho dù là hận hắn, như năm đó hận hắn như vậy cũng tốt.

Chứ không phải như bây giờ, có nằm mơ cũng không nghĩ tới.

*****

Bây giờ mik đã chăm ra chương mới hơn rồi mong mn sẽ tiếp tục ủng hộ mik nha<3

Mik sẽ cố gắng 1 tuần ra ít nhất là 2 chương ( vì mik vừa thi xong vs cả quay sang ngược nam9 nên có chút buồn nhưng mik chắc chắn sẽ ko drop truyện nên mn cùng đồng hành vs mik đến chương cuối nhé!)

(13-4-2022)