Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

Chương 83: Hủy Hoại



Lần trước từ Thủy kính trông được cảnh Thái Hư tông bị diệt môn, Tô Tô muốn cùng Công Dã Tịch Vô đi xem xét tình hình.

Cù Huyền Tử dừng ở Độ Kiếp trung kỳ đã gần trăm năm, lần này hắn đã hiểu ra, cần bế quan đột phá.

Biết được Tô Tô muốn cùng Công Dã Tịch Vô đi Thái Hư tông, Cù Huyền Tử nói: "Tô Tô, con không cần đến Thái Hư sơn, vào Thương Nguyên bí cảnh đi."

"Tại sao vậy cha?"

"Con vừa tu Vô Tình thần đạo, đại đạo chưa thành, cần tận lực tránh gặp phải đại yêu ma. Tô Tô, làm một người trưởng thành rất khó, Diệc Nhiên tiên tôn cùng thượng cổ thần linh rơi xuống quá nhiều, vạn năm qua, không một người có thể phi thăng. Tam giới chúng sinh cần đến Thần, thời điểm con chưa trưởng thành thì không nên quá mạo hiểm. Một ngày nào đó, thế cục nghịch chuyển, khi ấy chỉ một mình con tu thành đạo, trước khi bảo vệ chúng sinh, con phải bảo vệ tốt chính mình đã."

Tô Tô giật mình, rất lâu về trước cũng có người nói với nàng, ngươi trước tiên phải bảo vệ tốt mình đã.

"Thương Nguyên bí cảnh có thể lịch luyện, còn có thể tìm được cơ duyên. Tiên kiếm cũng không thích hợp con, khi còn bé con chỉ học qua Khinh Hồng Tiên Quyết, thời điểm đặc biệt đừng cao hứng. Vô Tình đạo bên ngoài vốn liên kết với Ngũ Hành, ta không biết người bạn cùng con lớn lên Câu Ngọc đã đi đâu, nhưng con cần một cuộc gặp mặt mới."

Nghe Cù Huyền Tử nhắc đến Câu Ngọc, Tô Tô trầm mặc xuống.

Đúng vậy, nàng từ nhỏ đã không thích luyện kiếm, lúc đó Câu Ngọc đã giảng giải cho nàng biết tất cả về kỳ môn Ngũ Hành, dạy nàng sử dụng một chút đồ vật mới lạ.

Câu Ngọc không còn, nàng cầm một thanh kiếm lạnh như băng, trong lòng trở nên trống rỗng.

"Ta không miễn cưỡng con, nếu con không muốn đi Thương Nguyên bí cảnh, cũng có thể ở lại Trường Trạch."

"Con sẽ đi bí cảnh."

Tô Tô cuối cùng quyết định như vậy. Nàng biết Cù Huyền Tử muốn tốt cho mình, khi nàng còn nhỏ đã quen gánh vác vận mệnh chúng sinh, vô tình quên mất mình cũng có cơ hội lịch luyện để trưởng thành.

Nàng đã quên, Cù Huyền Tử lại thay nàng nhớ kỹ.

Linh khí khắp thế gian phân ra làm Ngũ Hành, linh căn thế nào thì thu nạp linh khí thế đó.

Tô Tô trước kia là Hỏa linh căn, về sau Niết Bàn tu luyện Vô Tình đạo, nàng phát hiện mỗi một loại linh khí đều không bài xích thân thể của nàng.

Dòng máu của thượng cổ Phượng Hoàng vốn sẽ thành Thần, tốc độ tu luyện bây giờ gấp trăm lần sau khi Niết Bàn.

Vô Tình thần đạo trên Linh Đài bị tơ hồng nhàn nhạt bao trùm.

Tô Tô không biết đây là cái gì, nhưng ẩn ẩn có loại cảm giác, vật này cần nàng khám phá.

Nàng đến Trúc Hoa gian ở nửa tháng, lúc ra ngoài trông thấy tiểu Linh Điểu líu ríu đậu ở trên vai của một bạch y thiếu niên.

Linh Điểu này rất thân thiết với Tô Tô, thường xuyên làm bạn với nàng, giúp nàng trông nhà.

Tô Tô gọi hắn: "Phù Nhai."

Nguyệt Phù Nhai quay đầu: "Sư tỷ, ta tới đón người."

Lần này hắn cũng muốn vào Thương Nguyên bí cảnh lịch luyện, Nguyệt Phù Nhai nhập môn muộn, là Cù Huyền Tử tự mình đem hắn nhận lấy từ trong tay cố nhân, dốc lòng dạy bảo.

Hắn mặc dù là sư đệ của Tô Tô nhưng trông qua lại rất trưởng thành.

Tô Tô gật đầu: "Ta muốn đi trước tìm sư huynh, cùng huynh ấy nói lời tạm biệt."

Nguyệt Phù Nhai: "Ta với sư tỷ cùng nhau đi."

Thế là Tô Tô đi ở phía trước, Nguyệt Phù Nhai đuổi theo nàng.

Trúc Hoa gian trăm hoa nở rộ, những cánh bướm bay múa ở giữa bọn họ.

Có con đậu vào băng gấm bên trên tóc Tô Tô, nàng hôm nay không có dùng mạng che mặt, lộ ra dung mạo mỹ lệ.

Nguyệt Phù Nhai nhìn nàng, ánh mắt rủ xuống.

Công Dã Tịch Vô cách đó cũng không xa, hắn tu hành chú trọng thủ tâm, vẫn như cũ cùng các đệ tử đồng môn ngày ngày đến buổi học từ rất sớm.

Cù Huyền Tử tự mình dạy bảo hắn, về sau hắn tự mình đảm đương một phần, ngẫu nhiên cũng dạy bảo Tô Tô và Phù Nhai.

Hắn tính tình ôn hòa, Tô Tô khi còn bé lười biếng, hắn cực kỳ bất đắc dĩ, từ trước đến nay mắt nhắm mắt mở.

Lúc dạy Phù Nhai thì phải nghiêm khắc chút.

Tô Tô trong quá khứ nhìn thấy bên dưới cây hoa đào, bạch y nam tử cùng một bích y nữ tử nói chuyện, không khác gì một đôi tình nhân.

Nữ tử nở một nụ cười cực kì động lòng người.

Nàng chăm chú ngước mắt nhìn Công Dã Tịch Vô, trong mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ, là Diêu Quang.

Tô Tô nhìn Diêu Quang sư tỷ, trong lòng có mấy phần cảm thán, quá khứ kia không có quấy rầy bọn họ.

Trong thế giới của Ma Thần, Công Dã Tịch Vô tử trận, Diêu Quang không chút do dự tuẫn tình.

Diêu Quang là đệ tử của Thanh Khiêm sư thúc, thích Công Dã Tịch Vô toàn bộ Hành Dương tông đều biết.

Nàng với Diệp Băng Thường không giống nhau chút nào, nàng giống một ngọn lửa xinh đẹp, không bao giờ bị cản trở.

Công Dã Tịch Vô cho đến lúc chết vẫn không nói thích nàng.

Nhưng Diêu Quang sư tỷ vẫn như cũ không chút do dự đi theo hắn.

Tô Tô kính nể Diêu Quang, cũng hi vọng Đại sư huynh có thể đáp lại sư tỷ.

Phù Nhai yên lặng đứng bên cạnh Tô Tô.

Bọn họ dù không lên tiếng, Công Dã Tịch Vô vẫn cảm nhận được người tới, giống như nhìn thấu được cây hoa đào.

"Sư đệ, sư muội."

Không còn cách nào, Tô Tô đành phải ra ngoài, cười nói: "Sư huynh, Diêu Quang sư tỷ."

Diêu Quang trông thấy nàng, hướng Tô Tô nháy mắt tỏ ý cười.

Tô Tô nói: "Cha bắt đầu bế quan, ta lần này đến là muốn nói với sư huynh, ta muốn vào Thương Nguyên bí cảnh để lịch luyện. Sư huynh lần này đi Thái Hư tông phải chú ý an toàn, không cần quá mạo hiểm."

Công Dã Tịch Vô nghe vậy, nói: "Thương Nguyên bí cảnh bên trong nguy cơ trùng trùng, sư muội mới xuất quan, năng lực chưa đủ. Nếu như muội cần gì, cứ nói với sư huynh, sư huynh giúp muội đi tìm."

Diêu Quang cũng liên tục gật đầu: "Đúng vậy."

Tô Tô nói: "Mọi người đừng lo lắng, bên trong Thương Nguyên bí cảnh ta tự biết lo cho bản thân. Cha từ trước đến nay có nói, đại đạo không đáng sợ, cũng không nên sợ đầu sợ đuôi, đã là lịch luyện, đạo lý này người khác không thể thay thế được. Sư huynh tin tưởng ta, ta sẽ bình an trở về."

Công Dã Tịch Vô nhìn vào mắt của nàng, thấy Tô Tô rất nghiêm túc, không có nửa điểm đùa giỡn, gật gật đầu: "Tốt, lần này ta đến Thái Hư sơn, không thể đi theo mọi người, muội cùng Phù Nhai phải tự bảo trọng."

Tô Tô trịnh trọng đồng ý.

Hành Dương tông tổng cộng có 30 đệ tử xuất phát, Thanh Vô trưởng lão cho mỗi đệ tử Điểm Hồn đăng, nếu như có bất trắc, môn phái cũng sẽ kịp thời phát hiện, giúp đệ tử chủ trì công đạo.

Công Dã Tịch Vô kín đáo đưa cho Tô Tô một đống pháp khí phòng thân, nếu không phải Tô Tô kiên quyết không nhận, hắn sẽ không do dự mà đưa luôn cả Phần Thiên tiên kiếm cho nàng.

Diêu Quang mỉm cười, nàng không đi bí cảnh, muốn theo Công Dã Tịch Vô tiến về Thái Hư.

Thanh Vô từ trong tay áo Càn Khôn gọi ra một Tiên thuyền, chúng đệ tử cùng ngồi vào.

Thanh Vô nói: "Lần này tiến vào Thương Nguyên, mọi người nhất định phải cẩn thận cảnh giác. Phù Nhai, con phải chăm sóc tốt sư đệ cùng sư điệt trong nhóm."

Nguyệt Phù Nhai nghe vậy hành lễ nói: "Đệ tử biết."

Tu hành cần bước chân không ngừng, không ngừng lịch luyện, Thanh Vô nghiêm mặt, đưa mắt nhìn các đệ tử rời đi.

Tiên thuyền đi cực nhanh, sau ba ngày, đám người bọ họ đã đến cổng thành đón ánh bình minh kia.

Tô Tô mang mạng che mặt, nhân gian là mùa thu, thành kia trời nắng chang chang, buổi trưa ngày mai Thương Nguyên bí cảnh sẽ mở ra, trong thành bây giờ toàn người tu tiên chờ đợi.

Phù Nhai thu Tiên thuyền, tiếp ứng những người đợi bọn họ từ sớm.

"Các tiên trưởng Hành Dương tông, mời đi theo đệ tử."

Phù Nhai đưa đến khối thượng phẩm linh thạch, người kia mừng đến mặt mày hớn hở. Đối với phàm nhân mà nói, một khối thượng phẩm linh thạch, có thể kéo dài tuổi thọ.

Đám người đi vào trong khách trạm, Sầm Mịch Tuyền liếc mắt liền thấy Tô Tô cùng Phù Nhai, mày liễu dựng lên, muốn đi qua liền bị Dắng Trang giữ tay lại.

Sầm Mịch Tuyền đành chẹp miệng, ưỡn thẳng sống lưng.

Dắng Trang tự biết đuối lý, lần trước Sầm Mịch Tuyền ra tay với Tô Tô, hắn liền không muốn xin Cù Huyền Tử cho Sầm sư muội học tập ở Hành Dương nữa.

Sự việc hôm nọ của Sầm Mịch Tuyền trong lòng Tô Tô nửa chút cũng không hề gợn sóng, nàng không để ý, Nguyệt Phù Nhai cũng chỉ thản nhiên nhìn qua, thấp giọng cùng Tô Tô nói chuyện.

Hai bọn họ ngược lại làm cho Sầm Mịch Tuyền cảm thấy khó chịu trong lòng.

Giống như mình chỉ là tôm tép nhãi nhép.

Một đêm trôi qua rất nhanh. Ngày thứ hai giữa trưa, ánh bình minh trên thành bắt đầu hiện ra bạch quang chướng mắt, Phù Nhai lần lượt căn dặn sư môn đệ tử, cuối cùng trở về bên cạnh Tô Tô.

Nguyệt Phù Nhai trịnh trọng nói: "Sư tỷ, ta có một đầu kíp nổ, mặc dù người đi vào Thương Nguyên bí cảnh tu vi không cao, nhưng bản thân bí cảnh mười phần nguy hiểm. Một hồi ta cột vào trên tay tỷ, sau khi đi vào có kíp nổ này, chúng ta sẽ không bị tách ra. Ta sẽ bảo vệ tốt tỷ."

Rõ ràng là sư đệ, nhưng hành sự lại chẳng khác nào một sư huynh hiểu chuyện.

Tô Tô không có từ chối ý tốt của hắn, vươn cổ tay ra để Nguyệt Phù Nhai đem kíp nổ màu lam thắt ở bên trên cổ tay mình.

Mới buộc lại, bạch quang ở chân trời đã đến khiến cho mắt mọi người đau đớn.

Nguyệt Phù Nhai không dám thất lễ, lúc này nói: "Sư tỷ, chúng ta đi!"

Cách đó không xa Sầm Mịch Tuyền cùng Dắng Trang cũng phi thân đi vào, lúc này có ân oán gì đều không quan trọng, Thương Nguyên bí cảnh chỉ mở ra một cái chớp mắt, thừa cơ đi vào mới là chuyện quan trọng.

Ở một nơi xa xôi hẻo lánh, Đạm Đài Tẫn chớp mắt đã không nhìn thấy bóng lưng thiếu nữ.

Tàng Hải nói: "Sư đệ, nhanh!"

Đạm Đài Tẫn lên tiếng, theo Tàng Hải chậm rãi đi về phía trước, trong giây lát, thân ảnh của hắn biến mất ở thiên địa, nhưng không có chọn cùng một chỗ với Tàng Hải.

*****

Tô Tô mới đi vào cũng cảm nhận được một trận gió lớn thổi qua người.

Thương Nguyên bí cảnh lối vào nguy hiểm, nàng dang hai cánh tay giữ vững thân thể, kíp nổ trên cổ tay đau xót, dĩ nhiên đứt gãy.

Kíp nổ không nên hỏng vào lúc này, nàng quay đầu nhìn, quả nhiên mình và Phù Nhai, còn có đệ tử Hành Dương tông đã tách ra.

Tô Tô đành phải một tay niệm pháp quyết, vững vàng từ cửa bay vào.

Nghe nói Thương Nguyên bí cảnh rất nguy hiểm, nơi nàng rơi xuống lại là một mảnh thảo nguyên hoa nở rực rỡ, chim hót líu lo.

Tô Tô nhìn mặt trời trên không bí cảnh, phân biệt phương hướng, nhắm hướng đông mà đi.

Nàng và Phù Nhai đã nói rồi, nếu xảy ra việc ngoài ý muốn, hai người sẽ xác định cùng phương hướng mà đi.

Nàng đi chưa được hai bước, đỉnh đầu có tiếng xé gió truyền đến, Tô Tô ngước mắt, một cái bóng đen chật vật ngã xuống.

Nàng nhận ra không phải Phù Nhai, liền không nhúc nhích.

Thiếu niên ngã dưới cây hoa đào, khiến ngàn tầng cánh hoa rơi lả tả.

Gió mạnh thổi đến làm người mặc y phục cá xăm màu đen chật vật không chịu nổi, chật vật ngã xuống đất, ho ra một ngụm máu tươi.

Tô Tô lòng không gợn sóng, nhấc chân đi qua.

Một bàn tay dính máu đáng thương níu lại váy áo màu trắng của nàng: "Vị sư tỷ này, lúc tại hạ tiến vào Thương Nguyên xảy ra sự việc ngoài ý muốn, thân mang trọng thương, có thể hay không....."

Tô Tô quay đầu, quả nhiên trông thấy Đạm Đài Tẫn tái nhợt mà suy nhược.

Nàng ở trước mặt hắn ngồi xuống, dò xét hồi lâu, duỗi ra ngón tay thon dài trắng nõn.

"Ngươi thật đáng thương." Nàng thấp giọng thì thầm nói.

Đạm Đài Tẫn thấy trong mắt nàng có một tia mỉa mai.

Sau một khắc, sau lưng bạch y thiếu nữ bỗng xuất hiện ba mươi sáu thanh tiểu kiếm mang Hỏa Diễm cùng sát ý hướng hắn đâm tới.

Hắn nghe thấy giọng nàng như gió tháng ba, nhẹ nhàng chậm chạp mang theo ý cười lạnh lùng.

"Ta biết rõ ý đồ của ngươi, dù sao bản thân ngươi cũng bị trọng thương không sống được bao lâu nữa, để ta tiễn ngươi một đoạn."

Tại bên trong lời nói kia, Đạm Đài Tẫn có chút thất thần.

Nhưng ba mươi sáu thanh kiếm, toàn bộ sát khí hướng thẳng tới điểm yếu của hắn khiến hắn lập tức tỉnh táo lại.

Đạm Đài Tẫn ngước mắt, âm lệ lạnh như băng nhìn thiếu nữ trước mặt.

Vì để tiếp cận nàng, vết thương trên người hắn có một nửa là thật, mắt thấy kiếm muốn đâm vào thân thể, hắn phi thân đứng dậy, hai tay mở ra, bá đạo linh khí làm cho tiên kiếm đều bị trấn áp.

Tiên kiếm nhanh chóng xoay tròn, biến mất trong lòng bàn tay Tô Tô.

"Lời này ta chỉ nói một lần, ta không hề tốt bụng, sẽ không cứu ngươi. Cút, cách ta xa một chút, nếu không ta sẽ giết ngươi!"

Nàng không phải Diệp Tịch Vụ của 500 năm trước, sẽ đồng tình, sẽ áy náy, đã từng có thời gian ngu xuẩn nhất hi vọng hắn khỏe mạnh.

Trước kia nàng sẽ vì một lời hứa, tại bên trong kén hoa đào, cố gắng bảo vệ hắn, sẽ cẩn thận lau máu ở khóe mắt cho hắn, vì hắn mà đi tìm thuốc.

Nhưng mà Đạm Đài Tẫn không hề đáng thương, hắn vĩnh viễn hiểu được hắn muốn cái gì.

Ngoài mặt hắn có vẻ không chút nguy hiểm, nhưng sâu bên trong lại cất giấu nanh vuốt ác độc.

Tô Tô không nghĩ sẽ gặp phải hắn.

Khoảnh khắc nàng nhảy xuống thành lâu hôm đó, nàng vĩnh viễn không nghĩ tới sẽ gặp lại người này.

Đạm Đài Tẫn đã không còn là Ma Thần, nàng chỉ hi vọng hắn hoàn toàn biến mất bên trong cơn ác mộng 500 năm trước.

500 năm về sau, hai người sẽ không còn liên quan nữa.

Nàng mím môi lại, không nhìn hắn nữa, quay người đi xa.

Bả vai Đạm Đài Tẫn bị Hỏa Diễm bên trên tiên kiếm làm trầy da, hắn trầm thấp kêu lên một tiếng đau đớn, lúc ngước mắt lên, Lê Tô Tô đã biến mất dưới cây hoa đào.

Cánh hoa rơi xuống bả vai hắn, có chút chuyện cũ giống như là nhấn chìm hắn dưới nước, khiến hắn cảm thấy khó thở.

Dưới ánh trăng ở tiểu trấn, cây đào yêu che phủ bầu trời, thiếu nữ dựa trên lưng hắn.....

Hắn khó chịu quỳ một chân trên đất, linh kiếm trên tay chống đỡ thân thể.

Vỏ kiếm di chuyển một cái, mặt mày hắn âm lệ, cây hoa đào bên người ầm ầm đổ xuống.

Hắn không dễ chịu, hắn phải hủy hoại tất cả, hủy hoại càng nhanh càng tốt.

Đuôi mắt hắn ửng đỏ, nhìn phương hướng của Tô Tô xa dần, cỗ linh thể này hắn nhất định phải đoạt được.

Diệp Tịch Vụ không có hồn phách, hắn sẽ đại biến Tam giới vì nàng chiêu hồn, nàng không có thân thể, hắn liền thay nàng đoạt lấy thân xác.

*****

Mn nhớ vote ủng hộ mik nha~

(17-4-2022)