Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 121: Khốn long trận



Edit: Ruby

Bạch Ngọc Đường đi theo Cổ Ngôn Húc vào trong tòa “biệt viện” kia, trong viện ngược lại rất bình thường, đầu tiên là đi qua một cái sân, cây cối trong viện khá rậm rạp khiến cho cả viện mang một vẻ cổ kính...

Bạch Ngọc Đường vừa mới bước một bước vào trong viện thì chân mày nhẹ nhàng nhướng lên, người bình thường khó có thể phát hiện, chỉ trong một thoáng vừa rồi... có sát khí!

Ngũ gia không phải là cao thủ cấp bậc thông thường, với công phu của hắn, cho dù có người ở vị trí rất xa nhìn hắn với ý không tốt thì hắn đều sẽ phát hiện ra.

Bạch Ngọc Đường giương mắt đảo qua bốn phía, đột nhiên đứng lại.

Quản gia đi trước dẫn đường cùng với Cổ Ngôn Húc gần như đi song song với hắn đều quay đầu lại nhìn.

Cổ Ngôn Húc mỉm cười, “Bạch huynh?”

Bạch Ngọc Đường chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn con đường lát đá xanh cùng với cửa viện hình vòm cung, mở miệng, “Khốn Long trận!”

Cổ Ngôn Húc sửng sốt.

Đồng thời, sắc mặt của tay quản gia kia hơi thay đổi một chút.

Triển Chiêu vừa mới nhảy lên trên tường viện một bên cửa hiên, bí mật núp sau mái ngói, thình lình nghe thấy ba chữ “Khốn Long trận” lọt vào trong tai thì nháy mắt liền xù lông.

Lửa giận trong lòng Triển Chiêu giờ phút này bốc lên ngùn ngụt. “Khốn Long trận” là trận pháp cực mạnh trong truyền thuyết, chuyên môn dùng để bao vây cao thủ, hơn nữa áp dụng chiến thuật ám sát chỉ cần chết không cần sống. Cơ quan của Khốn Long trận tầng tầng lớp lớp, vả lại phối hợp với chiến thuật “Ngọc đá cùng tan”, liên lụy đến mấy trăm thậm chí hơn cả nghìn tử sĩ chết cùng chỉ vì để tiêu diệt một cao thủ không cách nào thắng được.

Bạch Ngọc Đường khẽ lắc đầu.

Sau nóc nhà, Triển Chiêu chợt cảm thấy trên vai có hai bàn tay đè lại, giữ lấy chính mình đang còn định nhảy xuống.

Triển Chiêu quay đầu lại, Giao Giao ở phía sau bị sát khí khiếp người của Triển Chiêu làm cho sợ tới mức co người lại.

Trong nháy mắt Triển Chiêu bớt giận, thiếu chút nữa đầu nóng lên để bị lộ, quả nhiên vẫn là chuột rất hiểu mình.

Vì sao trong nháy mắt khi Triển Chiêu nghe thấy ba chữ “Khốn Long trận” thì cơ hồ mất sạch lý trí? Rất đơn giản, năm đó khiến cho Ân Hậu vị vạn mũi tên xuyên thân thiếu chút nữa mất đi tính mạng chính là vì Khốn Long trận này cùng với ba nghìn tử sĩ vây công.

Nhưng kết quả một cái Khốn Long trận cấp bậc siêu cường được xưng là “Tử ngục” vẫn bị Ân Hậu mở đường máu giết ra.

Mỗi khi nghe chúng lão đầu Ma Cung kể lại trận tử đấu năm đó của ngoại công, Triển Chiêu đều sẽ nhớ đến toàn thân đầy sẹo của Ân Hậu, nháy mắt máu trong người đều sôi sục, bọn trời đánh đó dám dùng trận này để đối phó với Bạch Ngọc Đường?! Mặc kệ ngươi là Cổ Ngôn Húc hay Kim Ngôn Húc, hôm nay Miêu gia đều băm vằm xương cốt ngươi ra!

Đồng thời, Triển Chiêu cũng có chút nghi hoặc —— Khốn Long trận đã thất truyền từ rất nhiều năm, ai có bản lĩnh lớn như vậy mà tái hiện lại? Năm đó Ân Hậu trúng phải Khốn Long trận, một mặt là vì bị hảo hữu bán đứng, mặt khác là vì giang hồ quần hùng cố tình muốn giết ông. Nhưng Triển Chiêu luôn cảm thấy từ xưa đến nay giang hồ quần hùng hẳn là không thay đổi mấy, chủ yếu đều là một lũ thùng cơm vô dụng thích lập bang kết phái, nhất định là còn có cao nhân chỉ điểm giúp họ bày ra trận này.

Hơn nữa Khốn Long trận không thể bị phá từ bên trong, chỉ có trong ngoài cùng công. Nghe nói năm đó khi mà “vạn trận tề hàng”, ngoại công của hắn bị bảy bảy bốn mươi chín trận đồng thời vây khốn, mỗi một trận đều có một bức tường huyền thiết chặn lại, mấy trăm cao thủ đóng bên trong.

Năm đó Thiên Tôn vì ở bên ngoài giúp Ân Hậu phá vỡ trận pháp mà dùng nội lực đem thung lũng nơi bày trận đạp thành vô số khe nứt ngang dọc, những cái khe đó đến bây giờ vẫn còn, Hắc Thủy Bà Bà từng mang Triển Chiêu đi xem thử.

Lúc ấy Triển Chiêu nhìn thấy trong cái thung lũng rất lớn trước mắt giăng đầy các khe rãnh chằng chịt, đủ để tưởng tượng được cảnh tượng thảm thiết năm đó.

Triển Chiêu nhớ rất rõ, khi đó Hắc Thủy Bà Bà có nói với hắn, “Một khi gặp phải Khốn Long trận, nhớ kỹ, chỉ có một biện pháp có thể phá tan —— bạo lực!

Dùng nội kình cực mạnh hủy diệt những bức tường huyền thiết bên ngoài các cơ quan trận, loại tường này, dùng vũ khí thông thường không cách nào đối phó được mà chỉ có thể dùng nội lực cực mạnh phá hủy hoàn toàn.”

Bạch Ngọc Đường cũng nhớ rõ, Thiên Tôn từng nói cho hắn biết, “Ngọc Đường à, nếu có một ngày kia, ngươi đi vào một trận pháp hình vòng tròn tứ hợp tứ khai, chính giữa có một con đường, ngẩng đầu thấy lân cúi đầu thấy giáp, mười bước một cửa, viện viện trùng nhau, vậy hãy cảm thụ sát khí từ bốn phía. Sát khí của một người hữu hạn nhưng sát khí từ một nghìn người lại khác hẳn. Nếu phát hiện thấy đầy sát khí, như vậy nhớ kỹ, ngươi đã tiến vào Khốn Long trận, đã là sinh tử trước mắt!”

Bạch Ngọc Đường đương nhiên đã từng nghe qua năm đó Ân Hậu bị vây trong Khốn Long trận cửu tử nhất sinh, cũng hỏi qua Thiên Tôn, “Nếu rơi vào trong trận này thì làm sao thoát ra?”

Thiên Tôn vươn ra hai ngón tay, “Cần hai điều kiện.”

Bạch Ngọc Đường nghiêm túc lắng nghe.

“Thứ nhất, võ công trong thiên hạ chỉ có tốc độ là không thể phá được!” Thiên Tôn đáp, “Ngươi phải nhanh!”

“Nhanh ở mặt nào?” Bạch Ngọc Đường chưa hiểu, “Đao kiếm nhanh hay là phản kích nhanh? Trốn người hay trốn ám khí?”

“Không quan trọng!” Thiên Tôn cho Bạch Ngọc Đường một đáp án không rõ ràng, “Chỉ cần nhớ kỹ, nhanh! Là được!”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, đang cân nhắc, chợt nghe Thiên Tôn lại bồi thêm một câu, “Còn một điều nữa, nếu có một ngày có ai dùng Khốn Long trận với ngươi...”

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn Thiên Tôn.

Trong nháy mắt ánh mắt của Thiên Tôn trở nên lạnh như băng, “Trận kia, chỉ có một mục đích —— muốn mạng của ngươi!”

...

Cổ Ngôn Húc cùng với vị quản gia dẫn đường kia hiển nhiên là sững người, nhưng rất nhanh liền tan đi.

Vị quản gia kia cười cười nhìn Bạch Ngọc Đường, tựa như rất khó hiểu, “Khốn Long trận gì?”

Bạch Ngọc Đường cười nhạt, chắp tay sau lưng giẫm lên bậc thềm đi vào trong, “Ta thật ra lại muốn kiến thức một chút xem có phải là thật sự có bảy bảy bốn mươi chín bức tường huyền thiết không?!”

Nói xong, Ngũ gia ngay cả do dự cũng không có, cất bước tiến về phía trước.

Trên nóc nhà, Triển Chiêu đỡ trán —— quả nhiên là tính cách của Ngọc Đường nhà hắn.

Mà Cổ Ngôn Húc cùng với quản gia kia thì lại ngỡ ngàng —— Bạch Ngọc Đường làm thế này là có ý gì? Chẳng lẽ hắn biết rõ là bẫy rập còn muốn đi vào trong? Hắn thật sự to gan lớn mật hay là đã có chuẩn bị trước?

Cổ Ngôn Húc cùng quản gia kia trao đổi ánh mắt cho nhau.

Quản gia kia vẫn đi trước dẫn đường, ba người rất nhanh đi qua hành lang gấp khúc tiến vào bên trong.

Bạch Ngọc Đường vừa đi, vừa cúi đầu quan sát mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn con đường nhỏ lát đá xuyên qua cổng tò vò.

“Thường nói Khốn Long trận dùng lân giáp làm ranh giới, một tầng lân giáp chính là một tường huyền thiết, có thể dâng lên khép lại.” Ngũ gia đếm lại con đường đã đi. “Bây giờ là cửa thứ hai mươi tư, so với trong truyền thuyết ít hơn không ít.”

Lời này của Bạch Ngọc Đường nói ra rất thản nhiên, chẳng khác nào nói trong viện có mấy cái cây vậy.

Mà lúc này quản gia và Cổ Ngôn Húc đều cẩn thận quan sát Bạch Ngọc Đường, bọn họ có chút không phân biệt rõ lắm tình thế lúc này —— Bạch Ngọc Đường như thế này xem như là vạch mặt bọn họ? Cũng đã nhìn ra là Khốn Long trận vậy mà còn tiến vào... muốn chết?

Đã đi vào tòa viện ở trung tâm, trong viện này trống rỗng, xung quanh có một vài ngọn núi giả và bồn hoa, chính giữa là một bàn đá, quanh bàn là bốn chiếc ghế đá, không có người nào ở đây.

Ở trên bàn có đặt một chiếc rương gỗ rất lớn, rương gỗ ánh lên sắc đen, xung quanh phủ kín hoa văn màu trắng, cách vẽ rất tinh xảo mỹ lệ, nhìn có chút giống đồ cổ.

Ngũ gia rất hiểu biết về đồ cổ, vừa nhìn thoáng qua liền có chút giật mình, “Chuẩn Quan?”

(*) Chuẩn là chim cắt, quan là quan tài.

“Ha ha ha...”

Bạch Ngọc Đường vừa dứt lời thì từ phía sau cái cổng vòm đối diện với bàn đá, Cổ Kính Chi vừa cười vừa đi ra.

Cổ Kính Chi gật đầu, mở miệng, “Ánh mắt của Ngọc Đường rất tốt! Đây là thọ lễ mà ta tặng cho ngoại công của ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?”

Ngũ gia đứng yên tại chỗ, bất động, nhìn Cổ Kính Chi, thật lâu sau... Gương mặt nguyên bản không một chút cảm xúc của Bạch Ngọc Đường bỗng nở nụ cười...

Chuẩn Quan, là một kiểu quan tài hơi nhỏ, hình tứ phương, dài bằng nửa người, rộng cỡ một người, xung quanh thân quan khắc hoa văn, trên nắp quan là đồ án một con chuẩn nằm ngửa, mặt to, mắt to, mỏ nhọn, lông vũ như vảy cá.

Chuẩn Quan nguyên bản là một loại hình phạt riêng thời cổ đại, sau khi đem kẻ thù băm thành trăm mảnh, đặt vào trong Chuẩn Quan, đóng đinh, gửi cho người nhà của kẻ thù.

Đưa quan tài đến chúc thọ ngoại công của hắn... Ngũ gia có thể không cười sao?

Nếu lúc này Triển Chiêu có mặt ở đây, nhìn thấy nụ cười này của Bạch Ngọc Đường, hẳn là sẽ lập tức đem những người vô can đều kéo ra ngoài tị nạn, chuột muốn chém người rồi!

“Ngoại công của ngươi nhận được phần lễ vật này, nhất định sẽ thích!” Cổ Kính Chi ngẩng đầu, mỉm cười với Bạch Ngọc Đường. “Bất quá trước tiên phải bỏ ngươi vào đã!”

Khi nói chuyện, chỉ thấy quản gia đứng một bên đột nhiên vươn tay, vỗ xuống một khối đá nhô ra từ một bên tường...

Nhưng mà... ngay khi tay hắn sắp chạm vào khối đá kia thì đột nhiên nghe thấy một tiếng vang chói tai...

Sau đó là “phịch” một tiếng.

Mọi người ngây người ra một lúc, mới phát hiện, tay của quản gia kia... rơi dưới mặt đất.

Tên quản gia nguyên bản nên đau đến kêu thảm thiết cũng không lên tiếng, “huỵch” một tiếng ngã vật xuống đất không còn động tĩnh, chỉ có trên mặt đất, chậm rãi chảy ra một vũng máu.

Cổ Ngôn Húc và Cổ Kính Chi hoàn hồn, cùng nhau nhìn về Bạch Ngọc Đường đang đứng giữa viện, chỉ là lúc này hắn vẫn duy trì tư thế thong dong cầm đao trong tay, căn bản không hề động qua.

Hơn nữa quản gia kia rõ ràng là trong nháy mắt trúng hai đao mà Bạch Ngọc Đường căn bản không rút đao ra! Đã vậy, đao có nhanh đến đâu cũng không đến mức chém ra hai đao mà cả hai người họ đều không nhận ra chút gì chứ?

Bạch Ngọc Đường không có biểu cảm gì, nói với Cổ Kính Chi đang đứng bên cạnh Chuẩn Quan. “Trước khoan hãy khai trận, ta không có chạy, có một số việc muốn hỏi ngươi!”

Cổ Kính Chi nhìn Cổ Ngôn Húc.

Lúc này, Cổ Ngôn Húc vẫn còn nhìn chằm chằm thi thể dưới đất...

Hai người bọn họ không thể nhìn thấy, quả thật vừa rồi rút đao không phải là Bạch Ngọc Đường mà là Giao Giao, chém xuống cũng không phải là lưỡi đao sắc bén mà là nội lực.

Đầu óc của Bạch Ngọc Đường cực nhanh, vừa rồi khi tiến vào Khốn Long trận đã tự hỏi về cái câu “chỉ có tốc độ là không thể phá” của Thiên Tôn.

Cái gì “nhanh” nhất?

Trong nháy mắt Ngũ gia đã nghĩ ra đáp án, thứ nhìn không thấy nhanh nhất! Bởi vì không biết nó bắt đầu từ khi nào, đương nhiên là so với thứ thấy được phải nhanh hơn!

Cổ Kính Chi đi đến bên cạnh bàn, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve Chuẩn Quan kia... dần dần, chỉ thấy nếp nhăn trên mặt hắn ta bắt đầu tan đi.

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày.

Nếu nói đến nghìn vạn loại võ công trong thiên hạ, thứ mà Bạch Ngọc Đường ghét nhất, kỳ thật chính là Súc Cốt công.

Súc cốt thì dễ dàng nhưng khi triển cốt ra lại cực kỳ ghê tởm, có thể nghe thấy tiếng các đốt xương vặn vẹo “crắc crắc” như lệ thú nghiến răng khiến cho người ta cảm thấy chán ghét.

Mà lúc này Bạch Ngũ gia lần đầu tiên thấy gương mặt giãn ra nhờ Thiện Nhan công cảm thấy mình cần phải tìm chỗ ói một lúc... Làn da đầy nếp nhăn bỗng dưng phẳng lại, toàn bộ khuôn mặt vặn vẹo một cách quỷ dị giống như đang phình ra, còn có hai mắt trợn lồi do gương mặt giãn ra, Bạch Ngọc Đường cảm thấy may mắn vì Triển Chiêu còn chưa kịp học thứ công phu này thì đã tóm trọn ổ Thúy Ngọc Ban; đồng thời Ngũ gia cũng hiểu được nhất định phải tuyệt diệt môn công phu này khỏi giang hồ, quá ghê tởm!

Chẳng bao lâu sau, rốt cục Bạch Ngọc Đường đã hiểu được ý nghĩa của cái câu “hai người bọn họ tuổi tương tự như nhau”  mà Tiểu Tứ Tử nói, không phải Cổ Ngôn Húc có nội lực thâm hậu, dung nhan không già, mà là Cổ Kính Chi lợi dụng Thiện Nhan công giả làm người già, lúc này đứng bên cạnh Chuẩn Quan là một người trẻ tuổi không khác Cổ Ngôn Húc là bao, ngũ quan mơ hồ có một chút giống với Cổ Kính Chi già nua lúc nãy.

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, cảm giác ghê tởm vừa rồi xem như đã giảm bớt, tuy rằng bộ dạng này không phải là dễ coi nhưng ít nhất cũng là hình người.

Ngũ gia đánh giá người trước mặt một chút, âm thầm gật đầu, tốt lắm, vị này không phải là Cổ Kính Chi, nói cách khác không phải là bạn cũ của ngoại công hắn, có thể chém thoải mái rồi!

Nhẹ nhàng xoa hàm dưới của mình, người nọ chậm rãi ngẩng đầu, âm thanh lạnh lùng nói, “Ta mới là Cổ Ngôn Húc.”

Người này vừa mở miệng, Bạch Ngọc Đường ngược lại giật mình —— trùng hợp như thế cũng họ Cổ?

Ngũ gia thuận thế nhìn Cổ Ngôn Húc bên cạnh thì thấy hắn khom người với hai người, xoay người bước nhanh xuống, xem ra chỉ là tùy tùng.

Bạch Ngọc Đường cũng không truy cứu nhiều, quay đầu lại hỏi Cổ Ngôn Húc, “Ngươi cũng là hậu duệ của Nguyệt Cơ?”

“Ha ha.” Cổ Ngôn Húc bật cười, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve cái Chuẩn Quan kia, hạ giọng nói, “Gia gia của ta thật sự chính là Cổ Kính Chi!”

Bạch Ngọc Đường không hiểu —— Không phải Cổ Kính Chi đã chết từ khi rất nhỏ sao? Vì sao còn để lại một tôn nhi? Là Cổ Kính Chi chưa chết hay tất cả cũng chỉ là một âm mưu?

“Bạch Ngọc Đường, ngươi nên biết ta hận nhất cuộc đời này chính là ngoại công Lục Thiên Hàn của ngươi!”

Ngũ gia cười lạnh, đương nhiên là có thể nhìn ra, tặng quan tài làm thọ lễ có thể không hận sao...

“Nguyệt Cơ chỉ là quân cờ dùng được mà thôi, còn bọn chúng có diệt tộc hay không diệt tộc chẳng quan hệ gì với ta! Ta chỉ cần tìm được phương pháp có thể giết ngươi là được.” Ánh mắt của Cổ Ngôn Húc trở nên lạnh lẽo, “Ta muốn xem thử khi ngoại công ngươi nhìn thấy ngươi bị băm thành trăm mảnh, sẽ có biểu cảm như thế nào!”