Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 122: Một con đường sống



Edit: Ruby

Bạch Ngọc Đường một mình đi vào Khốn Long Trận, nếu nói về bốn người Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ, Lâm Dạ Hỏa thì tính cách quả thật là cách nhau một trời một vực, mỗi người có một đặc điểm riêng, nhưng nếu như phải tìm ra một điểm chung giữa họ, đó chính là to gan lớn mật.

Đứng giữa Khốn Long trận, Bạch Ngọc Đường đối mặt với Cổ Ngôn Húc thật, hiển nhiên đối phương có thâm cừu đại hận gì đó với ngoại công của hắn, nhưng mà nếu chỉ nhìn trên góc độ tuổi tác thì hai người này không có khả năng đụng độ nhau.

Ngũ gia suy nghĩ, đi đến chiếc ghế đá bên cạnh bàn, tiêu sái vén vạt áo, thản nhiên ngồi xuống.

Cổ Ngôn Húc cau mày nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia bảo, “Người giang hồ không có bao nhiêu cơ hội đi vào Khổn Long trận một chuyến, ngươi tốn nhiều công phu như vậy, ít nhất cũng phải cho ta biết nguyên nhân chứ?!”

Cổ Ngôn Húc nhìn Bạch Ngọc Đường một lát, cũng đi đến ngồi xuống đối diện với hắn, “Không sao, cho ngươi trước khi chết hiểu được một chút.”

Bạch Ngọc Đường không nói lời nào, chờ Cổ Ngôn Húc nói.

“Cổ Kính Chi, đích thực là gia gia của ta.” Một câu Cổ Ngôn Húc mở miệng nói ra khiến Bạch Ngọc Đường khá là giật mình, nhưng mặt khác lại là như trong dự kiến. Quả nhiên thù hận của Cổ Ngôn Húc dành cho ngoại công hắn là đến từ đời trước.

“Nói như vậy năm đó quả thật Cổ Kính Chi chưa chết?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Cổ Ngôn Húc cười lạnh một tiếng, “Không chết thì thế nào? Không phải ai cũng có thể giống như ngoại công của ngươi sống yên vui mỹ mãn một đời!”

Bạch Ngọc Đường hơi nhướng mày, ánh mắt nhìn Cổ Ngôn Húc lộ ra vài phần bội phục, “Ngươi nói ngoại công của ta yên vui mỹ mãn một đời?”

“Ít nhất ông ta không gây họa đến đời tử tôn!” Cổ Ngôn Húc lạnh lùng nói. “Nữ nhi của ông ta vẫn sống thuận lợi không phải sao? Bản thân của ông ta cũng chưa chết, còn không phải từ niên thiếu đã thành danh?”

Bạch Ngọc Đường không nói tiếp nữa, ai sống như thế nào, có mỹ mãn hay không thì chỉ có tự bản thân mình mới biết được, người ngoài không thể hiểu được, cũng không cần người khác phải hiểu.

“Vậy năm đó sau khi gia gia ngươi rơi xuống nước vẫn chưa chết?” Bạch Ngọc Đường hỏi ra nghi vấn trong lòng, “Nếu có thể kéo dài đến đời này của ngươi chứng tỏ ông ta đã bình an trưởng thành còn thú thê sinh tử, vì sao lâu như vậy vẫn không liên lạc với ngoại công của ta?”

“Người không dám!” Cổ Ngôn Húc thản nhiên nói, “Có một việc chỉ có người và ngoại công của ngươi biết, xem ra... ngoại công của ngươi không nói cho bất kỳ ai!”

Bạch Ngọc Đường càng thêm nghi hoặc.

“Gia gia của ta là hậu duệ của Nguyệt Cơ tộc, bởi vì người là hỗn huyết nên không có nhiều khiếm khuyết như Nguyệt Cơ tộc, nhưng mệnh cũng chẳng dài. Hơn nữa Nguyệt Cơ tộc rất bài xích ngoại tộc, đời sau mà là hỗn huyết ở trong tộc lại càng không có địa vị, bọn họ từ nhỏ đã không được tự do, muốn tự do thì cần phải có cơ hội.”

Bạch Ngọc Đường nghe đến đây thì nghĩ đến một khả năng, bèn hỏi, “Cổ Kính Chi bọn họ đến cực Bắc trở thành bằng hữu của ngoại công ta không phải là ngẫu nhiên?”

“Ba người kia thì phải, nhưng gia gia của ta thì không.” Cổ Ngôn Húc đáp. “Người chơi với ba tiểu hài nhi cùng tuổi kia rất lâu, nhưng mục đích thật sự chỉ có một...  trà trộn đến cực Bắc, tiếp cận với hậu duệ của Băng Ngư tộc!”

Bạch Ngọc Đường âm thầm nhíu mày —— ngoại công của hắn biết chuyện này? Nhưng vì sao cho tới bây giờ chưa từng nghe người nói? Ngay cả Công Tôn Mỗ và sư phụ của hắn hay Ân Hậu... tất cả mọi người đều không biết?

Ngũ gia vốn rất thông minh, căn cứ vào những việc đã biết, đại khái hắn đã đoán ra một chút, bèn hỏi, “Gia gia của ngươi lâm trận phản chiến, không hoàn thành nhiệm vụ mà Nguyệt Cơ tộc giao cho? Còn cứu ngoại công của ta?”

“Phải!” Cổ Ngôn Húc nhẹ nhàng gật đầu, “Gia gia Cổ Kính Chi của ta tuy không có danh hào trên giang hồ, nhưng lúc niên thiếu không kém hơn ngoại công của ngươi bao nhiêu, người cũng có thể trở thành anh hùng, chỉ là sinh nhầm nơi không tốt, mệnh không tốt mà thôi!”

“Những hắc y nhân kia chính là người của Nguyệt Cơ tộc, năm đó cụ thể đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Gia gia của ta cứu mạng ngoại công ngươi, ngoại công ngươi cũng biết thân phận của gia gia!” Cổ Ngôn Húc đáp, “Kết quả ngoại công của ngươi đuổi gia gia ta đi!”

Bạch Ngọc Đường nghe đến đây thì hơi nhíu mày, lắc đầu, “Không hợp lý.”

Cổ Ngôn Húc tỏ ra hứng thú mà nhìn Bạch Ngọc Đường, “Chỗ nào không hợp lý?”

“Năm đó gia gia ngươi tuổi còn nhỏ, nếu để ông ấy đi như vậy, phải đối mặt với tội danh phản bội Nguyệt Cơ tộc, chắc chắn phải chết, ngoại công của ta không thể để ông ấy đi!” Bạch Ngọc Đường thẳng thắn nói. “Đây không phải là việc mà ngoại công của ta sẽ làm!”

“Ha ha.” Cổ Ngôn Húc nở nụ cười, hỏi lại Bạch Ngọc Đường, “Ngươi cảm thấy sao? Năm đó đã xảy ra chuyện gì?”

Ngũ gia ngẫm nghĩ, “Hắc y nhân kia không giết được ngoại công của ta nhưng lại hại chết hai tiểu bằng hữu... Nếu gia gia ngươi phải đi cũng là tự mình đi, ông ấy không còn mặt mũi nào ở lại, bởi vì đã hại chết huynh đệ của mình chứ không phải vì ngoại công của ta!”

“Vì sao ngươi lại nghĩ như vậy?” Cổ Ngôn Húc hỏi.

“Đây là lý do duy nhất có thể giải thích một cách hợp lý cho tất cả mọi việc.” Bạch Ngọc Đường đáp, “Ngoại công của ta chưa bao giờ nhắc đến Cổ Kính Chi, Cổ Kính Chi từ trong miệng sư phụ của ta và mọi người nói ra chỉ là một tiểu bằng hữu có nghĩa khí. Chứng tỏ ngoại công của ta rất kính trọng nhân phẩm của ông ấy. Ngươi cũng nói gia gia của ngươi cái gì cũng tốt chỉ có mệnh là không tốt, cho nên ông ấy không có khả năng dễ dàng tha thứ cho việc mình đã hại chết hai bằng hữu, năm đó quyết định ra đi là từ chính bản thân ông ấy. Điều này cũng giải thích được vì sao ngoại công của ta sau khi nhận được tin thì từ cực Bắc xa xôi chạy đến đây, bởi vì người không biết Cổ Kính Chi có thật là còn sống không. Nhưng ngoại công chưa từng giải thích điều gì với chúng ta, bởi một khi đã giải thích thì không thể không nói ra bí mật của hảo hữu mình.”

Cổ Ngôn Húc nghe đến đây thì bật cười, “Ngươi thật sự rất đề cao ngoại công của mình!”

Vẻ mặt của Ngũ gia rất lạnh lùng, “Ta chỉ nói ra sự thật mà thôi, vậy lý do ngươi hận ngoại công của ta là gì?”

“Gia gia của ta mai danh ẩn tích cả một đời, khổ luyện công phu cũng không phải để thành danh trên giang hồ, người chỉ sống đến hơn bốn mươi tuổi thì chết vì bệnh.” Cổ Ngôn Húc thản nhiên nói. “Cha của ta hơn ba mươi tuổi thì qua đời!”

Nói xong, hắn vươn tay, nhẹ nhàng vén ống tay áo lộ ra cánh tay cho Bạch Ngọc Đường xem.

Ngũ gia nhìn thấy trên cánh tay hắn có từng mảng từng mảng lớn bệnh biến, máu bầm cơ hồ bao bọc cả cánh tay, mạch máu cũng hiện ra màu đen.

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày.

“Trước khi Nguyệt Cơ chết đều sẽ xuất hiện hiện tượng này.” Cổ Ngôn Húc lạnh lùng nói, “Đại khái trước khi cha ta mất nửa năm thì bệnh cũng ở mức này.”

Ngũ gia gật đầu, “Khai Phong Phủ có thần y.”

Cổ Ngôn Húc đột nhiên phá lên cười, “Trong mắt của ngươi thì chuyện này không có gì lớn đúng không?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Phải!”

“Nếu năm đó gia gia của ta hiệp trợ Nguyệt Cơ giết ngoại công của ngươi...”

“Có lẽ hôm nay sẽ không có ngươi.” Bạch Ngọc Đường cắt ngang lời hắn. “Ngươi nhất định muốn nói “nếu” à? Trên đời vô nghĩa nhất không phải chính là cái chữ “nếu” này sao?”

Ngoài miệng Ngũ gia tuy đầy châm biếm nhưng trong lòng lại rất đau... “nếu”? Thật muốn nói “nếu” sao? Nếu Yêu Vương không chết, có thể nào lấy lại một trăm năm trống rỗng của sư phụ hắn? Nếu năm đó ngoại công của hắn không đến Tây Thục, có phải sẽ không cần tưởng niệm bà ngoại của hắn cả một đời?

Nhìn vết thương trên cánh tay Cổ Ngôn Húc, Bạch Ngọc Đường bật cười —— muốn so số mệnh sao? Ai đau hơn, ai khổ hơn?!

Chẳng biết tại sao, sau khi biết Cổ Ngôn Húc là hậu nhân của Cổ Kính Chi, lệ khí của Ngũ gia đã thu lại mấy phần, “Ý của ngươi là ngươi còn nửa năm nữa sẽ chết cho nên ngươi hận ngoại công của ta, hận đến mức muốn ta chết?”

“Đây chỉ là một phần thôi, còn phần khác.” Cổ Ngôn Húc nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ngươi chết, có lẽ có thể cứu được toàn bộ Nguyệt Cơ tộc!”

“Ta không ngại nói cho ngươi biết, chuyện này không có khả năng!” Bạch Ngọc Đường vân đạm phong khinh mà phá nát tia hy vọng sống cuối cùng của kẻ khác. “Cách duy nhất có thể khiến cho ngươi sống lâu một chút chính là tìm một thần y đến xem cho ngươi.”

“Mặc dù ngươi là thiên chi kiêu tử nhưng lại không đến mức toàn trí toàn năng.” Trong mắt Cổ Ngôn Húc lộ ra vẻ đắc ý. “Lần này có máu của ngươi, lại thêm Kim ti linh, vận mệnh của ta có lẽ có thể thay đổi. Có cơ hội này thì ai chẳng muốn thử một lần, huống hồ ta lại có thâm cừu đại hận với ngoại công ngươi.”

Trong lòng Bạch Ngọc Đường khẽ động —— Kim ti linh? Chẳng lẽ đây là chủ ý mà Bạch Mộc Thiên đưa ra?

...

Trong biệt viện, Bạch Ngọc Đường nói chuyện với Cổ Ngôn Húc, bên ngoài không có ai nghe thấy, Triển Chiêu cũng không nghe được.

Nguyên bản Triển Chiêu muốn vào theo nhưng sau khi biết đây là Khốn Long trận thì hắn không thể đi được. Hắn còn nhớ rõ câu nói năm đó của Hắc Thủy Bà Bà —— nhất định phải có người từ bên ngoài hỗ trợ mới có thể phá được trận pháp này.

Triển Chiêu xoay vòng vòng trên nóc nhà, lại không dám gọi Giao Giao đến. Ai biết bên trong có mai phục gì, đương nhiên Giao Giao ở lại bên cạnh Bạch Ngọc Đường vẫn tốt hơn, nhưng hắn lại không có liên hệ chặt chẽ với Giao Giao như Bạch Ngọc Đường nên chỉ có thể lo lắng suông.

Tại một nóc nhà cách ngoại viện không xa, Triệu Phổ ôm cánh tay nhìn nửa ngày, bụng nói Triển Chiêu đang làm cái gì vậy?

Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử dựa vào cạnh hắn, tò mò hỏi, “Triển Chiêu làm cái gì mà cứ nhảy qua nhảy lại vậy?”

Triệu Phổ nhún vai, “Ngươi xem hắn chẳng khác nào con rận vậy, chắc là vì không giúp được gì... ừm...”

Nói tới đây, Cửu Vương gia nghiêng đầu tỉ mỉ quan sát tòa nhà kia. “Tòa nhà này một tầng lồng vào một tầng, nhìn như thế nào cũng không giống như là nơi để người ở, hơn nữa dường như có không ít bóng người cứ thoáng qua?!”

“Bóng người?” Công Tôn mở to hai mắt nhìn nửa ngày, “Từ đâu mà thấy được?”

“Người đều trốn trong bóng cây, đây là một loại thủ đoạn thường dùng để ẩn nấp.” Triệu Phổ chỉ cho Công Tôn xem, “Nhìn kỹ sẽ phát hiện ra bóng cây không động theo gió, có thể thấy được trong tán cây có người đang núp.”

“Rất nhiều người sao?” Công Tôn có chút lo lắng, “Không phải Cổ Ngôn Húc muốn hại Bạch Ngọc Đường chứ? Chẳng phải chúng muốn lấy máu của Bạch Ngọc Đường sao? Lẽ nào là bẫy?”

“Cái bẫy này có thể không nhỏ đâu!” Triệu Phổ cân nhắc, “Chỉ là cái sân thô sơ lớn cỡ này phỏng chừng giỏi lắm chỉ giấu được tám trăm hay nghìn người, đối phó với Bạch lão Ngũ hữu dụng sao?”

“Tám trăm hay cả nghìn người đó!” Công Tôn nhắc nhở.

Triệu Phổ bĩu môi, “Bạch Ngọc Đường sử dụng hàn băng nội lực, ngươi xem hắn đông lạnh một tòa nhà mất bao lâu, nhiều hay ít người không thành vấn đề... nhưng mà...”

“Nhưng cái gì?” Công Tôn có chút nôn nóng, bởi vì bất luận từ góc độ nào mà nói, Bạch Ngọc Đường đều đang gánh nợ thay tổ tiên nhà hắn, vạn nhất có mệnh hệ nào thì sao đây?!

“Nhưng mà mai phục không phải là vấn đề...” Cửu Vương gia nhìn chằm chằm tòa đại trạch, “Luôn cảm thấy cái viện này có chút quỷ dị!”

Tiểu Lương Tử nhìn trái nhìn phải, hỏi Triệu Phổ, “Sư phụ, Lục lão gia tử đâu?”

Triệu Phổ lắc đầu, vừa rồi Lục Thiên Hàn từ xa lộ mặt, thoắt cái đã không còn bóng dáng, lúc này hẳn là không cần quá lo cho Bạch Ngọc Đường, dù sao đã có lão gia tử trông chừng.

Công Tôn nhận ra sắc mặt Triệu Phổ dường như có chút ngờ vực, liền hỏi, “Có phải ngươi phát hiện ra cái gì không?”

Cửu Vương gia ngẫm nghĩ, gật đầu, “Ta cảm thấy Lục lão gia tử có khả năng biết điều gì đó nhưng giấu không nói ra.”

Công Tôn nghe Triệu Phổ nói vậy thì lại càng thêm lo lắng, cuối cùng xoa nắn nhi tử trong lòng, “Tiểu Tứ Tử, Bạch Ngọc Đường có gặp nguy hiểm không?”

Lúc này, Tiểu Tứ Tử cũng đang nhìn tòa biệt viện phía xa xa, chỉ thấy bé đột nhiên vươn tay, chỉ vào một cây đại thụ cành lá xum xuê kia.

Triệu Phổ cùng Công Tôn đều nhìn bé.

Tiểu Lương Tử cũng hiếu kỳ, “Cận Nhi, cái cây kia sao vậy?”

Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, nghiêng đầu, hiển nhiên bé không biết cái cây này có vấn đề gì, chỉ biết là bé rất để ý cái cây đó.

Trong lúc mọi người đang khó hiểu thì đột nhiên Tiểu Lương Tử giật nhẹ vạt áo Triệu Phổ, “Sư phụ, địa chấn à?”

Triệu Phổ hơi sửng sốt...  hắn cảm nhận được dưới chân truyền đến cảm giác dao động, hoặc có thể nói... toàn bộ mặt đất đều đang dao động.

Dao động càng lúc càng kịch liệt, bỗng nhiên Triệu Phổ nhìn thấy trên nóc biệt viện, một thân ảnh màu đỏ vọt lên rất cao, Triển Chiêu trực tiếp nhảy ra giữa không trung rồi xoay người ngay trên không.

Cơ hồ cùng lúc, chợt nghe thấy từ dưới mặt đất truyền đến tiếng kim loại va vào nhau rất chói tai, nhìn lại... giữa sân kia trong nháy mắt dựng lên tầng tầng lớp lớp những bức tường bằng huyền thiết, đỉnh tường khép lại, như là vô số những cái hộp chụp xuống mặt đất.

Triệu Phổ đứng phắt dậy, há hốc miệng, “Đây không phải là Khốn Long...”

Chữ “trận” của Triệu Phổ còn chưa nói ra thì thấy Triển Chiêu từ trên không trung rơi xuống.

Triệu Phổ vội vàng ôm lấy Tiểu Tứ Tử, bảo Công Tôn, “Bịt tai!”

Công Tôn nhanh chóng dùng hai tay che tai lại.

Trong nháy mắt khi Triển Chiêu rơi xuống đất, một luồng nội kình mạnh mẽ làm cho đại môn trước biệt viện Cổ Phủ nổ tung, mặt đất phía trước Cổ Phủ sụp xuống tạo thành một cái hố thật lớn, tường viện bốn phía cũng sụp đổ toàn bộ, để lộ ra những bức tường chắn bằng huyền thiết sắp hàng chỉnh tề trong viện.

Triển Chiêu bay lên một cước đá vào bức tường ngoài cùng, bức tường bằng huyền thiết màu đen “ầm” một tiếng, vỡ toác ngay chính giữa.

Triển Chiêu vừa thu nội lực thì khóe mắt Triệu Phổ liền thoáng nhìn thấy một thân ảnh đỏ rực khác từ con đường lớn cách đó không xa phi thân tới.

Trong lúc Triển Chiêu nhấc chân chuẩn bị dồn nội lực đánh lần thứ hai, Lâm Dạ Hỏa vọt qua từ bên cạnh hắn, ngay trên bức tường bằng huyền thiết vừa bị Triển Chiêu đá nứt ra bổ thêm một cước...

“Ầm” một tiếng, bị nội lực của hai người đánh vào, mặt tường huyền thiết lớn nhất chặn ở cửa chính đã bị đá nát hoàn toàn, tường huyền thiết ngay từ trung tâm tách ra thành hai, sau đó ầm ầm đổ sụp sang hai bên.

Tường huyền thiết sụp xuống, một đám tử sĩ ở sau tường vừa rồi bị nội lực cực mạnh đánh trọng thương toàn bộ ngã văng ra ngoài, đụng phải bức tường phía sau, cơ quan kim loại bố trí trên tường rào rào rơi xuống văng đầy đất.

Triệu Phổ thuận tay giao Tiểu Tứ Tử cho Tiểu Lương Tử, tung người nhảy khỏi nóc nhà, đi đến phía sau Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa.

Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa áp tay vào nhau cùng chưởng một chưởng lên mặt tường thứ hai.

Cửu Vương gia theo chưởng phong của hai người, vận đủ nội lực phi người đá một cước... bức tường thứ hai bay lên tông thẳng vào bức tường thứ ba.

Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa lập tức xoay người, ngay khi Triệu Phổ nhảy lên thì một cước lại đồng thời đạp tới.

Mặt đất lại một lần nữa mãnh liệt mà chấn động, tiếng huyền thiết bị phá vỡ vang lên ken két, một cái khe lớn xuất hiện.

Trên nóc nhà, thân hình Công Tôn lảo đảo, Tiểu  Lương Tử vội vàng nhào qua níu lại. Tiểu Lương Tử lo cứu Công Tôn mà không kịp để ý Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử tròn vo lăn “uỳnh uỵch” mấy cái, trượt xuống khỏi mái nhà.