Hắc Tổng, Thiếu Phu Nhân Lại Muốn Ngoại Tình!

Chương 13: Trái tim bị thế chủ nhân



Câu chuyện từ khi cô còn nhỏ tuổi, mẹ cô vì muốn mua một món quà sinh nhật thật ý nghĩa mà cười khúc khích suốt quãng đường từ cửa tiệm đến về nhà. Bà ngân nga điệp khúc vẫn thường hát lên cho cô nghe trong lòng vui mừng không thôi.

Diệp La Manh Hạ háo hức ở nhà cạnh ba chuẩn bị bánh kem sinh nhật, nụ cười hồn nhiên ôm lấy thỏ bông chạy lấy điện thoại gọi hỏi mẹ.

Giọng con nít đầu dây bên kia truyền đến, xen lẫn tiếng cười mong chờ sự có mặt của người mẹ.

Xui thay chiếc xe của bà chết máy giữa đường, Manh Hạ lo lắng muốn chạy tới cạnh mẹ để giúp đỡ. Hai ba con mau chóng lái chiếc xe khác tới hiện trường.

Khả La Mộng, mẹ ruột của cô vốn là một người hiền từ, bà chưa bao giờ la mắng hay trách phạt mỗi khi cô mắc sai lầm. Lần đầu tiên thấy mẹ bất lực đứng trước đầu xe chờ ba đến giúp, cô thương mẹ lắm.

Cầm món quà mẹ mua cho cô trên tay, Diệp La Manh Hạ vui nhảy cẫng lên cảm ơn rối rít.

" Oaaa hộp quà gói đẹp quá điiii, con cám ơn mẹ!! "

Đập vào mắt đứa nhóc còn non nớt cửa hàng kem phía đối diện, cô níu lấy tay áo mẹ vòi vĩnh. Ánh nhìn trìu mến xoa nhẹ đầu cô hiền từ căn dặn.

" Được rồi, con ở đây với ba ngoan, mẹ mua kem cho con. "

" Vânggg. "

Người phụ nữ thoăn thoắt bước qua đường tấp nập đông đảo người qua lại, đứng chờ hồi lâu bà mới bước ra khỏi cửa, tay cầm chiếc kem vị việt quất mà cô thích nhất.

Thấy mẹ đã mua được cây kem việt quất cô cười rối rít vui mừng.

Khả La Mộng bước dần lại gần về phía con gái, miệng vẫn không ngừng nở nụ cười.

Bất chợt chiếc ô tô tải mất lái lao nhanh về phía người mẹ tông trúng bà, bốn bánh xe cán vào người khiến mẹ cô nằm bất động.

Cây kem vương vãi khắp đường, chảy những vệt dài lan rộng.

Manh Hạ sững người sợ hãi, khóe mắt đỏ lừ chảy ra những giọt nước mắt mặn đắng.

" MẸ!!!! "

Ba cô nhanh chân chạy đến cạnh vợ đỡ lấy đầu bà gọi tên, bàn tay run rẩy bắt mạch đã ngừng đập.

Cô tiến đến sụt sịt lay mạnh mẹ gào khóc kinh hãi. Ba cô bất động, đôi mắt vô hồn bế mẹ cô vào lề đường trong đau đớn.

Da thịt La Mộng bầm tím dần trắng bệnh. Manh Hạ trốn lủi một góc khóc không thành tiếng vì sự mất mát đột ngột. Tim cô như quặn thắt lại như bị đâm nhiều nhát, miệng sợ hãi vẫn lẩm bẩm đổ lỗi tất cả là do cô.

Lễ tang kết thúc, cô thành đứa trẻ vô hồn. Tay cầm món quà cuối cùng mẹ tặng cô, nước mắt lã chã rơi xuống ôm chặt hộp quà trong lòng không rời.

Cho đến khi ba cô tái hôn mang một người phụ nữ trẻ đẹp khác làm mẹ kế. Mẹ cô mất được có một năm, ba đã vội vã đưa vợ mới về nhà. Cô hận không thể rũ bỏ tất cả mà rời đi.

Tính cách vốn hồn nhiên trong sáng dần bị bóp méo ương ngạnh bướng bỉnh, mọi thứ trong nhà đều khiến cô không vừa mắt. Tất cả đều khơi lại quá khứ đau thương.

Cô mải ăn chơi trác táng đến tận đêm, ba cô bất lực khó dạy dỗ ngày ngày mắng chửi đều vô tác dụng. Cô hận ba!

Năm cô 18 tuổi vì sự tò mò mà lén vào phòng ba tìm lại những đồ vật mà người mẹ quá cố để lại. Bắt gặp những tài liệu làm cô điếng người.

Mã Tiểu Yên bị bệnh tim bẩm sinh cần tìm người hiến tặng suốt mười mấy năm, vừa hay khi mẹ cô mất. Ba cô đã hiến tặng trái tim còn vẹn cho bà ta.

Thực hiện ca ghép tim thành công, cũng là lúc Mã Tiểu Yên bước chân vào nhà làm Diệp phu nhân.

Diệp La Manh Hạ vừa khó chịu vừa tức giận tay vò nát tờ giấy trong tay vứt vào sọt rác.

Đứng trước mặt ba đối chất với giọng điệu căm hận.

" Tại sao ba lại làm vậy!?? Mẹ mất rồi cũng không tha cho bà ấy, ba lại còn mang tim của mẹ cho người đàn bà khác!? "

" Mẹ tôi chết rồi cũng không được yên nghỉ!? "

" Ba....đồ cầm thú! "

Cái tát vút mạnh vào má ửng đỏ, cô nghiến răng vùng vằng bỏ đi.

" Mã Tiểu Yên bà không xứng bước chân vào căn nhà này! "

Kể lại đến khàn cả giọng, cô gạt đi nước mắt vẫn còn vương trên má.

Hắc Minh Hạo yên lặng nghe cô thuật lại cũng dùng bàn tay ấm áp xoa nhẹ vào lưng cô an ủi.

Hình bóng của Khả La Mộng dường như có chút phản chiếu qua Mã Tiểu Yên, mỗi lần thấy bà ta lòng cô như nửa đốt bứt rứt khó chịu muốn tránh đi thật xa.

" Anh giúp em đuổi bà ta. "

Hắn nhẹ giọng như muốn giúp đỡ cô, Manh Hạ gật gật lấy hơi nín khóc.

Từ phía cửa sổ nhìn Mã Tiểu Yên bước đi nặng nề ra khỏi cánh cửa, cô như chết lặng hồi tưởng lại hình dáng người mẹ ngày ngày vẫn bên cạnh cô.