Hắc Y Đường Chủ

Chương 3: Ý Lan đi rồi



Từ ngày về Đông Phong điện sống, Mộng Hoan luôn làm đúng chức trách của một vị phu nhân. Từ dậy sớm chăm sóc cho Cố Bạch đến thỉnh an Thiên Hậu mỗi sáng, nàng đều không chậm trễ. Thiên Hậu nương nương vô cùng yêu thích nàng. Mỗi lần đến thăm Cố Bạch là nàng ta không hết lời khen Mộng Hoan.

Cũng phải thôi. Mộng Hoan dung nhan xinh đẹp, mặt hoa da phấn, tư cách dịu dàng, thân phận cao quý lại hết lòng với phu quân. Ngoại trừ Cố Bạch thì không nam nhân nào lại không yêu nàng cả.

Nhưng đằng sau vẻ ngoài ấy, Mộng Hoan là một con cáo chín đuôi độc ác.

Ả ta vốn đã không ưa Ý Lan từ đầu. Mỗi khi Cố Bạch đi vắng, nàng ta thường hay hành hạ, bắt bẻ cô từng tí một. Chỉ sau một tháng kể từ khi vị phu nhân mới này đến, cơ thể Ý Lan đã không ít thương tích.

Nhưng Ý Lan rất biết điều, cô không hề nói điều này cho Cố Bạch biết. Cô chỉ chịu đựng một mình. Bao giờ không chịu được nữa thì van xin Mộng Hoan tha cho mình.

Về phía Mộng Hoan, không đuổi được con nô tì luôn kè kè bên phu quân thì ả ta sẽ hành cho cô ấy chết đi sống lại. Một phần là để thỏa mãn cơn ghen. Phần thì là để cảnh cáo, rằng nếu cô ta có ý định tiếp cận Cố gia, cô ta sẽ phải chết.

Ngày hôm đó, Ý Lan đang hầu hạ Cố Bạch trong lúc chàng ở Phong Đài. Gió ở đây rất lạnh. Xung quanh tuyết phủ trắng xóa. Bỗng Ý Lan ngất lịm đi. Nàng ta ngã xuống đất, môi tím tái, tay buông xuống để phần cánh tay bị thương rất nặng.

Cố Bạch thấy vậy thì vội đỡ nàng dậy. Hắn vừa bế cô vào trong điện vừa nói:

- Ngươi sao vậy? Bình thường ngươi vẫn chịu được mà.

Quả thật dù hôm nay Phong Đài rất lạnh nhưng so với mấy hôm trước thì không nhằm nhò gì. Hôm nay Ý Lan cảm giác như yếu hơn mọi ngày, nàng còn bị thương khắp người.

Cố Bạch cho thái y đến khám cho cô. Thái y nói:

- Ý Lan cô nương gần đây có uống hàn noãn dược phải không ạ?

Cố Bạch tưởng mình nghe nhầm. Hàn noãn dược là một loại đan dược sẽ làm giảm thân nhiệt. Uống quá liều hay uống trong mùa đông thì sẽ làm cho cơ thể không chịu được lạnh, dẫn mất nhiệt và chết.

Thái y còn phát hiện trên người nàng rất nhiều vết thương bị lở loét. Ông ấy nghi cô đã bị đánh đập hoặc bị hành hung. Bởi nếu là bị ngã thì không thể nặng đến như vậy.

Cố Bạch vừa nghe đã biết là ai làm. Hắn liền lập tức cho gọi phu nhân của mình lên để hỏi chuyện.

- Là nàng đã cho Ý Lan uống hàn noãn dược đúng không?

- Có chuyện gì sao phu quán của ta?

Mộng Hoan đáp với khuôn mặt đầy thách thức.

- Nàng còn hành hạ Ý Lan?

Nghe đến đây, ả ta vẫn không hề nao núng.

- Đúng, là thiếp làm đó. Thì sao? Chàng xót lắm à? Cô ta cũng chỉ là một nô tì thấp kém, thiếp không được đụng vào sao?

Cố Bạch thực sự tức giận rồi. Hắn đi tới tặng cho Mộng Hoan một cái bạt tai thật mạnh. Cú tát ấy làm cho đám nô tì xung quanh hoảng hồn, xì xào to nhỏ.

- Ta đã cảnh cáo cô rồi. Nếu cô còn đụng đến người của ta thì về động hồ ly của cô đi. Đây là Thiên cung, là Đông Phương điện, nếu như loại nữ nhân như cô muốn làm càn, ta sẽ không tha thứ đâu.

Nói rồi hắn phẩy áo bỏ đi.

- Cố Bạch, thiếp.. thiếp sai rồi.

Mộng Hoan than khóc, cầu xin nhưng hắn đã bỏ đi. Bẽ mặt trước đám nô tì, ả ta hét lớn rồi nghiến răng mà rủa rằng:

- Ý Lan, ta bắt ngươi phải chết.

Cố Bạch lúc này đang bên cạnh Ý Lan. Hắn nắm tay cô rồi nói:

- Ta xin lỗi, làm ngươi chịu khổ rồi.

Ý Lan đang hôn mê sâu. Mặt nàng trắng bệch như đã chết. Cố Bạch liền truyền cho nàng chút nội công của mình, mong nàng sớm khỏe lại.

Sau ngày hôm đó, Cố Bạch thậm chí còn chẳng thèm nhìn mặt của Mộng Hoan. Trong khi ả ta ra sức xin lỗi, cầu xin thì Cố Bạch chỉ trưng ra bộ mặt lạnh lùng. Câu duy nhất hắn dành cho cô là:

- Từ nay ta sẽ không về phòng nữa. Cô ngủ một mình đi.

Nói rồi hắn quay lưng bỏ đi.

- Chàng dám vì một ả nô tì mà đối xử với thiếp như vậy, thiếp sẽ cho chàng phải hối hận.

Rồi ả ta cười như điên dại. Hai mắt ả đỏ ngầu. Mộng Hoan đã thực sự bị sự ghen tuông che mờ mắt rồi.

Tối đó, ả đã mua chuộc nô tì của Cố Bạch. Đó là người phụ trách săn sóc và bôi thuốc cho Ý Lan. Vì không được phép đến chỗ nàng nằm nên ả phải làm như vậy.

Ả ta đã bỏ vào trong thuốc bôi vết thương một lượng lớn thuốc độc để làm cho vết thương của Ý Lan ngày càng lở loét, sau cùng sẽ chết vì hoại tử da thịt.

Hôm đó Ý Lan tỉnh rồi. Sau khi bôi thuốc xong, Ý Lan đau đớn hét lên:

- Trong này có gì vậy?

- Cô yên tâm, đây là đích thân phu nhân chuẩn bị cho cô. Thuốc dùng rất tốt.

Ý Lan cảm nhận vết thương đau rát như bị ai cào rách. Những lớp da thịt lở loét ngày càng nặng hơn. Cô kêu gào trong đau đớn cùng cực mà không một ai bên cạnh.

Sáng hôm sau, Ý Lan đã trút hơi thở cuối cùng. Cô ra đi trong tư thế quằn quại đau khổ.

Khi Cố Bạch tới thì mọi chuyện đã rồi. Ý Lan đã mất từ nhiều giờ trước. Hắn chỉ có thể sai thị vệ mang cô đi an táng thật tốt.

Nghe tin Ý Lan ra đi, Mộng Hoan mừng thầm trong lòng nhưng vẫn tỏ ra bất ngờ. Khi thấy Cố Bạch, ả hỏi như không biết gì:

- Thiếp nghe nói Ý Lan đi rồi sao?

Cố Bạch mặt lạnh như băng. Hắn ta chỉ thốt lên đúng một câu:

- Người đâu. Đem nhốt phu nhân vào trong Nhất Phương điện. Không có lệnh của ta, không ai được vào thăm. Để cô ta trong đó tự sinh tự diệt.

Mộng Hoan nghe vậy thì ngã quỵ xuống. Ả vẫn ngoan cố:

- Thiếp đã làm gì? Sao lại nhốt thiếp. Thiếp nói chàng nghe, cha thiếp mà biết chàng đối xử như vậy với thiếp, ông ấy sẽ không để yên đâu.

Cố Bachh nhìn bộ dạng của cô ta. Thật thảm hại

- Cô làm gì chắc cô rõ hơn ta chứ nhỉ. Còn nữa, cha cô mà biết ái nữ của mình độc ác như vậy chắc sẽ buồn lắm. Lôi người đi.

Hắn quay sang nói với thị vệ. Mộng Hoan bị lôi đi, ả ta gào thét nguyến rủa tất cả mọi người khiến ai nấy đều sợ về độ độc mồm của ả.

Sau đó, Cố Bạch cũng đã cho lưu đày tì nữ hôm nọ bôi thuốc cho Ý Lan.

Sau đó, hắn quyết định gác lại mọi công việc để đi du ngoạn một chuyến. Ngay cả Phong Đài hay rừng trúc Đông Hành hắn cũng chẳng buồn lui tới nữa. Thời gian qua hắn cũng đã mệt mỏi rồi.