Hắc Y Đường Chủ

Chương 2: Hôn sự không mong muốn



Diệp Mộng Hoan là con gái của đế vương Cửu vỹ Hồ tộc Diệp Kính. Nàng ta sở hữu dung nhan sắc xảo, quyến rũ pha lẫn chút ngọt ngào, trẻ con, dễ mê hoặc lòng người. Thật không hổ danh là con hồ ly đẹp nhất tứ hải bát hoang.

Từ lần đầu tiên gặp Bạch Thần ở lễ hội ngộ các tộc trên Thiên tộc ba trăm năm trước, nàng ta đã tương tư hắn. Nhưng với bản tính lạnh lùng, tất nhiên hắn không để nàng vào trong mắt. Ngay sau hôm đó, nàng đã tâm sự với cha muốn gả cho hắn.

Diệp Kính tất nhiên đồng ý điều này. Lão hồ ly già đó luôn muốn gả con gái lên Thiên tộc để tạo mối quan hệ hòa hảo lâu dài với Thiên Quân. Tuy nhiên hoàng tử của Thiên Quân chỉ mới ra đời, tuổi tác nhỏ hơn Mộng Hoan cả sáu ngàn năm. Vậy nên gả cho Bạch Thần là hợp lí nhất rồi.

Thế nhưng hồi đó, Mộng Hoan chỉ mới lớn, chưa đủ cứng cáp, Diệp Kính muốn giữ con gái ở lại động hồ ly vài năm rồi mới xin ban hôn.

Bẵng cái cũng đã ba trăm năm kể từ lúc đó.

Giờ đây, Mộng Hoan đã tròn sáu nghìn tuổi.

Hôn sự này vừa nhìn đã biết là từ một phía. Từ đầu đến cuối là do cha con nhà lão hồ ly tự biên tự diễn, chứ Cố Bạch còn không có sự chuẩn bị gì. Hắn đến dung mạo của thê tử sắp cưới còn không nhớ rõ, huống gì là yêu đương.

Hơn nữa, hơn mười vạn năm sống trên Thiên tộc, chứng kiến bao điều đã diễn ra, Cố Bạch còn không nhìn rõ sự tâm cơ của Diệp Kính hay sao. Lão hồ ly vì sự hùng mạnh của Cửu vỹ Hồ tộc, vì địa vị của bản thân thì không gì là không dám làm. Bản chất lão vừa tâm cơ vừa tham lam.

Nghe được tin này hắn chỉ khẽ chau mày. Tay vẫn cầm chén trà như chưa có chuyện gì. Hắn đã từ chối bảy cái hôn sự rồi. Đúng thế. Thiên Quân ban hôn thì hắn từ chối. Hắn sợ gì Thiên Quân chứ.

Uống xong chén trà, hắn ngay lập tức đến điện Thiên Quân từ chối chuyện tốt này.

- Đa tạ ý tốt của Thiên Quân, nhưng ta sống một mình quen rồi. Ngài không cần cứ dăm bữa nửa tháng lại ban hôn cho ta một lần như thế đâu.

Thiên Quân thấy dáng vẻ kiêu ngạo bất cần của Cố Bạch thì chỉ cười mỉm đáp:

- Đệ có chắc là lần này đệ từ chối được không. Ta e rằng ải này hơi khó đấy.

Hắn nghe vậy chỉ lẳng lặng bỏ đi. Vừa đi được ba bước, Thiên Quân đã nhắc nhở hắn:

- Đệ là người khôn ngoan. Ta biết đệ thích tự do, không biết sợ ai. Đến ta đệ còn coi thường. Nhưng mà ở đời có những chuyện thân bất do kỉ.

Thở dài một tiếng ngài nói tiếp:

- Thế lực của Hồ tộc trong năm trăm năm nay rất hùng mạnh. Ta cũng chỉ mới làm Thiên Quân mấy trăm năm thôi, nhưng thời gian Diệp Kính làm đế vương Hồ tộc đã mười lăm vạn năm rồi. Hắn hơn chúng ta hàng vạn năm tuổi. Liệu đệ có từ chối được yêu cầu của hắn không?

Cố Bạch khựng lại. Hắn trước giờ không quan tâm điều này, quả thực nếu hắn từ chối lão hồ ly này thì chắc chắn sẽ có nhiều chuyện xảy ra. Mà kẻ gánh chịu chính là người của Thiên tộc.

Thiên Quân ho vài cái rồi kêu hắn về:

- Ta mệt rồi, đệ về đi. Suy nghĩ cho thật kĩ. Đây không phải chuyện của một mình đệ đâu.

Tối hôm đó, Thiên Hậu tới thăm hắn. Còn hắn đang ngồi thiền trong Đông Phong điện. Thấy hắn, nàng ta chỉ tới trước mặt hắn rồi nhẹ nhàng bảo:

- Đệ đừng lo, Mộng Hoan là cô gái tốt.

- Tốt xấu gì cũng không liên quan đến đệ.

Hắn đáp kiểu nửa vời, mắt vẫn nhắm nghiền, tư thế không thay đổi.

- Ta biết đệ không muốn hôn sự này. Nhưng đây là sự sắp đặt tốt nhất cho đệ và cả Thiên tộc. Ta không muốn vì bất cứ chuyện gì mà làm cho các tộc bất hòa như năm trăm năm trước.

Một người bất cần như hắn cũng đã phải suy nghĩ rồi. Quả thật, hắn sống làm thần tiên của Thiên tộc, chết cũng làm cát bụi của Thiên tộc. Vào sinh ra tử hắn cũng không ngại, huống chi là lấy một cô nương.

Sau đó, hắn đã đồng ý hôn sự này.

Ý Lan hỏi hắn:

- Tại sao công tử lại đồng ý lấy người mà mình không yêu?

- Những chuyện ta làm đều là vì Thiên tộc. Ta cũng không yêu ai, vậy thì lấy ai cũng như nhau cả. truyện đam mỹ

Ý Lan như ngầm hiểu. Nàng nghĩ thầm "Đúng thế. Mày sao có thể nghĩ công tử thích mày chứ. Thân phận mày quá thấp kém rồi Ý Lan ạ. Đời này được làm một tiểu tiên nhỏ bé chăm sóc cho công tử cũng chính là phước phần của mày rồi."

Ý Lan thương thầm Cố Bạch từ lúc mẹ hắn còn sống. Nhưng Cố Bạch chỉ xem nàng như em gái, một người mà chàng hết mực tin tưởng.

Vài hôm sau ngày gặp gỡ giữa hai nhà rồi cũng đến. Phượng thần tuy cũng không thích lão hồ ly Diệp Kính nhưng thấy con trai mình gả cho một nữ nhân có thân phận cao quý như Diệp công chúa thì cũng không ý kiến gì.

Diệp Mộng Họa vừa thấy Cố Bạch thì không giấu được sự vui mừng. Sau buổi gặp gỡ, nàng ta chạy đến bên Cố Bạch, không ngừng nói:

- Cố Bạch, ta không ngờ chúng ta gặp nhau có một lần mà chàng lại đồng ý hôn sự nhanh như vậy. À mà ta có một mong muốn, không biết chàng có thể đáp ứng.

- Nói đi.

Cố Bạch lạnh lùng đáp.

- Ta không thích nhiều nữ nhi bên cạnh phu quân của ta. Nên chàng có thể thay cô gái này bằng một nam nhân không. Chàng yên tâm, ở động hồ ly có rất nhiều nam người hầu hầu hạ cha ta. Họ chu đáo không kém gì nữ nhân. Chàng thấy thế nào?

Ả ta vừa nói vừa hướng mắt về Ý Lan. Thật không ngờ tính chiếm hữu của ả hồ ly này cao vậy, ghen với cả một nô tì.

Cố Bạch đương nhiên không vui. Hắn tỏ rõ thái độ:

- Ý cô là không tin tưởng ta?

- Ta không có ý đó.

- Cô nghe cho rõ đây, nô tì của ta không ai được phép đụng vào. Còn nếu không tin tưởng ta nên muốn đuổi hết các nữ nhân quanh ta đi thì cô nên về động hồ ly của mình đi là vừa.

Hắn nói rồi bỏ đi cùng Ý Lan, để cho vị phu nhân sắp cưới này một pha bẽ bàng. Ả ta nghiến chặt răng vì không ngờ hắn lại dám nói vậy với mình.

Nhưng chuyện gì tới cũng phải tới. Dù muốn hay không thì hôn sự này cũng phải thành. Ngày đại hôn, ai ai cũng vui vẻ chúc mừng. Đây có thể coi là đám cưới lớn nhất Thiên tộc chỉ sau đại hôn của Thiên Quân.

Thế nhưng vào tối đêm động phòng, hắn chỉ bước vào phòng rồi nói với Mộng Hoan:

- Nàng từ giờ đã là nữ nhân của Thiên tộc. Nội quy của Thiên tộc nàng phải học hết. Biết chưa?

- Ta biết rồi nhưng giờ không phải lúc động phòng hoa trúc sao?

Hắn nhìn mặt Mộng Hoan ngơ ngác. Quả thật dù hắn không yêu nhưng vẫn thấy cô có chút đáng thương.

- Ta mệt rồi. Chúng ta ngủ thôi.

Hắn leo lên giường, mắt nhắm nghiền và tuyệt đối không động chạm gì đến Mộng Hoan. Nàng ta cũng không đòi hỏi gì nhiều, chỉ nằm nghĩ thầm rằng "Ta không tin là ta không làm cho chàng yêu ta được."