Hải Thượng Hoa Đình

Chương 88



Loạt máy bay đầu tiên bay qua, không bao lâu lại một đợt tới. Bọn chúng quần thảo trên bầu trời bến cảng mà thị uy bức bách người Anh ở đây từ bỏ chống cự, hoàn toàn đầu hàng.

Vừa rồi người còn chen đầy trên cảng, giờ đã không còn ai mà máy bay vẫn không ngừng bay vòng vòng xung quanh.

Xung quanh đều là nhà ở, Phùng Khác Chi mang theo Mạnh Lan Đình, ẩn thân ở dưới mái hiên một cửa hàng gạo trong hẻm mà tiểu nhị chưa kịp khóa đã chạy mất. Chờ máy bay bay xa anh mới chậm rãi quay mặt lại, nhìn chăm chú vào cô đang ngồi cạnh mình.

Mạnh Lan Đình dần dần ổn định hơi thở, người dựa vào trên cửa, ngửa mặt cùng anh nhìn nhau.

Bốn năm không gặp mặt. Mà lần cuối gặp mặt cũng là ở chỗ này. Người đàn ông trước mặt vẫn trẻ tuổi anh tuấn. Mặt mày anh, môi, đường cong khuôn mặt, kể cả tóc mai cũng vẫn là bộ dáng trong trí nhớ của Mạnh Lan Đình.

Nhưng cảm giác anh tạo cho cô lại giống như một người khác. Ánh mắt trầm ngưng, tha thiết, so với ngũ quan tuấn lãng như cũ thì ẩn ẩn chứa vài phần phong sương. Đây là cảm giác trước kia cô chưa từng cảm nhận được.

Quần áo hai người đều ướt dầm dề, trên tóc, trên mặt, không ngừng có nước nhỏ xuống. Quần áo ướt dính lên người vừa nặng vừa lạnh. Sắc mặt Mạnh Lan Đình trắng bệch, môi xanh tím.

“Khác Chi……” Cô rốt cuộc thấp thấp mà kêu tên anh, giọng nói run rẩy, trong nháy mắt cô đỏ mắt nói, “Sao anh lại ở đây……”

Phùng Khác Chi chớp mắt. Một giọt nước theo đỉnh mày cao cao của anh chảy dọc theo sống mũi xuống dưới.

“Chị cả nói cho anh em sắp về, mà gần đây người Nhật Bản ở Thâm Quyến có nhiều hành động nên anh sợ Hongkong không an toàn mới tới đón em. Người Phương Tuấn liên hệ chính là anh, anh ở bờ bên kia chờ em.” Anh nhìn cô chăm chú, thấp giọng nói sau đó chậm rãi nâng tay lên. Anh chần chờ rồi ngón tay cái của anh nhẹ nhàng dán lên khuôn mặt cô, lau đi một giọt nước mắt nơi đó.

Mạnh Lan Đình ngơ ngẩn mà nhìn anh. Một cơn gió thổi tới, cô cầm lòng không được mà rùng mình một cái. Phùng Khác Chi như vừa tỉnh mộng, vội thu tay kéo cô đang lạnh run bước vào cửa, đến một căn phòng.

Trong phòng, dưới gầm giường có bà chủ béo tốt của cửa hàng đang trốn, đột nhiên thấy một người đàn ông trẻ tuổi ướt dầm dề đứng trước mặt mình thì bà ta thét chói tai.

“Lấy quần áo ra! Nhanh!” Phùng Khác Chi quát một tiếng.

Bà ta vẫn kêu. Phùng Khác Chi lấy súng mang trên người ra, họng súng tối om nhắm ngay người kia nói, “Lấy cho tôi một bộ đồ cho nữ ra đây!”

Bà chủ tiệm lúc này kinh hoàng, đột nhiên lại ngậm miệng nhìn Mạnh Lan Đình cũng đang ướt dầm dề đi theo phía sau. Ánh mắt bà ta bất an nhìn họ sau đó nhanh chóng bò lên từ trên mặt đất.

“Thái thái cứ từ từ! Cô bảo anh ta đừng nổ súng, tôi lập tức lấy quần áo cho cô!” Bà ta vội vàng mở tủ quần áo, lung tung ôm quần áo ra để ở trên giường.

“Mau thay!” Phùng Khác Chi dặn dò Mạnh Lan Đình một tiếng, còn mình lui ra ngoài dựa vào cửa chờ.

“…… Tiểu thư, cô nhìn có vẻ lịch sự văn nhã, anh ta…… Là chồng cô hả?” Bà chủ vẫn còn sợ hãi, liếc mắt ra cửa thấp giọng hỏi một tiếng.

Mạnh Lan Đình xin lỗi bà ta, nói không phải sợ rồi thay quần áo ướt trên người mình, mặc bộ áo bông màu xanh vào. Áo bông hơi lớn một chút, không quá vừa người nhưng có vẻ là của con gái bà ta nên vẫn có thể mặc. Cô lại thay đôi giày vải rồi xoa xoa tóc đi ra ngoài.

Phùng Khác Chi nhìn cô một cái, cầm tay cô đi ra ngoài, đến dưới mái hiên.

“Anh không thay đồ sao?” Mạnh Lan Đình thấp giọng hỏi anh.

“Anh không lạnh.” Anh quay đầu ngắm nhìn hướng cảng rồi ngưng thần một lát. Chỗ kia vốn đã dừng tiếng pháo, nay lại bắt đầu dày đặc lên. Tiếng động cơ máy bay cũng vang không ngừng.

Anh nhíu chặt mày, quay mặt lại nói, “Nếu không đi nhanh cảng sẽ bị hạm đội của Nhật Bản phong tỏa mất. Người Anh sẽ không dễ đầu hàng, nhưng chỉ có chút người thế kia thì căn bản không phải đối thủ của Nhật Bản. Cửu Long hẳn là rất nhanh sẽ từ bỏ, người của chúng ta cũng đang ở Hongkong, hiện tại bến đò lại không thông……”

Anh trầm ngâm, rồi nói tiếp: “Vốn dĩ có thể tìm đài phát tin, thử cùng bọn họ liên lạc nhưng bình thường sóng ngắn chỉ sợ sẽ bị giám sát, ngược lại càng thêm nguy hiểm. Phương võ quan lại……”

Anh ngừng chút, “Chỉ mong anh ta có thể bình an không có việc gì……”

Một màn đắm thuyền kia đến giờ này cô nhớ lại vẫn thấy sợ hãi. Mạnh Lan Đình nhớ tới Phương võ quan một đường vẫn chăm sóc mình, thậm chí ngay cả Chung tiểu thư thì trong lòng có chút khổ sở.

“Anh ta có cho em mật mã để vạn nhất bọn em bị tách ra thì em vẫn có thể liên hệ được với mọi người. Vở vẫn còn ở nơi này, nếu có thể phát tin thì em sẽ giúp anh cùng bọn họ liên hệ.” Mạnh Lan Đình lấy ra cuốn vở ướt dầm dề vẫn mang theo bên người.

Thần sắc của Phùng Khác Chi hơi hơi buông lỏng, lập tức gật đầu: “Như vậy thì tốt, anh sẽ đi tìm chỗ truyền tin!”

……

Chỗ pháo đài Cửu Long truyền đến tiếng pháo ù ù, bầu trời thỉnh thoảng có máy bay ném bom bay qua, nhắm vào các mục tiêu trên mặt đất, thả từng đợt bom xuống. Tiếng nổ mạnh vang lên hết đợt này đến đợt khác, chỗ nhà máy điện đã bốc cháy, không trung cuồn cuộn khói đặc, rất nhiều chỗ lần lượt bị cắt điện.

Trên đường phố nơi nơi đều là dân chúng như ruồi nhặng không đầu chạy trốn khắp nơi, cũng có người tránh ở trong nhà, đóng chặt cửa, kinh hồn táng đảm mà rúc trong góc, cầu mong bom không rơi trên đầu nhà mình.

Đường phố sáng sớm còn rộn ràng nhốn nháo, hiện tại đã hoàn toàn thay đổi. Phùng Khác Chi mang theo Mạnh Lan Đình, xuyên qua đường phố, cùng đám người đi ngược chiều đến cục bưu chính, muốn xem ở đó có máy phát tin còn dùng được không. Một trận máy bay ném bom lướt qua, ánh lửa lại tràn lên, một mảnh phế tích hoang tàn mọc lên.

Bởi vì đã đến gần trung tâm cuộc chiến nên cơ hồ không thấy bóng người nào. Bên một tòa công sự ở đối diện bờ sông đột nhiên xuất hiện một toán lính công binh của Nhật Bản, đang xếp thành hàng đi về phía này.

Phùng Khác Chi dừng bước chân, túm lấy Mạnh Lan Đình, nhanh chóng trốn vào sau một cuốn mành trước cửa nhà người thợ đan tre nứa, sau đó ra dấu im lặng với cô.

Không gian giữa cuốn mành và góc tường rất hẹp, Mạnh Lan Đình dựa lưng vào góc tường, cùng anh mặt đối mặt mà nhìn nhau. Hai người cơ hồ ngực bụng dán sát. Mặc dù trên người mặc áo bông, nhưng Mạnh Lan Đình vẫn có thể tinh tường nhận ra nhiệt độ ấm nóng của anh.

Một cảm giác cũ quen thuộc lại đột nhiên bị đánh thức. Cô hít vào hơi thở tràn đầy mùi vị của anh. Trong nháy mắt, cô cơ hồ cảm thấy choáng váng, bên tai nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, đầu óc cũng thanh tỉnh lại. Cô định thần, ngừng thở, dán vào góc tường không nhúc nhích.

Tiếng bước chân rốt cuộc đi xa.

Mạnh Lan Đình chậm rãi thở ra một hơi, đang muốn đứng thẳng thân mình thì bỗng nhiên bên tai nóng lên. Anh cúi đầu, môi bám vào tai cô, thấp giọng nói: “Súng của anh đã rơi xuống nước, nếu cố dùng sợ sẽ gây tai nạn. Có tên lính Nhật tụt lại phía sau, anh sẽ đi lấy súng của hắn. Em không được động, càng không cần nhìn.” Anh giơ tay nhẹ xoay người cô còn bản thân đi ra ngoài.

Mạnh Lan Đình vừa khẩn trương lại tò mò, nhịn không được quay mặt nhìn qua một khe hở trên tường ra ngoài. Một công binh Nhật Bản dừng ở bên đường, đưa lưng về phía này đi tiểu lên bậc cửa một ngôi nhà. Xong việc, hắn ta kéo quần, xoay người rồi đột nhiên nhìn thấy phía sau đứng một người, hai mắt chăm chú nhìn mình. Hắn ta chấn động, theo bản năng quay đầu nhìn về phía đồng bọn còn chưa đi xa, vừa rút súng vừa há mồm muốn hét lên nhưng Phùng Khác Chi đã tiến lên một bước, tay đột nhiên vặn cổ tên kia, răng rắc một tiếng, đối phương đã mềm đầu ngã xuống một bên.

Trong tay Phùng Khác Chi lúc này có thêm một thanh chủy thủ, đi đến cắt cổ tên kia, máu phun ra mà tên kia cũng hoàn toàn tắt thở. Phùng Khác Chi nhanh chóng kéo người tới bên cạnh, lấy súng, kiểm tra đạn sau đó đá thi thể xuống mương. Anh cất súng và chủy thủ rồi bước nhanh về phía Mạnh Lan Đình.

Cô nhìn thấy cảnh này thì tim nhảy lên, thấy anh đã trở lại thì vội vàng đứng thẳng người.

Phùng Khác Chi bắt được tay cô kéo đi, lại tiếp tục đi đến cục bưu chính. Rốt cuộc tới nơi đó, quả không ngoài sở liệu cục đã sớm bị oanh tạc đến hoàn toàn biến đổi, nơi nơi đều là tàn tích đổ nát.

Nhưng nếu đã tới rồi mà không vào xem thì thật không cam lòng. Cửa lớn đã sập hoàn toàn, đường vào cũng bị phá nát. Phùng Khác Chi đá văng cửa sổ, móc ra một cái lỗ có thể cho người ra vào, sau đó ôm Mạnh Lan Đình đi vào, còn mình cũng đi theo sau.

Cây cột trong đại sảnh sập, trần nhà rơi xuống, sàn gác cũng thế, phía dưới đống đổ nát có vài đôi chân lộ ra, không hề nhúc nhích, hẳn đã chết.

Phùng Khác Chi đem Mạnh Lan Đình bảo vệ bên người, để phòng vách trần lại sụp xuống. anh mang cô vòng qua những người chết, xem xét vị trí cuối cùng trong góc tường và tìm thấy một cái máy phát tin rơi trên đất.

Phát tin viên còn chưa có chết, trên người bị đè nặng một khối đá. Anh ta ngã trên mặt đất, nghe thấy tiếng người thì rên rỉ cầu cứu. Phùng Khác Chi đem phiến đá dời đi, cởi xuống cà vạt của đối phương giúp anh buộc lại chỗ đùi đang không ngừng chảy máu.

Mạnh Lan Đình cẩn thận mà cầm máy phát tin, dọn dẹp, thổi sạch bùn đất phía trên rồi kiểm tra thì thấy nó hơi bị vỡ nhưng mở ra vẫn thấy sáng đèn. Cô lập tức mang tai nghe, dùng mật mã đem chỉ thị của Phùng Khác Chi phát cho đối phương. Nhưng rất nhanh cô lại phát hiện máy này vẫn hỏng, công suất không đủ.

Công suất nhỏ thế này đừng nói cách hơn 10 km ở ngoài Hongkong mà ngay cả người ở cách mấy km cũng sợ là không nhận được. Mạnh Lan Đình thử rất nhiều lần nhưng vẫn không thể gửi ra ngoài nên đành phải tắt đi nói với Phùng Khác Chi: “Em sợ là bị chấn động nên máy hỏng rồi. Trước em có học qua sửa chữa đơn giản, gần đây hẳn là có công cụ, để em mở ra xem.”

Phùng Khác Chi hỏi phát tin viên, lại tìm kiếm trong đống phế tích, cuối cùng trong một ngăn tủ rơi xuống đất tìm thấy thùng dụng cụ. Mạnh Lan Đình mở ra máy phát tin, phát hiện cuộn dây quả nhiên nứt ra.

Thật vất vả mới tìm được một cái máy phát này nhưng giờ lại không thể gửi tin. Không phát được tin tức, bọn họ sẽ bị nhốt ở Cửu Long tràn ngập nguy cơ này, cũng sẽ không liên hệ được với người tiếp ứng trên đảo.

Ở lâu một ngày thì càng nhiều nguy hiểm. Trong lòng Mạnh Lan Đình uể oải nghĩ.

“Đừng nóng vội. Nếu thật sự không được thì anh tìm chỗ để em ở tạm trước, sau đó tìm người Anh hỏi máy phát tin, bọn họ nhất định có.” Phùng Khác Chi lập tức an ủi cô.

Nghe pháo đài nơi xa truyền đến tiếng pháo ù ù, Mạnh Lan Đình nhíu mày. Cô bỗng nhiên nhớ tới một thứ, nhìn quanh bốn phía, tầm mắt rơi xuống cái đàn vẫn còn đang treo ở trên tường không rơi xuống. Cô giật mình vội kêu anh đem nó đến.

“Hẳn là có thể thay thế. Để em thử xem.” Cô lấy ra mạch điện của cái đài, hủy cuộn dây, đổi thành máy phát tin đơn giản. Bận rộn một phen, lại lăn lộn gần một buổi chiều rốt cuộc cô cũng thuận lợi đem thông tin phát ra.

Chờ đợi một lát, đèn màu xanh đột nhiên lập lòe. Mạnh Lan Đình vội vàng tiếp nhận, viết xuống, rất nhanh đã dịch ra. Người của anh nói đã nhận được chỉ thị của anh, đêm nay 11 giờ, dựa theo kế hoạch dự phòng phía trước bọn họ đến bến tàu vứt đi ở Cửu Long Kỳ Châu mà đón tàu.

Mạnh Lan Đình thở dài một hơi, đưa nội dung cho anh. Phùng Khác Chi nhìn thoáng qua, sau đó ngẩng đầu nhìn chăm chú vào cô đang mỉm cười nhìn mình. Anh chậm rãi gật đầu, lại duỗi tay với cô thấp giọng nói: “Nơi này cách bến tàu không gần, chúng tôi lập tức phải xuất phát.”