Hải Thượng Hoa Đình

Chương 89



Phùng Khác Chi tìm đèn pin chuẩn bị cho buổi tối sau đó mang theo Mạnh Lan Đình rời đi. Bỗng phía sau truyền đến tiếng động.

“…… Cầu xin các người…… Cứu cứu tôi…… Nhà tôi còn có vợ và con……”

Mạnh Lan Đình quay đầu thấy nhân viên bưu cục kia hơi thở thoi thóp duỗi tay cầu cứu bọn họ.

Cô không nhịn được rầu rĩ. Nhưng tình huống thế này cô có thể làm gì chứ?

Phùng Khác Chi quay đầu lại nhìn một cái rồi đi trở về, nâng người kia lên mang theo ra ngoài, đặt ở một phiến đá bên đống phế tích.

“Nếu thấy có người đi qua thì anh hãy kêu cứu. Phải nhờ vận khí của anh thôi.” Anh nói xong thì mang theo Mạnh Lan Đình rời khỏi nơi đó, đi về phía đông của Cửu Long.

Sân bay Khải Đức đã bị phá hỏng hoàn toàn. Máy bay ném bom đi rồi, hiện chúng đang tập trung ở phía tây Cửu Long, hơn nữa hương hướng đi thông với Kỳ Châu cũng không phồn hoa nên an toàn hơn chút. Lúc lên đường, Mạnh Lan Đình thấy rất nhiều người bỏ chạy theo hướng của bọn họ, mỗi người đều mang lo sợ, bước chân vội vàng.

Lúc chạng vạng, hai người đi tới vùng phía tây. Chỗ này vốn dân cư thưa thớt, hai bên đường chỉ có một ít làng chài linh tinh, nhưng hiện tại trên đường còn có cả dân chúng chạy nạn, còn có cả binh lính người Anh chiến bại chạy đến, mỗi người đều vô cùng chật vật.

Phùng Khác Chi ngừng lại, tìm một khối đá sạch sẽ để Mạnh Lan Đình ngồi lên trên rồi đưa cho cô chút đồ ăn anh tìm được, lại giúp cô vặn nắp cái bình nước để cô nghỉ ngơi bổ sung thể lực, còn bản thân nhìn phía trước.

Mạnh Lan Đình uống một ngụm, sau đó buông bình nước nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo anh. Phùng Khác Chi quay đầu lại.

“Anh cũng đói bụng rồi. Anh cũng ăn đi.” Cô bẻ bánh bao ra chia cho anh một nửa.

“Anh không đói bụng.”

“Anh có đói bụng.” Cô mỉm cười nhìn anh.

Phùng Khác Chi rốt cuộc cũng đón lấy đồ ăn cô đưa tới trước mặt, cắn một miếng. Mạnh Lan Đình lại đưa bình nước cho anh.

Phùng Khác Chi uống mấy ngụm nước rồi chỉ vào phía trước nói: “Địa điểm ở dưới chân ngọn núi kia, bờ biển có một ngọn hải đăng bỏ đi, bọn họ sẽ ở dưới ngọn hải đăng đó chờ chúng ta. Trước tiên chúng ta ngồi thuyền ba lá ra biển, sau đó mới lên thuyền lớn rời đi.”

“Từ đây qua đó đại khái còn mất hai ba tiếng đồng hồ. Hiện tại cách thời gian ước định còn sớm, cũng không vội nên em cứ nghỉ ngơi cho tốt.”

Mạnh Lan Đình nhìn theo hướng anh chỉ mà gật gật đầu. Anh nhìn cô một cái, ngồi xổm xuống dưới giúp cô cuốn lên ống quần bông dài đến đất của cô, lại an ủi nói: “Em đừng sợ. Lên thuyền là an toàn, rất nhanh là có thể tới Trùng Khánh.”

“Em không sợ.” Mạnh Lan Đình lắc đầu. Cô thật sự không có chút sợ hãi nào hết. Từ khi nhìn thấy anh xuất hiện trước mặt mình, cứu cô từ trong nước ra thì mọi lo lắng cùng sợ hãi đều không cánh mà bay.

Phùng Khác Chi nhìn cô một cái, nở nụ cười. Đây là lần đầu tiên từ khi hai người gặp nhau anh mới cười, mặt mày giãn ra, ánh mắt ôn nhu. Tầm mắt Mạnh Lan Đình rơi xuống khuôn mặt anh tuấn này, cả người đờ ra.

“Làm sao vậy?” Phùng Khác Chi thu lại nụ cười, giơ tay sờ sờ mặt mình.

“Không có gì……” Mạnh Lan Đình âm thầm đỏ mặt, vội vàng lắc đầu quay mặt đi, duỗi tay lấy bình nước.

Đột nhiên đúng lúc này hướng Tây Bắc lại truyền đến một loạt tiếng ong ong. Tiếng động này cô đã nghe suốt một ngày nên vô cùng quen thuộc. Mạnh Lan Đình quay đầu thấy xa xa trên bầu trời có vài bóng dáng như những con ruồi đen đang bay đến chỗ này.

“Người Nhật đang đưa máy bay tới! Đi mau!” Phùng Khác Chi nhanh chóng đứng lên.

Co hai chiếc máy bay đến, rất nhanh đã bay qua đỉnh đầu họ. Chúng bay cực thấp, lại có cả tiếng súng máy bắn phá, mặt đất giống như rơi xuống cơn mưa đạn, bụi đất tung tóe.

Xung quanh đó đều là đất bằng, ngoài ít cây cối cùng một ống khói to của lò thủy tinh cũ cách đó hơn trăm mét thì cơ hồ không có vật gì để che chắn. Mọi người bất lực tuyệt vọng thét chói tai, chạy tứ tán để trốn thoát làn đạn đang bay trên đầu nhưng không làm sao tránh được. Máy bay xoay quanh ở tầng trời thấp, không ngừng bắn phá, rất nhiều người gục trong vũng máu.

Phùng Khác Chi kéo Mạnh Lan Đình chạy về phía lò nấu thủy tinh. Lúc gần đến thì lại nghe thấy phía sau vang lên những tiếng kêu thảm thiết, tiếng đạn bắn xuống cũng mau như hạt mưa đuổi theo bọn họ.

Anh túm Mạnh Lan Đình, chạy nhanh một cái sau đó khom lưng ra sức vọt vào bên trong, hai người lập tức ngã vào trong hố. Cái hố này chỉ sâu đủ cho một người, một bên là một ít gạch nung bỏ đi, bên trong ánh sáng tối tăm.

Mạnh Lan Đình được anh ôm chặt lấy, lúc ngã xuống hố cánh tay anh bảo vệ đầu cô, hai người theo quán tính lăn vài cái rồi dừng giữa hố.

Một chuỗi tiếng đạn nhanh chóng đuổi theo phía sau bọn họ, bắn chết mấy lính Anh chưa kịp nhảy xuống, sau đó lại gào rú mà bay qua đỉnh đầu. Máy bay sau đó cũng rời đi.

Mạnh Lan Đình vẫn bị Phùng Khác Chi đè ở dưới thân, bảo hộ chắc chắn trong ngực. Hai người nằm ở đáy hố không nhúc nhích, mãi đến khi tiếng máy bay đi xa dần anh mới chậm rãi buông lỏng cô.

“Em có sao không?” Anh đỡ cô ngồi dậy.

Mạnh Lan Đình rốt cuộc thở ra một hơi, vừa kinh hoảng vừa thấy may mắn mà lắc lắc đầu, “Em không sao……” Cô còn chưa dứt lời thì trên đỉnh đầu lại lần nữa vang lên tiếng ong ong. Lần này không phải súng máy bắn phá. Vài tiếng nổ mãnh liệt vang lên, mặt đất bên dưới cũng nổi lên chấn động, bên trên đầu đất đá rào rào rơi xuống.

“Oanh ——”. Tiếng động đinh tai nhức óc này khiến Mạnh Lan Đình hoảng sợ mà nhìn đến cửa lò đột nhiên sụp xuống. Những cục đá lớn nhỏ không đồng nhất ở trên tường của lò cùng một lượng lớn bùn đất giống như thủy triều ào đến cái hố, che trời lấp đất mà bủa vây hai người.

Cô được Phùng Khác Chi ôm ngã xuống đất, lăn qua chỗ đống gạch nung. Lúc mọi chấn động dừng lại thì cô mới chậm rãi mở to mắt. Trước mắt là một mảnh hắc ám, hoàn toàn không có ánh sáng.

Lò nấu thủy tinh bị đánh sập rồi. Cô và Phùng Khác Chi đã bị chôn sâu trong cái lò này. May mà Phùng Khác Chi phản ứng nhanh, lăn đến chỗ này, tường đá đổ xuống gặp phải đống gạch nung mới chừa ra được một mảnh không gian.

“Khác Chi!” Mạnh Lan Đình biết mình không sao nhưng lại thấy Phùng Khác Chi đè trên người mình vẫn không nhúc nhích, cũng không biết anh thế nào nên mới cuống quít gọi tên anh. Phùng Khác Chi chậm rãi ngẩng đầu, chờ trận choáng váng kia đi qua, lại theo bản năng sờ sờ thân thể của cô.

“Anh đây, em có bị thương không?”

“Em không sao. Còn anh?”

“Anh cũng không có việc gì. Đừng lo lắng.”

Bên ngoài vẫn vang lên tiếng nổ mạnh, lò thủy tinh sụp xuống rồi nhưng vẫn không ngừng có đất đá rơi xuống. Trong bóng tối, hai người ôm nhau không nhúc nhích.

Ước chừng mười phút sau, phi cơ rốt cuộc đã đi xa, bên tai hoàn toàn an tĩnh lại. Phùng Khác Chi lúc này chậm rãi buông lỏng Mạnh Lan Đình sau đó ngồi dậy lấy đèn pin giắt ở thắt lưng bật sáng.

Một mảnh đen nhánh trước mặt rốt cuộc có ánh sáng. Anh nói cô không cần lộn xộn, còn mình thì ngồi dậy, dùng đèn pin chiếu sáng xung quanh.

Lò nấu thủy tinh hẳn là đã sụp hết rồi, những chỗ còn lại thì cao không đến chiều cao của một người, bị những hòn đá lớn nhỏ và bùn đất bao lại, nhìn hoàn toàn giống như một không gian bị bịt kín. Nếu không nhanh chóng đi ra ngoài thì dưỡng khí sợ là không chống đỡ được bao lâu.

Mạnh Lan Đình rất nhanh cũng đã nghĩ đến chuyện này nên cố áp thấp thỏm trong lòng mà nhìn về phía anh. Phùng Khác Chi rút chủy thủ để trong tất ở cẳng chân, một đao đâm vào đống phế tích sau đó quay đầu nói: “Anh sẽ đào một đường ra, như thế chúng ta sẽ có thể đi ra ngoài.”

Anh để Mạnh Lan Đình nằm xuống, tận lực bình tĩnh để cố gắng giảm bớt lượng khí tiêu hao, còn chính mình bắt đầu đào đất.

Anh lựa chọn một khối đất đá đang đổ nghiêng để có thể rút ngắn khoảng cách lại nhanh chóng khơi thông đường hầm cũng giảm bớt nguy cơ hầm sập lần thứ hai.

Chủy thủ không ngừng đào, một tấc một tấc mà đi tới, bùn đất đào được đội bên chân anh. Ước chừng nửa giờ sau Mạnh Lan Đình bắt đầu cảm thấy hô hấp dần dần nặng nề. Cô biết Phùng Khác Chi thở còn khó khăn hơn mình.

Cô đã có thể nghe được rõ ràng tiếng anh thở dốc, từng chút một vô cùng nặng nề. Cô chiếu theo lời dặn của anh, vẫn nghiêng người nằm, cuộn tròn dựa vào vách tường, trong tay cầm đèn pin chiếu cho anh, lại nhìn bóng dáng anh đang bận rộn phía trước trong lòng tự nói với mình phải bình tĩnh để dành chút dưỡng khí giúp anh nhanh chóng đào thông đường hầm.

Mồ hôi rơi xuống từng giọt, lồng ngực anh cũng đang cảm thấy một loại áp lực đau đớn xưa nay chưa từng có. Cơ bắn trên tay anh có lực mạnh mẽ, từng bẻ gãy đầu địch nhưng hiện tại khi không khí loãng dần thì mỗi động tác đơn giản cũng bắt đầu trở nên gian nan.

Anh biết cô hiện tại nhất định cũng giống mình, chẳng qua cô không nói thôi.

Cái động đã đào được khá sâu, anh đoán chắc nơi này đã không còn xa mặt đất. Anh phấn chấn tinh thần, tiếp tục đào đất, dọn bớt đá cục rơi bên trên.

“Đinh” một tiếng, chủy thủ bỗng nhiên đụng phải một tảng đá cứng rắn không ngờ ở phía trước, gãy làm hai đoạn. Phùng Khác Chi bỏ con dao trong tay, thử đẩy đẩy lại cảm thấy cục đá có chút lỏng ra. Anh đột nhiên dùng lực. Một tiếng động nặng nề vang lên, cục đá đè ở phía trên rốt cuộc lăn xuống.

Trên đầu anh thình lình lộ ra một cửa động. Một chút ánh sáng tối tăm tiến vào, cùng với không khí lạnh băng mới mẻ bên ngoài đều vọt vào.

Rốt cuộc đã thông!

Phùng Khác Chi nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi quay đầu nhìn Mạnh Lan Đình nhếch miệng cười. Mạnh Lan Đình hét lên một tiếng, vứt cái đèn pin sang một bên rồi bò lên bổ nhào vào ngực anh.

“Chúng ta sẽ không chết! Chúng ta có thể đi ra ngoài!” Cô vừa khóc vừa cười.

Phùng Khác Chi dùng sức ôm cô một chút lại ghé môi bên tai cô thấp giọng nói: “Đừng lộn xộn. Nơi này không vững chắc. Em chờ một lát anh mở rộng cửa động để em ra ngoài trước.”

Mạnh Lan Đình bị nhắc nhở thì không dám động mà đứng ở nơi đó.

Anh khom lưng nhặt câu chủy thủ đã gãy lên cẩn thận đào đất đá xung quanh. Chờ tới khi đào được một lỗ đủ lớn để một người qua, anh ngồi xổm xuống để Mạnh Lan Đình dẫm lên vai mình, đứng lên rồi đẩy cô ra ngoài.

Trời đã tối rồi, bốn phía tối tăm một mảnh, trên mặt đất chỉ toàn thi thể mà không có một bóng người sống. Mạnh Lan Đình vừa bò ra thì lập tức ghé vào trên cửa động, duỗi tay xuống muốn kéo anh lên: “Anh mau lên đây……”

Đúng lúc này, cô bỗng nhiên cảm thấy đất đá dưới thân bỗng như rơi xuống. Cô sửng sốt một chút, còn không kịp phản ứng lại thì mới cảm thấy cái tay kia đang buông tay mình, cũng đẩy cô ra khiến cô ngã mạnh về phía sau, lăn xuống.

“Bang” một tiếng, cơ hồ cùng thời khắc đó có thứ gì bị ném ra rơi bên người cô.

“Lan Đình! Đừng quan tâm đến anh! Tự em đi trước rồi cùng bọn họ hội họp đi ——”

Một loạt tiếng rơi nặng nề, cùng tiếng đất đá cọ xát vào nhau đáng sợ vang lên, tiếng nói chuyện của Phùng Khác Chi cũng đột nhiên im bặt.

Mạnh Lan Đình hồi thần, vội kêu “Khác Chi”, rồi nhanh chóng bò dậy, không màng tất cả mà chạy về phía đó. Nhưng cửa động cô mới bò ra đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn cục đá vừa bị đẩy ra đang rơi trên đó.

“Khác Chi!”

“Phùng Khác Chi!”

“Anh có nghe thấy em gọi không? Anh đáp lại một tiếng đi!” Mạnh Lan Đình quỳ gối một bên, vừa moi đất đá vừa lớn tiếng kêu. Nhưng phía dưới im ắng, không có bất kỳ tiếng vọng nào.

Cô không ngừng kêu tên anh nhưng bất kể thế nào thì bên dưới cũng không có âm thanh nào vang lên. Khớp hàm cô bắt đầu lạnh run, nước mắt mãnh liệt mà chảy ra. Mạnh Lan Đình không thể tin được việc phát sinh trước mắt.

Nhưng mọi thứ đều là sự thật. Phùng Khác Chi đưa cô ra ngoài còn mình lại bị đống phế tích của cái lò cũ vùi lấp bên đưới.

Cô dọn cục đá, dùng tay đào bùn đất nên ngón tay rất nhanh đã bị cứa rách. Có điều cô không chút cảm giác, tiếp tục đào, tiếp tục dọn, mãi đến khi ý thức được cho dù cô dùng lực thế nào, hay dùng đòn bẩy thì cũng không có khả năng dọn xong đống đất đá chồng chất này. Cô gần như hỏng mất, quỳ trên mặt đất khóc rống một lát lại đột nhiên nhớ tới vừa rồi anh có ném ra một thứ ra vì thế cô vội vàng lau nước mắt bò lên tìm được nó.

Súng.

Nháy mắt cô đã hiểu rõ. Nhất định là anh đã sớm dự kiến được đống phế tích sẽ đổ, anh sẽ không kịp ra nên mới nhân cơ hội ném súng ra để cô có cái phòng thân, để cô đi trước hội họp với người của anh.

Nước mắt lại lần nữa rơi xuống mãnh liệt. Sao cô có thể bỏ anh lại thoát một mình chứ? Mặc dù cô có chạy đến đó lúc 11 giờ, tìm được ngọn hải đăng, thuận lợi hội họp rồi dẫn bọn họ đi cứu người thì ít nhất cũng mất năm sáu canh giờ.

Mặc dù hiện tại không có việc gì nhưng tới lúc đó chỉ sợ anh cũng sớm đã hít thở không thông rồi. Nước mắt không chịu khống chế mà lăn xuống, Mạnh Lan Đình mệnh lệnh cho chính mình phải bình tĩnh lại, sau đó cầm lấy súng quay đầu chạy đến trên đường.

Trên đường còn nằm tứ tung ngang dọc những người bất hạnh chết vào ban ngày, gió đêm thổi qua, bên tai phảng phất truyền đến tiếng ô ô vô cùng khiếp người. Mạnh Lan Đình lại không có chút cảm giác nào, chỉ không ngừng tìm kiếm.

Ban ngày có nhiều người như vậy, cô tin rằng quanh đây nhất định còn người ở lại. Cô cần người sống, người có thể giúp cô. Nếu thật sự không gặp được thì cô sẽ quay đầu, chạy tới làng chài buổi sáng đi qua mà tìm người.

Cô chạy được ước chừng một dặm thì thấy đằng trước, ở ven đường có một ngọn đèn dầu đang sáng, hai người đàn ông đang lấy đồng hồ và đồ đạc có giá trị trên người những người đã chết, còn lột cả quần áo của bọn họ.

Mạnh Lan Đình cũng không biết mình lấy dũng khí lớn như thế ở đâu ra. Hoặc là nói, giờ khắc này, trên đời này đã không có thứ gì có thể áp được quyết tâm của cô phải đem được Phùng Khác Chi từ cái hố kia lên. Mặc kệ anh đã chết hay vẫn còn sống thì cô cũng không thể bỏ anh lại mà chạy một mình được.

Hai người kia phát hiện ra cô thì có chút sợ lúc đầu nhưng lúc thấy rõ đó là một cô gái trẻ xinh đẹp thì bọn chúng lại lộ ra nụ cười bất hảo. Hai kẻ đó dừng việc trong tay, cầm lấy côn sắt mang theo người, trong miệng buông lời thô tục, cười hì hì đi về phía Mạnh Lan Đình.

Mạnh Lan Đình nắm chặt khẩu súng trong tay, “Phanh” một tiếng bắn lên cục đá cạnh hai kẻ kia. Viên đạn bắn lên tảng đá tóe lửa, tiếng súng bén nhọn khiến mấy con chim ăn đêm bị kinh hoảng. Hai tên kia lập tức dừng bước, liếc mắt nhìn nhau sau đó chậm rãi lui về phía sau, xoay người muốn chạy thì Mạnh Lan Đình lại bắn thêm phát nữa.

Sau một lát, hai kẻ đó bị họng súng phía sau bức bách, rất nhanh đã trở lại đống phế tích kia vừa đào vừa moi. Lúc nâng được tảng đá lớn cuối cùng đè lên thì Mạnh Lan Đình nhìn thấy ánh đèn pin chiếu từ phía dưới lên.

……

Phùng Khác Chi còn sống. Chỉ là lúc trước đống đất đá rơi xuống lần thứ hai, anh bị một cục đá đập vào đầu khiến hôn mê bất tỉnh. Lúc này anh mới tỉnh lại, giờ này đang nhắm mắt lẳng lặng dựa ngồi bên đống gạch nung, đèn pin rơi xuống đất.

Nghe thấy Mạnh Lan Đình ở phía trên nôn nóng mà kêu tên mình, anh mở to mắt muốn đáp lại lời cô nhưng lại suy yếu đến không nói ra lời. Vì thế anh cầm đèn pin hướng lên trên ra hiệu, sau đó đỡ tường, tự mình chậm rãi đứng lên.

Hai tên kia đã trộm chuồn mất. Bầu trời đêm lấp lánh vô số những ngôi sao.

Phùng Khác Chi đứng ở bên cạnh đống phế tích, ngóng nhìn cô gái đang rơi lệ đứng đối diện, sau đó vươn tay với cô.

“Khác Chi!” Mạnh Lan Đình nghẹn ngào kêu một tiếng sau đó nhào vào trong ngực anh. Phùng Khác Chi đứng thẳng không nổi, lập tức bị cô đẩy ngã trên đất. Cô không quan tâm, giống như một đứa nhỏ bị kinh hoảng cực độ và ghé vào trong ngực anh, túm chặt lấy áo anh mà khóc không ngừng.

Phùng Khác Chi ngửa mặt nằm trên mặt đất, ôm chặt lấy cô lại không ngừng an ủi. Mãi đến khi cô dần dần nín khóc, chỉ hơi khụt khịt anh mới thấp giọng nói: “Lan Đình, vì sao em không nghe lời anh? Anh bảo em đi trước gặp bọn họ, người ở Trùng Khánh còn đang chờ em qua đó đấy.”

Anh dừng một chút, “Em biết vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm không? Vạn nhất em xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?”

Mạnh Lan Đình ngước khuôn mặt ướt nước mắt lên, nhìn người đàn ông bị chính mình đè ở dưới mà nhẹ nhàng nói: “Phùng Khác Chi, không có em thì bọn họ có thể điều một người khác từ Mỹ đến. Nhưng nếu anh xảy ra chuyện gì thì em sẽ mất anh mãi mãi.”

Phùng Khác Chi trầm mặc, bàn tay chậm rãi thay cô lau đi nước mắt trên mặt, sau đó đột nhiên xoay người, đè cô dưới thân, cúi đầu hôn cô. Mạnh Lan Đình nhắm mắt lại, vừa rơi lệ vừa đón nhận nụ hôn kịch liệt của anh. Lúc cô bị hôn đến quên cả khóc, sắp thở không nổi thì anh rốt cuộc cũng buông cô ra, thở hổn hển, đem mặt mình chôn bên cổ cô thấp thấp nói: “Lan Đình, tóc em lại dài ra rồi, nhưng đến bây giờ anh vẫn nợ em một lời xin lỗi, vì tất cả những việc vô sỉ anh đã làm trước đây.”

Anh ngẩng đầu, “Em có biết vì sao anh không nói xin lỗi em trên thư không?”

Mạnh Lan Đình khụt khịt một chút, lắc đầu: “Vì sao?”

“Bởi vì em còn chưa về.” Anh chăm chú nhìn cô, “Anh nghe các chị nói lúc anh mới sinh ra trong nhà có mời thầy đến đoán mệnh nói anh không cần cầu phúc, phúc sẽ tự đến. Điều này đúng là vô nghĩa. Nhưng nói thật, mấy năm nay anh lại hy vọng điều này là thật. Mà ngẫm lại thì cũng đúng. Nếu không, cha anh làm sao lại giúp anh đính hôn với em từ nhỏ. Anh là tên hỗn đản mà em vẫn đến tìm anh. Đây không phải phúc tự đến sao? Nhưng mấy năm nay, anh đã thấy quá nhiều chết chóc. Người hôm qua còn sống, đảo mắt đã không có. Anh không sợ chết, nhưng anh thật sự không muốn chết. Anh luôn cảm thấy mình còn thiếu em một lời xin lỗi. Chỉ cần chưa nói với em thì ông trời nhất định sẽ để anh sống, chờ đến khi em trở về để chính miệng anh nói với em.”

Anh dừng một chút, “Anh sợ anh nói sớm thì sẽ không chờ được đến ngày em về. Lan Đình, hiện tại em đã trở lại, anh rốt cuộc có thể nói. Anh……”

Mạnh Lan Đình sớm đã rơi lệ đầy mặt, “Không cần! Em không muốn nghe!” Cô đột nhiên duỗi tay bưng kín miệng anh. Sau đó cô lại buông ra rồi ôm chặt lấy anh, kéo anh về phía mình, dùng miệng chặn anh lại.

“Phùng Khác Chi, anh nghe cho rõ, em không cần anh nói lời xin lỗi. Vĩnh viễn đều không muốn nghe!” Thật lâu sau cô buông anh ra, ở bên tai anh mà nói từng chữ.

“Lan Đình……” Phùng Khác Chi kích động đến giọng nói cũng hơi run, sau đó cúi đầu lại muốn hôn cô nhưng bị cô duỗi tay đẩy ra sau đó cô đứng dậy.

“Đi thôi! Còn không đi thì sợ sẽ bỏ lỡ mất!” Cô bỏ lại anh, xoay người đi nhanh về phía trước.

Phùng Khác Chi không đề phòng nên bị cô đẩy ngã trên đất, đầu cũng đụng vào đất cứng đau đến nhe răng nhưng sau đó anh cũng nhanh chóng bò dậy đuổi theo.

11 giờ đêm, hai người đi đến bên cạnh ngọn hải đăng. Một cái thuyền ba lá đã xuất hiện ở nơi xa, nhanh chóng rẽ sóng đi tới sau đó ngừng ở bãi đá ngầm cách bờ biển tầm 10m.

Mạnh Lan Đình khom lưng, đang muốn xắn ống quần để lội nước thì cả người chợt nhẹ bẫng. Cô bị Phùng Khác Chi ôm ngang lên.

Anh ôm Mạnh Lan Đình xuống nước, đến bên cạnh thuyền rồi thả cô vào trong đó rồi mình cũng trèo lên.

“Đi thôi.” Anh nói một câu.

Thuyền ba lá lại lần nữa rẽ sóng mà đi, biến mất trong bóng đêm mênh mang, ném tòa thành sắp lập út lại phía sau.