Hắn Đã Có Giải Thưởng Xuất Sắc Khi Tôi Qua Đời

Chương 6



6

“Bạn học Văn! Bạn học Văn!”

Tôi đang ngồi đọc sách, còn Lương Thời đang nằm dài trên bàn ở phía trước làm phiền tôi.

“Làm sao đây?”

“Cậu thích con trai hay con gái?”

“Cái gì?”

“Tôi thích con gái. Ha ha.”- Lương Thời vui vẻ nói.

“Thật tốt biết bao khi nó có vẻ ưa nhìn giống cậu.”

“Hả??”

Phải mất một lúc lâu tôi mới nhận ra ý đồ của hắn ta.

Mặt hắn lúc thì đỏ lúc thì trắng bệch.

Tôi ném thẳng cuốn sách lên bàn và mắng hắn:

"Đồ biến thái nhà cậu!”

Lương Thời bị đuổi ra ngoài cửa lớp.

Hắn ta tự tát vào mặt mình rồi nhận lỗi:

“Tôi xin lỗi! Tôi nói năng không cẩn thận, lại làm cậu tức giận rồi."

Thấy tôi không phản hồi, hắn vội lấy ra một tờ giấy nhiều màu đưa trước mặt tôi.

“Tôi đến lớp để hỏi cậu có rảnh vào ngày thứ bảy không?”

Hắn chỉ tay vào tờ giấy đó, tiếp tục nói:

“Nhà hàng Âu này có món mới, mình cùng ăn nhé? "

~•~•~•~•~

Ngày thứ bảy.

Tôi lén lút như một kẻ trộm lẻn vào nhà hàng kiểu Âu. Trong tay hắn ta là hai trăm nhân dân tệ, số tiền này vừa được người ta trả tiền nhuận bút.

Tôi tìm một chỗ ngồi trong góc, gọi phần bít tết nhỏ và quan sát những người xung quanh.

Tay trái cầm nĩa, tay phải cầm dao, cắt thịt thành từng miếng...

“Chào mừng quý khách đến với nhà hàng, quý khách muốn dùng món ăn nào?”

Có một nam một nữ bước vào nhà hàng Âu.

Chàng trai trông thật bảnh bao trong bộ vest được cắt may cẩn thận. Còn cô gái mặc một chiếc váy dài màu trắng, để lộ cổ trắng như tuyết và mảnh mai của mình.

Họ vừa đi vừa nói chuyện và cười đùa suốt đến khi tới chỗ ngồi ở ngay cạnh cửa sổ. Cô gái kia che miệng cười mấy lần, nước mắt chảy từ mắt của cô. Chàng trai lịch sự kéo ghế ra mời cô ngồi xuống.

Lương Thời.

Tôi buông nĩa rồi đứng dậy.

Chiếc ghế phát ra âm thanh chói tai trên mặt sàn.

Tôi cứ thế bước ra khỏi nhà hàng mà không ngoảnh lại nhìn.

Tôi có thể làm được gì khi trông mong vào Lương Thời?

Tôi thật là ngu ngốc, thật vậy đấy.

~•~•~•~•~

Sau khi tôi từ chối nói chuyện với Lương Thời trong mười ngày liền, cuối cùng hắn cũng chẳng đến gặp tôi nữa.

Thế giới nhỏ của tôi thật yên tĩnh.

Nhưng có người lại không muốn tôi im lặng.

Tôi đi ra ngoài một lúc, khi quay lại thì toàn bộ chỗ ngồi đều có nước nhỏ từng giọt “tí tách”.

Những cuốn sách giáo khoa của tôi cùng với mấy cuốn vở dày mà tôi đã ghi chép trong nửa học kỳ, chúng đều bị ướt sũng.

Có bạn học nói với tôi rằng, hình như Ngụy Nhiên từ lớp bên cạnh đã đến đây.

Khi tôi nhìn thấy làn da trắng và nụ cười rạng rỡ của cô ta qua cửa sổ, mọi thứ trở nên rõ ràng hơn.

Ngụy Nhiên có người bố vừa tặng nhiều bộ bàn ghế cho trường vào tháng trước, Ngụy Nhiên sống cùng khu nhà với Lương Thời từ nhỏ.

Cô ta như là thiên nga trắng còn tôi lại là vịt con xấu xí. Tôi nên thấy xấu hổ về bản thân mình.

Tôi bước thẳng đến chỗ cô ta.

Lúc nhìn thấy tôi, trên mặt Ngụy Nhiên hiện lên một chút hoảng sợ. Tuy nhiên, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nở một nụ cười đắc ý.

“Có chuyện gì không?”

Cô ta mỉm cười, nói với giọng điệu trịch thượng. (*)

(*) Trịch thượng: ý nói luôn cho mình hay hơn người khác, tự cho mình hơn người.

“Tôi thích món quà mà cậu tặng đấy.”

Tôi bắt chước nở nụ cười giống cô ta, trên tay cầm cốc nước.

“Có qua mà không có lại thì hơi kì. Vậy nên tôi đặc biệt đến đây để cảm ơn cậu.”

“À——“

Hất thẳng cốc nước làm ướt mái tóc dài hơi xoăn của cô ta, từ công chúa kiêu hãnh giờ trở thành một con gà đuối nước.

Cô ta ướt sũng, tóc xõa ướt trên ngực, nước nhỏ giọt "tí tách".

Các bạn học nữ gần đó la hét rồi bỏ chạy.

“Cậu điên à!”

Ngụy Nhiên hét toáng lên, đưa tay đánh tôi nhưng tôi đã tránh được.

Tôi nắm lấy cánh tay của cô ta siết nhẹ.

“Cậu biết những gì cậu đã làm mà.”

“Đồ khốn! Cậu…”

Cô ta đột nhiên thay đổi giọng điệu và bắt đầu bật khóc.

“Ai đó giúp với…giúp tôi…anh Lương Thời…”

Tôi giật mình, ngẩng đầu lên nhìn.

Lương Thời đang đứng ở cửa, mặt trời từ phía sau chiếu vào, khuôn mặt của hắn ta bị che khuất, không thể nhìn rõ biểu cảm gì.

Tôi không muốn dây dưa với họ nên buông tay Ngụy Nhiên ra. Cầm cốc nước lên, tôi quay đầu đi về phía cửa sau lớp học.

“Khoan đã.”

Giọng của Lương Thời vang lên từ sau lưng tôi:

“Xin lỗi.”

Giọng nói của hắn ta rất khác so với bình thường. Cứng ngắt và thờ ơ, với một chút tức giận. Ngẫm lại, từ khi gặp Lương, hình như tôi đã đơn phương giận hắn. Hắn chưa bao giờ giận tôi điều gì cả.

Hóa ra hắn cũng sẽ tức giận. Vì cô bé thanh mai được chiều hư kia của hắn ta.

Tôi quay người lại, vừa định nói, liền nghe thấy tiếng hét thảm thiết không thể tin được của Ngụy Nhiên:

“Tại sao em phải xin lỗi chứ?!”

Tôi ngạc nhiên nhìn Lương Thời. Nhưng tôi phát hiện ra rằng sự tức giận của hắn thực sự không nhắm vào mình.

"Cô dựa vào cái gì hả? Người ta cũng không trêu chọc khiêu khích cô, cô đi phá hỏng đồ người ta làm gì, cô nói dựa vào cái gì mà xin lỗi hả?"- Lương Thời cau mày, hết kiên nhẫn.

"Tôi nói cho cô biết, cho dù hôm nay cậu ấy không tới, tôi cũng phải bắt cô đi xin lỗi cậu ấy."

“Nhưng em đã bị cô ta hất nước!"- Ngụy Nhiên đã khóc và hét thẳng mặt Lương Thời.

"Cái đồ rẻ tiền kia, em đền cho cô ta là được chứ gì! Cô ta làm sao dám đổ tội cho em!"

Cô ta lấy ra vài tờ một trăm nhân dân tệ từ trong cặp sách và ném chúng vào mặt tôi.

“Tôi sẽ trả tiền cho những món đồ bị hư hại của cậu! Hai trăm, ba trăm, có đủ không? Không phải chỉ vì tiền mà cậu tiếp cận Lương Thời sao? Đúng là đồ khốn tội nghiệp, cậu có thể làm bất cứ điều gì...”

“Đủ rồi!”- Lương Thời bực tức nói lớn.

Hắn ta nhặt lại mấy tờ tiền cứ thế ném chúng lên bàn của Ngụy Nhiên.

“Vì cô gọi tôi là anh trai, tôi cũng cần phải giáo dục cô thật tốt.”

"Chính cô là người bắt nạt các bạn cùng lớp trước, bây giờ cô đang nói những điều khó nghe với bạn học. Gây thiệt hại cho người khác thì không thể đền bù bằng tiền.”

“Xin lỗi ngay bây giờ đi.”

Ngụy Nhiên vẫn cứng đầu không nói gì.

“Tôi đã nói cô mau xin lỗi!”

Lương Thời đã thực sự rất tức giận.

Cả khuôn mặt hắn đỏ bừng, trên trán nổi gân xanh, giọng nói vô cùng lạnh lùng.

Nhìn vẻ mặt của hắn ta, Ngụy Nhiên sợ đến sắp khóc.

“Vâng…Tôi xin lỗi.”

Lúc này vẻ mặt Lương Thời mới dịu đi, quay đầu lại, biểu cảm của hắn lại trở nên có chút tiếc nuối.

Tôi nghiến răng, quay người bỏ chạy.

~•~•~•~•~

Tôi chạy ra ngoài hành lang dài.

Tôi thực sự không biết tại sao lại bỏ chạy. Tôi chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một chút nghẹn, tựa như chỉ có thể chạy không ngừng, để không khí trong ngực ép ra ngoài thì mới có thể cảm thấy dễ chịu hơn.

Tôi chạy lên ba tầng lầu không nghỉ chân. Không có gì cản trở phía trước, tôi mở cánh cửa và đi lên sân thượng.

Gió trên này thổi rất mạnh, tôi tựa vào lan can thở hổn hển.

Trước khi tôi có thể lấy lại nhịp thở, một tiếng gào lớn vang lên từ phía sau.

“Không!!!”

Ngay sau đó, một vòng tay mạnh mẽ ôm quanh eo tôi, siết chặt tôi vào lòng.

Nhịp tim của tôi đập nhanh khủng khiếp, hắn ta hét to bên tai tôi.

“Cậu! Đừng có làm điều ngu ngốc!”

“Đừng nghe những lời vô lý của Ngụy Nhiên! Không ai coi thường cậu cả! Mọi người đều nghĩ cậu rất tốt! Cậu xinh đẹp, thông minh, chăm chỉ và tốt bụng, thực sự không ai là không thích cậu, vì vậy đừng quá bận tâm…”

“Ngụy Nhiên bị nuông chiều đến hư hỏng, tính cách thì xấu xa. Nếu tôi biết cô ta có ác cảm với cậu như vậy, tôi sẽ không nhờ cô ta cho lời khuyên về cách theo đuổi cậu…Tôi đã kể vì sao lại bị cậu phớt lờ trong mấy ngày liền…Tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với cô ta nữa..”

Lương Thời đã luyên thuyên rất nhiều, chợt nhận ra tôi đã rời khỏi vòng tay của hắn ta, tôi ngẩng đầu lên, nhìn hắn đây hứng thú.

Mặt hắn ta đỏ bừng như con tôm luộc chín.

“Tôi…tôi..tôi…Bạn đừng có làm điều gì dại dột đấy…”

“Tôi không có nghĩ quẩn gì cả.”- Tôi nói.

“Tôi chỉ lên đây để hóng gió mà thôi.”

Tôi hỏi hắn:

“Tôi xinh đẹp, thông minh, chăm chỉ và tốt bụng sao?”

Hắn gật đầu:

“Ừ.”

“Mỗi ngày tôi đều mắng chửi cậu, cậu thấy thế nào?”

Hắn ta gật đầu lia lịa:

“Tốt mà.”

Tôi không thể không cúi đầu và bật cười.

“Câu cuối cùng là gì?”

“Là gì nhỉ…”- Lương Thời suy nghĩ hồi lâu.

“Không ai là không thích cậu…”

“Hả?”

“Tôi cũng thích cậu.”

Lương Thời ngẩng đầu nhìn tôi với đôi mắt long lanh.

“Tôi cũng thích cậu, Văn Hâm.”