Hắn Tới Từ Thế Giới Giả Tưởng

Chương 3: Giẫm cứt chó và nhặt rác rưởi là tuyệt phối? (1)



Editor: Lilly_than

Sắc trời tối tăm, Giang Dục Lộ bầu bạn với ánh đèn đường ấm áp, bất tri bất giác đi vào trong một công viên nhỏ.

Nước mưa không ngừng rơi lạch tạch xuống gương mặt nhỏ nhắn kiều diễm trắng nõn, một tia lạnh lẽo từ trong lòng tràn ra.

Giang Dục Lộ lúc này mới chợt hồi thần lại, ngơ ngác nhìn con đường nhỏ không người phía trước, thở dài một hơi: "Con đường này, chung quy vẫn không có ai bồi ta cùng đi."

Vừa nói xong, chỉ nghe "Bùm" một tiếng, tựa như có thứ gì vừa rơi xuống.

Cô bị âm thanh bất thình lình dọa sợ, không dám bước tiếp nữa, vội vàng nhìn ngó xung quanh.

Cái thùng rác khá lớn cách đó không xa còn đang loạng choạng, phát ra tiếng động không ngừng.

Đồng tử Giang Dục Lộ hơi co lại, thử lên tiếng hỏi: "Ai? Ném rác rưởi sao?"

Không có tiếng đáp lại, cái thùng rác bất ổn cũng đang dần đứng thẳng lại.

Lúc này. trong công viên yên tĩnh không có một tiếng động, không khí cũng dần lạnh xuống.

Sống lưng cô chợt lạnh, chậm rãi đi đến cạnh cái thùng rác, nắp thùng rác hơi khép hờ, bên trong tối đen như mực.

"Chắc là ai vừa đi qua ném rác vào đó." Giang Dục Lộ tự an ủi mình, chuẩn bị quay người rời đi.

Nhưng vừa nghiêng người, khóe mắt cô đột nhiên liếc thấy một cánh tay đang gục xuống qua khe hở!

Cánh tay kia rất đẹp, nhưng lại trắng bệch không chút máu, nhìn khung xương này chắc chắn là cánh tay con trai!

Hai mắt Giang Dục Lộ trừng lớn, cô không chút do dự, vội vàng lục tìm di động chuẩn bị báo án.

Nhưng nghĩ lại, hình như có gì đó sai sai, cô nâng cao tinh thần, hăng hái giơ tay nhấc cái nắp thùng rác lên.

Thấy rồi!

Cô nhìn thấy một chàng trai tóc bạc cực kỳ tuấn mỹ, đang mặc trang phục hiệp khách cổ trang màu đỏ sậm nằm trong thùng rác không có chút sinh khí nào.

Ngũ quan của chàng trai này cực kì tinh xảo, tựa như được người thợ cao tay nhất điêu khắc ra.

Lại nhìn kỹ gương mặt trắng bệch kia một hồi.

Giang Dục Lộ theo bản năng cho rằng đây là một con rối gỗ vừa bị người ta vứt bỏ.

Cô cầm lòng không đậu, vươn tay ra, thử nhéo nhéo cánh tay lộ ra ngoài kia.

Cảm giác mềm mại...

Là...

Là tay người!

"Aaa...! Đã chết sao?" Cô không tin có người dám giết người vứt xác ngay giữa công viên náo nhiệt như vậy.

"Vẫn nên báo án đi." Cô lầm bầm lầu bầu, lấy di động ra chuẩn bị gọi công an.

Nhưng còn chưa kịp mở khóa, tay cô đã bị thứ gì đó nắm chặt.

Cả người Giang Dục Lộ lập tức cứng đờ, không dám quay đầu lại, cũng không dám phát ra âm thanh gì, ngay cả thở cũng không dám.

"Lộ Lộ?"

Một giọng nam mát lạnh truyền vào tai, giống như tiếng nước chảy, thanh thúy dễ nghe.

Giang Dục Lộ quay đầu, chàng trai trong thùng rác đã mở mắt, nàng vừa vặn đối mắt với đôi mắt lộng lẫy như hồng bảo thạch trong suốt kia, huyết sắc bên trong ẩn ẩn cất giấu vài phần ôn nhu.

"Hả?" Đầu cô trống rỗng, chỉ cảm thấy đôi mắt này cực kỳ quen thuộc, không đúng, hình như bộ dáng người này rất quen mắt...

Giống như, đã nhìn quen từ lâu...

"Là ta." Chàng trai trong thùng rác đỡ cô đứng thẳng lên, môi mỏng lộ ra nụ cười mang vài phần kinh hỉ.

"Hả? Là ngươi?" Cuối cùng đại não cô mới phản ứng lại, bắt đầu lục tung kí ức của mình lên tìm kiếm.

"Anh..." Cô nhìn chằm chằm chàng trai trước mặt, ánh mắt khó tin, sắc mặt tái nhợt đến khó coi.

Cô đã biết vì sao chàng trai này lại nhìn quen mắt như thế rồi, nhưng, nhưng căn bản không có khả năng!

Người kia, vĩnh viễn không thể xuất hiện ở thế giới này mới đúng.

"Là ta, Lâm Kim Phong." Chàng trai chăm chú nhìn Giang Dục Lộ, phảng phất như đã xa cách một đời vậy, biểu tình cực kỳ phức tạp, ánh mắt hỗn loạn, có vui mừng, có bi ai, còn có ghen tuông...

Trái tim Giang Dục Lộ như vừa bị nhấc lên tận cổ họng, nói chuyện cũng bắt đầu lộn xộn: "Không thể nào! Anh sao có thể...Không phải anh là cái người trong game sao?"

"Số liệu thế giới sụp đổ, ta trốn ra ngoài." Hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói.

"Số liệu thế giới sụp đổ?"

Mọi chuyện càng ngày càng thái quá.

Cô lại tỉ mỉ đánh giá chàng trai trước mặt một lần nữa, đúng là nhân vật anh hùng mình bịa đặt ra, không thể nghi ngờ.

Gương mặt này, chính là gương mặt mình ngồi trước máy tính cả buổi trưa vẽ ra được.