Hàng Xóm Của Tôi Là Trọng Tài Quốc Tế

Chương 19



An Nhiên nói với Yumi "Chuyện tình cảm không thể gượng ép được, có thể anh ta thích cậu nhưng bản thân vẫn chưa sẵn sàng để đón nhận cậu."

Yumi không đồng ý "Đã ba mươi lăm tuổi rồi, vẫn còn chưa đủ sẵn sàng sao?"

An Nhiên phản bác "Nếu anh ta sẵn sàng thì đã không độc thân đến bây giờ."

Yumi thở dài, trách cứ "Cuối cùng là cậu đang an ủi tớ hay là đang bênh vực chú ấy."

An Nhiên lại bật cười "Tớ vẫn đang an ủi cậu đó thôi, chỉ là tớ muốn phân tích cho cậu hiểu, có những chuyện nhìn như vậy nhưng chưa chắc đã vậy. Cậu vẫn nên tìm hiểu kỹ rồi quyết định, tớ tin tự bản thân cậu có thể cảm nhận được tình cảm của anh ta."

Yumi không trả lời nhưng hiển nhiên tâm trạng đã tốt hơn trước rất nhiều.

Sáng hôm sau Yumi cố ý thức dậy muộn, cũng không chạy bộ như mọi khi mà trực tiếp ngồi xe buýt đến công ty luôn. Bởi vì cô cố tình canh thời gian nên đã thành công tránh được mặt Sato.

Sato đứng ngẩn người ở cửa nhà cô một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định không gõ cửa, sau sự việc ngày hôm qua, anh cũng không còn tự tin đối mặt với cô nữa.

Vì lược bỏ thời gian chạy bộ nên Yumi đến công ty sớm nhất, cô mở máy tính lên bắt đầu làm việc, có thể là muốn dùng công việc để lấp đi sự khó chịu trong lòng.

Hôm nay Takehiko có một cuộc họp sớm với các vị lãnh đạo bên tổng bộ nên cũng đến công ty sớm. Vừa mở cửa bước vào đã nghe thấy tiếng gõ bàn phím liên tục. Yumi đang đeo tai nghe nên không hề hay biết văn phòng đã xuất hiện thêm một người.

Takehiko chần chừ một lúc mới bước lại, lúc này anh mới phát hiện đôi mắt của Yumi có chút sưng. Anh gõ nhẹ lên thành vách ngăn bàn của Yumi.

Yumi nhìn thấy anh thì vội vàng tháo tai nghe xuống, giọng nói có chút khàn "Giám đốc??"

Takehiko đánh giá khuôn mặt của cô vài giây, sau cùng vẫn lựa chọn hỏi sang chuyện khác "Sao hôm nay đến sớm vậy?"

Yumi tìm lý do "Tôi còn nhiều việc nên tranh thủ đến sớm một chút."

Takehiko nghi ngờ nhìn cô, anh nhìn đồng hồ trên tay một cái nói "Cô sắp xếp đi, mười giờ trưa hôm nay chúng ta đến câu lạc bộ Twis khảo sát lần nữa."

Câu lạc bộ Twis là câu lạc bộ mà Sato đang tập huấn.

Nhìn thấy Takehiko sắp đi, Yumi vội vàng gọi anh "Giám đốc...hôm nay...có thể đổi người khác đi không?"

Takehiko không vội trả lời mà nhìn cô một cách đánh giá "Sao vậy? Cãi nhau sao?"

Yumi biết anh đang nói về ai, cô ngại ngùng lắc đầu "Không có, tôi với chú Sato chỉ là hàng xóm bình thường mà thôi."

"Vậy sao?" Takehiko giả vờ hiểu ra.

Đợi cho Yumi gật đầu chắc chắn "Vâng, chỉ là hàng xóm bình thường thôi."

Anh mới nói tiếp "Tốt lắm, vậy thì không cần đổi người đâu." Nói xong cầm theo đồ của mình mà đi vào trong phòng.

Yumi lúc này mới phát hiện lại bị anh gài, cô tức tối tự cốc đầu mình một cái "Mày thật là ngốc."

Mười giờ trưa Yumi lẽo đẽo đi theo sau Takehiko và thư ký đi đến câu lạc bộ Twis, mỗi một bước đi là mỗi lần nội tâm cô gào thét. Vốn dĩ Yumi định tránh mặt Sato vài ngày, đợi cho mọi chuyện mờ nhạt đi một chút mới nghĩ cách đối mặt lại với anh, không ngờ chưa gì đã phải chạm mặt tiếp rồi.

Bởi vì lần trước đã đến một lần nên lần này Takehiko được đặc cách đi thẳng vào trong, không cần phải thông qua ai nữa. Takehiko rất tự nhiên mà dẫn đầu đi về phía Sato đang đứng kéo giãn cơ.

"Sato."

Sato quay đầu nhìn lại, ánh mắt lại như vô tình lướt qua Yumi một cái, anh trả lời Takehiko "Hôm nay đến khảo sát lần cuối sao?"

Takehiko gật đầu "Ừm, khảo sát hôm nay nữa là có thể sắp xếp kế hoạch cải tạo câu lạc bộ rồi."

Takehiko như có như không nhìn sang Yumi một cái, rồi lại nói với Sato "Trưa nay cùng ăn cơm đi."

Sato chần chừ mấy giây rồi mới gật đầu "Tôi gọi thêm mấy người nữa được không?" Vừa nói vừa chỉ về phía nhóm người Hiroshi.

"Tất nhiên là được, tôi cũng rất muốn làm quen với mấy người bạn của cậu."

Sau khi chào hỏi xong Takehiko dẫn theo Yumi và thư ký đi về hướng khu vực cần kiểm tra hôm nay. Yumi cố gắng giữ vững nội tâm, cô không dám nhìn Sato mà đi thẳng về phía trước.

Sato nhíu mày nhìn theo bóng lưng cô rời đi, cuối cùng chỉ có thể thở dài quay người trở lại.

"Sao vậy? Tối hôm qua hai người thế nào?" Hiroshi cầm khăn vừa lau mồ hôi vừa nói.

Chỉ thấy Sato chậm rãi lắc đầu "Tôi từ chối cô ấy rồi."

Hiroshi khựng lại, anh chỉ vào mặt Sato định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ đành thở mạnh một hơi nói "Thôi tùy cậu, tôi tham gia vào mắc công lại tức chết."