Hàng Xóm Của Tôi Là Trọng Tài Quốc Tế

Chương 20



Takehiko vừa đi vào trong liền nhìn thấy người chịu trách nhiệm câu lạc bộ bước ra.

"Cậu tới rồi sao? Mau vào đây tôi cho cậu xem cái này." Nói xong liền vội vàng dẫn đường cho ba người Takehiko.

Tuy rằng hệ thống thiết lập sân cỏ của câu lạc bộ Twis không cao cấp bằng sân vận động quốc gia, nhưng cũng là một câu lạc bộ trực thuộc liên đoàn bóng đá, hệ thống thiết lập cũng nằm ở tầm trung trở lên. Gọi là câu lạc bộ bởi vì trước đây nơi này từng có một đội bóng rất hùng mạnh, còn là nơi thường xuyên tổ chức các trận bóng giao lưu. Sau này vì một số nguyên nhân mà các cầu thủ của câu lạc bộ Twis lần lượt rời đi, người thì vào học viện bóng đá, người thì đầu quân cho câu lạc bộ lớn hơn để tìm kiếm cơ hội tỏa sáng. Câu lạc bộ Twis từ đó liền trở nên vắng lặng, sân cỏ ở câu lạc bộ rất ít khi được sử dụng, chủ yếu để hội họp hoặc cho thuê sân, vì vậy sân cỏ được thiết kế là cỏ thật, theo kiểu cách truyền thống. Nhưng vì chi phí chăm sóc cỏ thật rất cao, sân lại ít khi sử dụng nên hầu như đều bị bỏ phế, cỏ trên sân cũng đã trở nên vàng úa. Vài năm trở lại đây liên đoàn bóng đá Nhật Bản có kế hoạch để các cầu thủ trẻ đến đây tập huấn, hoặc là để các trọng tài đến đây tập luyện cho thoải mái. Mặc dù chất lượng sân của Twis không tốt, nhưng bù lại hệ thống đèn và vật liệu, dụng cụ luyện tập lại rất đầy đủ và cao cấp.

Sắp tới sân Twis sẽ được tái sử dụng lại, nên phía liên đoàn bóng đá có yêu cầu người chịu trách nhiệm sắp xếp và lên kế hoạch sửa chữa. Vốn dĩ người chịu trách nhiệm còn đang băn khoăn không biết nên lựa chon đơn vị thi công nào cho phù họp, thì bên phía công ty của Takehiko chủ động liên hệ. Điều thuận tiện ở đây là công ty của Takehiko cách câu lạc bộ chỉ vài trăm mét, mà tổng bộ của công ty lại là một tập đoàn lớn có tiếng trên thế giới.

Người chịu trách nhiệm dẫn theo ba người Takehiko đi lại phía hệ thống thoát nước của sân cỏ. Hệ thống nước hình như đang bị trục trặc gì đó, có mấy người bên sửa chữa đang làm việc, nhìn sắc mặt của họ có vẻ tình hình không khả quan cho lắm.

"Cũng may là thời gian này không có mưa, nếu không tôi cũng không biết làm sao nữa." Sân lại đang được sử dụng, mà phía đang sử dụng toàn bộ đều là trọng tài chuyên nghiệp trực thuộc FiFa, điều này càng khiến cho người chịu trách nhiệm toát mồ hôi hột thêm.

Takehiko quan sát tình hình, anh chậm rãi nói "Tôi nhớ trong bảng cải tạo có phần nâng cấp sân cỏ từ thật lên cỏ nhân tạo, nếu được duyệt chúng tôi sẽ tiến hành cải tạo luôn và xây dựng lại hệ thống thoát nước mới." Dù sao thì hệ thống thoát nước này cũng đã quá cũ mà cũng chỉ sử dụng được cho sân cỏ thật, nếu sử dụng cỏ nhân tạo thì bắt buộc phải thiết lập lại hết.

Người chịu trách nhiệm lau vội mồ hôi trên trán nói "Tốt nhất là nên sắp xếp nhanh một chút, tôi sẽ ưu tiên gửi gấp lên phía trên để duyệt. Chỉ hi vọng thời gian sắp tới sẽ không có mưa."

Yumi nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời hôm nay vô cùng trong xanh, nếu nói mưa thì có lẽ sẽ hơi khó.

Takehiko gật đầu "Chúng tôi sẽ đề cử thêm vài người sang để hỗ trợ sửa tạm lại chỗ này, đề phòng nếu có mưa thì cũng sẽ không bị ngập sân."

Sau đó Takehiko dẫn theo Yumi và thư ký đi khảo sát toàn bộ sân và hệ thống thiết lập toàn bộ của câu lạc bộ, đợi xong việc thì cũng đã hơn mười hai giờ trưa. Nhóm người của Sato cũng vừa mới thay quần áo xong, đang đứng đợi họ ở lối ra vào.

Takehiko bước lại mỉm cười chào từng người trong nhóm Hiroshi, mọi người cũng xem như là có quen biết nên nói chuyện rất thoải mái.

Người duy nhất không thoải mái ở đây có lẽ là Yumi, cô đứng một bên im lặng chờ mấy người đàn ông trước mặt bàn bạc xem nên đi ăn trưa ở chỗ nào.

Takehiko nói với Sato "Cậu đến đó trước đi, tôi quay về công ly lấy xe rồi sẽ đến đó sau?"

Không đợi Sato trả lời, Toma đã nói "Không cần phiền phức vậy đâu, bọn tôi đều có đi xe cả, cậu có thể đi cùng xe với Sato hoặc là mấy người bọn tôi đều được."

Yumi mím chặt môi, cô đang tìm cơ hội để từ chối không đi cùng bọn họ. Nếu bình thường chỉ có cô đối mặt cùng với nhóm người Sato thì đơn giản rồi, nhưng hôm nay thì khác, trước mặt cô còn có một vị lãnh đạo trực tiếp nổi tiếng là khó chìu cùng khó ở, cô còn có tiếng nói riêng nữa sao?

Hiroshi đưa mắt nhìn qua Yumi một cái rồi lại nhìn Sato "Yumi, em có muốn đi cùng xe với tôi không?"

Nhưng Takehiko đã thay Yumi từ chối "Không cần đâu, cô ấy sẽ đi cùng với tôi, chúng tôi sẽ đi cùng xe với Sato."

Mọi người nhìn nhau một cái, ở đây ngoại trừ hai người lạ là Takehiko và thư ký của anh, những người còn lại đều hiểu rất rõ mối quan hệ giữa Sato và Yumi. Bọn họ cũng là những người đàn ông trưởng thành, chuyện gì nên biết họ đều biết cả, ánh mắt của Takehiko khi nhìn Yumi khiến mấy người họ bắt đầu thầm lo lắng giùm Sato.