Hạnh Phúc Của Kẻ Ngốc

Chương 11: Rời đi



Mấy ngày sau...

- Alo, alo, Thất Thất cậu mau trả lời tôi đi chứ?! Thất Th...chết tiệt!

Lam Khải Lương tức giận siết chặt lấy cáu điện thoại trong tay mình. Không biết vì lí do gì mà sáng hôm qua Lạc Thất gọi điện nói với hắn phải định cư sang Canada ở một thời gian. Mà cũng không biết khi nào thì y mới trở về. Lúc đó Lam Khải Lương không ngăn được chính mình cảm thấy hốt hoảng. Lạc Thất là mối tình đầu của hắn. Là người mà hắn đã nhận định. Vậy mà chưa kịp tỏ tình đã sắp phải chia xa? Làm sao hắn có thể chấp nhận được chứ?

Do đó sau khi nhận được thông báo của Lạc Thất. Lam Khải Lương đã đến thẳng nhà thuê của ông bà y để gặp mặt. Chưa kể còn nói ra lòng mình cho Lạc Thất nghe. Nhưng mà ngược lại với sự mong đợi của Lam Khải Lương, Lạc Thất lại bàng hoàng nhìn hắn. Thậm chí là nói hắn và y vỏn vẹn chỉ là bạn bè mà thôi. Từ trước đến nay y chưa từng có một chút tình cảm nào với hắn.

Bị người thương từ chối phũ phàng. Lam Khải Lương dù vậy vẫn không hề bỏ cuộc. Dù cho Lạc Thất có từ chối hắn đi nữa thì Lam Khải Lương vẫn nhắn tin, gọi điện cho y. Vốn dĩ, Lạc Thất còn cho rằng Lam Khải Lương sẽ có thể nghe lọt lời mình nói ấy vậy mà không hề! Hắn vẫn cố chấp dẫu cho y có nói thế nào đi nữa. Cũng vì vậy mà khiến y rối não nên chặn luôn số của hắn. Cứ tưởng hắn sẽ bỏ cuộc nhưng không ngờ Lam Khải Lương lại dùng một số sim khác để gọi điện cho y. Cho nên có thể nói quan hệ của hai người bây giờ thật sự rất khó coi.

- Anh Lương...anh Lương có..có chuyện gì sao? Kể cho An Hòa nghe..nghe iii, An Hòa, An Hòa chia sẻ....chia sẻ với anh Lương nha!!

An Hòa nhìn thấy hai mày hắn cau chặt. Vẻ mặt bức bối khó chịu. Như những gì mà cậu biết được từ mọi người thì hắn đang có chuyện gì đó buồn phiền do đó An Hòa liền như một cổ máy tự động mà ở trước mặt hắn không ngừng luyên thuyên vì nghĩ rằng như vậy sẽ khiến cho Lam Khải Lương cảm thấy dễ chịu hơn đôi phần.

Ấy vậy mà ý tốt của cậu lại trở thành sự phiền phức trong mắt của người kia...

- Tránh ra!

Lam Khải Lương vốn dĩ là giận cá chém thớt. Hắn không thể làm gì được Lạc Thất nên trút giận lên người cậu. Lam Khải Lươmg dùng một lực không mấy nhẹ mà xô An Hòa ra khỏi người mình. Thân hình cậu vốn cũng không to lớn gì bị hắn đẩy một cái liền lập tức mất đà té xuống đất.

- Huhu...oa...Anh Lương...anh Lương xấu xấu!!

An Hòa ngồi dưới đất mếu máo. Hai tay cậu bị đập mạnh xuống nền gạch nên đỏ ửng lên. Lúc này hai vợ chồng họ Lam cũng về nhà. Vừa thấy cảnh tượng diễn ra Lương Kỳ liền không khỏi lo lắng mà chạy đến đỡ cậu dậy.

- Sao vậy chứ? Không phải cô chú mới đi một chút thôi sao? Hòa Hòa ngoan, không khóc, không khóc nữa!

An Hòa như trẻ con được mẹ dỗ liền lấy hai tay dụi dụi mắt. Miệng nấc mấy tiếng nghẹn ngào nói.

- Hức..hức..anh Lương..anh Lương xấu, xấu! Anh Lương...anh Lương không thích An Hòa...huhu...

Lương Kỳ nhìn An Hòa rồi lại nhìn con trai mình. Bất giác bà không khỏi sinh ra một cảm giác lo lắng trong lòng. Liệu quyết định sắp tới của bà có đúng hay không? Lỡ như, nó không như những gì bà nghĩ thì con trai bà và Hòa Hòa sẽ như thế nào đây?

Lương Kỳ không khỏi có chút buốt lạnh trong lòng. Bà hiện tại cũng rối lắm chứ? Nhưng mà bà thật sự không biết có thể dùng cách nào khác.....

Đành cắn răng nuốt lại hết lo lắng trong lòng. Lương Kỳ giao An Hòa cho bác Hân giúp việc. Sau đó cùng hai cha con Lam Khải Lương đi lên trên phòng. Bà đã tính sẽ phóng lao đi rồi. Bây giờ có quay đầu cũng không còn nghĩa lý gì nữa..

Đợi đến khi ba người khuất bóng. Bác Hân giúp việc liền thấy An Hòa vẫn trơ mắt đứng đó nhìn theo Lam Khải Lương. Miệng cậu mấp máy như muốn nói gì đó. Nhưng cuối cùng lại chỉ ú ớ vài tiếng anh Lương...

- Hòa Hòa không khóc nữa nha! Cậu chủ hôm nay có chút không vui nên mới đẩy Hòa Hòa mà thôi! Hòa Hòa đừng buồn nữa!

Bác Hân từ nhỏ thường hay cùng với Lương Kỳ chăm sóc hai anh em An Hòa. Có thể nói bà giống như bảo mẫu của hai anh em cậu vậy. Nhìn đứa nhỏ mình một tay nuôi nấng khóc đến thê lương. Thử hỏi, trong lòng bác Hân sao có thể không chạnh lòng.

Ấy vậy mà bà cứ tưởng An Hòa sẽ nói xấu Lam Khải Lương trước mặt bà. Nhưng mà điều cậu nói lại hoàn toàn khiến bà không khỏi suy ngẫm và thương xót.

- Anh Lương...anh Lương dận, dận An Hòa rồi! Anh Lương..anh Lương sẽ không...sẽ không chơi với An Hòa nữa! An Hòa...An Hòa không muốn đâu!

Bất giác, bác Hân có dự cảm. Cuộc sống của An Hòa và Lam Khải Lương sau này sẽ không thể suông sẻ tốt đẹp như một đường thẳng. Bà cảm thấy...giữa hai người như có một bức tường kín chặn lại vậy. Mà người đau khổ dù nhìn từ góc độ nào cũng chỉ thấy một mình kẻ ngốc An Hòa mà thôi...