Hạnh Phúc Của Kẻ Ngốc

Chương 12: Hôn ước



Ba, hiện tại con có thể sang Canada được không? Công ty của chúng ta cũng hợp tác với rất nhiều nước khác trên thế giới! Cứ coi như là con tăng thêm kiến thức cho chính mình!

Lam Khải Lương lúc này như kẻ điên tình không còn lý trí. Trong đầu hắn giờ đây chỉ mong muốn được ở cạnh Lạc Thất người hắn thương mà thôi. Và dĩ nhiên Lương Kỳ hiểu rõ điều đó hơn ai hết. Do đó bà càng không thể để hắn đạt được ý nguyện của mình.

- Con vẫn còn đang thực tập trong công ty! Đi sang nước khác thì sẽ làm loãng đi công việc hiện tại!

Lương Kỳ lấy góc độ là một người từng đấu đá trên thương trường mà nói chuyện với hắn. Nhưng mà Lam Khải Lương giờ đây đâu còn đủ tỉnh táo để nghe lời bà nói? Hắn lúc này đang ở độ tuổi nổi loạn. Tâm lý cũng có chút bốc đồng. Do đó làm sao có thể dễ dàng nghe ba mẹ mình khuyên bảo?

- Con sẽ về liền mà! Chỉ cần đưa được Thất Thất về với con thì...

- Con và Lạc Thất sẽ không có kết quả đâu!

Lương Kỳ trực tiếp cắt đứt hy vọng của hắn. Bà không thể để tình cảm này tiếp tục dây dưa kéo dài nữa. Cứ cho hắn xem bà là người mẹ vô tâm đi! Nhưng mà bà không mong muốn con trrai mình sẽ phải sa vào tuyệt vọng.

- Mẹ...tại sao chứ? Con và Thất Thất có gì không hợp nhau chứ? Tại sao bọn con không thể chứ?!

- A Lương, tất cả những gì ba và mẹ làm chỉ là muốn tốt cho con mà thôi!

- Tốt cho con? Chia cắt tình cảm của con là tốt cho con sao? Mẹ...sao mẹ lại trở nên vô lý như vậy chứ?!

Có lẽ vì không ngăn được xúc động mà hắn có hơi cao giọng với mẹ mình. Điều đó khiến Lam Khải Nhân không khỏi cau mày chấn chỉnh.

- A Lương, không được vô phép với mẹ như vậy!

- Ba mẹ hôm nay bị sao vậy? Không phải hai người không cấm cản chuyện con thích con trai hay sao? Vậy thì tại sao Thất Thất lại không được chứ?!

Lam Khải Lương không hiểu. Tại sao hắn và Lạc Thất lại không được ba mẹ ủng hộ. Gia thế của Lạc Thất không hề tệ. Học lực và phẩm chất của y cũng vậy. Vậy thì cớ gì ba mẹ hắn vẫn không chấp nhận?

- A Lương! Lạc Thất không yêu con! Hai đứa sẽ không có kết quả! Ở ngoài kia còn biết bao nhiêu người! Con không thể chọn một người khác hay sao?

- Cậu ấy chỉ là không nghĩ thông mà thôi! Chỉ cần con cố gắng Thất Thất nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý! Vả lại, con sẽ không yêu ai ngoài Thất Thất!

Hai mẹ con không ngừng đôi co qua lại. Sắc mặt của cả hai người đều tệ đi trông vô cùng rõ. Nhất là về phía Lam Khải Lương bởi lẽ hắn luôn cho rằng mẹ mình là người thấu hiểu đạo lý. Nhưng mà bây giờ bà lại cấm đoán hắn. Chưa kể còn không cho hắn một lý do thích đáng!

Lương Kỳ hít một hơi thật sâu. Bà nhìn chằm Lam Khải Lương. Sau đó nghiêm giọng mà nói với hắn.

- Từ nhỏ con và Hòa Hòa vốn đã có hôn ước với nhau..

"Kỳ Kỳ..."

Nghe thấy lời bà nói. Lam Khải Nhân liền không khỏi cau mày. Xem ra bà đã quyết định rồi...

- Do đó, Lam Khải Lương con và Hòa Hòa phải làm lễ đính hôn với nhau! Hai năm sau, khi Hòa Hòa tròn mười tám tuổi, cả hai đứa phải làm lễ kết hôn! Chính thức trở thành vợ chồng!

A Lương, con có thể trách mẹ thế nào cũng được. Chán ghét mẹ ra sao cũng được. Bí mật đó, tạm thời mẹ vẫn chưa thể nói cho con biết. Nhưng mà con yên tâm nhất định vào thời điểm thích hợp mẹ sẽ nói cho con nghe. Đến khi đó con muốn trách mẹ thế nào mẹ cũng sẽ không oán trách nửa lời!

Hòa Hòa...dì xin lỗi! Dì thật sự có lỗi với con.. Là dì kéo con vào màn kịch này...dì biết bản thân làm vậy là không công bằng với con. Nhưng mà, dì thật sự không tìm được cách nào khác...mong rằng con sẽ tha lỗi cho dì..Hòa Hòa, dì xin lỗi...

Lương Kỳ biết An Hòa thích Lam Khải Lương. Chỉ là bà không nghĩ tình cảm của cậu sẽ sâu đậm. Dẫu sao cậu trong mắt mọi người vẫn chỉ là một đứa ngốc. Do đó tình cảm gì đó rồi cũng sẽ mau chóng phai tàn mà thôi. Nhưng mà, cả Lương Kỳ và Lam Khải Lương đều không biết rằng. Một đứa ngốc như An Hòa cũng sẽ biết đau, sẽ biết buồn. Sẽ biết thế nào là tuyệt vọng. Cậu ngốc nhưng không phải cậu không hiểu được yêu là gì...chỉ là cậu không biết biểu đạt, không biết bày tỏ ra với người mình yêu mà thôi..

Đến khi mọi thứ rơi vào bế tắc, Lương Kỳ mới ngộ ra quyết định hôm nay của bà là cầu nối cho những đau thương mất mát ấy. Nếu có cơ hội làm lại, có lẽ bà sẽ không quyết định ích kỷ như vậy. Bà nhất định sẽ không ép buộc Lam Khải Lương cùng với An Hòa phải kết hôn với nhau. Nhất định sẽ không vì sự ích kỷ của mình mà khiến mọi thứ trở nên tồi tệ. Nhưng mà...mọi thứ vốn đã diễn ra rồi. Dù có hối hận cỡ nào cũng không thể trở lại mà cứu vãn...