Hạnh Phúc Của Kẻ Ngốc

Chương 4: Người quen cũ



An Hòa...An Hòa hông hiểu, hông hiểu chữ này là gì? Anh Lương...anh Lương dạy An Hòa nha!

Bé con chỉ chỉ vào cuốn tập sạch sẽ gọn gàng của mình. Cậu tuy là ngốc nhưng mà rất cẩn thận nha!! Tập vở lúc nào cũng sạch sẽ cả! Do đó ngày nào cũng được chị gái xinh đẹp mua đồ ngon cho ăn!!

- Chữ này sao? Đây là chữ yêu!

Lam Khải Lương nhìn ba chữ cái trước mặt mình. Sau đó nhẹ nhàng nói.

- Yêu là cảm xúc của con người chúng ta, nó được chia ra rất nhiều khái niệm không quá mức bó buộc vào bất kỳ điều gì cả! Ừm...giữa ba mẹ con cái, anh chị em trong nhà thì sẽ là yêu thương, quan tâm lẫn nhau, tình yêu này ở mức thiêng liêng khó có thể thay thế! Giữa bạn trai, bạn gái và vợ chồng thì sẽ là tình yêu kết nối hai trái tim, sự đồng nhịp ưa thích giữa hai con người xa lạ! Còn giữa bạn bè thì là yêu quý, tương trợ, bảo vệ nhau những khi gặp khó khăn hoạn nạn, tình cảm nảy có khắn khiết hay không thì còn tùy vào mỗi người nữa!

Lam Khải Lương nói một lèo ra khiến cái đầu nhỏ của An Hòa muốn ong ong luôn. Cậu hiểu được cái có cái không. Những từ hắn nói cao siêu quá nên cậu đa số đều không hiểu được gì cả.

Nhìn cái mặt ngốc ngốc của cậu. Lam Khải Lương cũng thừa biết kết quả. Hắn thở dài một cái, sau đó kiên nhẫn mà giải thích kỹ càng hơn cho cậu. Và lần này bé ngốc đã có chút hiểu hiểu hơn lần trước.

- Vậy...vậy An Hòa cũng cũng iu, iu anh Lương!!

An Hòa vỗ vỗ hai bàn tay. Cái miệng chúm chím hé mở như cánh hoa nở rộ. Mà Lam Khải Lương cũng không quá để tâm cái yêu mà cậu nói. Đối với hắn thì cậu giống như một đứa em trai nhỏ vậy. Do đó hắn cũng chỉ nghĩ rằng cái yêu mà cậu nói là tình anh em mà thôi.

Đến tận sau này khi trải qua bao nhiêu biến cố, Lam Khải Lương mới vô thức ngộ ra một điều hóa ra chính bản thân mình đã ngu ngốc đến mức nào. Nếu hắn có thể mau chóng hiểu ra tình cảm của cậu và lòng của mình thì có lẽ mọi chuyện đã không đi đến mức khó khăn như vậy.

Nhưng mà, đó vốn là chuyện của sau này. Còn bây giờ hai người vẫn chỉ như những con thiêu thân bay vờn quanh vòng lửa. Cứ từ từ, chầm chậm rồi lao vào không suy nghĩ..

............

Ngày hôm sau An Hòa được Lương Kỳ dẫn đi ăn bánh ngọt. Bà dẫn cậu đến một quán cafe có phần yên tĩnh. Đa số mọi người chỉ đến đây để thưởng thức món ăn còn buông chuyện thì chỉ vài ba người. Do đó quán cafe này đem lại cho người ta một sự tĩnh lặng vô cùng thư thả.

Lúc đầu Lương Kỳ cũng lo lắng không biết liệu có nên dẫn bé con đến đây hay không. Dù sao cậu cũng y như một đứa trẻ vậy, mà trẻ con thì đa số sẽ thường nghịch ngợm.

Nhưng mà ở đây bán món bánh bông lan kem trứng cực kỳ ngon. Mà phải ăn tại chỗ mới có thể cảm nhận hết đầy đủ hương vị nên là Lương Kỳ đành bất đắc dĩ. Và đương nhiên trước đó liền không quên căn dặn cục bông nhỏ nhà mình ngoan ngoãn không quậy phá. Nếu không nha, nhất định sẽ bị người lớn đánh đòn!

Cũng vì vậy An Hòa rất hiểu chuyện mà làm theo lời bà. Bé con ngồi đó múc từng muỗng bánh lên ăn. Đôi mắt không ngừng thể hiện ý cười sung sướng. Cậu ăn vui đến nỗi mà trên miệng dính hết cả kem khiến Lương Kỳ không khỏi che miệng mà cười.

- Hòa Hòa ăn từ từ thôi! Chốc nữa nếu hết dì sẽ mua thêm cho Hòa Hòa nha!

Lương Kỳ vốn muốn xưng là mẹ với cậu. Nhưng mà cả hai anh em cậu đều không chịu điều đó.

An Đồng thì nói rằng khi nào anh hai gọi bà là mẹ thì thằng bé mới gọi. Còn An Hòa thì bà cũng không biết lý do vì sao nữa. Bà chỉ biết thẳng bé chưa bao giờ gọi bà là mẹ cả. Cho dù bà có dụ dỗ bằng bánh ngọt cỡ nào cũng vậy. Vì thế mà từ khi chín mười tuổi cậu đã bắt đầu gọi bà là chị gái rồi. Bà cũng thật hết cách với cậu. Cho nên cũng mặc cậu gọi như vậy, miễn cậu vui là được.

Khuấy nhẹ ly cafe sữa của mình. Tâm trí Lương Kỳ như hòa vào dòng sữa ngọt. Bà vô thức ngẩng đầu nhìn sắc trời ngoài ô cửa kính. Phút chốc cả gương mặt phúc hậu như đông cứng lại. Nét hoảng hốt cùng gượng gạo không thể giấu vào đâu.

Bà vội vã đứng dậy. Sau đó cả cơ thể như không nghe theo chỉ dẫn của chính mình mà vội vã chạy ra bên ngoài. Nhưng đến khi bà ra tới nơi thì chiếc xe sang trọng cùng người phụ nữa kia đã rời đi mất. Thoáng chốc, một mảnh ký ức hiện về trong bà khiến tâm trạng Lương Kỳ có chút bập bềnh kỳ lạ.

"Đứa trẻ đó...là con của cô ấy sao? Tuổi tác của nó với A Lương bằng nhau...liệu có phải?"

Một thoáng sợ hãi bao trùm lấy cả cơ thể Lương Kỳ. Bà có chút không dám tin những gì bản thân nghĩ. Sự đời lẽ nào thật sự trùng hợp như vậy?