Hạnh Phúc Giản Đơn

Chương 3



Tô An sau khi tắm rửa,cơm cũng không ăn mà đã chạy vội ra sân nhìn về phiá phòng Lâm Tử Huy ở nhà bên cạnh. Đèn vẫn sáng,giờ này anh ấy hẳn là đang đọc sách hay nhiên cứu cái gì đó rồi.Bên trong cửa sổ,bóng đen to lớn cứ thoắt ẩn thoắt hiện, khiến ánh mắt Tô An ngày càng si mê. Cô cũng không có phát hiện sau lưng mình đang có người tiến đến." Tiểu An,em đang nhìn cái gì?"

Giọng nữ mềm mại, vô cùng phù hợp với dáng vẻ cao quý này.Tống Vân mặc một cái áo khoác màu đỏ thẫm làm tôn thêm làn da trắng không tì vết của mình,gương mặt thanh tú đầy đặn bị từng sợi tóc xoăn che khuất một bên trán càng khiến cô thêm phần diễm lệ.Tống Vân vừa kết thúc chuyến bay của mình trở về lúc chiều,cũng không quên mang về một đống quà ngoại cho mọi người.Chỉ là con bé Tô An này một chút quan tâm hỏi han cũng không có,suốt ngày cứ đặt hết tâm tư vào hàng xóm. Cô thật sự hết cách với cô em họ này rồi.Ngước mắt nhìn về phiá Tô An đang nhìn,cửa sổ bỗng dưng được hé mở. Ba người sáu con mắt vô tình chạm phải nhau. Tống Vân cười nhẹ một cái,xoa đầu Tô An rồi quay trở vào nhà,cô cùng không quên đưa tay chào người ở trên kia một cái.

Lâm Tử Huy thất thần nhìn xuống,dù ở khoảng cách xa,nhưng anh vẫn cảm nhận được nụ cười rực rỡ kia,một người cả năm chỉ gặp vài ba lần.Lâm Tử Huy lưu luyến nhìn theo bóng Tống Vân cho đến khi đi khuất khỏi tầm mắt,lúc bấy gìơ anh mới nhìn thấy Tô An,cô cũng không còn nhìn anh nữa mà

quay mặt về một hướng khác,bàn tay nắm chặt.

Sáng sớm,giống như hôm qua,Tô An vui vui vẻ vẻ leo lên xe Lâm Tử Huy ngồi chờ đợi anh chở cô tới trường,chuyện đêm qua cũng không có nhắc tới. Cô chỉ hỏi qua vết thương ở mũi hôm nay như thế nào,cảm thấy không có gì để nói nữa nên cô đành im lặng đeo phone nghe nhạc của mình.

Bởi vì thay thế cho giảng viên khác một hôm nên hôm nay Lâm Tử Huy không xuất hiện trước mặt Tô An,cộng thêm tâm trạng tối qua nên lúc này đây Tô An vô cùng khó chịu. Bất cứ ai làm gì cô cũng mắng cho một trận,cả môn của chủ nhiệm Lưu khó tính cũng bị cô bỏ qua,nằm dài ra bàn nhắm mắt lại suy nghĩ. Tô An cô không ngốc đến mức không nhìn ra được,cũng không phải một hai lần. Lâm Tử Huy là đối tượng được cô quan tâm nhiều nhất,cho nên mọi hành động cử chỉ của anh cô đều nhớ rất rõ. Trước kia,không ít lần Tô An nhìn thấy trong ánh mắt Lâm Tử Huy không giấu được sự vui mừng khi trông thấy chị Tống Vân,chị ấy xinh đẹp như vậy,tài giỏi như vậy,quyến rũ như vậy...đàn ông nào lại có thể không thích đây? Cô chua xót buồn cười thay cho mình, cứ luôn cố gắng vì một điều không thể. Ngốc nghếch,ồn ào,lại đanh đá như cô thì làm sao có thể lọt vào mắt người nhã nhặn lịch sự như Lâm Tử Huy. Nhưng cô cũng không có ý định từ bỏ đâu, cho đến khi anh thật sự lấy vợ thì thôi.

"A...thật là ồn chết đi được!" Tô An đập bàn đứng dậy hét to,mà phiá trên kia,chủ nhiệm Lưu đang nói hăng say cũng dừng động tác lại nhìn cô.

Tô An uể oải một tay cầm túi một tay cầm cây gắp đi dọc xung quanh sân trường nhặt rác. Nhặt đến mỏi nhừ cả hai chân vẫn còn chưa đi hết được một nửa sân trường. Làm thế quái nào mà trường đại học lại lớn đến như thế được,hại cô bây giờ ngay cả đứng cũng không đứng nổi. Tô An tìm thấy một hàng ghế,cô vứt túi xuống đất rồi ngồi dùng tay xoa nắn hai chân đang mềm nhũn.

" Không chăm chỉ học thì sau này không ai nuôi nổi em đâu." Lâm Tử Huy đặt lên đầu Tô An một chai nước rồi ngồi xuống bên cạnh.Mặt đang nhăn nhó lại trở nên vui vẻ,cô cười híp mắt đón lấy chai nước tu một hơi hết phân nửa.

"Chỉ có chồng tương lai là tốt với em nhất!" Lâm Tử Huy nhíu mày đưa tay gõ nhẹ lên trán Tô An,giọng điệu trách mắng: "Lo mà học đi,chồng tương lai gì hả." Tô An cười ha hả,cũng không đáp lại câu nói của Tử Huy,cô mặc kệ,chỉ khi có anh bên cạnh cô mới thấy mình sống thực sự vui vẻ.

Bỗng dưng điện thoại trong túi Lâm Tử Huy reo lên một hồi chuông, anh mở máy nhìn vào rồi ái ngại nhìn sang Tô An." Anh nghe đi,em tiếp tục đây." Nói rồi cô đứng dậy,loáng thoáng nghe thấy phía sau Lâm Tử Huy gọi một tiếng "Tống Vân?"

Hôm nay buổi tối Tống Vân có chuyến bay,cô cũng không quên tranh thủ nhắc cuộc hẹn buổi chiều giữa cô và Lâm Tử Huy. Cô biết rõ người này đối với mình là như thế nào,thế nhưng....

Nhà hàng Hàn Quốc luôn là lựa chọn của Tống Vân,cô thích vị cay nồng của ớt,vị chua của món kim chi nổi tiếng và những món ăn màu sắc đầy hấp dẫn. Thế nhưng Lâm Tử Huy lại là người không thể ăn cay!!

Từng món từng món còn đang bốc khói trên bàn được đưa đến,Lâm Tử Huy dở khóc dở cười nhìn Tống Vân tiễn đống thức ăn đo đỏ này vào bụng.

"Cậu không ăn sao? Chúng thật sự rất ngon mà." Tống Vân không quan tâm ai đó có ăn được hay không,trái lại còn cố tình hỏi vặn vẹo làm Lâm Tử Huy cảm thấy chột dạ.Vốn định bày tỏ,mà tình huống này có vẻ...không đúng cho lắm.

" Tống Vân,tôi....không phải hẹn chị ra để ăn như thế này." Tử Huy rốt cuộc cũng lên tiếng,mà Tống Vân cũng không có dừng động tác.

" Vậy thì có chuyện gì?" Cô không phải không biết, mà chỉ là không muốn nhắc tới thôi.Lâm Tử Huy nhắm mắt lại,hít lấy một hơi rồi đáp:" Chị...hẹn hò với tôi đi."

Tống Vân tay tiếp tục gắp lấy thức ăn trên bàn,mặt không biến sắc nhìn Lâm Tử Huy mỉm cười." Không được. " Chỉ là một câu,nhưng lại vô cùng có sức công phá đối với trái tim vững vàng của anh,đang vỡ tan tành...

Không khí gượng gạo diễn ra suốt cả bữa cơm,mà lẽ ra nó phải là kiểu hạnh phúc hay lãng mạn gì gì đó mới đúng. Lâm Tử Huy từng đè nén tình cảm hơn mười năm qua mà không dám nói,đến khi thổ lộ tâm tư thì lại chính mình đa tình,một phút bị dập tắt tư tưởng. Quả thật là một cú sốc không nhỏ.

Ăn cơm xong cũng là lúc Tống Vân ra sân bay bắt đầu hành trình của mình, Lâm Tử Huy thất thần ở đó một lúc mới lái xe đến quán rượu mà anh cùng đám bạn thời đại học thường đến.

Không gian không lớn lắm,nhưng khách lại ra vào không ngớt. Ánh đèn mờ ảo,tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra không đủ sức làm ảnh hưởng những ai đến đây vui vẻ cùng bạn bè,trái lại khiến cho người tâm trạng không vui càng thêm sầu thảm. Lâm Tử Huy ngồi ở quầy rượu,một mình nốc cạn hết ly này đến ly khác mặc cho mấy cô gái xinh đẹp hấp dẫn lần lượt đến cạnh an ủi,tất cả đều bị ánh mắt lạnh lẽo của anh đuổi đi không tốn một lời nào.

"Là cô gái nào không biết tốt xấu chọc giận Lâm thiếu gia của chúng ta vậy?" Một ly rượu được đặt xuống bàn bên cạnh Lâm Tử Huy ngồi,Đỗ Chính Minh một tay cầm điếu thuốc một tay vỗ vỗ lên vai Tử Huy vẻ châm chọc.Lâm Tử Huy không mấy quan tâm,vẫn là ngồi uống rượu của mình.

" Là cô gái trong điện thoại?" Tay đang cầm ly rượu bỗng dưng khựng lại,lực nắm càng chắc hơn."Trên đời này con gái đẹp không thiếu,việc gì phải tự làm khổ mình chứ. Gọi cho cậu một em có được không?"

Đỗ Chính Minh vẫn tiếp tục, "Xoảng" một tiếng, cả ly rượu rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh nhỏ,hệt như trái tim Lâm Tử Huy bây giờ.

" Cô ấy không giống họ..." Anh loạng choạng đứng dậy rời khỏi quán,để lại ánh mắt khó hiểu cho tất cả mọi người,nhất là với Đỗ Chính Minh,vì sao phải đau khổ vì một người con gái không hề yêu mình. Hắn lắc đầu ngán ngẩm,sau đó cũng nối bước ra ngoài.