Hạnh Phúc Giản Đơn

Chương 2



Giờ giải lao,Tô An một mạch chạy thẳng đến phòng giáo viên tìm Lâm Tử Huy,anh đang chuẩn bị đến phòng ăn để ăn trưa,vừa đứng lên đã đụng phải một người.

"Thật xin lỗi anh, trợ giảng Lâm.." Một giọng nữ ngọt ngào vang lên,bởi vì phòng không có người mà trở nên rõ ràng đến lạ thường.Lâm Tử Huy gật đầu đẩy gọng kính lên,chỉnh sửa quần áo rồi mỉm cười:" Không sao,vậy tôi xin phép."

Cô gái không nỡ đưa tay chạm nhẹ vào vai anh một cái,còn chưa kịp nói gì đã bị Lâm Tử Huy phớt lờ né tránh. Tô An đứng bên ngoài cửa một màn này đều nhìn thấy cả,cô vui vẻ bao nhiêu đều biểu tình ra hết bên ngoài. Vốn dĩ bọn họ không biết Lâm Tử Huy yêu thích sạch sẽ,anh luôn hạn chế đụng chạm với người khác,cả ăn cơm cũng ít khi ăn bên ngoài. Người cùng nhau lớn lên bên cạnh như cô không biết rõ thì còn ai có thể chứ. Cô gái kia thật là hao tổn tâm tư quá vô ích rồi.

"Tử Huy!" Tô An mỉm cười bước chầm chậm vào phòng,cô tiến đến khoác lấy tay anh đi ra trước cái nhìn ngạc nhiên lẫn tức giận của ai đó. " Đi ăn thôi. "

Đáp lại lời cô là cái gật đầu dịu dàng của anh,hai người bước đi không ngoái nhìn lại một lần,trong phòng một bầu không khí đầy lửa giận. Một thực tập sinh nhỏ nhoi lại dám lờ đi lời nói của Trương Thi Thi,chờ xem cô thu phục hắn như thế nào đi!

Sân trường cũng có rất nhiều đám sinh viên tụ tập lại một chỗ ăn trưa tám chuyện,nhìn thấy Tô An,họ bất giác đứng dậy tránh xa cô ra. Vì thế mà cô và Lâm Tử Huy có một chỗ ngồi sạch sẽ mát mẻ bên dưới gốc cây bàng. Đồ ăn của Lâm Tử Huy là đặc biệt làm cho anh,cho nên nhìn vô cùng đẹp mắt,mẹ Lâm thật sự rất khéo tay.

Tô An không khách khí mà trái lại thản nhiên dùng hết phân nửa đồ ăn trong hộp của Lâm Tử Huy,anh cũng không ăn nhiều,lâu lâu lại quay sang nhìn cô ăn với dáng vẻ yêu chiều. Cô nhóc này ngay từ lúc mới biết đi đã suốt ngày theo sau anh tha hồ làm nũng,tình cảm cũng rất khó nói thành lời. Dù rằng cô luôn miệng nói thích anh,sau này muốn làm cô dâu của anh,nhưng Lâm Tử Huy một chút cũng không né tránh hay phản đối,có điều....cũng không để lời nói đó ở trong lòng. Anh luôn nghĩ Tô An tuổi còn trẻ,vẫn chưa rõ ràng chuyện thích ai đó và yêu ai đó,với anh cô chỉ đơn thuần là một đứa em gái,không bao gìơ anh nghĩ xa hơn thế cả.

Về phần Tô An,cô biết anh đối với cô là tình cảm gì,nhưng cô cũng không có ý định từ bỏ anh. Người đã từng gặp qua nhiều vô số,tỏ tình cũng đã từng được người ta tỏ tình,thế nhưng vẫn không có ai xứng đáng bằng Lâm Tử Huy.Dịu dàng,ấm áp,không quá nghiêm khắc hay cứng nhắc,anh luôn khiến cô cảm thấy thoải mái khi ở cùng nhau,anh cũng là người dễ dàng nắm bắt được tâm lý của cô. Mỗi khi cô gây chuyện,anh một chút trách móc cũng không có, chỉ từ tốn nhẹ nhàng khuyên bảo,chỉ cho cô thấy mình sai ở đâu,đúng ở chỗ nào. Đàn ông tốt như vậy có thể tìm được ở đâu đây?

Rất hiếm khi nhìn thấy Tô An ngoan ngoãn như hôm nay,khiến ai nấy đều bàn tán xôn xao,không rõ mối quan hệ giữa trợ giảng Lâm và Tô ác nữ là như thế nào. Mà cô vì sợ Lâm Tử Huy buồn phiền,cũng không có bất kỳ hành động nào sai phạm. Một ngày yên bình của khoa cứ thế mà trôi qua.

Buổi chiều khi tan học,Tô An vác ba lô đứng ở trước cửa văn phòng dự là chờ Lâm Tử Huy họp xong sẽ cùng nhau về nhà. Chờ mãi mỏi chân nên cô ngồi xuống nền nhà,tựa đầu vào tường mà ngủ thiếp đi. Đến khi Lâm Tử Huy quay về văn phòng dọn dẹp thì bắt gặp được cảnh này,anh cúi đầu nhẹ nhàng vuốt tóc Tô An,khẽ gọi: " Nhóc con,về nhà thôi." Tô An bởi vì bất chợt bị gọi nên không kịp quan sát,đứng vụt dậy "Bốp!" một tiếng,trên mũi Lâm Tử Huy chảy xuống một dòng đỏ tươi...

"Em xin lỗi,anh không sao chứ?" Tô An ngồi bên cạnh mắt như muốn khóc,đau lòng nhìn mũi Lâm Tử Huy nhét một miếng bông mà máu vẫn không ngừng chảy. Cú va chạm vừa rồi quả thật không nhẹ chút nào. Bên này Lâm Tử Huy đầu óc choáng váng,cố gắng mỉm cười an ủi rằng mình không sao,lái xe thật nhanh về nhà xử lý vết thương.

Về đến cổng,Tô An nhanh nhảu phóng xuống xe trước,chạy sang bên kia đỡ lấy Lâm Tử Huy dìu vào nhà. Lâm lão nhìn vết máu trên áo Tử Huy,xong lại nhìn sang Tô An với vẻ mặt lo lắng hỏi:"Xảy ra chuyện gì vậy? Làm sao Tử Huy lại chảy máu?"

Lâm Tử Huy một phần không muốn ông nội lo lắng,một phần vì sợ cô nhóc kia bị trách tội,anh mỉm cười:"Con không sao,chỉ là bị đụng trúng cửa thôi ông nội." Nói đoạn quay sang Tô An ra hiệu bảo cô nhanh về nhà. Tô An hiểu ý,vội cúi chào rồi chạy về nhà mình.

Lâm lão làm sao mà không hiểu mấy đứa nhỏ này chứ. Con bé Tô An từ bé đã quấn lấy đứa cháu này của ông,mà số lần gây thương tích nhiều không đếm hết. Chắc chắn lần này lại do con bé gây ra nên mới có vẻ mặt ngại ngùng lúc nãy. Nhưng là không ảnh hưởng lắm,ông đành nhắm mắt làm ngơ cho qua.Ít nhiều gì trong mấy đứa trẻ cũng phải có một cặp thành đôi thì mới đúng ước nguyện của hai gia đình. Thôi thì tới đâu hay tới đó vậy.