Hạnh Phúc Giản Đơn

Chương 5



Vừa thoát khỏi một rắc rối, lại thêm một rắc rối khác. Trước cửa xuất hiện một cái vali kéo màu đỏ,mà người đang đứng bên cạnh từ nãy gìơ có lẽ đã nhìn thấy hết rồi. Lâm Tử Huy diễn rất tốt,khả năng trở thành sao hạng A là chuyện dễ như ăn cơm.

"Chị...sao lại ở đây?" Lâm Tử Huy ngỡ ngàng nhìn cô.Tống Vân tươi cười tựa vào cửa đối diện với anh, không vì chuyện lúc trước mà cảm thấy ngại ngùng.

"Sao hả, tôi làm hỏng chuyện tốt của cậu rồi à?" Tống Vân nhún vai cười cười hỏi ngược lại Lâm Tử Huy.

Lâm Tử Huy không nói gì thêm,đưa tay đến kéo Tống Vân về phiá mình. Tống Vân bị một màn bất ngờ này không kịp phản ứng đã ngã nhào vào bờ vai to rộng của anh,môi mím chặt lại. Tên này hôm nay sao có thể để bản thân mình rơi vào trạng thái mất bình tĩnh như vậy chứ?

"Tôi đã rất nhớ chị." Lâm Tử Huy ôm cô thật chặt,chỉ sợ khi buông ra thì cảm giác này sẽ không còn nữa.

Thế nhưng người được ôm là Tống Vân lại không cho phép anh làm điều đó. Cô vỗ vỗ nhẹ lên mái tóc mềm mại của anh rồi nhẹ nhàng rời khỏi bờ vai đó. Chỉnh lại trang phục và đầu tóc, Tống Vân giống như không có chuyện gì xảy ra cất bước đi vào trong nhà. Một câu cũng không mở miệng nói.

Trên phòng, Tô An chật vật ở trên giường vì đi lại khó khăn,cô tươi cười nhận lấy túi đồ ăn Lâm Tử Huy đưa cho rồi đuổi anh về phòng. Lâm Tử Huy cảm thấy có chút khác lạ nhưng vẫn là để cho Tô An yên tĩnh nghỉ ngơi. Có lẽ bản thân anh cũng cần được yên.

Buổi tối,Tô An cũng không trực tiếp xuống phòng ăn mà nằm suốt ở trong phòng. Cô sợ mình sẽ lại nhìn thấy điều không nên thấy,lúc đó lại đau lòng thì không biết tìm ai an ủi.

Đã quá nửa đêm mà Tô An vẫn chưa ngủ được,lăn mãi trên giường cũng chán,cô bước từng bước chậm rãi đến mở cửa ra ban công ngắm trời đêm. Thời tiết mùa hè nóng vào ban ngày, gió đêm lại mang không khí lành lạnh của biển. Bầu trời tối đen,xa xa sóng vỗ rì rào vẫn liên tục đến rồi lại đi,tiếng côn trùng rả rích trong đêm tối lại nghe càng rõ ràng hơn,cảm giác thật sự yên bình.

Tô An đưa tay vén tóc rồi ngồi nhìn vào khoảng không vô tận. Chuyện buổi chiều,nhìn thấy chị và Lâm Tử Huy tình cảm như vậy,trái tim nhỏ bé cứ như thắt lại. Cô thừa nhận mình ghen tỵ với Tống Vân,lại có thể vui vẻ nhìn thấy con người thật sự của Lâm Tử Huy,mà cô thì nếu không vô tình thấy cũng sẽ mãi mãi không biết được anh là người như thế nào. Chị họ của cô cùng Lâm Tử Huy trông vô cùng xứng đôi,một cô nhóc không chút tiền đồ như cô lại có thể mơ tưởng đến người đó được sao? Nghĩ mãi cũng không ra nên làm gì để rời khỏi sự bảo bọc của anh dành cho cô,cứ như đó là điều hiển nhiên được nhận vậy.

"Nhóc con,em không ngủ được sao?" Lâm Tử Hạo đang quanh quẩn dưới lầu hút điếu thuốc ngước mắt lên nhìn cô. Bởi vì công việc trước nay bận rộn nên Lâm Tử Hạo thường xuyên đi ngủ trễ dễ dàng trở thành thói quen.

"Dạ, chân đau quá nên em khó ngủ." Tô An cười cười nhoài người ra phiá lan can nhìn xuống dưới.

"Cẩn thận một chút,anh lên đó với em."

Một lúc sau Lâm Tử Hạo đã hiện diện bên cạnh Tô An,hai người cùng hướng mắt về phiá chân trời xa xôi tối đen trước mặt,cùng nhâm nhi tách ca cao nóng hổi còn đang bốc khói.

"Không vui sao?" Lâm Tử Hạo không nhìn Tô An,lơ đễnh hỏi.

"Không vui,chân thế này vui sao được?" Tô An lắc lắc cái đầu ủ rũ nhìn xuống chân đang quấn mảnh băng trắng.

"Còn có chuyện khác nữa đúng không?" Lâm Tử Hạo đặt cái tách xuống bàn,lúc bấy gìơ mới quay sang nhìn cô,mái tóc ngang vai bị gío thổi tung che phủ hết cả đôi mắt không biết đang nghĩ gì.

Tô An chợt im lặng hồi lâu mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tử Hạo. Anh vẫn chờ đợi câu trả lời thành thật từ cô.

"Không có." Tô An không có ý định kể tâm tư của mình cho Lâm Tử Hạo nghe.

Lâm Tử Hạo đưa tay xoa đầu Tô An một cái,trên gương mặt nở một nụ cười: "Chỉ biết che giấu là giỏi.Có gì không vui thì cứ nói với anh nhé!Mau trở vào ngủ ngoan đi,con gái thức khuya da sẽ bị nhăn thành bà già đấy." Anh trêu chọc một câu rồi thu dọn mọi thứ ra ngoài.

Tô An ngoan ngoãn leo lên giường kéo chăn phủ kín đầu,ngủ một giấc thẳng đến trưa hôm sau mới tỉnh dậy. Đem mọi chuyện không vui vứt sang một bên,cô thoải mái vươn vai thật mạnh rồi bước xuống giường.Đứng trước cái gương to,cô theo thói quen đưa tay sờ sờ ngực mình làm bộ dáng massage. Đang còn trạng thái mơ màng, cô bất chợt dừng động tác,trực giác cho biết mình đang bị một ánh mắt nhìn chằm chằm,quay đầu lại.

Lâm Tử Huy ngồi bắt chéo chân trên ghế,tay cầm quyển sách đang đọc dở,mặt không thay đổi nhìn Tô An bày ra bộ dáng ngạc nhiên vô cùng đáng yêu. " Chịu dậy rồi à?"

Anh sao có thể hỏi cô một câu như không có chuyện gì xảy ra như vậy chứ? Đây là phòng con gái,Lâm Tử Huy anh lại không biết tốt xấu chui vào đây nhàn nhã đọc sách? Tô An sắp chết vì xấu hổ mất thôi,để anh nhìn thấy mình đầu tóc rối bù,quần áo xốc xếch,lại vẻ mặt ngáy ngủ như thế này,còn có hành động vừa rồi.....

"Chân em bị như thế không nên để nước thấm vào. Có cần anh giúp em tắm rửa không?" Anh....anh rốt cuộc có biết bản thân mình đang nói cái gì hay không đây? Chuyện...chuyện đó....có thể tùy tiện để anh làm hay sao????

"Anh..thấy...thấy hết rồi?" Tô An ngượng ngùng gãi gãi cái đầu như ổ quạ của mình.

"Không phải trước kia cũng đã thấy rồi sao?" Lâm Tử Huy đẩy đẩy gọng kính bị lệch lên cao,mặt vẫn duy trì như ban đầu.

"Ý em là...mà sao anh lại ở đây?" Tô An lãng sang chuyện khác.Cô đoán có lẽ Lâm Tử Huy vẫn chưa nhìn thấy vừa rồi cô làm gì,đằng nào thì cũng đưa lưng về phiá anh cơ mà.

"Mọi người đều ra biển cả rồi,mà anh lại không thích tắm ở nơi không sạch sẽ như vậy.Vốn định chờ em ngủ dậy sẽ cùng ra ngoài ăn sáng,mà giờ chắc có lẽ thành ăn trưa mất rồi." Lâm Tử Huy liếc nhìn đồng hồ trên tay,đặt quyển sách xuống bàn."Em tắm xong chúng ta sẽ xuất phát."

Tô An khóe môi giật giật vài cái, quả thật trong mắt anh thì cô cũng chỉ là trẻ con.Có thể nói ra những lời đó với cô mà mặt không đỏ tim không đập,chỉ có một mình anh làm được.

Lâm Tử Huy thuê một chiếc xe rồi đưa cô đến một nhà hàng cách đó không xa. Sẽ không có gì đáng nói nếu như không có sự xuất hiện của Tống Vân.

Tống Vân đi cùng một người đàn ông độ chừng ba mươi,bộ vest đen tôn thêm nét lịch lãm cao quý toát ra từ người anh ta. Cả hai ngồi ở phiá bên kia cửa kính,không biết đang nói chuyện gì mà Tống Vân có biểu tình khá vui vẻ.

Lâm Tử Huy không muốn làm Tô An sợ,anh vẫn giữ bình tình cho đến lúc đưa Tô An về rồi mới quay lại tìm Tống Vân. Nhưng khi anh đến thì họ đã rời khỏi từ lúc nào rồi.Hai bàn tay Lâm Tử Huy xiết chặt lại,hận bản thân mình không đủ can đảm để nói ra những gì trong lòng,anh hận mình từ bao gìơ đã trở thành kẻ hèn nhát trong mắt Tống Vân. Trái tim lại đau nhói. Rốt cuộc Tống Vân và người đàn ông đó có quan hệ gì mà lại thân mật đến như vậy,Lâm Tử Huy thật sự rất muốn biết.

Không hẹn mà gặp,Tô An ra ngoài ban công ngồi hóng mát thì phiá bên cạnh Lâm Tử Huy đã ngồi ở đó từ lúc nào rồi. Có điều dường như anh không phát hiện ra Tô An đang nhìn anh không rời mắt. Cô cứ nhìn mãi cho đến lúc trên mặt Lâm Tử Huy hiện lên vẻ nhăn nhó,Tô An mới tò mò nhìn xuống. Phiá dưới lầu,Tống Vân cùng người đàn ông lúc trưa đang đứng trò chuyện. Người đó chốc lát lại khẽ đưa tay vén mái tóc bị gío thổi tung của Tống Vân lại,cả hai cười nói vô cùng cao hứng.

" Tử Huy..?" Tô An sốt ruột nhìn sang ban công bên cạnh. Lâm Tử Huy vẫn ngồi đó,ánh mắt phức tạp dõi theo bóng hai người bọn họ dưới lầu.

Lúc chuẩn bị vào trong,người đàn ông kia ôm lấy Tống Vân,cả hai hôn nhau say đắm giữa màn đêm thanh tĩnh. Mà Lâm Tử Huy bên cạnh đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa rồi.