Hạnh Phúc Giản Đơn

Chương 6



" Tống Vân!" Lâm Tử Huy hét to một tiếng khiến cho Tống Vân đang cởi giày dừng ngay động tác vì giật mình. Cô khó hiểu nhìn anh đang từng bước tiến đến gần.

" Sao cậu dám..."

Còn chưa nói dứt câu tay đã bị Lâm Tử Huy nắm chặt: " Người đàn ông đó là ai?"

" Tôi không nhất thiết phải trả lời cậu đâu. Mau buông tay đi!" Tống Vân khẽ nhíu mày,bởi vì đau mà giọng nói cũng trở nên tức giận.

" Chị không thể yêu tôi vì tên thối tha lắm tiền đó hay sao? Chị yêu hắn thật sự?"

Tống Vân hất mạnh tay đẩy Lâm Tử Huy cách xa ra:" Tránh ra,cậu quá đáng rồi đấy Lâm Tử Huy." Sao có thể trở thành như thế được, cái tên này trách cô không đáp lại tình cảm của hắn,vì tiền nên mới quen người kia hay sao. Thật sự rất buồn nôn đó!

" Được,tôi sẽ không làm phiền đến chị thêm một giây phút nào nữa đâu."

Cửa "rầm" một tiếng bị đóng lại thật mạnh. Lâm Tử Huy cảm thấy rất bực bội,người cũng là anh nhìn thấy trước,quen biết cũng là anh quen biết trước,kể cả yêu..... Thế mà lại bị một gã đàn ông cướp đi mất,cảm giác này thật sự khó chịu vô cùng.

Anh lang thang dọc bờ biển,buổi tối gió rất to,mang theo chút hơi biển lành lạnh. Anh không biết mình sẽ phải đối diện với việc này như thế nào,tình cảm anh ấp ủ suốt thời gian qua đã thật sự không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

" Ồ,một mình uống say ở đây sao?" Trương Thi Thi không khách khí ngồi xuống bên cạnh,tay cầm lấy lon bia uống một ngụm.

Mà lúc này Lâm Tử Huy cũng không còn tâm trí đuổi người,anh thẩn thờ nhìn về biển xa xôi.

"Đàn ông các anh nếu không vì cuộc sống hay công việc,thì điều duy nhất có thể khiến một người muốn say để quên chỉ có phụ nữ. Tôi nói không sai chứ Lâm giảng viên?"

"..."

"Haiz....nếu tôi là người đó,chắc chắn sẽ không phản bội anh."

Trương Thi Thi thoáng thấy người trước mặt cả người bất động,biết mình đã đoán trúng tâm tư,khẽ cười thành tiếng. Sau đó tiếp tục dụ hoặc,ngồi đối diện với Lâm Tử Huy,cô dịu dàng đưa tay vuốt mái tóc mềm mại thoảng mùi thơm nhè nhẹ,bàn tay kia cũng không tự chủ mà sờ lên khuôn mặt tuấn mỹ khiến cô đã rất muốn có được mà từng bị khi dễ.

Âm thanh từ chuông điện thoại vang lên một cái khiến cho Lâm Tử Huy giật mình thức tỉnh khỏi đống suy nghĩ kia. Trước mắt thấy đã sắp thành công trong việc đưa anh vào tròng,ấy vậy mà cái đứa quái quỷ nào gọi đến phá hỏng tất cả,cô nghiến răng hận không thể làm được gì.

"Tử Huy,anh ở đâu?" Tiếng nức nở vang lên trong điện thoại,là giọng của Tô An." Em tìm anh mãi mà không tìm được,anh đang ở đâu?"

Lâm Tử Huy còn chưa kịp trả lời đã nghe tiếng thét chói tai bên kia,trong lòng dâng lên một nỗi bất an. Anh mặc kệ tất cả mọi thứ,chạy như điên tìm kiếm khắp nơi trên đường về nhà. Cuối cùng tìm thấy cô đang ngồi thu mình trong một góc tối,chân vì bị động mà máu chảy thấm ướt đẫm cả bàn chân.

Tô An như một con mèo nhỏ bị ướt mưa,hai mắt rưng rưng cúi đầu nhịn lại đau đớn,cô trước gìơ vẫn là chịu đựng rất giỏi. Lâm Tử Huy chạy đến bên cạnh ôm lấy cô vào lòng,một đường thẳng tiến quay trở về, trên đường đi luôn miệng nói câu xin lỗi..

Kỳ nghỉ cuối cùng cũng kết thúc,công việc lại bắt đầu,Tô An đã có thể đi lại dễ dàng,tiếp tục học kỳ mới của mình. Lại nói Lâm Tử Huy từ ngày đó trở về càng dịu dàng,chăm sóc cho Tô An chu đáo hơn xưa,chỉ cần là cô muốn anh đều đáp ứng.Tống Vân sau đó đã đưa người đàn ông dạo trước đến ra mắt gia đình,dự định cuối tháng này sẽ tổ chức lễ cưới. Lâm Tử Huy cảm thấy đã không còn hy vọng,cũng dần không suy nghĩ đến chuyện đã qua.

"Tử Huy,anh coi cái này có hợp với em trong lễ cưới chị Tống Vân không?" Tô An hí hửng ướm thử cái váy màu xanh nhạt chạy qua chạy lại trước mặt Lâm Tử Huy,vô cùng hưng phấn.

"Tiểu công chúa đáng yêu như em thì mặc gì cũng dễ thương hết cả. Ngoan,ra ngoài chơi đi, đừng làm loạn." Lâm Tử Huy mặt vùi vào đống sách to đùng trước mặt,đang tập trung nên nhìn cũng không có nhìn cô lấy một lần.

"Anh chỉ giỏi nói thôi. Được rồi,ra ngoài thì ra. Em đến hỏi anh Tử Hạo vậy."

Nói xong cô làm mặt quỷ với anh rồi mang đống quần áo chạy như bay ra ngoài. Lâm Tử Huy ngừng động tác,xoay đầu nhìn bóng lưng của cô xa dần. Cô nhóc này bởi vì anh không nhìn,lại ngang nhiên chạy đi tìm người khác ý kiến. Rốt cuộc có đúng là cô thích anh hay không đây.

Chạy hết cả một vòng trên lầu cũng không nhìn thấy Lâm Tử Hạo ở đâu,Tô An mặt ủ mày chau buồn bực đi ra ngoài sân sau giải tỏa tâm trạng.

Trong vườn,một con đường lát đá khúc khuỷu kéo dài đến một cái đình nhỏ,xung quanh phủ đầy cây xanh và hoa cỏ. Ở giữa đình,bộ bàn ghế đá bày biện trông vô cùng bắt mắt,cảm giác lại thư thái dễ chịu. Lâm Tử Hạo đang ngồi nhàn nhã uống trà,dáng vẻ của một đại boss rõ ràng rất thích hợp với người như anh. Lạnh lùng có,hà khắc có,nghiêm túc lại càng không thể thiếu. Mặc dù đã bước qua tuổi ba mươi,nhưng Lâm Tử Hạo lại chưa từng đưa bạn gái về nhà bao gìơ,đừng nói chi đến chuyện kết hôn.

Tô An chậm rãi bước nhè nhẹ đến, thoáng xa xa đã nhìn thấy nét mặt tươi cười của Lâm Tử Hạo,không hề tỏ ra cái gì gọi là khó gần.

"Tử Hạo,anh xem cái này có hợp với em không?"

Lúc nãy chỉ ướm thử áo cho Lâm Tử Huy xem,mà anh ta lại không nhìn tới,đến khi cho Lâm Tử Hạo xem,cô đã mặc nó lên người.Tóc ngang vai xõa ra mềm mượt được cài thêm một đóa hoa màu xanh càng tôn thêm nét ngây thơ đáng yêu vốn có.

Lâm Tử Hạo âm thầm đánh giá Tô An trước mặt,lại tươi cười kéo cô ngồi xuống bên cạnh,đưa tay sờ sờ đầu cô vài cái.

" Tử Huy lại không quan tâm đến em hay sao?"

Tô An có chút bất đắc dĩ chu cái môi hồng hồng ra trách móc:" Tử Huy anh ấy bảo em phiền...."

Lâm Tử Hạo bật cười thành tiếng,ánh mắt lại ôn nhu nhìn cô an ủi:" Đáng yêu lắm."

" Tử Huy anh ấy cũng nói như vậy,nhưng là không có nhìn xem một chút nào." Lại tiếp tục trách móc.

" Tử Huy đang tập trung cho công việc,em đừng trách. Còn có,em không tin vào mắt nhìn người của Lâm Tử Hạo anh hay sao?"

" Em không có nói vậy nha,là anh tự nghĩ ra đấy."

Tô An lắc lắc cái đầu phản kháng lại, cả hai cười cười nói nói vô cùng thoải mái ở sân sau,khiến cho ai đó đầy một bụng ganh tỵ.

Hôm nay chính là ngày con gái độc nhất của nhà tài phiệt Tống Thiên và nhị tiểu thư Trần gia kết hôn - Tống Vân. Người xứng đôi với cô hiển nhiên cũng phải là một nhân tài xuất chúng,anh ta là người thừa kế duy nhất của tập đoàn X,chính là cái người đã xuất hiện cùng Tống Vân trong kỳ nghỉ.

Trong phòng thay đồ của cô dâu,Tống Vân xinh đẹp lộng lẫy đang ngồi chờ đợi,bên cạnh là bạn bè đồng nghiệp thân thiết. Bọn họ người nào người nấy đều tỏ vẻ vui mừng,huyên thuyên không dứt. Đợi đến khi mọi người tản đi hết,Tô An mới bước vào nhìn ngắm say sưa không chớp mắt.

" Con bé này,muốn kết hôn với người ta đến vậy rồi à?" Tống Vân cười cười nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Tô An mà trêu đùa.

" Chị,ai muốn kết hôn với ai cơ chứ..." Dù không thừa nhận,thế nhưng hai má không tự chủ mà ửng hồng,trông vô cùng đáng yêu.

" Thì là em,với....người kia."

Tống Vân cười híp mắt đưa tay chỉ về phiá cửa. Tô An lúc nãy vội vã vào đây đã quên đóng cửa,cùng lúc Lâm Tử Huy vô tình ngang qua,bất giác đứng lại nhìn Tống Vân với vẻ tiếc nuối,có chút đau lòng.

"Xin lỗi,đã làm phiền hai người nói chuyện." Lân Tử Huy biết mình bị phát hiện,ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác.

"Không sao,đã tới rồi thì cứ vào đây trò chuyện cũng được." Tống Vân ngoắc ngoắc ngón tay ý mời vào.

Tô An biết mình bỗng chốc trở nên dư thừa,vội tìm cớ chạy ra bên ngoài,tim co thắt lại, nhói đau từng hồi. Dù sao thì đây có lẽ cũng là lần cuối họ ở cùng nhau,cô không nên ích kỷ cho bản thân mình mà bỏ qua cảm giác của Lâm Tử Huy.

Như người mất hồn,Tô An chậm rãi bước từng bước khó nhọc về phiá ban công,đi đến lúc va phải một người mới giật mình lấy lại tâm trí.

"Lại tập trung suy nghĩ chuyện xấu gì hay sao?"

"Em xấu xa tới như vậy à?"

Tô An không ngẩng đầu lên cũng có thể biết Lâm Tử Hạo đang nhìn cô dò xét. Dạo gần đây tần suất xuất hiện của anh ấy thực sự không nhỏ chút nào. Mà lần nào cũng đúng ngay lúc cô gặp chuyện. Là cô mang xui xẻo cho anh,hay chính anh là người làm cô trở nên vui vẻ. Bản thân Tô An cũng không biết.

"Em có nhìn thấy Tử Huy không?" Lâm Tử Hạo hỏi.

"..."

"A! Im lặng như vậy thì anh biết mình nên đi đâu để tìm rồi. Cái thằng lại muốn gây chuyện?"

Lâm Tử Hạo đưa tay ôm trán.Vốn là định bước vào phòng cô dâu,lại bị bàn tay nhỏ bé kéo ngược trở lại." Đừng....một chút nữa thôi, em chỉ có thể làm được như vậy cho anh ấy. Em..." Tô An ngập ngừng,giọng cũng có chút run rẩy.

" Anh có nên quan tâm đến em nhiều hơn được không?"

Một câu nói vừa ra khỏi miệng,cả người Tô An bỗng chốc cứng đờ,mở to mắt nhìn người đối diện,hai cái đầu mỗi lúc một gần.